Không Hẹn Mà Đến - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Không Hẹn Mà Đến


Chương 12


Cô trực tiếp về nhà, chẳng ăn uống gì cả, ngã lên giường ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra lần nữa, bầu trời bên ngoài đã tối đen. Rèm cửa không đóng, có ánh đèn chiếu qua cửa kính ban công, khiến mọi thứ trong phòng trở nên rõ ràng. Nguyễn Chân Chân nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, nhất thời có chút mê man, không biết đang là ngày nào giờ nào.

Từ lúc Cao Tuấn rời đi vào buổi sáng, anh cũng không liên lạc với cô nữa, cảnh sát cũng không tìm tới, không biết là tạm thời chưa tra tới chỗ cô, hay là đã đưa cô vào diện tình nghi, đang âm thầm điều tra cô.

Nguyễn Chân Chân không hiểu, tại sao cô lại từng bước rơi vào cảnh ngộ này. Chết chồng gánh nợ cũng thôi đi, bây giờ lại dính vào một vụ án mạng. Cô giống như một con ruồi không đầu, bị mắc kẹt trong mê cung thủy tinh, khắp nơi đều va phải vách tường, vốn định đấu tranh để sinh tồn, nhưng không hiểu sao cứ chui vào ngõ cụt ngày càng hẹp.

Có lẽ vì an nhàn quá lâu rồi, cô nhớ trước kia mình cũng không ngu xuẩn như vậy.

Nguyễn Chân Chân thở dài, cắn răng bò ra khỏi giường, mò mẫm đi vào bếp tìm đồ ăn. Trong nồi cơm điện còn cháo thừa hồi sáng, cô hâm nóng lại, lấy chút dưa muối trong tủ lạnh ra, ăn một hồi cũng no bụng. Chờ cô rửa sạch bát đũa, bầu trời bên ngoài cũng dần dần sáng lên.

Vào buổi sáng, cô gọi điện cho Cao Tuấn, nói: “Đưa tôi số tài khoản của anh, để tôi chuyển tiền quần áo cho anh trước.”

Dường như Cao Tuấn ngây ra một lát, lúc này mới phản ứng lại: “Không cần.”

“Đừng khách sáo, đây là chuyện nên làm. Anh vì cứu tôi mà bị thương, không thể để anh thiệt hại tiền của nữa.” Nguyễn Chân Chân thẳng thắn nói.

Cao Tuấn trầm mặc một lúc, hỏi cô: “Cô lấy đâu ra tiền đền quần áo cho tôi?”

Cô do dự một hồi, quyết định nói thật với anh: “Mượn Tô Văn, 50 nghìn tệ, đủ đền quần áo cho anh không?”

Cao Tuấn lại trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới đáp: “Đủ rồi. Nhưng tôi không thể lấy số tiền này. Cô mau trả lại Tô Văn đi.”

“Nhưng mà…” Nguyễn Chân Chân còn muốn nói nữa, lại bị Cao Tuấn cắt ngang: “Không có nhưng nhị gì hết.” Anh dừng một chút, lại thong thả nói tiếp, “Tôi cho rằng tiền cô nợ Tô Văn và tiền cô nợ tôi, không có sự khác biệt về bản chất. Chẳng lẽ cô mượn tiền Tô Văn thì không cần trả à?”

Nguyễn Chân Chân không đáp lời được, cô chẳng thể mặt dày nói không cần trả, nhưng nếu vẫn phải trả cho Tô Văn, vậy thì hành vi dỡ tường đông để lấp tường tây[1] này của cô sẽ vô cùng nực cười.

[1] Nguyên văn《拆东墙补西墙》: ý chỉ giải pháp tạm thời, lấy chỗ này đắp vào chỗ kia.

Giống như cảm nhận được sự lúng túng của cô, Cao Tuấn chủ động chuyển chủ đề: “Cảnh sát có liên lạc với cô không?”

“Trước mắt vẫn chưa.” Cô đáp.

Anh suy nghĩ, nói: “Chắc còn đang điều tra, đừng lo lắng, cảnh sát sẽ không coi cô là nghi phạm chính đâu.”

