Túc Liệu - Hiệp Cốt - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Túc Liệu - Hiệp Cốt


Chương 12


Khí thế trong âm cuối của Hà Thanh hơi yếu, khi vào lỗ tai Ngô Sâm lại biến thành một câu năn nỉ vô cùng mềm mại.

Ngô Sâm xấu xa nói: “Làm gì thế, mát xa à?”

Hà Thanh lấy lại bình tĩnh, nhưng bất đắc dĩ sóng tình khó tắt, không sao bỏ qua được. Chỉ phải vừa xấu hổ vừa hờn dỗi nhìn hắn, nhẹ nhàng ngoáy mông như thúc giục.

“Sờ chỗ này,” Ngô Sâm cầm tay cậu đặt lên chỗ giữa hai chân mình, như đang dụ dỗ mà hôn Hà Thanh một cái, cười nhẹ nói: “Phải dùng miệng nhé.”

Khóa trái cửa xong, Hà Thanh quay trở lại, Ngô Sâm đã lót sẵn một cái gối dưới mặt đất.

Bọn họ chưa từng làm tại trung tâm, đây chỉ là hứng thú nhất thời. Hà Thanh quỳ lên trên cái gối, hồi hộp lo lắng mà cởi dây lưng và quần cho Ngô Sâm. Tiếp theo, như chuẩn bị lặn xuống nước, cậu hít vào một hơi, vùi đầu vào giữa hai chân Ngô Sâm.

Cậu mở miệng ngậm lấy dương v*t cương cứng của Ngô Sâm, dùng chính khoang miệng ấm nóng của mình bao lấy nó mà mút liếm, kích thích đầu khấc qua lại. Quen tay hay việc, sau vài lần ỡm ờ, kĩ thuật gần đây của Hà Thanh đúng là đã có không ít tiến bộ.

Khi cậu khẩu giao cho Ngô Sâm có thói quen nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, nửa dưới khuôn mặt đang ngậm mút thân dưới của hắn, trong mắt lại ngập tràn sự ngây thơ ướt át. Có khi, Hà Thanh lại thẹn thùng đỏ mặt rũ mi, hôn lên thân dương v*t của hắn, mút vào hai hòn dái no căng tạo nên tiếng vang chùn chụt.

dương v*t được miệng của Hà Thanh mát xa vô cùng sung sướng, Ngô Sâm cổ vũ vuốt tóc mai của cậu, đẩy hông đưa dương v*t của mình vào sâu trong miệng cậu. Hà Thanh nức nở nuốt sâu hai lần, sau đó cái lưỡi linh hoạt nghịch ngợm đánh vòng trên quy đầu nhạy cảm, Ngô Sâm bị kích thích đến mức gầm nhẹ một tiếng.

Ngô Sâm bóp cằm cậu, lòng bàn tay ve vuốt môi dưới đỏ hồng ướt nước của Hà Thanh. Hắn thích ngắm dáng vẻ của Hà Thanh khi dâm đãng bất ngờ, thở hổn hển, nửa thật nửa giả mà uy hiếp: “Muốn anh bắn trong miệng em à?”

Khóe môi Hà Thanh còn vương sợi tơ dâm mĩ, đôi mắt cong cong mà cười, lại hôn một cái nữa lên quy đầu tròn trịa của hắn, nghiêng đầu dựa vào đầu gối Ngô Sâm.

“Ngoan nào, đến lượt cái miệng bên dưới rồi.”

Đôi tay Hà Thanh bám vào vai Ngô Sâm, xuýt xoa hít vào, từ từ ngồi xuống.

Khuếch trương và bôi trơn đều được làm đầy đủ đúng cách, dương v*t cương cứng hoàn toàn của Ngô Sâm dính đầy dịch nhầy trong suốt từ miệng cậu. Nhưng mà nó quá lớn, mỗi lần vào đều làm Hà Thanh thấy khó có thể thích ứng được cảm giác kì lạ từ thứ đồ thô to này.

Ngô Sâm nhìn ra nét mặt của cậu, cúi đầu ngậm lấy môi dưới của cậu, nhẹ nhàng cắn mút. Trong cổ họng Hà Thanh phát ra một tiếng “Ưm” sung sướng, cậu choàng tay ôm lấy cổ Ngô Sâm, bắt đầu nụ hôn ướt át với hắn.

Mỗi khi họ làm tình phần lớn thời gian đều dành cho việc hôn. Ngô Sâm luôn có thể từ hơi thở và sự run rẩy của Hà Thanh cảm giác được sự tin tưởng và ỷ lại của cậu, cùng việc cậu đang đau đến đâu, cũng khao khát như thế nào.

“Muốn nữa không?” Khi quy đầu căng miệng huyệt ra, Ngô Sâm vuốt phần tóc mái ướt mồ hôi của cậu rồi hỏi.

“Muốn hết…” Hà Thanh cọ mũi hắn, mê đắm mà nỉ non: “Muốn anh vào hết…”

Lúc tình nùng, bọn họ đã phù hợp hoàn toàn, thân dưới giao hòa, tiếng va chạm nhớp dính như tiếng của một nụ hôn ướt át.

dương v*t bị nơi cực nóng xoắn chặt, Ngô Sâm không thể ngăn mà gầm lên sảng khoái, nhưng không bắt đầu di chuyển ngày, mà mềm nhẹ vuốt ve Hà Thanh đang run rẩy trong lòng hắn.

“Khó chịu à.”

“Ưm… Em sướng lắm…” Bên dưới được lấp đầy hoàn toàn, càng di chuyển càng ngứa. Hà Thanh sốt ruột nhúc nhích một chút, cảm nhận được thứ đồ như cây côn sắt kia cọ xát trong cơ thể mình, lập tức toàn thân tê dại mềm nhũn đòi chui vào lòng Ngô Sâm, “Ngô Sâm, em muốn…”

Ngô Sâm bảo cậu vòng quanh cổ của mình, hắn bóp eo Hà Thanh, bắt đầu thọc vào rút ra.

Không bao lâu, Hà Thanh đã bị ** đến ý thức không rõ, điên cuồng run rẩy, không ngừng ngẩng đầu rên rỉ dâm đãng.

Ngô Sâm ôm lấy gáy cậu, cắn bờ môi cậu, “Em đừng kêu, chỗ này cách âm không tốt, em biết mà…”

Hà Thanh đưa tay ấn bụng dưới, cây hàng nóng bỏng bên trong kia ra vào quá nhanh, cậu vội vàng mà thở hổn hển: “Ngô Sâm… Phía dưới… Có phải, em sắp hư rồi…”

“Nói bậy,” nói như vậy nhưng thân dưới của Ngô Sâm vẫn cứ không biết mệt mỏi mà nắc, tiếp tục dùng nụ hôn bịt kín tiếng rên rỉ sung sướng của cậu lại, “Sao mà anh nỡ làm vậy được.”

Làm xong, Ngô Sâm vẫn chưa rời khỏi ngay. Hắn kéo nằm ghế sô pha xuống, để Hà Thanh nằm lên người hắn, hai người ôm lấy nhau trong lúc mồ hôi chảy ròng ròng.

Ngô Sâm còn đang thưởng thức dư vị lên đỉnh, như có như không xoa bóp cặp mông Hà Thanh, cảm nhận dương v*t của mình bị bóp nặn theo nhịp. Hắn nhắm hờ mắt, cảm giác được Hà Thanh đang nằm lên khuỷu tay hắn, ngón tay khẽ chạm vào đôi mày, chiếc mũi, cặp môi hắn, không nhìn cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt si mê của cậu.

Hắn bắt lấy bàn tay Hà Thanh kéo lại, đặt lên môi hôn một cái, “Em là người thứ hai dám cào nát cánh tay anh như vậy đấy.”

Không bao lâu, hắn mới chợt mở mắt, muộn màng mà nhận ra.

Ai ngờ Hà Thanh lại rất bình tĩnh, rầu rĩ mà “A” một tiếng, “Vậy người thứ nhất là ai, là con gái à?”

Trong mắt Ngô Sâm hiện lên, cảnh tượng đưa Ngô An An khi còn nhỏ đi trồng cây rồi bị con bé quấy khóc cào trúng, hàm hồ mà “Ừm” một tiếng, nhẹ nhàng không tiếng động ôm chặt lấy Hà Thanh.

Ngô Sâm nghĩ, câu tiếp theo, bất luận Hà Thanh hỏi gì, hắn cũng sẽ ăn ngay nói thật.

“Anh đau lắm à?” Hà Thanh hỏi.

“… Sao cơ?”

Hà Thanh ôm cánh tay Ngô Sâm, nơi cậu cào trúng trong lúc lên đỉnh. “Nơi này này.”

Cậu không dám chạm vào, áy náy nắm ngón tay Ngô Sâm, “Em xin lỗi.”

“Ở lễ tân hình như có thuốc mỡ, để lát nữa em hỏi thử xem…”

“Hà Thanh.” Ngô Sâm gọi cậu.

Hà Thanh “Dạ” một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nóng rực của Ngô Sâm.

“Chúng ta sống cùng nhau đi.”

Ngô Sâm cúi đầu, lướt qua môi cậu như chuồn chuồn lướt nước, tràn ngập sự dịu dàng và cẩn thận chưa từng có, “Chuyển đến sống cùng anh, nhé.”

Hà Thanh ngẩn ra, như không hiểu hắn có ý gì.

Cậu suy nghĩ đi suy nghĩ lại cảm xúc trong hai câu nói này của Ngô Sâm, lại không sao nghĩ ra được, những hôm Ngô Sâm ngẫu nhiên tới ngủ cùng cậu tại căn phòng rách rưới, trên chiếc giường kẽo cà kẽo kẹt cũng chưa từng tỏ ra ghét bỏ hay mất kiên nhẫn mà.

Hà Thanh nói lảng đi: “Nếu không thì đi thuê phòng…”

Nghe vậy, con ngươi trầm như nước lặng của Ngô Sâm rung lên, “Em coi tôi như bạn giường thôi à?”

Hà Thanh vội vàng nói: “Không phải…”

Cậu giận bản thân ăn nói vụng về, buồn bực sắp khóc, cuối cùng rũ mắt xuống, lắp bắp giải thích: “Vậy tiền thuê nhà… Có thể cho em thiếu sao…”

Cậu đương nhiên muốn sống cùng Ngô Sâm, mỗi một giây mỗi một phút đều muốn. Căn chung cư của Ngô Sâm, hầu như tuần nào cậu cũng tới, cho dù là giao thông hay khung cảnh đều là được thiên nhiên ưu đãi. Nhưng mà, có lần cậu lấy hết can đảm lên mạng tra thử thì đã bị khoản tiền thuê gấp mười lần tiền lương của mình dọa suýt rớt điện thoại.

Lần này đến lượt Ngô Sâm ngây người, quả thực sắp bị cậu làm cho tức đến bật cười. “Em muốn nhận tiền thuê hay sao, chủ nhà?”

Hà Thanh nghi hoặc trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu ra, khuôn mặt lập tức đỏ tới nóng bừng, nửa chữ cũng không nói nên lời.

Ngô Sâm dùng cách nói khác(*): “Chỗ em ở đã chất đầy sách tham khảo đến mức không còn đường đi rồi, sau giờ tan ca thì ồn ào như câu lạc bộ đêm ấy, với lại có phải em sắp phải thi rồi đúng không.”

(*) gốc 曲线救国 (Khúc tuyến cứu quốc) Chỉ việc dùng cách trực tiếp không thể giải quyết được vấn đề nên phải dùng cách gián tiếp, với thời gian dài hơn, từng bước từng bước giành giật lấy thắng lợi. Xuất phát từ hình ảnh khi chiến tranh kháng Nhật, người Trung Quốc đấu trực diện thì không đủ khả năng, nên phải dùng cách này cách khác từng bước làm suy yếu lực lượng của đối phương. Ở đây mình chỉ dùng cách nói thuần Việt đơn giản dễ hiểu thôi.

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Hà Thanh đúng là hơi lung lay, nhưng vẫn không nói lời nào. Ngô Sâm liền kiên nhẫn gọi cậu bằng cách xưng hô kia, gọi một tiếng hôn một cái, như chiếc lông chim mềm mại khều qua, gãi đến mức trái tim cậu lung lay không ngừng, nhưng vẻ mặt vẫn không hề dao động.

Cuối cùng Ngô Sâm mất sạch kiên nhẫn, dứt khoát bế cậu lên ngay trong tư thế còn gắn bó.

Hà Thanh sợ hãi kêu lên một tiếng, cả tay lẫn chân cùng bám vào người Ngô Sâm, lại bị để lên vách tường. Ở tư thế này cho dù bất động, cũng như đang dùng sức lực của toàn thân để nuốt dương v*t đang cương lên nhanh chóng của Ngô Sâm vào càng sâu trong thân thể mình.

Hà Thanh không thể động đậy lộn xộn gì, chỉ có thể cắn môi dưới cố không để bản thân kêu thành tiếng.

Ngô Sâm cọ chóp mũi cậu, như hiếp bức mà ôm cậu ** mạnh bạo, lại vẫn có thể dư ra một bàn tay chơi đùa với dương v*t đã ngẩng đầu của Hà Thanh.

“Đồng ý anh đi. Nói đi.”

Thân thể và trái tim Hà Thanh đều nóng rực, khoái cảm gặm cắn lý trí cậu, cảm giác vui thích bành trướng đến vô hạn. Cậu như đang ngồi trên một cái khinh khí cầu, được đưa lên khoảng không lâng lâng vô biên vô hạn, tất cả hiện thực lẫn băn khoăn đều chỉ như một cây kim nhỏ tí. Chỉ là một giây trước khi đáp xuống, Hà Thanh muốn ở bên Ngô Sâm, chỉ muốn ở bên Ngô Sâm.

Hà Thanh nói dạ, cậu đồng ý.

Cậu nghĩ cậu sẵn sàng đáp xuống vùng đất hoang dã này, và gieo bản thân xuống nơi này mãi mãi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN