“Tại sao?” Anh ấy hỏi.
“Vầng hào quang của anh quá chói mắt, hơn nữa vốn dĩ chúng ta cũng chỉ là người yêu trong một học kỳ, em không muốn vừa vào trường đã bị người ta chú ý vì anh.”
Anh ấy im lặng một lúc: “Anh còn tưởng, em sẽ hỏi anh muốn thứ đó.”
“Còn hai ván nữa.” Tôi lắc đầu, “Đã bao nhiêu năm rồi, cũng không quan tâm đến mấy ngày này.”
“Em chắc chắn mình sẽ thắng sao?”
“Không chắc, nhưng ít ra cũng nắm được một số quy luật.”
Mấy bộ đề thi trong ván đầu tiên, rõ ràng là anh ấy cố ý chuẩn bị những câu hỏi siêu khó. Trò chơi này, vốn dĩ không phải là thi đấu công bằng, mà là nghĩ cách để giành chiến thắng trong ván cược.
Không khí trở nên yên tĩnh.
“Thôi vậy.” Một lúc sau, Lục Tuân mỉm cười.
“Đã thua thì chính là thua.”
Anh thở dài, giang hai tay ra.
“Lại đây ôm một cái nào.”
Tôi khó hiểu nhìn anh.
“Ngày đầu tiên đã bị bạn gái biến thành người yêu bí mật rồi, ít nhất cũng phải an ủi một cái chứ.”
Tôi đứng dậy, rề rà đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, mặc cho anh ấy ôm.
“Còn nữa…” Tôi bĩu môi, “Sau này anh không được tự ý hôn em khi chưa được em cho phép.”
Bây giờ môi vẫn còn sưng chưa xẹp. Lục Tuân bật cười, vậy mà cũng vui vẻ gật đầu đồng ý.
“Đều đồng ý với em.”
Anh ấy nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt cằm lên cổ tôi.
“Nhưng nhớ kỹ, đừng để anh không tìm thấy em.”
22.
Ba ngày sau là ngày khai giảng. Tôi không ở ký túc, nên thủ tục nhập học đơn giản hơn những người khác rất nhiều.
Sau khi khai giảng, Lục Tuân trở nên rất bận rộn, ngoài việc chuẩn bị biểu diễn piano cho lễ khai giảng, anh còn có dự án học thuật của riêng mình. Chúng tôi đã thống nhất là sẽ không công khai, ở trường anh thực sự rất ít khi đến tìm tôi. Nhưng tin nhắn và điện thoại thì luôn luôn có.
“Đang làm gì vậy?”
“Ăn cơm chưa?”
“Ăn với ai?”
“Mấy giờ về nhà?”
Hôm nay, tôi đang cúi đầu xem tin nhắn, ánh nắng phía trước đột nhiên bị che khuất. Ngẩng đầu lên, là Tô Ánh.
“Không được vừa đi vừa chơi điện thoại, nguy hiểm lắm.”
Anh ấy mỉm cười, vẫn là giọng điệu dịu dàng như mọi khi.
“Vừa nghĩ mấy hôm nay không gặp em, thì đã gặp rồi.”
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Tuân gọi đến.
“Sắp đến rồi.” Tôi lầm bầm đáp lại điện thoại.
“Em sẽ đi đường cẩn thận, 10 phút nữa không được gọi điện thoại cho em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me – .]
Đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng. Cúp điện thoại, tôi áy náy cười với Tô Ánh.
“Thật ra anh đến là để báo cho em một tin tốt.”
Anh ấy nói.
“Hả?”
“Lần trước em đã đăng ký vào nhóm dự án của giáo sư Lý đúng không.”
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh ấy.
“Chẳng lẽ?”
“Đúng vậy, em được chọn rồi.”
Đây thực sự là một tin tốt từ trên trời rơi xuống. Trước đó, khi giáo sư Lý đăng thông báo tuyển thành viên nhóm dự án, tôi chỉ là mang tâm lý thử xem sao nên mới đăng ký, dù sao tôi cũng mới nhập học chưa lâu, nhóm dự án cũng nói là sẽ ưu tiên sinh viên năm hai.
Thấy tôi đứng ngây người tại chỗ, Tô Ánh lại cười nói: “Về dự án này, anh còn phải giới thiệu cho em một người.”
Anh ấy chìa tay ra: “Chào em, anh là nhóm trưởng của dự án này.”
23.
Đối với tôi, đây chính là cơ hội hiếm có. Nhưng lúc về nhà nói cho Lục Tuân biết, anh lại không đồng ý.
“Tại sao chứ?!” Tôi không dám tin.
“Tài liệu của dự án này trước đây anh đã xem qua rồi, nói thật, việc chọn em vào nhóm không có lý do gì cả, hơn nữa thành viên của nhóm dự án này, anh không tán thành.”
“Mỗi học kỳ trong viện đều có rất nhiều dự án, nếu em thực sự muốn rèn luyện, anh sẽ tìm cho em một dự án khác để giúp đỡ.”
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh – FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi ngây người nhìn anh.Chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng khí, gào thét muốn bùng phát.
“Lục Tuân, anh không thấy, anh quản em quá đáng rồi sao?”
“Anh dựa vào đâu mà nói việc chọn em vào nhóm không có lý do, CV của em cũng là do em chuẩn bị kỹ lưỡng, Tô Ánh nói rồi, chỉ có mình em là sinh viên năm nhất được chọn…”
“Tô Ánh?” Anh đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Tô Ánh vẫn luôn có ý với em, em không biết sao?”
Tôi sững người: “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Đồng Uyển.” Anh lạnh nhạt nói, “Ba năm nay anh không ở bên cạnh em, không có nghĩa là anh không biết chuyện xảy ra xung quanh em.”
“Anh có thể đừng vô lý như vậy được không?”
“Anh vô lý?”
Anh như thể bị chọc cười, ngón tay gõ gõ lên bàn một cách chán nản: “Đồng Uyển, chuyện này không có gì để bàn cãi, không được đi là không được đi.”
24.
Tôi thực sự rất tức giận. Tôi chỉ là thua anh một ván cược, chứ có phải bán thân cho anh đâu.
Bình thường quản lý tôi thì thôi cũng được, dù sao cũng chỉ có một học kỳ này, nhưng tại sao ngay cả cơ hội do chính bản thân tôi tự mình nỗ lực có được cũng phải được anh ấy đồng ý.
Buổi chiều, Lư Viên Viên học cùng lớp thấy tôi cứ bần thần, liền chủ động hỏi tôi: “Uyển Uyển, tối nay cậu có muốn đến ký túc xá bọn mình chơi không? Tối nay không có tiết, bọn mình down được một bộ phim kinh dị, cùng nhau xem.”
Tôi lập tức đồng ý.
Khoảng 7 giờ rưỡi tối, tôi đang xem phim ở ký túc xá của Lư Viên Viên, điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn.
“Ở đâu?”
Tôi tắt màn hình, tiếp tục xem phim. Khoảng 20 phút sau, lại có một tin nhắn nữa.
“Xuống đây, anh ở dưới ký túc.”
Lúc này, Lư Viên Viên đột nhiên hét lên rồi nắm lấy tay tôi, mà tay tôi run lên, điện thoại liền theo đó mà văng ra ngoài, rơi trúng một miếng đệm mềm trên đất.
Thôi vậy.