“Hy vọng vậy.” Cô nói.

Cuộc đối thoại đột nhiên rơi vào trầm mặc, cô không muốn nói nữa, mà anh tựa hồ cũng rất đắn đo. Nguyễn Chân Chân im lặng cười cười, nói: “Không còn việc gì nữa, anh cứ bận đi.”

“Được, có việc gì thì liên hệ tôi.” Anh nói.

Cô không đáp, trực tiếp cúp máy.

Cuối cùng vào buổi chiều, cũng có hai vị cảnh sát đến nhà cô để điều tra chuyện Lục Dương. Bọn họ không nhắc đến cái chết của Lục Dương, chỉ hỏi Nguyễn Chân Chân trưa hôm kia, cũng chính là ngày 26 tháng 12, cô đã gặp Lục Dương phải không.

Nguyễn Chân Chân sớm có chuẩn bị, nghe vậy gật đầu xác nhận: “Vâng, chúng tôi có gặp nhau, tại quán trà phía đông tiểu khu.” Cô nói xong, nghi hoặc nhìn vị cảnh sát lớn tuổi vừa hỏi mình, thăm dò, “Cảnh sát Trần, xin hỏi có chuyện gì vậy?”

Hai vị cảnh sát nhìn nhau một cái, cảnh sát Trần phớt lờ câu hỏi của cô, lại hỏi: “Vì sao hai người gặp nhau? Đã nói những gì?”

“Là anh ta hẹn tôi, bởi vì chuyện nhà tôi bị trộm mấy hôm trước.” Cô nói sơ qua chuyện nhà mình bị trộm, không nói dối, nhưng cũng không quá nói thật, “Tôi báo án và nghi ngờ là Lục Dương làm, nhưng cảnh sát nói anh ta có chứng cứ ngoại phạm. Hôm đó Lục Dương tìm tôi, là để giải thích chuyện này.”

“Có nói chuyện khác không?” Cảnh sát Trần lại hỏi.

“Không có.” Nguyễn Chân Chân lắc đầu, do dự một lát, bổ sung, “Nhưng hôm đó, Lục Dương trông hơi bất thường.”

Cảnh sát Trần và đồng nghiệp bất giác ngồi thẳng dậy, hỏi cô: “Bất thường như thế nào?”

“Ừm…” Cô cố gắng nhớ lại, tìm từ ngữ để diễn đạt, “Anh ta có vẻ rất căng thẳng, giống như… đang trốn tránh người nào đó, lúc rời đi thì bịt kín mít, vừa đội mũ vừa đeo khẩu trang.”

“Cô có thấy người anh ta muốn trốn không?” Cảnh sát Trần lại hỏi.

Nguyễn Chân Chân đáp: “Không thấy.”

Cảnh sát Trần còn đỡ, chứ đồng nghiệp bên cạnh thì lộ rõ vẻ thất vọng. Nguyễn Chân Chân cẩn thận nhìn bọn họ, lại dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lần này cảnh sát Trần không né tránh câu hỏi, trả lời: “Đêm hôm kia, Lục Dương bị người ta sát hại.”

Khi ông ta nói câu này, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Nguyễn Chân Chân, tựa hồ đang chờ phản ứng của cô. May mà Nguyễn Chân Chân đã luyện tập trước gương nhiều lần, vẻ kinh hãi và bất ngờ đều hiện lên vừa vặn. “Ah! Là thật sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.

Cảnh sát Trần nặng nề gật đầu.

“Bị ai giết? Vì cái gì?” Cô truy hỏi, hỏi xong lại lộ vẻ hối hận, “Thật xin lỗi, tôi không có ý gì khác.”

Cảnh sát Trần gật đầu thông cảm, đứng dậy chuẩn bị cáo từ: “Vụ án vẫn đang được điều tra, chúng tôi không tiện tiết lộ chi tiết vụ án. Nếu cô nhớ ra điều gì hay có phát hiện gì mới, xin hãy lập tức liên hệ với chúng tôi.”

“Được.” Nguyễn Chân Chân vội đáp, đứng dậy tiễn hai vị cảnh sát ra ngoài, đợi tiễn khách xong đóng cửa lại, mới cảm thấy căng thẳng và sợ hãi, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Cảnh sát không hỏi hành tung của cô vào đêm kia, có thể thấy cô không bị liệt vào diện tình nghi.

Mặc dù vậy, cô vẫn cực kỳ thận trọng, trong ngày hôm đó không làm gì cả, chỉ chuyển lại 50 nghìn tệ cho Tô Văn. Tô Văn rất nhanh đã gọi điện tới, trực tiếp hỏi: “Cậu có ý gì? Không cần tiền nữa?”

“Tớ đã gọi điện cho Cao Tuấn, anh ta nói không cần đền quần áo cho anh ta.” Nguyễn Chân Chân giải thích.

Tô Văn khinh thường “hừ” một tiếng, lại nói: “Vậy cậu thật sự không trả sao?”

Nguyễn Chân Chân cũng có chút mâu thuẫn, nói: “Cậu giúp tớ trả đi, xem có thể lấy được số tài khoản của Cao Tuấn không, chuyển tiền cho anh ta.”

Tô Văn không nhịn được cười nhạo: “Anh ta cũng không ngốc, tớ đột nhiên đòi số tài khoản, anh ta sẽ cho à? Hơn nữa, chuyện của hai người mà tớ lại xen vào, càng thêm lộn xộn. Chi bằng cậu ba mặt một lời với anh ta, nếu anh ta thật sự không cần, cậu cũng đừng sống chết phải trả, quá thấp kém[2] rồi.”

[2] Nguyên văn《小家子气》- Tiểu gia tử khí: mô tả lời nói, cử chỉ và hành vi của một người không có sự phóng khoáng, rộng lượng.

Nguyễn Chân Chân đồng ý với cô ấy, ngày hôm sau liền điện cho Cao Tuấn hẹn gặp mặt, không ngờ người ta đã rời khỏi Nam Châu. “Trong sở có vài việc cần xử lý, hôm qua đi hơi gấp, không kịp nói với cô.” Anh giải thích, lại hỏi, “Sao vậy? Có chuyện gì?”

Nguyễn Chân Chân đ è xuống lời đã đến miệng, chuyển sang chủ đề khác, “Cảnh sát đã đến tìm tôi.”

Cao Tuấn phản ứng bình thường: “Họ hỏi cô những gì?”

“Hỏi chuyện gặp Lục Dương, cũng không hỏi gì khác.” Cô trả lời, lại nói thêm, “Tôi nghĩ cảnh sát vẫn chưa nghi ngờ tôi.”

Cô nói lời này, khiến Cao Tuấn không nhịn được bật cười: “Nguyễn Chân Chân, cô vốn dĩ không có hiềm nghi, là cô quá căng thẳng rồi.”

Tiếng cười của anh vui vẻ sảng khoái, giống như nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười.

Không biết vì sao, Nguyễn Chân Chân đột nhiên có chút phản cảm, càng thấy chán ngán, trầm mặc một lúc, nhàn nhạt nói: “Có lẽ vậy, dù sao cũng là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy hiện trường giết người.” Nói xong, không đợi Cao Tuấn có phản ứng, cô liền cúp điện thoại.

Vào ban đêm, bất chợt có tuyết rơi, ngày hôm sau khi Nguyễn Chân Chân thức dậy, một lớp tuyết dày đã đọng lại trong hoa viên tiểu khu. Cô quấn chăn đứng trước cửa sổ, nhìn những bông tuyết tung bay ngoài trời, bỗng sinh ra một cảm giác cô tịch bị cả thế giới vứt bỏ.

Thấm thoắt đã đến cuối năm.

Cô ăn mặc kín đáo đi ra ngoài, đến khi trời tối đen, mới xách túi lớn túi nhỏ quay về, vừa ra khỏi thang máy, liền thấy Cao Tuấn không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng đợi trước cửa nhà cô. Lần này, anh không mặc chiếc áo khoác bành tô, mà mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen, trên vai có vệt nước li ti, đó là dấu vết tuyết tan để lại.

“Đi ra ngoài à?” Anh hỏi.

“Ừm, đến đơn vị dạo một vòng, tiện thể mua chút đồ.” Cô chần chừ một lát, “Anh đến khi nào, sao không gọi điện trước?”

Anh chỉ cười cười, không trả lời.

Nguyễn Chân Chân cầm đồ đạc đứng đó, hỏi anh: “Tìm tôi có việc gì?”

“Có chút việc.” Cao Tuấn trả lời, vươn tay qua định cầm phụ cô.

Nguyễn Chân Chân tránh sang bên cạnh, không để anh giúp đỡ, chuyển hết đồ đạc qua một tay, tay kia móc chìa khóa ra, điềm nhiên như không nói: “Vậy vào nhà nói, đúng lúc tôi cũng có việc muốn tìm anh.”

Cô mở cửa vào nhà, chất một đống đồ đạc mới mua ở góc sô pha, quay người lại nhìn anh: “Anh cứ ngồi tự nhiên, muốn uống gì?”

Anh cũng không khách khí, cởi áo khoác lông vũ ra, tùy ý ngồi xuống góc sô pha bên kia. “Nước lọc là được rồi.”

Cô rót cho anh một ly nước ấm, sau đó cũng ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một phong bì dày, đẩy qua cho anh trên bàn trà, nói: “Bây giờ tôi chỉ có thể trả nhiêu đây, tiền quần áo và các chi phí khác, đợi sau này có tiền tôi sẽ trả cho anh.”

Anh vừa cầm ly nước lên, nghe vậy sửng sốt một lát, giương mắt nhìn cô: “Ý cô là gì?”

Nguyễn Chân Chân rủ mắt xuống: “Tôi không muốn truy cứu bất cứ chuyện gì nữa.”

“Bất cứ chuyện gì?” Anh lại hỏi, “Là những chuyện gì?”

Cô lấy hết dũng khí, nghênh đón ánh mắt chăm chú của anh, trấn tĩnh nói: “Về vụ án của Hứa Du Ninh, bất kể anh ấy vay tiền làm gì, số tiền vay đã đi đâu, bị thua lỗ, hay là bị người ta giấu đi, tôi đều không muốn truy cứu nữa. Tôi mệt rồi, cũng nhận mệnh rồi, không muốn lăn lộn nữa.”

Anh nhìn cô, thật lâu không nói gì, sau một hồi lâu, mới hỏi: “Cũng nhận món nợ hơn 10 triệu này sao?”

Cô cắn răng, gật đầu: “Nhận.”

Anh không uống một ngụm nước, để ly lại bàn trà, yên lặng nhìn cô, bỗng cười nhạo thành tiếng: “Nguyễn Chân Chân, cô biết 14 triệu là bao nhiêu tiền không? Cô có khái niệm cụ thể nào chưa?”

Anh dựa ra sau, ngẩng đầu quan sát xung quanh một lát: “Căn hộ này của cô rộng khoảng 90 mét vuông nhỉ? Tính theo giá thị trường hiện tại, trị giá khoảng 2 triệu, sau khi thanh toán hết vẫn còn thiếu 12 triệu. Các chủ nợ còn có thể nộp đơn xin tòa án cưỡng chế tiền lương của cô, chỉ để lại cho cô một ít chi phí sinh hoạt thiết yếu.”

Khuôn mặt cô tái nhợt, mím chặt môi im lặng.

Anh lại nhìn cô, cười chế giễu, hỏi: “Bây giờ cô kiếm được bao nhiêu tiền một tháng? Tầm 20 nghìn tệ không? Cho dù cô không ăn không uống, một năm cũng chỉ có 200 nghìn. Cô tự tính thử xem, để trả hết 12 triệu, cần phải mất bao nhiêu năm?”

Nguyễn Chân Chân vẫn không nói gì, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Cao Tuấn không chú ý phản ứng của cô, hoặc là nhìn thấy, nhưng không quan tâm, vẫn ung dung nói tiếp: “Trong thời gian này, tòa án sẽ hạn chế chi tiêu của cô, cô không thể đi du lịch, nghỉ dưỡng, không thể ngồi máy bay, tàu cao tốc, không thể ở khách sạn hạng sang, không thể mua bất động sản… Thậm chí, ngay cả con cô cũng không thể học tại các trường tư thục có học phí cao. Ồ, nếu như còn người đàn ông nào dám cưới cô.”

“Đủ rồi!” Cô không nhịn được quát nhẹ.

“Đủ chưa? Chưa, còn lâu mới đủ.” Anh cười khẽ, chậm rãi nghiêng người về phía cô, đôi môi mỏng lại thốt ra những lời lãnh khốc vô tình, “Đến cả tài sản cha mẹ để lại cho cô sau khi chết, cũng sẽ bị người ta lấy đi. Cô vẫn luôn giấu họ chuyện kiện tụng phải không? Nhưng cô có thể giấu họ bao lâu? Cả đời sao? Khi họ biết đứa con gái quý giá của mình phải trả nợ cả đời này, phải cô độc đến lúc già đi, bọn họ chết cũng không thể nhắm mắt…”

“Anh nói đủ chưa!” Cuối cùng cô cũng sụp đổ, liều mạng nhào về phía anh, hai tay nắm lấy cổ áo anh, kéo anh lên khỏi sô pha: “Anh câm miệng cho tôi! Đồ khốn! Anh là đồ khốn nạn! Khốn nạn…” Cô nghiến răng nghiến lợi mắng anh, nhưng khi mắng xong, nước mắt lại rơi đầy mặt.

Anh nhìn cô, vẻ lạnh lùng trên mặt dần dần có một vết nứt, anh do dự giơ tay lên, bất chấp sự phản kháng của cô, chậm rãi mà kiên định ấn đầu cô vào ngực mình. Toàn thân cô run rẩy, nhưng xương cốt lại cứng như thép, chẳng chịu khuất phục, gần như dốc hết sức lực để chống lại cái ôm của anh.

“Nguyễn Chân Chân, cô không có đường lui, ngay từ đầu đã không có đường lui.” Anh ôm lấy cô, thấp giọng thì thầm.

Lời này như có ma lực, khiến cô bỗng chốc cứng đờ, quên kháng cự, cũng quên giãy giụa, sau một hồi lâu, đột nhiên vô lực khuỵu xuống, gục vào lòng anh khóc nức nở.

Cô không có đường lui, Hứa Du Ninh nào có để lại đường lui cho cô?

“Tôi làm sai điều gì? Đã làm sai điều gì?” Cô khóc không thành tiếng, lời nói ra cũng mơ hồ không rõ, “Tại sao tôi phải chịu đựng những chuyện này? Tôi tin vào tình yêu, có sai không? Tôi tín nhiệm chồng mình, có sai không? Sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy? Sao lại đối xử với tôi như vậy?”

Cao Tuấn hơi xúc động, không biết nên trả lời thế nào. Anh không lên tiếng khuyên nhủ, đợi cô khóc đủ rồi, từ từ im lặng đi, lúc này mới nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nói: “Đi rửa mặt.”

Cảm xúc của Nguyễn Chân Chân dần dần ổn định lại, sau khi đầu óc đã tỉnh táo, chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội thoát khỏi vòng tay anh, xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Người trong gương cực kỳ nhếch nhác, có rửa thế nào cũng không xoá được dấu vết khóc lóc. Cô ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, sau đó mới kiên trì bước ra.

Cao Tuấn vẫn ngồi trên sô pha, đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, lặng lẽ quan sát cô.

Cô giả vờ bình tĩnh, hỏi anh: “Hôm nay anh tìm tôi có việc gì?”

“Hả?” Anh hơi nhướng mày, tựa hồ rất khó hiểu.

Cô nhắc anh: “Vừa nãy ở trước cửa, tôi hỏi anh vì sao đến đây, anh nói tìm tôi có chút việc.”

“Thế à?” Vẻ mặt anh ngày càng vô tội, “Tôi đã nói như vậy ư? Sao tôi không nhớ nhỉ?”

Nguyễn Chân Chân nhìn anh, nhất thời không nói nên lời, không biết là anh thật sự quên, hay là cố ý giả ngây giả ngô. Cô giữ tính khí tốt, hoà nhã nói: “Được rồi, cứ coi như anh chưa nói. Vậy bây giờ tôi hỏi anh, sao anh lại đột nhiên đến đây? Có chuyện gì không?”

Dường như Cao Tuấn đã có chuẩn bị, nghe vậy cười cười, đáp: “Chẳng phải hôm qua cô gọi điện hẹn gặp tôi sao? Cô hẹn tôi, tôi liền vội vã đến đây.”

Đúng là hôm qua cô có gọi cho anh, nhưng rõ ràng anh nói đã trở về Bắc Lăng xử lý công việc, chuyện gặp mặt xem như bỏ ngỏ, cũng không có bảo anh lái xe đến tận đây a!

Nguyễn Chân Chân bị anh chặn cho á khẩu, lại không muốn lằng nhằng với anh, dứt khoát nhận thua. “Được rồi, anh không có việc tìm tôi, là tôi có việc tìm anh.” Cô lại đẩy phong bì trên bàn trà cho anh, trầm giọng nói, “Anh nhận số tiền này trước đi.”

Anh nhất thời không nói gì, chỉ giương mắt nhìn cô.

Cô có chút khó xử mỉm cười: “Chỉ là một phần phí luật sư thôi, tiền quần áo tôi sẽ từ từ trả sau.”

Cao Tuấn yên lặng cầm phong bì lên, mở niêm phong liếc vào một cái, nhếch khóe môi cười nhạt: “Không ít a.”

Cô nghe ra vài phần châm chọc trong ngữ điệu của anh, không dám lên tiếng.

Ánh mắt anh lướt qua túi mua sắm bên cạnh, cuối cùng lại rơi vào khuôn mặt cô, nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Nguyễn Chân Chân, bây giờ trong tay cô còn bao nhiêu tiền?” Cô vừa định trả lời, anh lại ngắt lời cô, “Nói thật với tôi.”

Nói thật là trong tay cô gần như không còn tiền.

Nguyễn Chân Chân cụp mắt, trầm mặc một lát, đáp: “Còn hơn 3 nghìn.”

Xử lý xong hậu sự của Hứa Du Ninh, cùng với các khoản chi tiêu lặt vặt khác, số tiền còn lại trong tay cô chưa tới 20 nghìn. Hôm nay ra ngoài, cô mua quần áo mùa đông cho lão nhân hai bên tốn mấy nghìn, lại lấy thêm 10 nghìn tiền mặt đưa Cao Tuấn, bây giờ trong thẻ ngân hàng chỉ còn hơn 3 nghìn tệ.

“Hơn 3 nghìn…” Anh nhẹ giọng nhắc lại, liếc nhìn túi mua sắm bên cạnh, đột nhiên hỏi, “Mua quần áo cho lão nhân?”

Cô cúi đầu rủ mắt, gật gật đầu.

Anh lại hỏi: “Định về quê à?”

Cô nhàn nhạt kéo khóe môi, nhẹ giọng trả lời: “Ngày 4 tháng 1 là sinh nhật của Hứa Du Ninh, theo phong tục Hằng Châu, ba năm đầu phải có sinh kỵ[3].”

[3] Nguyên văn《生忌》: sinh nhật của người quá cố.

Thực ra cô không muốn về quê, vì không biết phải đối mặt với lão nhân hai bên thế nào, cô không muốn thấy vẻ mặt đau buồn của cha mẹ Hứa, cũng không muốn thấy nụ cười gượng gạo của cha mẹ mình, nhưng ngày 4 tháng 1 là sinh kỵ của Hứa Du Ninh, với tư cách là vợ, cô không thể vắng mặt.

Cao Tuấn cũng không nói nữa, anh nhìn cô, trong mắt hiện lên sự phức tạp, tựa như là thương hại, lại giống như do dự, nhưng những cảm xúc ấy nhanh chóng qua đi, cuối cùng chỉ còn lại sự lãnh đạm. Anh cũng rủ mắt giống cô, nhưng trong miệng lại thốt ra những lời cực kỳ ôn hòa.

“Nếu đã như vậy thì trở về đi, ở cùng cha mẹ thêm vài ngày cũng tốt.” Anh nói, đẩy phong bì lại cho cô, “Còn tiền thì cất đi, tôi không thiếu số tiền này của cô. Cô khăng khăng trả tiền cho tôi, vì muốn giữ lòng tự tôn của mình cũng tốt, vì muốn phủi sạch quan hệ với tôi cũng được, nhưng xin cô hiểu cho tôi, tiền như vậy, tôi không cầm nổi.”

Anh đứng dậy khỏi sô pha, làm ra vẻ muốn rời đi. “Hồi trưa tôi kết thúc công việc, bữa trưa cũng không buồn ăn, lái xe từ Bắc Lăng tới đây gần năm tiếng. Nếu cô không thể cấp cho tôi một bữa tối, vậy tôi chỉ có thể ra ngoài kiếm ăn. Nói thật, bây giờ dạ dày của tôi có hơi đau rồi.”

Nguyễn Chân Chân ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, nói: “Anh chờ một lát, tôi lập tức đi làm chút đồ ăn cho anh.”

Anh nghe vậy cười khẽ một tiếng: “Làm đồ ăn gì cho tôi? Mì sợi với rau xanh, hay cháo trắng với dưa muối?”

Cô bị anh hỏi có chút xấu hổ, lúng túng cười cười, hỏi ngược lại: “Vậy anh muốn ăn gì?”

“Ừm…” Cao Tuấn lại ngồi xuống sô pha, hơi ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, “Tôi muốn ăn hải sản xào, muốn ăn lẩu cay, muốn ăn xiên nướng…”

Anh còn chưa nói xong, cô đã không nhịn được cười, “Nếu làm những món này thật, anh chỉ có thể ngồi nhìn tôi ăn.” Cô xách túi mua sắm đi vào bếp, không quên quay đầu nói với anh, “Anh có thể đến phòng cho khách nghỉ ngơi một lát, tôi nấu xong sẽ gọi anh.”

Cao Tuấn không đến phòng cho khách, chỉ ngồi ở phòng khách chờ đợi. Anh quay đầu lại, cách cửa kính phòng ăn, lẳng lặng nhìn Nguyễn Chân Chân bận rộn trong bếp, nhìn cô rửa tay, động tác nhanh nhẹn đổ bột mì ra nhào thành cục bột, lại linh hoạt lặt rau rửa rau thái rau, chỉnh nhân bánh… Quả nhiên cô am hiểu việc bếp núc, hành động có trật tự, bận mà không loạn. Nghĩ đến chiếc áo khoác mà cô đã ủi phẳng phiu cho anh trước đây, cô hẳn là một người vợ rất đảm đang.

Chẳng biết vì sao, Cao Tuấn đột nhiên không muốn nhìn tiếp. Anh lại đứng dậy khỏi sô pha, vừa mặc áo khoác lông vũ, vừa cao giọng nói với cô: “Khách hàng đột nhiên có việc muốn gặp tôi, tôi phải đi ra ngoài.”

Tay cô đang gói bánh hoành thánh, cầm nó bước ra khỏi bếp, vội vàng nói: “Sao lại có việc? Có việc cũng phải ăn tối a. Anh đợi thêm một lát, nước đã sôi rồi, hai ba phút nữa là ăn được.”

Cao Tuấn nhàn nhạt nói: “Không kịp rồi, khách hàng đang đợi.”

Anh nói xong, mặc kệ lời thuyết phục của cô, đi ra ngoài, khi đến cửa chợt dừng lại, không quay người, chỉ nói: “Có một số việc không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt với nó. Cô về nhà thăm cha mẹ trước, cũng coi như cho mình một thời gian điều chỉnh, còn những chuyện khác, sau tết dương lịch chúng ta hãy nói.”

Nguyễn Chân Chân im lặng, đáp lời anh: “Được.”

Hết Chương 12

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN