Không Hẹn Mà Đến - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Không Hẹn Mà Đến


Chương 11


Chiếc xe chậm rãi chạy dọc theo lề đường, đến khi tiến vào nội thành, sương mù mới nhạt đi một chút. Cao Tuấn bật đèn xe, lái thẳng đến phía bắc tiểu khu Nguyễn Chân Chân ở, tìm một nơi vắng vẻ dừng xe lại, cùng Nguyễn Chân Chân xuống xe.

Hai người đi về phía cửa bắc, khi sắp đến, Cao Tuấn đột nhiên dừng bước, cúi xuống bồn hoa ven đường, cầm hai cục đá to bằng quả trứng gà đi ra.

Nguyễn Chân Chân vô cùng kinh ngạc, không nhịn được hỏi anh: “Anh muốn làm gì?”

Cao Tuấn ước chừng cục đá trên tay, thờ ơ đáp: “Để phòng hờ thôi, lỡ như camera giám sát ở cửa bắc đã sửa xong thì sao.”

Nguyễn Chân Chân hơi sửng sốt, đến khi phản ứng lại, không thể không bội phục tâm tư kín đáo của anh.

May mà camera giám sát ở cửa bắc vẫn bị hỏng, nhìn từ xa cũng biết được. Cao Tuấn vứt cục đá trên tay, bước lên quan sát mấy chiếc gai nhọn trên lan can cửa sắt, sau đó vẫy tay với Nguyễn Chân Chân: “Lại đây.”

Anh đưa găng tay cho cô, nhìn cô đeo xong, rồi cởi áo khoác của mình xuống, lật ngược lại, vắt lên đ ỉnh lan can sắt, sau đó dựa vào cửa sắt đứng vững, cong lưng khuỵu gối, hai tay đan chéo đệm lên đùi, quay đầu nói với cô: “Giẫm lên đây, tôi giúp cô trèo qua đó trước.”

Nguyễn Chân Chân nghe lời tiến lên, trước khi nhấc chân đột nhiên dừng lại.

Anh còn tưởng rằng cô sợ hãi, ngẩng đầu cười với cô, cố ý kích động: “Sao thế? Không dám à?”

Nguyễn Chân Chân không trả lời, cúi xuống cởi đôi giày dính đầy bùn tuyết ra, ném nó qua hàng rào, sau đó giẫm chân trần lên lòng bàn tay anh.

Bàn chân cô vừa ấm áp vừa mềm mại, chẳng lớn hơn bàn tay anh là bao, khá đầy đặn, không phù hợp với dáng người mảnh mai của cô chút nào. Cao Tuấn hơi ngẩn ra, mím môi dùng sức nâng cô lên, nhấc thẳng qua đỉnh lan can sắt, lại dặn dò: “Trực tiếp giẫm lên áo khoác, nếu không dám nhảy xuống thì chờ một lát, tôi nhảy qua rồi đón cô xuống.”

Hai tay Nguyễn Chân Chân nắm lấy gai nhọn, chân giẫm lên khe hở giữa hai gai, thân thể gầy gò linh hoạt xoay qua bên kia lan can sắt. Cô không đợi Cao Tuấn nhảy qua đón mình, quay đầu nhìn độ cao phía sau một cái, nhắm mắt nhảy thẳng xuống.

Đợi Cao Tuấn cũng dễ dàng nhảy qua lan can sắt, Nguyễn Chân Chân đã ngồi trên mặt đất mang giày xong.

Anh lấy áo khoác trên lan can xuống mặc vào, cẩn thận quan sát xung quanh một lúc, thấy không có sơ suất gì, mới kéo cô bước nhanh vào tiểu khu.

“Đừng đi thang máy, trực tiếp leo thang bộ lên đi.” Anh nói.

Các tòa nhà trong tiểu khu không giống nhau, tòa nhà Nguyễn Chân Chân ở, sau khi vào cửa khu là hành lang, không có tiền sảnh, cho nên chỉ có camera trong thang máy, miễn không đi thang máy là có thể tránh được camera giám sát. Nguyễn Chân Chân theo quán tính gật đầu, đi theo Cao Tuấn vào lối thoát hiểm, khi leo thang bộ được một nửa, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi anh: “Có cần thiết phải như này không?”

Cao Tuấn dừng chân nhìn cô, hỏi ngược lại: “Cô thấy sao?”

Tới lúc này, đầu óc hoảng loạn vì kinh hãi của Nguyễn Chân Chân dần dần tỉnh táo lại, cô ngước mắt nhìn anh, hơi do dự, nói: “Vốn dĩ chúng ta chẳng làm gì cả, nhưng mấy hành vi này, lại giống như là có tật giật mình.”

Anh không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó nhìn cô, đèn kích hoạt bằng âm thanh tắt đi, chỉ có biển báo thoát hiểm trong góc tường là vẫn phát ra ánh sáng xanh lá, chiếu vào khuôn mặt hai người mơ hồ có chút vặn vẹo. “Nguyễn Chân Chân.” Anh nhẹ nhàng mở lời, ngọn đèn trên đầu theo tiếng nói mà sáng lên, hai người lại đắm mình dưới ánh sáng, dường như cô thấy rõ khóe môi anh có một nét giễu cợt thoáng qua.

“Cho dù bây giờ cô đi báo cảnh sát, chắc vẫn còn kịp.” Anh nhàn nhạt nói, “Cô cũng không thể toàn tâm tín nhiệm cảnh sát mà, không phải sao?”

Nguyễn Chân Chân rủ mắt, yên lặng đứng một hồi, lách qua bên cạnh anh, tiếp tục bước lên trên. Nhà cô ở tầng 26, leo lên đó thật không dễ dàng gì, Nguyễn Chân Chân nghỉ chân hai lần mới tới được cửa nhà.

Cô mở cửa đi vào, ngồi thừ ra sô pha hồi lâu, mới lấy lại được hơi thở đều đặn. Trạng thái của Cao Tuấn tốt hơn cô rất nhiều, đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô nói: “Đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì đợi trời sáng rồi nói.”

Bây giờ đã gần bốn giờ, không bao lâu nữa trời sẽ sáng.

Nguyễn Chân Chân gật đầu, miễn cưỡng đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc ra ngoài, thấy Cao Tuấn vẫn ngồi trên sô pha, liền giơ tay chỉ vào phòng cho khách, nói với anh: “Anh cũng nghỉ ngơi đi, chăn đệm vẫn là cái lần trước anh dùng, chưa có thay.”

Anh không khách sáo, nhàn nhạt đáp: “Được.”

Cô không nói nhiều nữa, đi thẳng vào phòng ngủ, nhưng nằm lên giường, nhắm mắt lại là cảnh tượng Lục Dương chết thảm, làm sao có thể ngủ được? Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen, trong đầu chải chuốt lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Nói chính xác, là những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Cảnh sát xác nhận kẻ lẻn vào nhà cô và đâm Cao Tuấn không phải Lục Dương, cậu ta có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm. Lục Dương gọi điện hẹn cô gặp mặt, ngoài việc tẩy trắng bản thân, chủ yếu để moi thông tin từ cô, chắc chắn cậu ta đang tìm thứ gì đó, trước kia cô luôn nghĩ là sổ cái của Hứa Du Ninh, nhưng bây giờ, cô đã thay đổi suy nghĩ.

Đúng như Cao Tuấn nói, xe bị cháy thành như vậy, sao còn có thể lưu lại sổ cái? Cho nên, thứ mà Lục Dương đến bãi xe để tìm, chắc chắn không phải sổ cái.

Rốt cuộc cậu ta đang tìm cái gì? Cái chết của cậu ta có liên quan đến nó không?

Không, có lẽ cái chết của Lục Dương có nguyên nhân khác. Hôm qua khi cô gặp cậu ta, cậu ta vừa đội mũ vừa đeo khẩu trang, còn cố ý ngồi ở góc khuất, dáng vẻ cẩn thận, giống như cố tình tránh theo dõi vậy.

Nguyễn Chân Chân càng nghĩ càng lên tinh thần, hoàn toàn không buồn ngủ, dứt khoát bò dậy, lấy bút ghi âm trong túi xách, nhẹ nhàng đi vào thư phòng. Khoảng tám chín giờ sáng, trong phòng khách có động tĩnh, một lúc sau, có lẽ Cao Tuấn phát hiện cô đang ở thư phòng, tới đó gõ cửa.

Cô tháo tai nghe, mở cửa cho anh, hỏi, “Dậy rồi à? Có đói không?”

Anh ngẩn ra một lát, mới đáp: “Tàm tạm.”

“Trong nồi cơm điện dưới bếp có cháo.” Cô nói xong, xoay người đi đến bàn làm việc, “Trong tủ lạnh còn có vài món ăn kèm, anh có thể lấy ra ăn.”

Cao Tuấn hơi ngạc nhiên trước khẩu khí quen thuộc của cô. Anh đứng ở cửa, không xuống bếp mà theo cô vào thư phòng. Cô ngồi xuống bàn làm việc, chiếc laptop trên bàn đang mở, dừng tại một tệp âm thanh, có một cuốn sổ tay để trước bàn phím, trên trang giấy là mấy dòng chữ nguệch ngoạc.

“Đang nghe gì thế?” Anh hỏi.

Cô quay đầu nhìn anh, trả lời: “Đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của tôi và Lục Dương ngày hôm qua.”

“Cô đã lén ghi âm à?” Anh hơi bất ngờ, liếc nhìn cuốn sổ trước mặt cô, “Tôi có thể xem một chút không?”

Cô không nói gì, giơ tay đưa cuốn sổ cho anh.

Anh nhìn nhìn, tựa như rất hứng thú: “Ghi lại những điểm đáng nghi? Bằng chứng là gì?”

Nguyễn Chân Chân nói: “Sự biến hóa trong giọng điệu cậu ta, tôi đều ghi lại, rồi dựa vào nội dung trò chuyện lúc đó, phân biệt thật giả trong lời nói cậu ta.”

Anh lật xem ghi chép của cô, khóe môi vô hình nhếch lên: “Ghi chép rất nhiều, đây là… ghi lại quá trình suy nghĩ của cô?”

Đây là một thói quen cũ mà cô đã nuôi dưỡng từ khi đi học, luôn thích ghi lại quá trình suy nghĩ của mình, giống như một khi viết suy nghĩ ra, sẽ khiến nó trở nên trôi chảy hơn, cho dù tạm thời chưa tìm được đáp án, sau này nhìn lại cũng rõ ràng hơn nhiều.

“Ừ.” Cô gật đầu, “Mọi chuyện luôn phải có điểm khởi đầu, viết ra để lần sau nghĩ đến cũng không cần bắt đầu lại từ đầu.”

“Nhưng cũng sẽ hạn chế suy nghĩ của cô, cứ mãi đóng nó vào một khuôn mẫu.” Anh nói.

Cô hơi sửng sốt: “Có thể.”

Anh trả cuốn sổ cho cô: “Cô tiếp tục đi.”

“Anh không đi ăn à?” Cô hỏi.

“Không đói.” Anh cười cười, “Cô cứ tiếp tục việc của cô, đừng để tôi làm rối mạch suy nghĩ.”

Cô không nói gì nữa, quay người lại thao tác máy tính, nhưng không nghe tiếp đoạn âm thanh kia, mà rút tai nghe ra, bật loa ngoài, nghe lại từ đầu.

Đoạn ghi âm này, cô đã nghe đi nghe lại mấy lần, cũng đã đánh dấu các điểm quan trọng, phát lại lần nữa, chỉ để cho Cao Tuấn nghe. Khi đoạn ghi âm phát đến nửa sau, Lục Dương nói cậu ta biết việc Hứa Du Ninh gặp tai nạn sau khi nhìn thấy tấm ảnh hiện trường trên diễn đàn, Cao Tuấn lập tức phán đoán: “Cậu ta đang nói dối.”

Nguyễn Chân Chân nghe vậy nhấn nút tạm dừng, quay đầu nhìn anh: “Lý do?”

“Trả lời quá nhanh quá lưu loát, giống như đọc một câu trả lời đã được chuẩn bị kỹ, không phù hợp với phong cách nói chuyện trước đó của cậu ta. Hơn nữa, sau khi cậu ta nói xong, lại trầm mặc một lúc, giống như đang chờ đợi phản ứng của cô.” Anh kéo khóe miệng, hỏi cô, “Lúc ấy, chắc cậu ta đang âm thầm quan sát biểu cảm của cô, đúng không?”

Cô hồi tưởng lại tình huống lúc đó, nhớ đến vẻ mặt gian xảo của Lục Dương. “Đúng vậy, chúng tôi đều âm thầm quan sát đối phương, tôi muốn phân biệt lời nói này là thật hay giả, cậu ta muốn biết lời nói này có lừa được tôi hay không.”

“Cô cho rằng lời nói này là thật hay giả?” Cao Tuấn lại hỏi.

“Không xác định được, tôi đã tìm kiếm trên mạng, quả thực có người đã đăng ảnh hiện trường lên diễn đàn Nam Châu, trong bức ảnh có thể nhìn rõ biển số xe của Hứa Du Ninh. Nếu Lục Dương kịp thời nhìn thấy, thực sự có thể nhận ra.”

Cô vừa nói, vừa mở lại trang web tìm kiếm hình ảnh của diễn đàn. Máy tính đã hơi cũ, tốc độ mạng cũng hơi chậm, trang web mở hồi lâu mà vẫn chưa hiển thị đầy đủ, ngược lại là quảng cáo ở góc dưới bên phải hiện ra trước, chiếm hơn phân nửa trang.

Nguyễn Chân Chân không để ý, di chuyển chuột tắt quảng cáo, không ngờ lại trúng bẫy, chẳng những không tắt quảng cáo, mà còn theo liên kết nhảy vào trang bán hàng. “Quảng cáo bây giờ quá xảo quyệt, thoạt nhìn giống như nút đóng quảng cáo, trên thực tế lại là liên kết, lừa bạn phải nhấp vào nó, tôi đã bị lừa nhiều lần.”

Cao Tuấn không chú ý đến lời phàn nàn của cô, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đột nhiên hỏi: “Trong nhà cô có người mắc bệnh tiểu đường hả?”

“Gì?” Nguyễn Chân Chân ngạc nhiên, lắc đầu, “Không có a.”

Cao Tuấn từ sau lưng cô cúi người đến, chỉ vào trang quảng cáo bán máy đo đường huyết, cẩn thận giải thích cho cô nghe: “Quảng cáo không phải ngẫu nhiên hiện ra, mạng dữ liệu lớn sẽ ghi lại tất cả lịch sử duyệt web của cô, sau đó dựa vào lịch sử mà đẩy cho cô các quảng cáo khác nhau. Cô thấy quảng cáo về máy đo đường huyết, rất có thể là cô đã tìm kiếm và truy cập nội dung này.”

Nguyễn Chân Chân suy nghĩ một lúc: “Có thể là Hứa Du Ninh đã tìm kiếm, anh ấy từng bị hạ đường huyết ngất xỉu, có khả năng đã truy cập nội dung này.”

“Chuyện khi nào?” Cao Tuấn hỏi.

“Khoảng nửa tháng trước vụ tai nạn, chính là lần Hạ Tân Lương đến trông chừng anh ấy.”

Nguyễn Chân Chân lặng lẽ tắt trang diễn đàn, mở lại trình duyệt web, nhấp vào thanh tìm kiếm mặc định trên trang chủ. Thật bất ngờ, trong danh sách thả xuống dưới, ngoại trừ một vài nội dung về tai nạn xe hơi mà cô vừa tìm kiếm, thì không còn bất kỳ lịch sử tìm kiếm nào khác.

Sạch sẽ như vậy, ngược lại không bình thường lắm.

Cô xoay người, hơi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nhất thời có chút phức tạp. “Hứa Du Ninh có laptop riêng, là đơn vị cấp cho anh ấy, cái máy tính này bình thường đều là tôi dùng, trình duyệt không thể không có lịch sử tìm kiếm. Hồi trước đây, tôi đã dùng nó để tìm kiếm nhiều thứ.”

Anh rủ mắt nhìn cô, nét mặt lạnh nhạt không gợn sóng: “Có người cố ý xóa sạch lịch sử tìm kiếm.”

Cô bất giác c ắn môi dưới, đáp: “Ừm.”

Anh chỉ nhìn cô, không nói nữa.

Cô do dự một chút, mới hỏi: “Có thể khôi phục không?”

Cao Tuấn không trả lời ngay, anh đứng thẳng dậy, lấy di động trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại, trực tiếp nói: “Là tôi, tôi hỏi cậu, có thể khôi phục lịch sử tìm kiếm và truy cập trên máy tính sau khi bị xóa không?”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, anh nghe được vài câu, liền ra hiệu cho Nguyễn Chân Chân tránh chỗ, ngồi vào trước máy tính, lại hỏi: “Cần tải phần mềm gì?”

Anh dựa theo hướng dẫn trên điện thoại, tải phần mềm đặc biệt xuống, sau khi cài đặt xong, lại làm theo hướng dẫn vận hành, nhưng vẫn không thể khôi phục lịch sử duyệt web. Anh lại liên lạc với người kia, nói ngắn gọn về tình hình một lát, sau đó đưa ra kết luận.

“Lịch sử tìm kiếm và truy cập đã bị xoá bằng một số phần mềm, vì vậy, nếu muốn khôi phục, cần phải sử dụng các công cụ đặc biệt để xử lý ổ cứng, chỉ dựa vào phần mềm thì không thể khôi phục được.” Anh quay lại nhìn Nguyễn Chân Chân, không đưa ra bất kỳ lời khuyên nào, chỉ chờ quyết định của chính cô.

Nguyễn Chân Chân mím môi suy nghĩ, một lát sau, đột nhiên hỏi: “Lịch sử bị xóa khi nào, có thể biết không?”

Câu hỏi này khiến Cao Tuấn kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu dụng ý của cô, không khỏi thầm khen sự nhạy bén của cô. Nếu biết lịch sử bị xóa khi nào, thì có thể đưa ra suy đoán hợp lý hơn về mục đích của người tìm kiếm.

Anh cười nhạt một tiếng, bất lực nhún vai: “Tôi là một luật sư, kiến thức về máy tính chỉ giới hạn trong các thao tác cơ bản.”

Nguyễn Chân Chân hơi cụp mắt, trầm mặc xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

“Chân Chân?” Cao Tuấn thăm dò cô.

“Hả?” Nguyễn Chân Chân chợt hoàn hồn, “Sao thế?”

Cao Tuấn nhìn nhìn cô, lại dò hỏi: “Hay là tôi gọi người bạn tới kiểm tra máy tính giúp cô?”

“À, không cần.” Cô gần như dứt khoát từ chối đề nghị của anh, cười gượng với anh, giải thích, “Chắc là Hứa Du Ninh đã tìm kiếm nội dung này sau khi mắc bệnh, lại sợ tôi lo lắng, nên mới xóa hết lịch sử tìm kiếm. Anh ấy luôn làm mọi việc rất cẩn thận.”

Lời nói của cô mâu thuẫn trước sau, nhưng Cao Tuấn không vạch trần, chỉ kéo khóe miệng, nói: “Vẫn nên tiếp tục tìm tấm ảnh hiện trường vụ tai nạn đi.”

Nguyễn Chân Chân không để ý vẻ mặt của anh, đè nén mọi suy nghĩ trong lòng, tới tìm kiếm hình ảnh của diễn đàn, quả nhiên tìm được bài đăng vào ngày xảy ra tai nạn, trong mấy tấm ảnh hiện trường đó, thực sự có thể nhìn rõ biển số xe.

Cao Tuấn cẩn thận lướt bài đăng từ đầu đến cuối, đột nhiên hỏi: “Có biết người đăng bài là ai không?”

Câu này đã hỏi khó Nguyễn Chân Chân rồi, trong diễn đàn này đều là bài đăng ẩn danh, muốn tìm ra người đăng bài không hề dễ dàng. Cô nhấp mở ID chủ nhà ra, phát hiện dấu vết mà chủ nhà để lại rất ít. “Giống như một nick phụ.”

Cao Tuấn yên lặng suy nghĩ, nói: “Nghĩ cách điều tra chủ nhà này, xem có thể lấy được thông tin từ người này hay không.”

“Được.” Tuy rằng Nguyễn Chân Chân đồng ý, nhưng hình như không có quá nhiều nhiệt tình. Ánh mắt cô đảo qua cuốn sổ tay trên bàn, dường như chợt nhớ ra gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra xem giờ, hỏi anh: “Khi nào chúng ta đến bãi đỗ xe lấy xe của Tô Văn?”

Bây giờ đã qua mười giờ, bãi đỗ xe lại hẻo lánh, e rằng lúc chạy tới đó, cũng đã là giữa trưa.

Cao Tuấn cân nhắc: “Bây giờ đi đi, bắt taxi, trả thêm một ít tiền xe, để tài xế thay lốp dự phòng cho cô.”

Nguyễn Chân Chân nhất thời ngớ ra, cô vốn tưởng rằng Cao Tuấn sẽ đi cùng cô, không ngờ lại như này. Cô giương mắt nhìn anh, thấy sắc mặt điềm tĩnh thờ ơ của anh, lời đến miệng liền nuốt trở về, cúi đầu cất sổ tay trên bàn, lại tắt máy tính, tùy ý hỏi anh: “Còn anh thì sao? Có kế hoạch gì không?”

Cao Tuấn nghe vậy nhìn cô, đáp: “Có một số công việc cần phải xử lý.”

Nguyễn Chân Chân không phân biệt thật giả trong lời nói của anh: “Vậy anh cứ bận việc của anh trước, sau này chúng ta lại liên lạc.”

“Được.” Cao Tuấn nhanh chóng đáp lời, đứng dậy đi ra ngoài, Nguyễn Chân Chân tiễn anh tới cửa, lại khách khí nói: “Ăn chút gì rồi hẵng đi, tôi làm bữa sáng.”

Anh cười nhạt: “Ăn sáng xong, vừa ra ngoài lại phải ăn trưa rồi. Thôi kệ đi, dù sao cũng không đói. Cô đi lấy xe trước, nhớ cẩn thận một chút, nếu như cảnh sát đến điều tra, cứ nói như hôm qua chúng ta bàn bạc là được. Đừng lo lắng.”

Nguyễn Chân Chân gật đầu, nhìn theo anh rời đi, sau đó khép hờ cửa nhà, đứng sau cửa chờ hồi lâu, mãi không nghe thấy tiếng ding dong của thang máy khi mở cửa, cuối cùng xác định anh không đi thang máy, vẫn lựa chọn đi thang bộ xuống.

Cô đột nhiên có một loại xúc động, muốn bám theo phía sau, xem Cao Tuấn sẽ ra khỏi tiểu khu như thế nào. Giữa ban ngày ban mặt, anh không tiện trèo qua hàng rào cửa bắc nữa. Mà hai cửa khác, bất luận là cửa đông hay cửa nam, đều có camera giám sát, chỉ cần anh đi qua, nhất định sẽ để lại dấu vết.

Nguyễn Chân Chân nhịn xuống, yên lặng đứng ở cửa, sau đó vào phòng ngủ dọn dẹp qua loa, rồi mặc áo khoác đi ra ngoài. Cô bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến bãi đỗ xe tai nạn ở ngoại ô. Chiếc xe màu đỏ cô mượn của Tô Văn vẫn đậu ở chỗ cũ, lốp xe trước bên trái xẹp lép, không còn chút hơi nào.

Trên đường tới đây, cô đã thương lượng với tài xế, trả thêm một ít tiền xe, để tài xế giúp cô thay lốp dự phòng. Trong lúc chờ đợi, cô không nhịn được nhìn về hướng khác, không có sương mù dày đặc che khuất, có thể trông ra xa tầm mấy chục mét. Cô nhìn thấy dây báo động do cảnh sát căng ra, cũng nhìn thấy chiếc xe của Lục Dương vẫn đậu ở chỗ cũ.

“Hình như đằng kia xảy ra chuyện gì đó.” Tài xế vừa thay lốp dự phòng, vừa tán gẫu với cô.

Nguyễn Chân Chân hơi sửng sốt, gật đầu nói: “Hình như vậy.”

Tài xế không nhịn được ló đầu ra nhìn, kinh ngạc: “Xem ra sự tình cũng không nhỏ, ôi chao, xảy ra chuyện gì thế?” Nói xong, tài xế đứng dậy, định đi hóng hớt.

Nguyễn Chân Chân sợ tài xế đến đó hóng chuyện sẽ gây ra rắc rối, tâm tư hơi chuyển, vội nói: “Bác tài à, tốt nhất không nên hóng loại chuyện này, nghe nói sẽ dính vào xui xẻo, nhất là mấy nơi hẻo lánh này, có quá nhiều chuyện lạ xảy ra.”

Cô vừa nói như vậy, tài xế cũng tiêu tan lòng hiếu kỳ, thuần thục thay xong lốp xe cho cô, vỗ vỗ bụi bặm trên tay, tán đồng nói: “Ít hóng chuyện thì ít gặp chuyện. Được rồi, mau về đi. Sau khi quay về mau chóng tìm chỗ vá lốp xe, lốp dự phòng không dùng được lâu.”

Nguyễn Chân Chân đáp ứng, lên xe rời đi, sau khi vào nội thành liền tìm một chỗ sửa xe, vá lốp, đổi lốp dự phòng khác, sau đó lái xe đến chỗ Tô Văn.

Tô Văn đang chờ đồ ăn giao tới, thấy cô tới đây giờ này, không khỏi có chút kỳ lạ, oán giận nói: “Tớ còn tưởng đồ ăn giao tới, làm mừng hụt một trận.”

“Đặt thêm một phần nữa.” Nguyễn Chân Chân cũng không khách sáo, thay giày vào nhà, ngồi xếp bằng trên sô pha, im lặng, nói, “Lục Dương chết rồi.”

Tô Văn đang cầm điện thoại đặt đồ ăn, nghe vậy sửng sốt một lát, kinh hãi nói: “Cái gì?”

“Lục Dương chết rồi, hôm qua lúc nửa đêm, ở bên ngoài bãi đỗ xe tai nạn tại ngoại ô phía bắc, bị người ta cắt cổ từ phía sau, chết trong xe của mình.” Nguyễn Chân Chân nói. Tuy rằng lúc ấy cô chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cảnh tượng đó quá kinh khủng, giống như lập tức thu vào trong tâm trí cô. Bây giờ nhắc lại, khiến cô không khỏi rùng mình một cái.

“Cậu nghe ai nói?” Tô Văn lại hỏi.

Nguyễn Chân Chân ôm cái gối, hơi ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói: “Tớ tận mắt nhìn thấy.”

Tô Văn mất hồi lâu mới hoàn hồn lại từ trong cú sốc, vội vàng chạy tới, trực tiếp ngồi xuống bàn trà đối diện Nguyễn Chân Chân, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Nguyễn Chân Chân kể sơ lược chuyện xảy ra đêm qua, thậm chí kể cả chuyện Cao Tuấn dẫn cô trèo qua hàng rào tiểu khu. Cô nhíu chặt mày, hơi chần chừ, lại nói: “Tớ luôn cảm thấy Cao Tuấn này có chút kỳ quái. Hình như anh ta đang… cố gắng thao túng tớ.”

“Thao túng cậu? Tại sao anh ta lại thao túng cậu?” Tô Văn mơ mơ hồ hồ, nghi hoặc khó hiểu, “Điều này có ích lợi gì cho anh ta?”

Nguyễn Chân Chân chậm rãi lắc đầu: “Tớ cũng không biết, chỉ là có cảm giác này.”

Tô Văn tựa như không hiểu nổi cảm nhận này của cô, suy nghĩ một lúc, nói: “Nói thật, nếu đổi lại là tớ, gặp phải mấy chuyện này, cũng sẽ cố gắng tránh xa, huống chi anh ta còn là luật sư. Không có việc gì thì ai lại muốn đối phó với cảnh sát? Còn là loại án mạng này, cái khác thì không nói, cảnh sát mà đến đơn vị của cậu điều tra một chuyến, cũng không biết các vị đồng nghiệp có thể tung ra tin đồn gì nữa.”

Cô ấy nói như vậy, khiến Nguyễn Chân Chân chẳng thể phản bác.

Tô Văn lại nói: “Tớ cảm thấy anh ta không có lý do gì để thao túng cậu. Cho dù có khắt khe với cậu đôi chút, có lẽ cũng vì sợ cậu rước phải phiền toái.”

“Có lẽ vậy.” Nguyễn Chân Chân tiếp nhận lời giải thích này, tạm thời buông xuống vài phần bất mãn đối với Cao Tuấn. Cô nhìn Tô Văn, do dự một hồi, lại nói: “Còn một chuyện, tớ không dám nói với Cao Tuấn.”

“Chuyện gì?” Tô Văn hỏi.

Nguyễn Chân Chân trầm ngâm, chỉnh sửa lại ngôn từ của mình: “Tớ hoài nghi… Hứa Du Ninh có thể là tự sát.”

Hiện trường tai nạn không hề có dấu vết phanh xe, điều này rất vô lý. Khi người ta đang lái xe, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, dù cho có thao tác sai, cũng sẽ đạp phanh theo bản năng.

Trước đây, Nguyễn Chân Chân chưa từng nghĩ Hứa Du Ninh sẽ tự sát, dựa trên sự hiểu biết của cô về Hứa Du Ninh, cho dù anh thật sự mắc một khoản nợ khổng lồ không thể trả hết, anh cũng sẽ không chọn cái chết để chạy trốn. Vì vậy, cô luôn đoán là anh đột nhiên phát bệnh ngất đi, mới không có dấu vết phanh xe, nhưng không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ tự sát.

“Sao lại đột nhiên có suy nghĩ này?” Tô Văn biết Nguyễn Chân Chân là một người rất cứng đầu, nếu không có chứng cứ xác thực, cô ấy sẽ không đột nhiên thay đổi quan điểm của mình.

Nguyễn Chân Chân suy nghĩ một lát, trả lời: “Anh ấy từng tìm kiếm trên máy tính về cách hạ đường huyết, hơn nữa còn xóa lịch sử tìm kiếm tương ứng.”

Tô Văn bất giác nhíu mày: “Bởi vì điều này?”

“Ừm.” Nguyễn Chân Chân gật đầu, “Tớ nghi ngờ trước khi xảy ra tai nạn, anh ta cố ý uống thuốc hạ đường huyết.”

“Cố ý hạ đường huyết đến ngất xỉu? Giống như lần anh ta nhập viện?” Tô Văn chưa từng nghĩ tới phương diện này, tựa hồ có chút khó tin.

Nguyễn Chân Chân dùng hai tay xoa mặt, hít sâu một hơi: “Cậu cũng biết, lần đó trường hợp của Hứa Du Ninh vô cùng kỳ quặc, cho đến khi xuất viện, cũng không tra ra nguyên nhân bệnh, lúc ấy lượng đường trong máu cứ liên tục giảm xuống. Bác sĩ cũng từng hỏi, Hứa Du Ninh có uống nhầm thuốc hạ đường huyết quá liều không. Nhưng trước đó, đường huyết của Hứa Du Ninh chưa từng xảy ra vấn đề, cũng chưa từng uống thuốc hạ đường huyết gì cả.”

Tô Văn cũng là người tư duy nhạy bén, rất nhanh đã nắm được điểm mấu chốt: “Còn phải xem anh ta tìm kiếm khi nào, nếu là sau khi nằm viện, vậy thì không thành vấn đề.”

Đột nhiên phát bệnh lạ nhập viện, sau đó về nhà tìm kiếm một số kiến thức y học liên quan, điều này rất bình thường.

“Không xác định được khi nào, nhưng không phải sau khi nằm viện. Nếu là vậy, anh ta không cần phải xóa lịch sử, đằng này còn cố tình dùng phần mềm để xóa.” Nguyễn Chân Chân nói.

Tô Văn chậm rãi gật đầu, nhíu mày suy tư một lát, lại nói: “Cái này cũng dễ xác định, nghe nói trừ phi ổ cứng bị hủy hoại về mặt vật lý, nếu không thì lịch sử đã xóa đều có thể khôi phục được. Còn nếu muốn biết lịch sử bị xóa khi nào, có thể kiểm tra sổ đăng ký của hệ thống máy tính, chắc sẽ có lịch sử tương ứng.”

“Cao Tuấn cũng nói như vậy, còn nói có người bạn có thể giúp đỡ.” Nguyễn Chân Chân nói, dừng một lúc, lại nói, “Tớ từ chối.”

“Tại sao?” Tô Văn không chút nghĩ ngợi hỏi.

Thực ra Nguyễn Chân Chân có chút mâu thuẫn, nhưng đối mặt với bạn thân, cô vẫn lựa chọn thành thật, “Tớ hơi sợ, sợ tra ra kết quả sẽ giống như tớ nghĩ.”

Tô Văn nhìn cô, trong mắt lộ ra chút đồng tình: “Sợ Hứa Du Ninh thật sự là tự sát?”

“Ừm.” Nguyễn Chân chân thẳng thắn thừa nhận, “Còn có suy nghĩ thực tế hơn, nếu thật sự là tự sát, thì e rằng đơn vị anh ấy sẽ không đưa mấy trăm nghìn tiền trợ cấp. Tớ thì thôi đi, dù sao cũng nợ nần ngập đầu, lấy mấy trăm nghìn này cũng vô dụng. Nhưng trong nhà anh ấy thì khác, cha mẹ anh ấy đều sống ở nông thôn, chỉ dựa vào chút tiền này để dưỡng lão.”

Vụ tai nạn của Hứa Du Ninh xảy ra trên đường đi gặp khách hàng về, theo quy định thuộc về tử vong do công việc, mấy trăm nghìn này là tiền trợ cấp tử tuất cho thân nhân, nhưng một khi chứng thực Hứa Du Ninh là tự sát, số tiền này sẽ biến mất.

Nguyễn Chân Chân không nhịn được tự giễu: “Thật mâu thuẫn, muốn biết anh ta chết thế nào, nhưng lại sợ anh ta tự sát.”

Tô Văn lẳng lặng nhìn cô, không biết nên nói gì.

Nguyễn Chân Chân cười cười với cô, nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc. Sắc mặt cô tái nhợt, trong mắt đầy tơ máu, cả người giống như một khúc gỗ bị đốt cháy, trông có vẻ cứng cáp rắn chắc, nhưng thực chất đã bị thiêu rụi hết thảy, thứ còn lại chỉ là tro tàn, một khi chạm nhẹ vào, sẽ tan thành mây khói.

Cô bối rối cụp mắt, lẩm bẩm một mình: “Sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy?”

Chẳng lẽ anh thật sự bị món nợ khổng lồ đẩy đến đường cùng, nên mới lựa chọn cái chết sao? Nhưng nếu là vậy, tại sao không chịu nói với cô một tiếng? Chẳng lẽ anh không biết bây giờ đã không còn chuyện “người chết hết nợ”, mà tất cả nợ nần của anh đều sẽ đổ lên đầu cô sao?

Cô là vợ anh, sao anh có thể đối xử với cô như vậy?

Tô Văn thở dài, vươn tay vỗ nhẹ vào vai Nguyễn Chân Chân, an ủi nói: “Có khi là cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

Trong lúc nói chuyện, chuông cửa vang lên, là đồ ăn giao tới. Tô Văn lấy đồ ăn vào, bày ra bàn ăn, gọi Nguyễn Chân Chân đến. “Lại đây cùng ăn đi, vừa hay tớ đặt nhiều lắm, cái mới đặt không biết khi nào mới giao đến.”

Nguyễn Chân Chân đâu còn khẩu vị ăn uống, dứt khoát đứng dậy rời đi: “Cả đêm qua tớ không ngủ, sắp gục ngã tới nơi rồi, không ăn nữa, tớ về nhà ngủ bù.” Cô vừa nói vừa đi tới cửa, lúc mặc áo khoác lại nhớ ra chuyện quan trọng: “À, đúng rồi, mấy ngày nay tớ lái xe của cậu, nếu cảnh sát đến hỏi cậu, cậu cứ nói thật. Trưa nay tớ đến đây, cũng chỉ nói chuyện chiếc xe bị thủng lốp, rồi mượn xe thêm vài ngày.”

Tô Văn hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút nghiêm túc, đi tới hỏi cô: “Có cần không, uhh… tớ sẽ phối hợp với cậu trả lời họ. Nếu có đến hỏi, chúng ta thống nhất trước, tới lúc đó đừng để lộ tẩy.”

Nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng Nguyễn Chân Chân có chút ấm áp, cười lắc đầu: “Không cần đâu, nên như thế nào thì như thế đấy. Tớ bị dính vào là đủ phiền phức rồi, tuyệt đối không thể kéo cậu vào, cậu tránh càng xa càng tốt.”

“Vậy được, nếu thật sự tìm tới, tớ sẽ nói mình chẳng biết gì cả.” Tô Văn nói, lại không nhịn được đấm bả vai Nguyễn Chân Chân, “Phấn chấn lên! Trời không tuyệt đường người, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được hết!”

Nguyễn Chân Chân cười cười, không nói gì.

Hết Chương 11

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN