Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 9: Hai bóng người mờ ảo dính chặt nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 9: Hai bóng người mờ ảo dính chặt nhau


Kể từ lúc đấy, bất kể quán bar có hoạt động gì hay bầu không khí có náo nhiệt tới đâu, những chuyện mà đồng nghiệp bàn bên bàn tán hay kể cả những lời Biên Việt nói đều trở thành những cơn gió thoảng qua tai.

Lâm Nhất Niên không nghe nổi chuyện gì và cũng không cảm nhận được điều gì.

Chỉ đọng lại duy nhất lời nói “Tôi không có ấn tượng tốt với người đồng tính” của Biên Việt.

Với người đồng tính, tôi có ấn tượng không tốt.

Không tốt.

Lâm Nhất Niên rối bời.

Cậu muốn chậm rãi thưởng thức thứ gì đó, thế là với tay lấy ly nước ép dâu tây, nhưng chỉ uống được một chút thì nhận ra ly này đã cạn, Biên Việt uống hết mất rồi.

Đang định gọi phục vụ lấy thêm một ly, cậu giương mắt, thấy Biên Việt bắt chéo chân, quay sang bàn bên cạnh, nói chuyện với một quản lý.

Lâm Nhất Niên không biết họ nói gì, mắt cậu chỉ dính chặt vào nét cười nhàn nhạt trên môi Biên Việt. Màu môi hắn không nhạt, không đậm, vừa đẹp, giống màu nước ép dâu tây cậu đã gọi trước đó. Ánh đèn trong quán bar chiếu xuống, làm đôi môi ấy như sáng lên, quyến rũ đến nỗi Lâm Nhất Niên chẳng thể rời mắt.

Nhìn lại thì, hôm nay, cả người Biên Việt mặc một bộ âu phục màu chàm, cúc áo trên cùng của chiếc vest được cởi bỏ, tay áo vest cũng được xắn lên cẳng tay, để lộ ra tay áo sơ mi bên dưới. Hai chiếc cúc trên cổ áo sơ mi đã tháo ra, cà vạt cũng được nới lỏng, vòng qua cổ một cách tùy tiện, đôi chân dài được bọc bởi chiếc quần âu. Hắn ngồi không theo quy chuẩn, từ trong ra ngoài toát ra chút gì đó biếng nhác, là anh chàng trẻ tuổi nhưng lại không hề giống một nam sinh nổi loạn, mà toát ra khí chất nam tính chẳng thể rời mắt.

Lâm Nhất Niên thấy vậy, tim đập thình thịch không thôi, cậu muốn uống nước trái cây nhưng ly đã cạn, cứ thế cầm lấy ly nước ngô của Biên Việt, len lén nghiêng sang một bên, tránh để Biên Việt nhìn thấy. Thế rồi, cậu ngửa cổ uống ừng ực.

Biên Việt đang bàn chuyện cùng người khác nhưng vẫn chú ý đến hành động của Lâm Nhất Niên, hắn liếc nhìn sang, ý cười bên môi chưa từng hạ xuống.

Khi người kia gia nhập vào trò chơi cùng nhóm đồng nghiệp, Biên Việt khẽ chống một chân, xoay ghế quay về phía Lâm Nhất Niên.

Ly nước ngô đã bị uống cạn, Lâm Nhất Niên cầm điện thoại mải mê chọn món, cậu hỏi hắn: “Muốn uống gì không? Uống cái khác hay lại uống nước dâu giống hồi nãy?”

Biên Việt nhìn cậu, duỗi tay qua chiếc bàn tròn nhỏ, dùng đầu ngón tay lau sạch chút nước ngô còn sót lại bên môi Lâm Nhất Niên. Hắn nói với vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt nghiêm túc: “Giống hệt con nít, uống có chút nước cũng rơi rớt.”

Lâm Nhất Niên cứng đờ người.

Không phải lần đầu Biên Việt lau miệng cho cậu. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, khứu giác và bốn giác quan còn lại của cậu tốt đến mức kinh ngạc, cứ như được tiến hóa rồi may mắn trở thành một tướng trong Liên Minh Huyền Thoại–––

Cậu không chỉ tinh tế cảm nhận được đầu ngón tay chạm vào khóe môi mà còn ngửi được một mùi hương nam tính từ cổ tay Biên Việt, có thể là nước hoa nam, cũng có lẽ là mùi kem cạo râu.

Khi Biên Việt thu tay lại, cậu cảm giác trái đất đang quay chậm lại. Trong nháy mắt đó, không những cậu có thể nhìn rõ những đường vân trên cổ tay áo vest, mà còn nhìn thấy cả những khớp xương đẹp đẽ, tinh tế trên những ngón tay của Biên Việt.

Cứ như thể trong chốc lát ấy, cậu hóa thân thành tia X, quét bàn tay hắn từ trong ra ngoài.

Và đột nhiên cậu giác ngộ, dường như mình đã bắt đầu có thể giám định và thưởng thức được từ “mỹ nam” mà trước đây cậu không màng tới.

Lâm Nhất Niên:…

Nhận ra có gì đó không đúng, Lâm Nhất Niên giật mình, rồi nhanh chóng hoàn hồn.

Cậu vô thức cầm ly nước ngô lên, đã cạn sạch, cầm đến ly nước dâu, cũng trống rỗng.

Lâm Nhất Niên:…

Aaaaaa!

Sao cậu cứ bất thường như thế? Thế giới này có chịu tử tế với cậu không đó?

Biên Việt để ý thấy cậu ngơ ngẩn mà chính cậu lại không nhận ra, giống như bị hai cái ly rỗng chọc giận. Hắn buồn cười, hỏi: “Mất hồn ở đâu? Trường à?”

Hôm trước cũng thế, đột nhiên lại bỏ chạy, rồi còn hay thất thần, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ lại đúng như Khâu Khôn Bằng nói, cậu trồng cây si con gái nhà người ta rồi?

Biên Việt nheo mắt, đôi mắt hắn tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã được che đậy kỹ, giống như hết thảy đều bình thường.

Lâm Nhất Niên không trả lời hắn, vì dường như cậu không nghe được. Cậu ngẩng đầu nói: “Tôi tự lau miệng được.”

Biên Việt gật đầu: “Thấy cậu bận, không rảnh tay nên tôi tiện tay giúp cậu.”

Lâm Nhất Niên đưa tay lên, dùng mu bàn tay chà xát mạnh, lau đi hết thảy cảm giác còn đọng lại với Biên Việt nơi khóe môi, lãnh đạm nói: “Cảm ơn cậu.”

Biên Việt bắt chéo chân, dùng mũi giày nâng lên hạ xuống hai lần: “Không có gì.”

Cùng lúc đó, hắn dùng đầu ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay đã lau khóe miệng của Lâm Nhất Niên. Như thể đang thưởng thức mùi vị tinh tế ấy.

Đêm nay, điều duy nhất Lâm Nhất Niên cảm nhận được chính là cậu đã uống quá nhiều nước trái cây, uống đến no căng, cứ chạy ra chạy vào nhà vệ sinh liên tục.

Trước khi rời đi, cậu lại vào nhà vệ sinh lần nữa.

Đến khi bước ra, tất cả đồng nghiệp đã rời khỏi, chỉ còn mình Biên Việt.

Biên Việt ném chìa khóa xe cho cậu: “Cũng hay, không cần gọi taxi.”

Đầu óc Lâm Nhất Niên giờ chỉ đầy ắp mấy suy nghĩ “Tôi là gay”, “Biên Việt không thích gay”, “Tôi có thể chụp Xquang cho Biên Việt chỉ bằng đôi mắt này”. Cậu không hề muốn ngồi chung một không gian với Biên Việt, đặc biệt là nơi kín kẽ như xe hơi.

Lâm Nhất Niên ném lại chìa khóa cho hắn: “Cậu gọi tài xế đi, tôi…”

Lâm Nhất Niên thuận miệng kiếm cớ: “Tôi đến tiệm sách gần đây chơi chút.”

Biên Việt tiếp được chìa khóa, đút hai tay vào túi quần, gật đầu: “Được, đi chơi thôi, tôi cũng muốn đi cho tỉnh rượu.”

Lâm Nhất Niên rùng mình, như đối mặt với kẻ thù cường đại: “Cậu cũng đi á?”

Biên Việt nhìn cậu, thấp giọng hỏi: “Sao? Không cho à?”

Lâm Nhất Niên: “… Cho.” Cậu nghiến răng nghiến lợi.

May thay, khi đến hiệu sách, Biên Việt thật sự đi vài vòng đến các kệ sách khác nhau để tản bộ, không theo chân Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên theo dõi hắn từ khóe mắt, cứ thế đi về hướng ngược lại với hắn.

Sau khi đến một góc không có người xung quanh, cuối cùng cậu cũng có thể ở một mình, bình tĩnh suy nghĩ về tình hình hiện tại. Vừa mới nhìn lên, <Nghĩ nhiều làm gì, cậu thích cậu ấy rồi>.

Lâm Nhất Niên:???

Tại sao vậy ông trời ơi? Ông liếc mắt một cái, nhìn thấy con đang rối bời nên tốt bụng gợi ý cho con đó sao?

Lâm Nhất Niên rút cuốn sách đó từ kệ rồi mở ra, định bụng xem ông trời tính toán gì cho cậu.

Đọc được hai trang mới biết đây là tiểu thuyết tình cảm lãng mạn.

Có lẽ ông trời không thực sự mách bảo cho cậu.

Lâm Nhất Niên một công đôi việc, đọc nhanh như gió, trong lòng thì nghĩ: Đối với mình thì đây là một việc lớn.

Cậu thích Biên Việt? Biên Việt ghét gay?

Đột nhiên giọng nói của Biên Việt vang lên sau tai cậu: “Đọc gì mà chăm chú thế?”

Hắn vươn tay về phía trước, đè lên bàn tay đang cầm sách của Lâm Nhất Niên. Khi hắn nhìn xuống bìa, thấy được tựa đề của nó.

Lâm Nhất Niên quay đầu, ngước mắt nhìn lên, Biên Việt nhìn lại, ánh mắt của hắn như muốn nói: Cậu đến đây để đọc cái này? Từ trước đến nay tôi không biết cậu có sở thích này.

Ây da. Trùng hợp thôi mà.

Lâm Nhất Niên gạt tay Biên Việt sang một bên, nhét lại cuốn sách vào kệ, nói: “Tôi đọc đại thôi.”

Biên Việt thản nhiên móc mỉa cậu: “Sở thích của cậu càng ngày càng rộng mở, càng ngày càng làm tôi bất ngờ.”

Thế là Lâm Nhất Niên không chần chừ, rút ra một cuốn tiểu thuyết khác rồi mở ra xem, cậu nói: “Thực ra tôi thấy cũng thú vị.”

Cậu nhìn đến tựa đề trên bìa sách: <Người ta có biết cậu thích người ta không?>

Lâm Nhất Niên:…

Biên Việt nhìn lướt qua một lượt kệ sách, đột nhiên nói: “Gần đây cậu hẹn hò với nữ sinh nào à?”

Lâm Nhất Niên:?

Hẹn hò?

Lâm Nhất Niên khó hiểu, không biết lời này từ đâu mà đến.

“Không.” Cậu hỏi, “Nghe ai nói vậy?”

Biên Việt cũng lấy xuống một cuốn từ giá sách, tùy ý lật qua lật lại, giọng điệu lại càng hờ hững hơn: “Khâu nói.”

Biên Việt cúi đầu lật sách: “Nói cậu thích một cô gái trong câu lạc bộ trượt patin, cậu thấy cô ấy rất xinh.”

Lâm Nhất Niên vẫn đang bận suy nghĩ về việc vớ vẩn này, đến khi nghe được nửa câu sau mới chợt hiểu ra: “Cậu đang nói đến cô nữ sinh năm hai bên Quan hệ Quốc tế của câu lạc bộ trượt patin hả?”

Biên Việt vẫn đang lật sách, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi không quen, tôi không biết.”

Lâm Nhất Niên nghĩ một lúc: “Chắc là cô ấy rồi. Tôi đã nói với Bắc Bắc rằng cô ấy xinh đẹp.” Phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cậu khi cậu vẫn còn thẳng.

Lâm Nhất Niên khó hiểu: “Tôi hẹn hò với cô ấy á? Sao lại thế được?”

Cậu giải thích: “Hôm đó tình cờ gặp cô ấy ở thư viện, Bắc Bắc cũng ở gần đó, cậu ấy hỏi cô ấy là ai, nên tôi thuận miệng khen cô ấy xinh xắn.”

“Khen cô ấy xinh xắn” và “hẹn hò” là hai chuyện khác nhau còn gì?

Lâm Nhất Niên lại lấy ra một cuốn sách khác, lật qua lật lại: “Với cả, người ta có bạn trai rồi.”

Cậu ngừng một chút, ngẩng đầu, chớp mắt hỏi Biên Việt: “Sao lại hỏi chuyện này?”

Hắn nghĩ cậu hẹn hò mà lại giấu hắn – người bạn thân nhất của cậu?

Biên Việt nhét sách về kệ: “Hỏi đại thôi. Về được chưa?”

Lâm Nhất Niên: “Về thôi.” Có lẽ về nằm trên giường ký túc sẽ nghĩ thông suốt hơn.

Vậy mà trên đường về, cậu nhận được điện thoại từ Lý Chính Tuần – bạn cùng phòng ký túc xá, nói rằng em trai cậu ta đến rồi, cũng dẫn theo cả bạn học nữa, có tiện cho họ mượn giường trong ký túc bây giờ không?

Lâm Nhất Niên đáp ứng: “Tiện chứ sao lại không, trước đó đã bảo ok rồi còn gì?”

Lý Chính Tuần: “Cảm ơn nhé người anh em, hôm nào mời các cậu ăn cơm.”

Lâm Nhất Niên giờ mới nhớ ra “các cậu” là chỉ cậu và Biên việt.

Mà trước đó, cậu bảo cho mượn giường của chính mình còn bản thân thì chạy tới nhà Biên Việt ở nhờ mấy hôm.

Nhưng giờ khác rồi, cậu không hề muốn ở cùng một nơi với Biên Việt.

Cậu cần ở một mình để tiếp thu, cần ở một mình để nghĩ thông suốt.

Một, mình!

Lâm Nhất Niên lái xe, tự an ủi chính mình rằng không sao hết, có gì mà phải hốt, nhà Biên Việt tận hai phòng, hai giường, chỉ cần đóng cửa lại, nằm một mình trên giường, thích tĩnh tâm thế nào chả được.

Đường cao tốc kẹt xe, xe nhích từng bước thật chậm chạp.

Biên Việt ngả ghế về phía sau.

Lâm Nhất Niên thuận miệng hỏi: “Giờ nồng độ cồn mới phát huy tác dụng à?”

Biên Việt lười nhác “ừ” một tiếng.

Trước khi xe bắt đầu tăng tốc, Lâm Nhất Niên quay sang liếc nhìn, phát hiện Biên Việt đã nhắm mắt, không biết là đang nghỉ ngơi hay đã ngủ rồi.

Lâm Nhất Niên không đánh thức hắn, cứ vậy để hắn ngủ một lát.

Khi xe tới tiểu khu, Lâm Nhất Niên đỗ xe xong, tháo dây an toàn, nhìn về phía ghế lái phụ: “Biên Việt? Sếp Biên ơi? Dậy đi, về nhà rồi.”

Biên Việt mở mắt ngồi dậy, vẻ mặt mang theo men say, động tác chậm chạp, dáng vẻ uể oải.

Lâm Nhất Niên hỏi hắn: “Đứng dậy được không đó?”

Cậu xuống xe, vòng qua đầu xe, mở cửa phía bên ghế lái phụ cho Biên Việt.

Biên Việt xuống xe, một tay nhéo mũi, một tay khoác lên vai Lâm Nhất Niên: “Dìu tôi với.”

Lâm Nhất Niên nghiêng đầu nhìn bàn tay đặt trên vai mình, trong chốc lát, cậu lại bắt đầu xuất hiện ảo giác có thể cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay Biên Việt xuyên qua lớp vải trên người mình.

Bình thường, cậu sẽ dùng một tay nắm lấy cánh tay của Biên Việt, tay còn lại đặt sau lưng hắn, đỡ hắn bước vào nhà. Nhưng hôm nay cậu không thể làm vậy.

Hôm nay, Lâm Nhất Niên cảm nhận được, khi người bên cạnh dựa vào, cả người cậu đều được bao bọc bởi mùi hương riêng biệt của Biên Việt, nó cuốn lấy cậu, quẩn quanh chóp mũi cậu, khiến không khí chung quanh toàn là sức nóng.

Lâm Nhất Niên không định làm gì cả, cứ để Biên Việt tự ôm cậu, dự định cứ thế bước đi.

Ai dè mới đi vài bước, Biên Việt đã dựa nửa vai và nửa trọng lượng lên người cậu, một tay hắn ôm bả vai cậu, một tay túm lấy cánh tay cậu, thậm chí hắn còn đặt cằm lên vai cậu, thở đều đều phả vào tai và một bên cổ cậu.

Lâm Nhất Niên:…

Được thôi.

Cuối cùng, Lâm Nhất Niên vẫn đưa tay đỡ lưng Biên Việt, đưa hắn vào trong thang máy.

Vào tới thang máy, nhìn thấy hai bóng người mờ ảo dính chặt nhau phản chiếu trên cánh cửa kim loại, Lâm Nhất Niên im lặng rời mắt.

Biên Việt tự nhiên dựa vào người Lâm Nhất Niên, hắn điều chỉnh tư thế, thả bàn tay đang gác trên vai cậu, vòng qua lưng, đặt lên eo cậu.

Lâm Nhất Niên im lặng hít một hơi thật sâu, thầm nhủ không sao đâu, chịu một chút, lên đến nơi là ổn rồi.

Vào đến cửa, cậu ném người kia lên giường, còn bản thân đi sang phòng ngủ bên cạnh…

Căn phòng trống rỗng, không có cái giường nào hết, chỉ còn lại hai chiếc tủ đầu giường.

Lâm Nhất Niên:…???

Lâm Nhất Niên chạy ra ngoài, hô lớn: “Giường cậu đâu rồi?”

Biên Việt uống nước, chậm rãi bước tới, nhìn vào phòng ngủ. Hắn “ồ” lên một tiếng, dường như nhớ ra điều gì, rồi nói: “Hỏng rồi. Chủ nhà mang đi, bảo sẽ đổi giường mới cho tôi, giờ vẫn chưa có.”

Lâm Nhất Niên:…

Sét trên đầu đánh ầm ầm.

Tại trường học.

Lý Chính Tuần sắp xếp ổn thỏa chỗ ngủ cho em mình và bạn của nó, họ đang cùng trò chuyện với ba người trong ký túc xá.

Nói một hồi, Khâu Khôn Bằng xem đồng hồ, thuận miệng hỏi: “Thế thì tối nay bô Niên lại không về hả? Ngủ ở nhà Biên Việt à?”

Lý Chính Tuần gật đầu, sau đó dừng lại không nói gì. Anh nghĩ đến điều gì đó và lấy di động ra.

Gần 40 phút trước, khi anh gọi cho Lâm Nhất Niên để mượn giường trong ký túc xá, Biên Việt đã gửi cho anh một tin nhắn –––

[Mật khẩu nhà tôi, XXXXXX. Cậu đến đó phá cái giường đi, ném hết mấy cái ván giường ra ngoài hành lang.]

Lý Chính Tuần:…

Từ từ, tôi, em trai và bạn học của nó đến phá giường của Biên Việt rồi, thế thì trong nhà chỉ còn một chiếc giường, vậy đêm nay Lâm Nhất Niên ngủ ở đâu?

Khoan đã, sao Biên Việt lại muốn phá?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN