Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 8: Biên Việt ghét gay?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 8: Biên Việt ghét gay?


Biên Việt: Không phải.

Biên Việt: Anh nhận lầm người rồi.

Biên Việt: Tôi không có kiểu bạn như vậy.

Đàn anh cười gượng, “không có kiểu bạn như vậy”, nhưng anh là gay mà?

Sau đó mới nhận ra, à, hóa ra hắn không xem anh là bạn, mà chỉ là người thực hiện chung một dự án thôi.

Đàn anh: Không nhầm.

Đàn anh: [Ảnh]

Đàn anh: Đây không phải cậu ấy à?

Lâm Nhất Niên muốn về.

Khi mới đủ tuổi trưởng thành, cậu đã đi bar rồi. Thỉnh thoảng hẹn gặp bạn bè xem mấy giải bóng đá cũng vào bar. Gì cũng từng trải nghiệm qua, từ bình dân đến cao cấp. Hôm nay được Mạnh Nhiên dẫn tới đây, nói thật, không có gì mới lạ cho lắm.

Nhưng qua đây thì cậu đánh giá cao “quần thể” gay bí ẩn này, ai vào bar cũng như nhau, không vì thẳng hay cong mà đối đãi khác thường. Dẫu vậy, vẫn có những người mặt dày đeo bám cậu để xin số, nếu cậu không đồng ý thì sẽ không được rời đi, đã vậy còn gọi bạn bè tới vây cậu lại, làm cậu cạn lời.

“Chúng ta đi thôi.” Cậu mặc kệ thể diện của tên đàn ông kia, ra hiệu cho Mạnh Nhiên nhanh nhanh đi về.

Mạnh Nhiên không ngờ, lần nào tới quán cũng ổn, riêng lần này lại xuất hiện một đám người ổn lòi lia như vậy.

Cậu ta cảm thấy rất xấu hổ và áy náy.

“Ôi ôi, không nể mặt mũi anh đây, cứ thế mà bỏ về à?” Người đàn ông mang theo mùi rượu nồng nặc toan đặt tay lên người Mạnh Nhiên.

Mạnh Nhiên giật mình, chưa từng trải qua việc như vậy, vô thức hét lên: “Anh làm gì vậy!?”, được Lâm Nhất Niên kéo sang một bên.

Dáng người Lâm Nhất Niên cao gầy, dù không phải kiểu đô con như Khâu Khôn Bằng quanh năm nâng tạ, nhưng vẫn là một chàng trai tràn đầy sức trẻ, dù mặc quần áo quá cỡ, chỗ cần căng vẫn sẽ căng =))

Cậu đã quá quen với việc vui đùa với đám con trai, dáng đứng không đúng quy chuẩn, ngồi cũng không có tư thế nhất định, chỉ có tấm lưng là luôn ưỡn thẳng, khí thế ngút trời.

Mặt cậu đanh lại, kéo Mạnh Nhiên về phía sau người mình, liếc nhìn mấy người kia với vẻ mặt cảnh cáo, nói: “Đừng có quá trớn.”

Chỉ cần nhìn qua Mạnh Nhiên, đám đàn ông đó đã đoán được hai người là học sinh, cho nên mấy gã không hề sợ hãi, cộng thêm men say, ỷ đông hiếp yếu, sĩ bọ nên rất không biết điều.

“Hai cậu em trai này định đi đâu thế? Đến đây rồi mà bỏ về là mất hứng lắm đó? Không ngượng hả?”

Khi hắn nói, có người dùng ánh mắt lộ liễu “đánh giá” Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên âm thầm trợn trắng mắt, cậu nghĩ nếu hôm nay không thể thuận lợi rời đi, có lẽ đập nhau một trận cũng là điều khó tránh khỏi.

Vừa định xắn tay áo lên, đã thấy gã đàn ông dâm dục vừa mới dọa nạt người khác kia sửng sốt nhìn về phía sau lưng cậu, vô thức lùi về nửa bước, sợ hãi cùng nhìn về phía đồng bọn.

Chẳng mấy chốc, đám người đó tuyệt vọng rời đi.

“Trùng hợp nhỉ.”

Lâm Nhất Niên vừa mới ra oai được chừng nửa phút, thì nghe thấy thanh âm hờ hững quen thuộc, da đầu cậu lập tức tê dại.

Biên, Biên Việt?

Cậu quay người lại, chưa kịp nhìn rõ người kia thì đã bị tóm lấy từ sau gáy. Theo lực kéo, cả người cậu nghiêng về phía trước, đụng phải lồng ngực rộng rãi, rắn chắc, một mùi hương quen thuộc len lỏi nơi đầu mũi cậu.

“Dám tới nơi này, bản lĩnh quá ha?”

Biên Việt lại ấn cổ cậu, áp sáp vào mắt hắn.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Nhất Niên là: Tôi có thể giải thích.

Phản ứng thứ hai là: Từ từ, đang ở đâu đây nhỉ? À, gay bar.

Lâm Nhất Niên: Rồi xong, hết cứu.

Mạnh Nhiên bị Biên Việt nghiêng đầu dò xét, lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi, tôi, tôi… Là do tôi dẫn cậu ấy đến.”

Biên Việt chưa từng nói với Mạnh Nhiên một lời nào trong suốt ba năm qua, đây là lần đầu tiên, hắn nói với giọng điệu âm trầm: “Cậu khiến tôi mở mang tầm mắt thật đấy.”

Mạnh Nhiên lặng lẽ rơi hai dòng nước mắt trong lòng, cậu ta sợ Biên Việt vô cùng TvT

Đã bảo Biên Việt ghét mình rồi mà Lâm Nhất Niên còn không tin. Giờ thì tin chưa?

Nhìn ánh mắt hắn mà xem, hiện rõ hai chữ “cút nhanh” kìa.

“Tôi, tôi về trước đây.” Mạnh Nhiên ấp úng chào Lâm Nhất Niên rồi bỏ chạy.

Lâm Nhất Niên lúc này vẫn còn bị người ta giữ gáy, da đầu cậu tê dại hết cả, lúc sau mới tỉnh lại.

Đến gay bar mà cũng thấy mặt hắn, đường đời lắm ngã rẽ như thế, đêm hôm khuya khoắt vẫn đụng trúng nhau, chẳng lẽ duyên phận của họ tốt đến nỗi cứ bước ra khỏi nhà là bắt gặp?

Được rồi, vụ đó không quan trọng, quan trọng là trong lúc đang tập chấp nhận bản thân mình là gay, cậu tới gay bar, lại đâm sầm vào người mà cậu không muốn thấy nhất.

Lâm Nhất Niên bắt đầu nghĩ cách lừa Biên Việt. Đâu thể cứ thế mà tiết lộ bản thân mình cong?

Thế là Lâm Nhất Niên chọn lựa không đấu võ mồm cùng Biên Việt, vui vẻ giảng hòa: “Tôi mới tới đây ngồi được khoảng 20 phút à.”

Biên Việt thả cậu ra, đả thương Mạnh Nhiên xong thì đến lượt cậu: “Lái xe từ trường tới đây, ít nhất cũng phải mất một tiếng, cậu cất công vậy chỉ để đến đây ngồi một lát à, rảnh quá nhỉ?”

Lâm Nhất Niên không thốt nên lời, không phải cậu sợ Biên Việt, chỉ là bị nói trúng tim đen.

Cậu ưỡn ngực, đáp: “Đâu cần phải rảnh mới tới. Tôi tới để thư giãn mã.”

Một tay Biên Việt đút túi, tay còn lại kéo ghế đến, ngồi trước mặt Lâm Nhất Niên: “Cậu thư giãn ở gay bar?”

Lâm Nhất Niên: “Gay bar thì sao, nó mở cửa tức là nó chào đón tôi.”

Biên Việt ngồi tại chiếc bàn tròn nhỏ trước mặt hai người, nhìn lướt qua hai ly đồ uống, tìm được chính xác ly của Lâm Nhất Niên. Hắn cầm lên, uống một ngụm.

Lâm Nhất Niên: Hóa ra cậu cũng tới đây để thư giãn?

Lúc này, Lâm Nhất Niên mới phát hiện ra, Biên Việt không tới một mình mà còn đi cùng vài người đồng nghiệp.

Mọi người đều mặc trang phục trang trọng, vài trong số họ cầm theo tệp tài liệu và máy tính. Biên Việt mặc một bộ vest, thắt cà vạt, chân đi giày da, kết hợp với đôi mày kiếm, khuôn mặt sắc sảo, góc cạnh, dáng cao, vai rộng, mang đến cho hắn một khí chất trưởng thành, chững chạc, cũng không kém phần ưu tú, chẳng ai dám đụng vào. Hắn mang theo nhiều người như vậy, hầu hết đều là đàn ông trẻ tuổi, cường tráng, chẳng trách mấy gã mặt dày kia thấy hắn đến thì lại bỏ đi.

Thấy có nhiều người cùng đến một lúc, phục vụ quán bar tới chào hỏi và mời họ ngồi trên chiếc sô-pha dài cạnh chiếc bàn tròn nhỏ.

Lâm Nhất Niên và đồng nghiệp ở công ty Biên Việt cũng có quen biết một chút, cậu hỏi thăm: “Mọi người bàn công chuyện ở gần đây à?”

Một người đáp: “Đúng vậy, vừa xong việc thì ra đây. Biên Việt nghe điện thoại, biết cậu ở nơi này nên mang chúng tôi tới cùng.”

Quả nhiên không phải trùng hợp mà do có người mách lẻo với Biên Việt.

Từ khóe mắt, Lâm Nhất Niên vô thức liếc nhìn xung quanh.

Biên Việt không hề gắn camera giám sát lên người cậu, sao hắn có thể biết cậu ở đâu, Mạnh Nhiên cũng sẽ không nói cho hắn. Chỉ có thể là ai đó trong gay bar này nhận ra cậu, trùng hợp quen biết Biên Việt nên thuận miệng nói ra.

Là ai?

Đầu óc Lâm Nhất Niên quay cuồng dữ dội: Liệu người đó có nghe được Mạnh Nhiên và cậu nói chuyện không, có biết cậu cong không, có nói cho Biên Việt biết không?

Sau đó tự bóp cổ chính mình trong lòng: Người anh em à, cậu tới gay bar rồi, còn sợ người ta biết mình là gay sao? Giờ cậu không khác nào viết một câu khẩu hiệu lên mặt, “Tôi cong nên tôi tới đây chơi đó!”

Lâm Nhất Niên không muốn bị phát hiện nhanh đến thế, thực ra ai biết cũng chẳng sao, quan trọng đây là Biên Việt, từ trí óc đến trong tiềm thức, cậu không muốn để Biên Việt nhận ra.

“À, tôi tới chơi với bạn.”

Lâm Nhất Niên giải thích cho đồng nghiệp của Biên Việt, nhưng thực chất là muốn nói cho hắn nghe: “Bạn tôi là gay, thấy tôi tò mò nên dẫn tôi đi cùng.”

Các anh chị đồng nghiệp thấy cũng bình thường, một quán bar lành mạnh như vậy, dù là gay bar thì cũng không ít người ra vào để xả stress. Dù sao ông chủ cũng không dựng cái biển “Không phải gay, miễn vào” ở ngoài cửa. Hơn nữa, chính họ cũng đang ở đây mà.

Mọi người cảm thấy lý do của Lâm Nhất Niên chẳng có gì là bất hợp lý. Vừa khéo hôm nay bàn việc xong, đang định thảo luận xem nên đi đâu thả lỏng tâm trí, thôi thì cứ ngồi đây chơi cũng được.

Nhân viên phục vụ mang menu tới, mời mọi người gọi đồ.

Lâm Nhất Niên và Biên Việt ngồi riêng một bàn.

Ly nước ban đầu của cậu đã bị Biên Việt uống hết, Lâm Nhất Niên cầm di động lên, chuẩn bị quét mã để gọi nước, cậu hỏi Biên Việt: “Cậu muốn uống gì?”

Ngừng lại một chút, cậu ngước mắt lên: “Tối nay cậu uống rượu à?”

Biên Việt: “Công ty đối tác mời rượu, đâu thể từ chối được mãi, nên đành uống vài ly.”

Nghe vậy, Lâm Nhất Niên lướt qua trang đồ uống nóng, sau đó, gọi cho Biên Việt một ly nước ngô.

Ngay lúc đó, Mạnh Nhiên nhắn tin cho cậu: Giờ thì tin chưa? Biên Việt ghét tôi lắm lại còn.

Mạnh Nhiên: Đúng không?

Mạnh Nhiên: Quá đúng!

Lâm Nhất Niên: Cậu ấy tức giận với tôi, không phải với cậu.

Mạnh Nhiên: TvT Ừ không giận tôi.

Mạnh Nhiên: Nghĩa là vô cùng ghét tôi.

Mạnh Nhiên: Tôi đâu có chọc vào cậu ta, chẳng qua chỉ theo đuổi cậu, trùng hợp lại là gay thôi mà.

Hai tiếng “gay” và “ghét” cùng xuất hiện một lúc, Lâm Nhất Niên nhìn thấy mà giật mình.

Biên Việt ghét gay?

Lâm Nhất Niên phát ngốc luôn rồi.

May mà có người phục vụ đi tới, dọn bàn và đặt ly nước ngô lên, Lâm Nhất Niên mới hoàn hồn lại.

Phải không nhỉ?

Chắc là không đâu.

Lâm Nhất Niên im lặng đến bất thường, cậu hướng ánh mắt thăm dò về phía đối diện.

Biên Việt cầm lấy ly nước ngô, ngước mắt lên, thấy Lâm Nhất Niên đang nhìn mình không nói một lời, hỏi: “Sao vậy? Đáng ra tôi không nên có mặt ở đây, quấy rầy buổi hẹn hò của cậu rồi à?”

Lâm Nhất Niên lộ ra điểm khác thường, dường như hơi căng thẳng, cậu đáp: “Tôi không hẹn hò với Mạnh Nhiên, vì tò mò nên mới tới xem thử. Tôi chỉ đến đây gọi đồ uống rồi ngồi một lúc, định rời đi thì cậu lại đến.”

Biên Việt nhướn mày: “Tôi đã nói gì đâu mà cậu phải nóng nảy thế?”

Lâm Nhất Niên muốn tự vả vào miệng mình luôn rồi.

Bình tĩnh nào người anh em.

Lâm Nhất Niên ra điều rất có lý, học theo dáng vẻ nhướn mày của người kia mà vặn lại: “Do cậu mới đặt chân đến đã túm cổ tôi, dọa từ Mạnh Nhiên dọa sang tôi, khác gì đi “bắt gian” không?”

Biên Việt “ừ” một tiếng rồi thôi.

Thực ra đuôi lông mày hắn có hơi nhếch lên, thầm nghĩ vừa rồi hơi sơ suất, không kiềm chế được bản thân.

Vừa vào tới cửa đã thấy vài tên dê xồm nhìn Lâm Nhất Niên với ánh mắt bẩn thỉu, trong giây lát đó, hắn nhịn không nổi.

“Ừm, đúng, là lỗi của tôi.” Biên Việt xuống nước trước, ngồi phịch xuống ghế, nới lòng cà vạt, lộ ra vẻ mệt mỏi.

Người khác không nhìn ra được nhưng Lâm Nhất Niên rất hiểu hắn.

Lâm Nhất Niên ngồi dậy: “Gặp khách hàng ở gần đây à? Xong việc lâu chưa?”

Biên Việt: “Lúc mười giờ hơn.”

“Mới xong thôi á?”

“Ừm.”

“Ăn tối ở đâu rồi? Dự tiệc xã giao của bên đối tác hả?”

“Ừm.”

“Uống mấy chén rồi?”

“Không nhiều.”

“Mệt lắm hả?”

“Vẫn ổn.”

Lâm Nhất Niên “hờ” một tiếng, làm việc từ sáng tời giờ, lại còn phải đi xã giao với đối tác, không mệt mới là lạ.

Lâm Nhất Niên: “Thế sao xong việc rồi mà còn chưa về?”

Biên Việt nhàn nhạt nhìn Lâm Nhất Niên, hắn giơ tay lên, xòe ra trước mặt cậu, ý là: Cậu đoán xem?

Lâm Nhất Niên:…

Được rồi, là vì tôi.

Lâm Nhất Niên nhận nước ép dâu từ người phục vụ rồi nhấp một ngụm, cậu nói: “Cậu đâu cần phải tới chỉ vì tôi đang ở đây chứ.”

Biên Việt bày ra vẻ mặt “Cậu là bé trời đánh của tôi”.

Trời giáng xuống, hắn không tới nhận thì còn ai.

Cũng may mà hắn tới, nếu để mấy thằng đàn ông kinh tởm kia chạm vào Lâm Nhất Niên, dù là nửa cọng tóc, hắn cũng sẽ phát điên.

Lâm Nhất Niên: “À đúng rồi, ai nói cho cậu biết tôi ở đây?”

Cậu nhìn xung quanh bốn phía, khó hiểu: “Có thấy ai quen mặt đâu nhỉ?”

Biên Việt: “Đàn anh làm chung dự án với tôi, hôm trước gặp cậu ở quán canh xương.”

Thì ra là anh ấy.

Lâm Nhất Niên: “Thế anh ấy đi đâu rồi?”

Biên Việt: “Rời đi rồi.”

Lâm Nhất Niên mở bài gián tiếp dài như vậy, cuối cùng cũng có thể hỏi: “Anh ấy cũng tới gay bar chơi, có phải anh ấy là gay không?”

Biên Việt thờ ơ: “Chắc vậy.”

Lâm Nhất Niên từng bước thăm dò thái độ của Biên Việt với gay: “Cậu với anh ấy thế nào? Có hòa hợp không?”

“Tôi thấy anh ấy không tệ, hôm đó hai người nói chuyện với nhau cũng hợp nữa, anh ấy còn là đàn anh của chúng ta, hay là kết bạn với anh ấy đi?”

Biên Việt không buồn uống nước ngô của mình =)), thế là duỗi tay với lấy nước dâu ép của Lâm Nhất Niên, không thiết tha mà nói: “Không cần thiết.”

Lâm Nhất Niên giật mình.

Biên Việt uống nước dâu của cậu, nói với giọng điệu khó đoán: “Một Mạnh Nhiên còn chưa đủ hay sao, còn phải thêm người nữa? Rảnh rỗi nên muốn tìm thêm rắc rối?”

Sau lưng Lâm Nhất Niên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ý của Biên Việt có nghĩa là không thích Mạnh Nhiên, không thích gay.

Hóa ra Biên Việt thực sự…

Lâm Nhất Niên bình tĩnh lại, hỏi tiếp: “Sao thế? Mạnh Nhiên thì sao? Cả đàn anh đó nữa? Người ta còn thực hiện dự án cùng cậu mà.”

Ngay lúc đó, có một chàng trai đi tới cạnh Biên Việt, muốn xin số điện thoại hắn. Biên Việt vừa lắc đầu từ chối, vừa trả lời Lâm Nhất Niên: “Tôi không có ấn tượng tốt với người đồng tính.”

Lâm Nhất Niên:…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN