Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 7: Không ai dốc lòng quan tâm cậu như Biên Việt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 7: Không ai dốc lòng quan tâm cậu như Biên Việt


Sáng hôm sau, mắt Lâm Nhất Niên thâm như gấu trúc.

Khâu Khôn Bằng giơ điện thoại lên chụp một kiểu, vừa gửi cho Biên Việt, vừa hỏi: “Cậu thất tình đấy à?”

Chỉ có người thất tình mới đắp hiệu ứng này lên mặt thôi, nhỉ?

Lâm Nhất Niên giận cá Mạnh Nhiên, chém thớt Khâu Khôn Bằng: “Cậu mới thất tình ấy!”

Khâu Khôn Bằng đan chéo hai tay thành hình chữ X: “Hầy, đừng có rủa tôi. Mấy nay, tôi đang mặn nồng đưa đẩy với một cô nàng, mối quan hệ của tụi này đã tiến thêm mấy bước rồi đấy.”

Lộ Bắc Bắc xích lại gần, tò mò quan sát quầng thâm dưới mắt Lâm Nhất Niên, lại bị Thịnh Ninh Vũ kéo đi, không cho tham gia chốn xì xào bàn tán này: “Rửa mặt đi, trễ học đến nơi rồi.”

Nhìn thấy Biên Việt gọi điện thoại đến, Lâm Nhất Niên trộm hít một hơi thật sâu, đi về phía ban công, đáp lời: “Alo.”

Biên Việt: “Mất ngủ à?”

Lâm Nhất Niên thở hắt ra, gắng duy trì giọng điệu ổn định với thanh âm phấn chấn như thường ngày: “Hơi hơi, ngủ không ngon lắm.”

Biên Việt: “Có chuyện gì xảy ra à?”

Từ tối qua đến sáng nay, đầu tiên là quay đầu bỏ chạy, tiếp đó thì im lặng khác thường, úp mặt trên bàn, thậm chí còn mất ngủ cả đêm. Đủ các loại dấu hiệu chứng minh có chuyện gì đó không ổn, mà chuyện này cũng không hề cỏn con.

Lâm Nhất Niên giả vờ ung dung: “Đâu có, làm gì có việc gì xảy ra được chứ.”

Đầu dây bên kia im lặng, Biên Việt không đáp lời.

Hiện tại, Lâm Nhất Niên khó mà đỡ được anh bạn này, cậu đành kiếm cớ rửa mặt, sợ bị muộn học rồi cúp điện thoại.

Sau đó, Khâu Khôn Bằng nhận được tin nhắn từ Biên Việt: Hôm nay tội bận việc nên không về trường được. Cậu cùng tụi Lộ Bắc Bắc trông nom cậu ấy giúp tôi.

Biên Việt: [Phát lì xì]

Biên Việt: Miễn phí toàn bộ hóa đơn tại quán canh xương.

Khâu Khôn Bằng: Tuân lệnh!

Khi Lâm Nhất Niên rửa mặt trong nhà tắm, Khâu Khôn Bằng chụp màn hình trò chuyện với Biên Việt rồi gửi cho Lộ Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ. Chủ yếu là do không ai trong bọn họ có thể theo đuôi Lâm Nhất Niên cả ngày được, đành phải chia ca.

Khâu Khôn Bằng: “Sáng thì được nhưng chiều tôi không rảnh.” Có cô nàng nọ hẹn cậu ta tự học trong thư viện rồi.

Thịnh Ninh Vũ hờ hững: “Cứ để Biên Việt tự làm đi.”

Lộ Bắc Bắc: “Tôi thì sao cũng được, vừa khéo, tôi có vài tệp đề muốn hỏi Nhất Niên.”

Khâu Khôn Bằng: “Vậy tôi ca sáng, cậu ca chiều, anh Vũ, cậu…”

Thịnh Ninh Vũ: “Tôi cũng ca chiều.”

Thịnh Ninh Vũ liếc nhìn Lộ Bắc Bắc, anh ta giữ khuôn mặt bình tĩnh, nói: “Tôi cũng muốn nhờ cậu ấy giải đề.”

Rồi sau bữa tối hôm đó… (tại quán canh xương)

Lộ Bắc Bắc: “Tôi gác cả ca tối luôn cũng được.”

Thịnh Ninh Vũ nhăn mày. Trước khi Lâm Nhất Niên bước ra, anh nói với Khâu Khôn Bằng: “Ai muốn gác thì để người đó đến mà gác.”

Khâu Khôn Bằng nhắn tin báo cáo với Biên Việt rằng đã sắp xếp xong hết thảy, ngoài miệng thì đáp lời Thịnh Ninh Vũ: “Biết rồi, biết rồi.”

Lộ Bắc Bắc đột nhiên cười, nhìn Thịnh Ninh Vũ, nói: “Một tháng được ăn canh xương miễn phí đó.”

Lúc này, Thịnh Ninh Vũ mới thôi cau mày, không nói thêm gì nữa.

Lâm Nhất Niên hất phần tóc mái còn ướt ra phía sau, ba người cùng nhìn về phía cậu, cậu là nhiệm vụ, cũng là thẻ cơm.

Ngày hôm đó, Lâm Nhất Niên không có biểu hiện khác thường gì, cả khi trên lớp và ngoài giờ học, Khâu Khôn Bằng nhìn chằm chằm cậu từ sáng cho tới giờ cơm trưa thì rời đi. Lộ Bắc Bắc vào nhận “ca trực”, hỏi Lâm Nhất Niên: “Chiều không có tiết, cậu định đến thư viện à? Vừa khéo, hay là…”

Hai từ “cùng nhau” và “đi thôi” bị chặn đứng lại khi Lâm Nhất Niên nói: “Nay tôi có việc phải sang trường đối diện nên không tới thư viện đâu.”

Lâm Nhất Niên có nhiều bạn bè, cũng có khiếu khiến bạn của mình trở thành bạn của nhau.

Nghe thấy cậu nhắc đến trường đối diện, Lộ Bắc Bắc ngẩng đầu hỏi: “Đi gặp Mạnh Nhiên hả?”

Thịnh Ninh Vũ đang ngồi cạnh, cầm miếng cánh gà, lột da cho Lộ Bắc Bắc.

Lâm Nhất Niên gật đầu: “Ừm.”

Lộ Bắc Bắc “ớ” một tiếng, bối rối liếc Thịnh Ninh Vũ một cái, rồi hỏi ý Lâm Nhất Niên: “Tụi tôi đi với, nhé?”

Hai người?

Lâm Nhất Niên khó hiểu. Hai người này đi cùng cậu thì cũng thường thôi, nhưng lạ ở chỗ họ đi gặp Mạnh Nhiên với cậu để làm gì?

Bình thường cậu hẹn gặp Mạnh Nhiên chủ yếu là đi ăn cơm, tán phét, thêm hai người đi cùng thì cũng được thôi, bô Niên đây thích nhộn nhịp, càng đông càng vui. Nhưng hôm nay cậu đâu có định chơi bời, có thêm người khác thì bất tiện lắm.

Lâm Nhất Niên từ chối: “Hôm nay tôi có việc riêng với Mạnh Nhiên rồi, để hôm khác đi, cả lũ hò hẹn với nhau sau.”

Khuôn mặt thanh tú của Lộ Bắc Bắc hiện lên vẻ luống cuống, không biết phải ứng phó thế nào, cũng đã đồng ý với Biên Việt rồi, báo cáo với hắn là chuẩn bị xong xuôi rồi. Nhưng mấu chốt là Lộ Bắc Bắc chưa từng thấy Lâm Nhất Niên khác thường đến thế, trong lòng cũng lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ có chuyện thật, thì có người ở cạnh Lâm Nhất Niên cũng sẽ tốt hơn, biết đâu có thể giúp một tay.

Lộ Bắc Bắc dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thịnh Ninh Vũ, đến đây, Thịnh Ninh Vũ mới ngưng lại việc gắp thức ăn cho người ta, anh nâng mắt, tiếp lời Lộ Bắc Bắc: “Cậu cũng biết Biên Việt ghét Mạnh Nhiên rồi đó, tôi khuyên cậu đừng lén đi gặp cậu ta.”

Lâm Nhất Niên suýt chút nữa đã phun ra một ngụm canh.

Tại sao một câu trần thuật bình thường như thế, đi qua miệng Thịnh Ninh Vũ lại trở nên kỳ quái đến vậy?

Lâm Nhất Niên nhận lấy khăn lau miệng từ Lộ Bắc Bắc, bất lực vặn lại Thịnh Ninh Vũ: “Cậu gỡ xương tiếp đi, chăm lo cho Bắc Bắc tốt vào, không cần bận tâm đến tôi.”

Thịnh Ninh Vũ giữ nét mặt bình tĩnh, nói: “Không ai dốc lòng quan tâm cậu như Biên Việt cả.”

Lâm Nhất Niên cảm thấy hẳn là hôm nay giẫm phải cức chó rồi.

Biên Việt, Biên Việt, Biên Việt. Hắn có ở đây đâu, sao mà sự hiện diện của hắn lại mạnh mẽ thế?

Lâm Nhất Niên giơ tay ra hiệu dừng lại, tha thiết nói: “Anh Vũ, ngưng ở đây nha. Hai ta làm việc của mình. Cậu tiếp tục chăm lo cho Bắc Bắc, tôi đi tìm Mạnh Nhiên, ok?”

Thịnh Ninh Vũ gật đầu, nhìn Lộ Bắc Bắc trấn an, không đi cùng thì không đi cùng, Lâm Nhất Niên cũng lớn tướng rồi, không còn là trẻ con.

Anh nói với Lâm Nhất Niên: “Nhắc thế thôi.”

“Biết rồi.” Lâm Nhất Niên ăn xong, bưng đĩa rời đi.

Lúc này, Lộ Bắc Bắc hỏi Thịnh Ninh Vũ: “Làm sao bây giờ, thống nhất với Biên Việt rồi mà.”

Thịnh Ninh Vũ bình tĩnh đáp: “Nếu cậu muốn ăn canh chân giò, tôi cũng có thể mở một quán cho cậu.”

Quán ăn này của Biên Việt khai trương là vì Lâm Nhất Niên. Lâm Nhất Niên rất thích ăn canh xương, nhưng căng tin lại bán quá đắt và lúc nào cũng hết hàng.

Lộ Bắc Bắc nhìn theo hướng Lâm Nhất Niên rời đi: “Không biết cậu ấy có thực sự ổn không?”

Thịnh Ninh Vũ điềm đạm lặp lại câu nói kia: “Cậu ta có Biên Việt rồi.”

Nói xong, anh lấy điện thoại ra, mở nhóm chat [Nhóm canh chừng anh Niên (4 người)]

@Biên Việt: Cậu tự đến canh đi.

Cậu ấy đi gặp Mạnh Nhiên rồi.

Đi một mình.

Đương nhiên Lâm Nhất Niên chỉ có thể tìm đến Mạnh Nhiên. Trong vòng bạn bè của cậu, chỉ có Mạnh Nhiên là chàng gay duy nhất.

À, giờ thì hai rồi.

Thực ra cậu cũng không có kế hoạch gì khác, cũng hiểu rằng Mạnh Nhiên nói đúng, “Thích Biên Việt là tiêu đời”.

Theo góc nhìn trai thẳng suốt 20 năm của Lâm Nhất Niên, nếu người cong là Biên Việt, trùng hợp đối tượng của hắn lại là cậu, nhưng cậu là trai thẳng, thì người tiêu đời sẽ là Biên Việt.

Vậy nên đây không phải lỗi của Biên Việt.

Hôm nay cậu đi gặp Mạnh Nhiên, cốt là để hỏi xem “đối tượng khiến mình cong” và “người mình thích” có nhất thiết phải trùng nhau không.

Đây cũng là vấn đề mất ngủ tối qua của cậu: Cậu cong rồi, đối tượng cong có vẻ chỉ có mình Biên Việt, nhưng cậu và Biên Việt đã là anh em tốt 20 năm nay, trước đây đâu có ý muốn vượt qua tình bạn.

Có thể chỉ là do xu hướng tính dục của cậu thay đổi, mà Biên Việt lại “giúp cậu một tay”, nên cậu mới không kiềm chế được, muốn hôn Biên Việt? Và thật ra, từ đầu tới cuối, mối quan hệ này vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn là bạn tốt với nhau?

Nói rõ hơn thì, có lẽ bởi vì cậu cong nên mới muốn hôn Biên Việt, chứ không phải vì nghĩ đến việc hôn Biệt Việt mà cậu trở thành trai cong?

Mạnh Nhiên chẳng biết cụ thể cốt truyện thế nào, chỉ nghe cậu kể qua loa, đành nói: “Tức là cậu muốn nói, cậu là trai cong, đối tượng cũng có luôn rồi nhưng cậu chỉ xem người ta là anh em tốt?”

Mạnh Nhiên nhướn mày: “Bạn iu ơi, bạn biết không, có mấy câu nói thế này nè, “Tôi hút thuốc, xăm mình, uống rượu nhưng tôi vẫn là người tốt.””

Lâm Nhất Niên:…

Mạnh Nhiên suy nghĩ một lúc, sau đó đổi ý, gật đầu: “Nhưng cũng có thể lắm.”

Mạnh Nhiên tự lấy mình làm ví dụ: “Tôi thích trai kiểu Âu Mỹ nè,” cơ bắp, to con, 20 xenti, “nhưng thực tế tôi lại phải lòng cậu, một người xán lạn như ánh mặt trời ấy thôi.”

Lâm Nhất Niên bắt chước hành động sáng nay của Khâu Khôn Bằng, đan chéo hai tay thành hình chữ X trước ngực, ý là, thôi bỏ đi.

Mạnh Nhiên bật cười: “Nghĩ gì vậy trời, tôi cũng có đức hạnh mà, thỏ không ăn cỏ gần hang, ok?”

Lâm Nhất Niên bị nói trúng tim đen: Tôi còn không bằng con thỏ nữa.

Chiều nay, Mạnh Nhiên không có tiết nên ngồi phổ cập chút kiến thức cơ bản về gay cho Lâm Nhất Niên, tiện thể an ủi cậu: “Không sao đâu, cậu đã chấp nhận bản thân rồi thì sớm muộn gì cũng quen với xu hướng tính dục mới thôi.”

“Cũng đừng nghĩ nhiều xem ai là đối tượng làm mình cong, ai là người mình thích nữa.”

“Cậu ưu tú như thế, cong thì cong thôi, sao phải sợ không có người nhắm đến?”

“Nếu không thì để tôi giới thiệu cho nè, không ổn thì hai mình đi gay bar chơi.”

Gay bar?

Mạnh Nhiên nháy mắt: “Tôi biết một quán bar khá lành mạnh nè, nội thất ổn, khách khứa cũng không nhiều thành phần hỗn tạp, ok không, tôi dẫn cậu đến trải nghiệm nhé?”

“Đi bây giờ luôn nha?”

Lâm Nhất Niên không do dự: “Được thôi.”

Giống như hồi trước chơi cùng với các bạn nam, cậu hướng ngoại, dễ kết bạn, giờ cong rồi, chấp nhận bản thân rồi, thế là tò mò bước vào cái vòng tròn quan hệ khác xem thế nào.

Cậu chưa đến gay bar bao giờ cả nên cũng có chút hiếu kì.

Đến rồi mới biết cũng chẳng có gì riêng biệt lắm, rất giống những quán bar trước đây cậu từng tới, điểm khác lạ duy nhất có lẽ là 90% người ở đây là gay.

Lâm Nhất Niên quan sát một hồi, sắc mặt cậu rất bình tĩnh.

Những người ở đây, hoặc là gay, hoặc mới xác định mình là gay, tóm lại, nhìn qua vẫn là những người đàn ông bình thường.

Mạnh Nhiên bội phục: “Hóa ra người không có kiến thức gì lại là tôi.”

Không hổ là bô Niên.

Đột nhiên, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest bước đến bàn của họ, cười lễ phép, hỏi xin Lâm Nhất Niên phương thức liên lạc.

Bị Lâm Nhất Niên từ chối, người đàn ông cũng không rời đi, đứng bên cạnh cố gắng bắt chuyện với cậu.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, hôm nay, trong quán bar này, lại có một người phát hiện ra cậu. Nói đúng hơn thì người ta nhận ra Lâm Nhất Niên, nhưng người ta là người quen của Biên Việt.

Đàn anh này chính là người được thầy cố vấn giới thiệu cho Biên Việt. Hôm nọ, anh và Lâm Nhất Niên đã gặp nhau ở quán canh xương.

Là một người đồng tính, khi nhìn thấy Lâm Nhất Niên xuất hiện ở nơi này, anh có hơi kinh ngạc, trước đây mắt nhìn người của anh vẫn luôn chuẩn. Hôm trước gặp nhau ở quán canh xương, anh không nhận ra người bạn này của Biên Việt lại là gay.

Vì dự án đang thực hiện, gần đây anh thường xuyên liên lạc với Biên Việt, thế là tiện tay nhắn cho Biên Việt một tin: Bạn nam đi cùng cậu tới quán canh xương hôm nọ hóa ra cũng là gay à?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN