Không Hẹn Mà Đến - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Không Hẹn Mà Đến


Chương 10


Cao Tuấn mới bốn giờ đã đến, sớm hơn dự kiến.

Nguyễn Chân Chân đã đợi sẵn bên ngoài bãi xe tai nạn, thấy xe của anh từ xa đi tới, vội vàng hạ kính xe, vẫy vẫy tay với anh, ra hiệu vị trí của mình. Anh không để ý, chạy thẳng qua đó, dừng ở một nơi khá xa, sau đó mới gọi điện cho cô, nói: “Qua đây.”

Cô lập tức xách túi xuống xe, xuyên qua hàng cây xanh, chạy lon ton qua đó, mở cửa xe anh chui vào hàng ghế sau, cảm thán: “Vẫn là xe của anh tốt hơn, không nổi bật.”

So với chiếc xe hai khoang[1] màu đỏ của Tô Văn, thì chiếc xe màu đen bình thường của anh khiêm tốn hơn nhiều, tùy ý dừng lại ven đường, cũng không quá thu hút sự chú ý của người khác.

[1] Nguyên văn《两厢》: (tiếng Anh: hatchback) là một kiểu thân xe ô tô gồm hai khoang: khoang động cơ phía trước và khoang hành khách chung với hành lý phía sau.

Cao Tuấn ở ghế trước quay xuống nhìn cô, hỏi: “Cô tính ngồi đợi Lục Dương ở đây sao?”

“Tôi cảm thấy cậu ta sẽ đến đây khi trời tối, nhưng lại sợ cậu ta làm ngược lại, ngang nhiên đến tìm giữa ban ngày, nên dứt khoát tới sớm chờ đợi.” Nguyễn Chân Chân giải thích, lấy bịch bánh ngọt trong túi ra, hỏi anh, “Anh ăn trưa chưa? Muốn ăn chút không?”

Anh làm như không thấy bàn tay vươn tới của cô, chỉ nhìn chằm chằm cô, lại hỏi: “Nếu tôi không đến được thì sao? Cô vẫn đợi cậu ta ở đây à?”

Cô hơi sững sờ, rút tay về, nghiêm túc nói: “Nhưng anh nói năm giờ anh đến.”

“Nếu như năm giờ tôi không đến?” Anh lại truy vấn.

Cô nhìn ra anh hơi tức giận, nhếch môi cười lấy lòng anh: “Chỉ cần Lục Dương đến đây, thì chính là có mục đích khác, tôi chỉ cần xác định cậu ta có đến hay không, cũng chẳng dại dột bám theo cậu ta, không có nguy hiểm.”

Anh nghe vậy cười lạnh: “Vậy cô còn điện cho tôi làm gì?”

Câu hỏi này nhất thời làm khó Nguyễn Chân Chân, nếu thật sự không có nguy hiểm, thì một mình cô tới là được rồi, cần gì phải gọi điện cho anh? Rõ ràng biết anh không ở Nam Châu… Cô không trả lời được câu hỏi này, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô chột dạ cúi đầu, yên lặng gặm bánh ngọt trong tay.

Anh không nói gì nữa, sau hồi lâu, mới thấp giọng hừ lạnh một tiếng, thò tay đoạt túi bánh ngọt của cô, lấy một cái ra ăn.

Trong lòng cô buông lỏng, lại hỏi anh: “Muốn uống nước không?” Nói xong, giống như làm ảo thuật, lấy ra bình giữ nhiệt trong cái túi xách không biết to cỡ nào, chìa tay đưa cho anh, “Tôi còn chưa uống qua, anh có thể rót vào nắp cốc uống.”

Cao Tuấn thật sự bị cô làm cho cạn lời, lạnh mặt nhận cốc nước, lại trả túi bánh ngọt cho cô, hỏi: “Xe của Hứa Du Ninh vẫn luôn để ở đây sao?”

“Ừm.” Cô gật đầu, tiếp tục gặm miếng bánh trên tay.

Anh ngẩng đầu, liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, lại hỏi: “Hỏng nặng lắm à? Sao không kéo đi xử lý?”

Động tác Nguyễn Chân Chân hơi khựng lại, nhàn nhạt nói: “Đây là nơi đội giao thông quy định, xe bị tai nạn đều để ở đây. Chiếc xe kia đã bị tông hỏng rồi, còn bị thiêu cháy, căn bản không thể xử lý, hà tất phải lãng phí tiền bạc?”

Cao Tuấn không nói gì nữa.

Mùa đông ngày ngắn, mới qua năm giờ, sắc trời đột nhiên sập tối, mấy chiếc xe đậu xung quanh lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại ba năm chiếc rải rác. Nguyễn Chân Chân ngước mắt nhìn Cao Tuấn ở ghế trước, do dự một chút, đề nghị: “Tắt điều hòa đi, hơi dễ thấy.”

Cao Tuấn theo lời cô tắt động cơ, một lát sau lại hỏi: “Cô ngồi canh Hạ Tân Lương như này suốt hai ngày hả?”

“Ừ.” Cô đáp.

Anh nhẹ nhàng kéo khóe môi, giễu cợt nói: “Khá chống đông a.”

Cô giương mắt nhìn, đối diện với anh qua gương chiếu hậu, hỏi anh: “Anh lạnh không?”

Thời tiết bên ngoài lạnh giá, gió ấm trong xe đã dừng, vỏ xe mỏng manh nhanh chóng bị cái lạnh xuyên qua, nhiệt độ trong xe giảm xuống, trên người anh chỉ mặc áo khoác, thân lại gầy ốm, sao có thể không lạnh? Anh không đáp, chỉ bất mãn hừ một tiếng thay câu trả lời.

Cô nhìn nhìn anh, đột nhiên mỉm cười kỳ quái, thò tay vào ngực lần mò một phen, kéo ra một miếng dán nhiệt to bằng bàn tay, đưa ra trước cho anh: “Nè, cho anh một miếng.”

Anh quay đầu nhìn qua, chưa nhận lấy, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, “Cái gì thế?”

Cô vỗ miếng dán lên vai anh “bộp” một tiếng, cười nhẹ: “Pháp bảo chống đông của phụ nữ, anh dán lên ngực đi, lập tức không thấy lạnh nữa.”

Anh chần chừ xé miếng dán nhiệt trên vai xuống, do dự một chút, kéo mở áo khoác ra, dán lên áo sơ mi. Quả nhiên thứ này có tác dụng, hiệu quả ngay lập tức, anh quấn chặt áo khoác, cảm thấy sự ấm áp đã bao phủ khắp ngực, nhanh chóng xua tan cái lạnh trên người.

Cao Tuấn quay đầu liếc cô một cái, hỏi: “Còn nữa không?”

Cô cười cười, dứt khoát kéo mở áo khoác lông ra, gỡ hai miếng dán trong đó xuống, đưa cho anh: “Trong xe tôi vẫn còn, lát nữa qua lấy là được. Thời gian toả nhiệt của thứ này có hạn, qua một thời gian sẽ hết nóng.”

Anh không khách khí với cô, dán hai miếng đó lên người mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi. “Cô canh trước đi, tôi chợp mắt một lát.” Anh ngả ghế lái ra, quấn chặt áo khoác nằm xuống, lại dặn dò cô, “Có gì thì gọi tôi.”

“Được.” Nguyễn Chân Chân đáp. Cô quay đầu nhìn ra ngoài xe, không nhịn được nhẹ giọng hỏi anh: “Lái xe từ Bắc Lăng đến đây mất mấy tiếng?”

Anh nhắm mắt lại, một lát sau, mới nhàn nhạt đáp: “Hơn bốn tiếng.”

Chạy một mạch tới như thế, khó trách trông anh khá mệt mỏi. Nguyễn Chân Chân không nhịn được nhìn anh thêm vài lần, trầm mặc xuống, quay đầu đi, nhìn chằm chằm con đường trước bãi đỗ xe, chú ý từng chiếc xe qua lại.

Thời gian dần dà trôi qua, sắc trời nhanh chóng tối đen, đèn đường từ từ bật lên, yếu ớt soi sáng màn đêm lạnh lẽo ở vùng ngoại ô này. Cổng sắt của bãi xe sớm đã đóng kín, chỉ còn cửa nhỏ bên cạnh dành cho người ra vào là vẫn mở. Nơi này hẻo lánh, ít xe cộ qua lại, thỉnh thoảng ở đằng xa có ánh đèn xe loé lên, nhưng chưa từng rẽ vào con đường này.

Cao Tuấn bị cái lạnh đánh thức.

Anh gặp một cơn ác mộng, trong giấc mộng, anh vừa ra khỏi viện phúc lợi, đột nhiên rơi xuống hố băng, nước sông lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng ập về phía anh, bao trùm lấy anh, khiến anh không thể thở nổi. Anh giật bắn mình, lập tức tỉnh lại, mở mắt ra, trong xe tối om, lạnh như một hầm băng, chẳng có chút sức sống nào.

Cao Tuấn hơi ngây ra, sau đó mới ý thức được mình đang ở đâu, vội vàng quay đầu nhìn đằng sau, lại phát hiện Nguyễn Chân Chân ở ghế sau đã không thấy đâu, cửa xe sau chỉ khép hờ, cũng không đóng kín.

Trong lòng anh cả kinh, lập tức mở cửa xuống xe.

Chẳng biết từ khi nào, bên ngoài đã dày đặc sương mù, hết thảy đều bị bao phủ trong đó, ngay cả đèn đường trên đỉnh đầu cũng trở nên mờ ảo, phạm vi có thể nhìn thấy chưa đầy năm mét.

Sắc mặt anh nghiêm trọng, đứng yên lặng một lúc, xoay người lấy cái nón trong xe đội lên, kéo vành nón che mặt, lần theo trí nhớ đi đến chiếc xe đỏ của Nguyễn Chân Chân. Sương quá dày, phải đến gần xe mới nhìn rõ tình hình: cửa xe sau cũng chỉ khép hờ, trên ghế sau có một bịch miếng dán nhiệt bị lục ra, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nguyễn Chân Chân.

Cao Tuấn không nhịn được thấp giọng mắng một câu, lấy di động ra định gọi điện, chưa quay số đã dừng lại. Cô không tiếng động rời khỏi, thậm chí còn không đóng kín cửa xe, rõ ràng là sợ phát ra âm thanh làm kinh động đến người khác, nếu anh hấp tấp gọi đến, sơ sẩy một cái, tiếng chuông điện thoại sẽ khiến cô bại lộ.

Sắc mặt Cao Tuấn cực kỳ khó coi, anh chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, lấy đôi găng tay trong túi đeo vào, đứng bên cạnh xe nhìn xung quanh, cuối cùng xác định được phương hướng, lặng lẽ chui vào màn sương dày đặc.

Mà bên phía Nguyễn Chân Chân, ban đầu cô không nghĩ đến việc sẽ mạo hiểm, nhưng cô chẳng ngờ sự tình lại phát triển tới mức này.

Khi cô lặng lẽ xuống xe Cao Tuấn, chỉ để trở về lấy vài miếng dán nhiệt trên xe mình. Mấy miếng trên người cô đều dán từ trưa, thời hạn toả nhiệt là tám tiếng, dùng đến tối sẽ không nóng nữa. Để vượt qua đêm nay, bất luận là cô hay Cao Tuấn, đều phải đổi miếng dán mới.

Cao Tuấn chắc hẳn rất mệt mỏi, cứ nằm như vậy ngủ say, cô sợ đánh thức anh, nên ngay cả cửa xe cũng không đóng chặt. Lúc ra khỏi xe, sương mù bắt đầu kéo đến, cô đi tới xe mình, vừa chui vào hàng ghế sau tìm miếng dán nhiệt, liền phát hiện có ánh đèn xe từ xa tiến tới.

Kể từ khi màn đêm buông xuống, đây là chiếc xe duy nhất rẽ vào con đường trước bãi xe.

Nguyễn Chân Chân lập tức căng thẳng, vội vàng cúi thấp người, hết sức chăm chú nhìn chiếc xe đang lại gần. Chẳng dè, khi chiếc xe đó vẫn còn cách bên đây một khoảng khá xa, thì đột ngột dừng lại, ngay sau đó, đèn xe tắt ngấm.

Chẳng mấy chốc, sương mù đã dày đặc, đèn xe kia vừa tắt, chiếc xe cũng nhất thời mất bóng dáng.

Nơi này là vùng hẻo lánh, tuy được gọi là bãi xe tai nạn, nhưng thực tế là một địa điểm chứa xe phế liệu. Ban ngày xe cộ qua lại không nhiều, chứ đừng nói là vào giờ này.

Nhưng dù vậy, cũng không xác định được chiếc xe kia có phải của Lục Dương hay không.

Nguyễn Chân Chân đợi hồi lâu, vẫn không thấy đèn xe sáng lên, cô nghiến răng, nhẹ nhàng leo xuống xe, dựa theo dải phân cách ven đường, mò mẫm đến nơi đèn xe biến mất. Cô đoán nếu là Lục Dương tới, có lẽ sợ bị camera giám sát ở cổng bãi xe quay được, lúc này mới dừng xe ở xa, sau đó tìm lối khác tiến vào bãi đỗ xe.

Cô không muốn mạo hiểm bám theo Lục Dương, chỉ tính đi qua xem một chút, xác định rốt cuộc có phải xe Lục Dương không. Đợi khi cô vất vả lắm mới đến gần được, có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc xe đậu ở không xa, sự tình bỗng phát sinh biến cố, trong sương mù, đột nhiên có một chiếc ô tô lao ra từ phía sau chiếc xe đó, đèn xe tắt hết, lặng lẽ chạy về phía này.

Lái xe trong sương mù vào ban đêm, xe bình thường đều hận không thể bật hết đèn xe lên, sao chiếc này lại không bật đèn pha?

Nguyễn Chân Chân sợ hãi cả kinh, không chút nghĩ ngợi ngồi xổm xuống, núp sau bụi cây, đến khi chiếc xe kia vụt qua trước mặt, mới dám ló đầu ra nhìn. Tiếng xe dần dần đi xa, vạn vật trên thế giới lại rơi vào tĩnh mịch, chiếc xe trước đó vẫn đậu ở chỗ cũ, sương mù càng ngày càng dày, mọi thứ lại trở nên mơ hồ một lần nữa.

Cô hơi do dự, lấy hết lòng can đảm, cẩn thận tiến lên phía trước, cho đến khi nhìn rõ toàn bộ chiếc xe, mới dừng lại. Đó là một chiếc Volkswagen Golf màu xanh san hô, không cần nhìn biển số, cô cũng có thể xác định đây là xe của Lục Dương.

Lý trí nhắc nhở Nguyễn Chân Chân nên rời đi ngay bây giờ, nhưng chiếc xe bí ẩn vừa lao ra đã khơi dậy lòng hiếu kỳ mãnh liệt của cô, cô nín thở tập trung, rón ra rón rén đi vòng ra sau xe Lục Dương, xuyên qua cửa kính phía sau lén lút dòm vào trong xe.

Không ngờ trên ghế lái lại có người!

Cô giật thót tim, định lùi về sau, đột nhiên bị ai đó từ phía sau ôm vào lòng, bịt chặt miệng cô. Trong nháy mắt đầu tiên, toàn bộ đại não cô trống rỗng, hai ba giây sau mới nổ “bùm” một tiếng, nhất thời hồn phi phách tán.

Nguyễn Chân Chân theo bản năng liều mạng giãy giụa, cổ họng gào thét, người sau lưng càng khống chế cô chặt hơn, ghé vào tai cô thấp giọng nói: “Là tôi.”

Đó là giọng nói của Cao Tuấn.

Cô sững sờ, trong lòng thả lỏng, chợt cảm thấy sức lực toàn thân bị rút đi, hai chân mềm nhũn, cơ thể mất kiểm soát quỳ xuống đất. Anh vội vàng dùng hai cánh tay đỡ lấy cô, kéo cô về phía sau, thẳng đến bụi cây hoa của dải phân cách, lúc này mới thấp giọng giễu cợt: “Tôi còn tưởng cô to gan thế nào.”

Nỗi kinh hãi vừa rồi quá lớn, cho đến tận bây giờ, trái tim cô vẫn đập “thịch thịch” dữ dội, tứ chi cũng yếu đuối vô lực, cả người như muốn gục ngã. Nguyễn Chân Chân quay đầu trừng Cao Tuấn, hạ thấp giọng, tức giận nói: “Anh xém chút nữa dọa chết tôi rồi!”

Cao Tuấn kéo khóe môi, không để ý đến lời buộc tội của cô, chỉ hỏi: “Là xe của Lục Dương à?”

“Ừm, trên ghế lái có người, hình như là Lục Dương.” Cô nói xong, ngừng một chút, lại hỏi anh, “Vừa nãy anh có thấy chiếc xe chạy ngang qua không?”

Anh gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Là một chiếc xe màu xám.”

“Là xe qua đường, hay là đồng bọn của Lục Dương?”

Cao Tuấn không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào xe Lục Dương, đột nhiên nói: “Tình hình không đúng lắm, cô đợi ở đây, tôi tới đó xem một chút.”

Anh nói xong, không đợi Nguyễn Chân Chân phản ứng, cúi người từ sau dải phân cách đi ra, chậm rãi đến gần xe Lục Dương. Giống như Nguyễn Chân Chân ban nãy, đầu tiên anh dừng ở sau xe, xuyên qua cửa sổ phía sau nhìn vào trong, sau đó mới từ từ mò ra trước.

Nguyễn Chân Chân căng thẳng đến mức gần như ngừng thở, sợ Cao Tuấn bị người trong xe phát hiện, không ngờ khi anh nhìn vào cửa sổ bên ghế phụ một lát, lại chầm chậm đứng thẳng người, nhanh chân đi vòng qua đầu xe, vươn tay mở cánh cửa bên ghế lái, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào trong xe.

Nguyễn Chân Chân kinh ngạc, sau đó cũng cảm thấy sai sai, vội vàng ra khỏi dải phân cách, chạy về phía Cao Tuấn. Khi đến gần, Cao Tuấn mới bị tiếng bước chân của cô làm cho bất ngờ, tựa như đột nhiên tỉnh lại, vội xoay người ngăn cản cô, “Đừng nhìn.”

Nhưng cô đã đến gần xe, dựa vào ánh sáng lờ mờ của đèn đường, cô thấy rõ Lục Dương trên ghế lái. Cậu ta nghiêng đầu ngồi dựa ở đó, hai cánh tay vô lực buông thõng, trên người và dưới chân người đều có mảng máu lớn, thậm chí còn có máu rơi từ trên xe tí tách xuống đất, nhanh chóng đông thành băng vụn trên mặt đất.

Da đầu Nguyễn Chân Chân tê dại, đột nhiên vùi mặt vào ngực Cao Tuấn, cố áp chế tiếng thét đã vọt tới cổ họng, thân thể lại mất khống chế mà run lên.

Anh đứng đó một lúc, giơ tay vỗ vỗ cánh tay cô trấn an, nhẹ giọng nói: “Cô đi ra một chút, đừng nhìn vào xe, không sao đâu.”

Cô không dám nhìn nữa, cụp mắt rời khỏi ngực anh, lùi lại vài bước, hỏi anh: “Người còn sống không? Có cần gọi xe cấp cứu không? Chúng ta báo cảnh sát đi!”

Anh cởi một chiếc găng tay, lấy điện thoại ra bật đèn flash, cúi người cẩn thận quan sát Lục Dương, trầm giọng nói: “Bị khống chế và cắt cổ từ phía sau, đã chết rồi, không cần gọi xe cấp cứu.” Nói xong, lùi về sau vài bước, cúi đầu quan sát mặt đường ngoài xe, “Trên mặt đường không có vết máu b ắn ra, là bị giết trong xe.”

“Bị giết trong xe?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Ừ.” Anh lại quan sát trong xe một lúc, dùng bàn tay đeo găng đóng cửa lại, xoay người đi về phía cô, vươn tay nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô về, “Đi thôi, nhân lúc sương mù dày đặc, mau chóng rời khỏi nơi này.”

Dưới chân Nguyễn Chân Chân loạng choạng, vội vàng nói: “Chúng ta phải báo cảnh sát!”

Dưới chân Cao Tuấn không chịu dừng lại, chỉ lôi cô bước nhanh về phía trước, trầm giọng hỏi: “Báo cảnh sát nói gì?”

Cô hơi ngẩn ra, nhất thời không hiểu ý anh: “Nói gì là nói gì?”

Cao Tuấn liếc nhìn thời gian trên điện thoại, không nhanh không chậm nói: “Bây giờ là hai giờ đêm, cô ở một nơi vắng vẻ hẻo lánh, gặp phải một vụ án giết người, nạn nhân còn là người cô quen. Cô không thấy mọi chuyện quá trùng hợp sao? Cảnh sát sẽ hỏi cô, làm sao cô phát hiện ra nạn nhân? Tại sao cô lại ở đây lúc nửa đêm? Là cô hẹn nạn nhân đến sao? Cô hẹn nạn nhân đến đây làm gì?”

Nguyễn Chân Chân bị hỏi khó, sững sờ nhìn anh, cứng mồm nói: “Tôi, tôi có thể giải thích với cảnh sát.”

“Cô giải thích cái gì? Có thể giải thích rõ không? Họ sẽ tin lời giải thích của cô sao?” Anh hỏi vặn lại từng câu, xoáy vào trọng tâm, cong môi cười nhạt, lại nói, “Cô, còn có tôi, hai chúng ta sẽ trở thành nghi phạm đầu tiên của vụ giết người này.”

“Nhưng người không phải chúng ta giết!” Cô cãi lại, không nhịn được có chút kích động, “Mới vừa rồi, còn có một chiếc xe khác chạy ngang qua, anh cũng nhìn thấy, là một chiếc xe màu xám, ngay cả đèn xe cũng không bật, có lẽ người trên xe đó đã gi ết chết Lục Dương! Chúng ta có thể cung cấp manh mối cho cảnh sát, chỉ cần kiểm tra camera giám sát ở ngã tư, có thể sẽ tìm thấy chiếc xe đó!”

Cuối cùng anh cũng buông tay cô ra, quay người lại nhìn cô: “Nguyễn Chân Chân, bây giờ sương mù dày đặc, cô cảm thấy camera giám sát ở giao lộ nào có thể quay được một chiếc xe màu xám mà ngay cả đèn xe cũng không bật?”

Nguyễn Chân Chân không trả lời được.

Anh lại nói: “Thêm nữa, cô cảm thấy cảnh sát sẽ nghi ngờ cô và tôi ở hiện trường hơn, hay là một chiếc xe bí ẩn không dấu vết, và nó chỉ tồn tại trong miệng cô và tôi? Cho dù nghĩ theo hướng tích cực, cảnh sát thật sự tìm ra chiếc xe đó, cô và tôi có thể chứng minh điều gì? Cô có tận mắt thấy người trên xe giết Lục Dương không? Cô ngay cả mẫu xe còn không nhìn rõ nữa là.”

“Nhưng anh nhìn thấy mà!” Cô vội vàng nói.

Cao Tuấn nhướng mày, đáp: “Đúng, tôi đã nhìn thấy, nhưng chỉ thấy nó đi ngang qua con đường này. Trái lại là cô, nhân lúc tôi ngủ liền lẻn ra khỏi xe, không biết đi đâu. Đến lúc tôi tìm tới, lại thấy cô lén lén lút lút đứng ngoài xe Lục Dương, mà Lục Dương trong xe lại bị người ta cắt cổ.”

Anh tiến lên một bước, như cười như không hỏi cô: “Nguyễn Chân Chân, cô nói thật với tôi, có phải cô hẹn gặp Lục Dương ở đây không, thừa dịp cậu ta chẳng chút phòng bị, tấn công cậu ta từ phía sau rồi cắt đứt cổ họng? Cô hoài nghi cậu ta trộm chìa khóa nhà cô, hoài nghi cậu ta trộm sổ cái của Hứa Du Ninh, chiếm đoạt số tiền lớn. Cô hẹn cậu ta ra đàm phán nhưng không thành, trong lúc phẫn nộ đã giết người trút giận, có phải như thế không?”

Nghe xong những lời này, cô liền ngây ngốc, hơi há miệng, thật lâu sau mới phát ra âm thanh, giọng run run nói: “Cảnh sát sẽ không đổ oan cho người tốt.”

“Cảnh sát sẽ không đổ oan cho cô, nhưng người khác thì sao? Gia đình của Lục Dương, đồng nghiệp của cô, bọn họ sẽ nhìn cô như thế nào? Một khi dính vào loại chuyện này, cô có thể giải thích rõ ràng không?” Giọng điệu anh thản nhiên, không hề biểu lộ cảm xúc.

Nguyễn Chân Chân mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Cao Tuấn, hồi lâu không nói nên lời.

Không thể nói cái chết của Lục Dương không liên quan gì đến cô, mà một khi cô nói đúng sự thật với cảnh sát, không tránh khỏi liên quan đến Hứa Du Ninh, liên quan đến cái chết của anh, món nợ khổng lồ của anh, cùng với vụ kiện hiện tại của cô. Bất luận là cô hay Hứa Du Ninh, giờ thêm cả Lục Dương, sẽ lại trở thành chủ đề bàn tán trà dư tửu hậu của mọi người.

“Cái chết của Hứa Du Ninh đã mang lại cho cô những gì, cô đã quên rồi sao? Cụm từ ‘lời người đáng sợ’ chắc cô hiểu rõ hơn tôi chứ.” Dường như Cao Tuấn đã nhìn thấu những lo ngại của cô, mỗi lời nói đều đâm thẳng vào tim cô.

Cô ngây người ở đó, cứ ngước mắt lên, sửng sốt nhìn anh.

Anh khom lưng xuống, ghé sát cô, hạ thấp giọng: “Thực ra, chúng ta có báo cảnh sát hay không, đều không ảnh hưởng đến cảnh sát phá án. Bởi vì cô và tôi thật sự không biết gì cả, nếu đã như vậy, hà tất phải tự mình tìm phiền toái?”

Nguyễn Chân Chân cúi đầu, trầm mặc không nói.

Cao Tuấn thẳng người dậy, lùi lại một bước, đút hai tay vào túi áo khoác, đứng ở đó yên lặng quan sát cô. Một lát sau, nhàn nhạt nói: “Quyền quyết định là của cô, Nguyễn Chân Chân, nếu cô muốn báo cảnh sát, có thể gọi vào số 110 ngay bây giờ.”

Điện thoại đang nằm trong tay Nguyễn Chân Chân, nhưng cô lại không có dũng khí báo cảnh sát.

Cao Tuấn không nói gì nữa, lại kéo tay cô, dắt cô đi về phía trước, thẳng đến bên xe anh, nhét cô vào ghế phụ, trầm giọng dặn dò: “Cô đợi tôi một lát.”

Tinh thần Nguyễn Chân Chân vẫn còn hỗn loạn, nghe vậy chỉ gật gật đầu.

Cao Tuấn nhìn cô thật sâu, xoay người rời khỏi, khoảng năm sáu phút sau mới quay lại, trực tiếp ngồi lên xe lái đi. Cũng giống như chiếc xe ban nãy, tắt toàn bộ đèn xe, từ từ chạy về phía trước, men theo lề đường trong sương mù.

Lúc này Nguyễn Chân Chân mới hoàn hồn, khẽ kêu lên: “Xe tôi vẫn còn đậu ở đó.”

Cao Tuấn nhàn nhạt liếc cô một cái: “Khi đến đây, xe cô đã đi qua khu vực giám sát ở cổng, màu xe lại bắt mắt, có thể đã bị camera giám sát quay được, bây giờ không thể lái đi.”

Đầu óc cô còn chút cứng nhắc, nghe vậy khó hiểu nhìn anh.

Cao Tuấn giải thích: “Pháp y sẽ căn cứ vào thi thể để suy đoán thời gian tử vong, và những chiếc xe rời đi trong thời gian này sẽ trở thành đối tượng tình nghi chính của cảnh sát.”

Cuối cùng cô cũng hiểu được, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy khi nào thì lái đi?”

“Ngày mai đi.” Anh trả lời, dừng một chút, lại bổ sung, “Buổi sáng cô lại đến đây, gọi điện kêu người đến thay lốp xe tạm thời cho cô.”

“Thay lốp xe?” Nguyễn Chân Chân ù ù cạc cạc, “Thay lốp xe gì?”

Cao Tuấn thong dong đáp: “Buổi chiều cô lái xe đến đây, vốn định tới xem chìa khóa của Hứa Du Ninh có rơi trong xe không, vừa đến thì phát hiện lốp xe mình bị thủng. Trong lòng cô buồn bực, đồng thời cũng cảm thấy có điềm xấu, liền không tìm chìa khóa nữa, bắt một chiếc taxi trên đường, trực tiếp rời đi.”

Thần sắc anh tự nhiên, tốc độ nói từ tốn, phảng phất như nói sự thật, khiến Nguyễn Chân Chân nghe đến sửng sốt. Cô ngây ra một hồi, mới lại hỏi: “Vừa nãy anh đi đâm thủng lốp xe của tôi? Anh sợ cảnh sát nghi ngờ đến tôi?”

Cao Tuấn hết sức chăm chú lái xe, nhàn nhạt nói: “Trước đây cô đã nói với cảnh sát là cô nghi ngờ Lục Dương trộm chìa khóa của Hứa Du Ninh, buổi trưa lại nói chuyện điện thoại với cậu ta, sau đó gặp mặt. Lục Dương đột nhiên bị giết, trước tiên cảnh sát sẽ điều tra các mối quan hệ của cậu ta, sớm muộn gì cũng hỏi tới chỗ cô.”

Nguyễn Chân Chân trầm mặc, không nói gì nữa, nhưng đôi bàn tay siết chặt đã để lộ nội tâm căng thẳng của cô.

Khóe môi Cao Tuấn vô hình nhếch lên: “Chỉ là phòng ngừa tai họa thôi, chưa chắc cảnh sát tra được chiếc xe của cô. Nhưng họ nhất định sẽ hỏi cô về buổi gặp mặt với Lục Dương hồi trưa, cô không nên chủ động nhắc tới chuyện cô đến bãi đỗ xe, chỉ nói rằng Lục Dương hẹn gặp mặt cô vì muốn giải quyết hiểu lầm.”

Nguyễn Chân Chân gật gật đầu, đáp: “Được.”

Hết Chương 10

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN