Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 21: Biên Việt ấn gáy cậu, nghiêng đầu hôn tới (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 21: Biên Việt ấn gáy cậu, nghiêng đầu hôn tới (1)


Lâm Nhất Niên chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị bại lộ như vậy.

Cậu nhướn mày, ra vẻ ngạc nhiên, hỏi Tiêu Dương tại sao lại nhìn cậu như thế.

Tiêu Dương cười: “Đừng giả bộ nữa, anh giống em, em giống anh, không cần diễn trước mặt em đâu.”

Lâm Nhất Niên: “Diễn gì cơ?”

Tiêu Dương vẫn cười nhìn cậu, bàn tay chống bên người chạm vào Lâm Nhất Niên.

Lúc này, Lâm Nhất Niên mới nhận ra, hồi nãy tay hai người chạm nhau không phải do vô tình mà là Tiêu Dương cố ý.

Tiêu Dương đang thăm dò cậu, hay nói cách khác, cậu ta nhìn ra cậu là gay nên cố tình làm mấy trò vặt vãnh mập mờ.

Lâm Nhất Niên không thích, không vui, cậu đứng dậy, không thay đổi nét mặt, trả lời Tiêu Dương: “Thứ lỗi, cậu nhìn nhầm rồi, tôi không như vậy.”

Cậu giữ kín bí mật của mình như thế, nếu cần thiết, chỉ cần không muốn cho người khác biết thì nói dối thế nào cậu cũng làm được, không thể nào không che đậy nổi.

Tiêu Dương đứng lên: “Đàn anh đừng giận nha. Anh không muốn người khác biết sao?”

Lâm Nhất Niên nhấc tay, ném chai nước rỗng chuẩn xác vào thùng xác phía xa xa, khom lưng nhặt đồ và điện thoại dưới đất, “Tôi không giận, tôi không như vậy, cậu nhầm rồi.”

Tiêu Dương mím môi.

Lâm Nhất Niên: “Hôm nay dừng ở đây thôi, bữa khác hẹn cậu chơi bóng sau.”

Lâm Nhất Niên nói xong, toan rời đi, Tiêu Dương đột nhiên cất lời: “Lâm Nhất Niên, em thích anh.”

Lâm Nhất Niên dừng lại, quay mặt về phía Tiêu Dương, vừa đi lùi vừa đáp: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi không thích con trai. Hẹn gặp lại.”

Phóng khoáng và lịch sự, mỗi lần cậu từ chối ai đó đều như vậy.

Lâm Nhất Niên xoay người.

Tiêu Dương bước theo sau: “Vậy em có thể theo đuổi anh không?”

Lâm Nhất Niên: “Không, cậu đừng mất công.”

Tiêu Dương: “Anh chưa từng hẹn hò với con trai phải không?”

Lâm Nhất Niên: “Đã bảo không phải người trong giới của cậu rồi, tôi hẹn hò với nam sinh làm gì?”

Tiêu Dương: “Anh thử với em đi, em không kể với người khác đâu, chúng ta không công khai cũng được.”

Lâm Nhất Niên đã từ chối rất rõ ràng nên không muốn nhiều lời.

Tiêu Dương: “Anh không muốn để người khác biết xu hướng của mình đúng không?”

Lâm Nhất Niên xoay người lại, nói: “Nhắc lại lần nữa, tôi không như vậy.”

Trở về ký túc xá tắm rửa, Lâm Nhất Niên nhớ lại từng khoảnh khắc ở cạnh với Tiêu Dương, chẳng nhìn ra dấu hiệu nào cho thấy Tiêu Dương là gay cả.

Nếu biết trước, cậu đã tránh xa Tiêu Dương rồi.

Chẳng vì lý do gì sâu xa, chỉ vì muốn giấu kín bí mật, không để nó tới tai Biên Việt.

Nhưng Tiêu Dương nhìn lướt qua đã phát hiện ra.

Lẽ nào Mạnh Nhiên nói đúng, gay thực sự có ra-đa sao?

Lâm Nhất Niên cầu nguyện sau khi cậu chàng kia bị từ chối sẽ biết khó mà lui, đừng giống như vài người tỏ tình với cậu trước đây, cậu càng chối, người ta càng hăng máu.

Đúng là các “chiến sũy”.

Hai ngày tiếp theo, Tiêu Dương liên tục gửi tin nhắn cho Lâm Nhất Niên.

Không phải tỏ tình, cũng không phải nêu lý do thích người ta mà là những mộng tưởng về tương lai và những hứa hẹn ngày mai.

Ban đầu, Lâm Nhất Niên chỉ trả lời sáu chữ “Tôi không gay, tôi từ chối”, sau đó mới nhận ra Tiêu Dương rất cứng đầu, vậy là cậu không đáp lại bất kỳ tin nhắn nào của cậu ta nữa.

Tiêu Dương đổi sang phương thức gọi điện, hẹn cậu đi ăn, chơi bóng, ôn bài. Lâm Nhất Niên hỏi cậu ta: “Do tôi từ chối chưa đủ rõ ràng sao?”

Tiêu Dương dường như chẳng hề quan tâm đến những lời này, cậu ta lúc nào cũng mỉm cười, đáp: “Anh đấy, em thích anh mà, sao từ bỏ dễ dàng thế được?”

Nhận mấy cuộc gọi kiểu này vài lần, cuối cùng, Lâm Nhất Niên lạnh nhạt nói: “Đừng gọi điện cho tôi nữa, cũng đừng nhắn tin cho tôi, tôi chặn cậu đấy.”

Đêm đó, cậu block đối phương. Khi vừa đặt chân về ký túc xá, đã có nhân viên chuyển phát đến. Mở cửa ra, một bó hoa xuất hiện trước mặt cậu.

Lâm Nhất Niên: “Gửi nhầm ạ?”

Nhân viên chuyển phát: “Không nhầm đâu ạ, Lâm Nhất Niên, phòng 517.”

Khi Lâm Nhất Niên vừa vào đại học, cậu đã nhận được vô số bó hoa giao thẳng tới ký túc xá. Vì nhân viên chỉ làm việc của mình, nếu không đơn hàng không được giao thành công sẽ bị trừ lương, Lâm Nhất Niên không muốn làm khó anh ta nên đành nhận hoa.

Có một tấm thiệp được kẹp vào bó hoa, Lâm Nhất Niên cầm lên và mở nó ra. Trên đó, chỉ ghi hai chữ: Tiêu Dương.

Lâm Nhất Niên cạn lời, kéo Tiêu Dương ra khỏi danh sách chặn, gọi cho cậu ta, bảo đến mà lấy hoa đi.

Tiêu Dương cười: “Nhưng xem kìa, anh bỏ chặn em đấy thôi?”

Lâm Nhất Niên bị chọc phát bực: “Tiêu Dương!”

Tiêu Dương: “Anh giận ạ?”

Lâm Nhất Niên không giận, cậu chỉ thấy ghê tởm thôi: “Đừng tặng quà cho tôi nữa.”

Tiêu Dương: “Anh không thích ạ? Không thích thì cứ vứt đi.”

Lâm Nhất Niên: “Đừng như vậy nữa.”

Chưa giây phút nào cậu ta để Lâm Nhất Niên yên, gửi tin nhắn, gọi điện, thậm chí là gửi hoa đến tận ký túc.

Tiêu Dương: “Thế anh đồng ý đi, thử hẹn hò với em đi.”

“Chỉ cần anh gật đầu thôi, em sẽ không làm vậy nữa.”

“Em không kể cho người khác đâu, hai ta hẹn hò bí mật thôi.”

Lâm Nhất Niên nghĩ thầm: Có chó mới tin. Bí mật á? Tặng hoa trước ký túc xá của người ta mà còn ghi cả tên người gửi, thế mà dám thề thốt giữ bí mật?

Lâm Nhất Niên nghĩ cho Biên Việt nên không muốn lên giọng với con trai của giáo sư Tiêu, muốn làm lớn nhưng lại do dự, thế là lôi điện thoại ra, dọa sẽ mách giáo sư Tiêu.

Nhưng Tiêu Dương lại đáp: “Bố em? Đó giờ ông ấy vẫn biết xu hướng tính dục của em.”

“Với cả, chắc anh không biết, bố em thích anh hơn Biên Việt nhiều.”

“Nếu ông ấy biết anh cũng là gay, mà em lại đang theo đuổi anh thì…”

Lâm Nhất Niên nhận ra Tiêu Dương là kiểu người không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích của mình. Cậu biết nói gì cũng vô ích nên ngắt điện thoại, block luôn.

Trước khi Biên Việt quay lại, cậu ném hoa và thiệp vào thùng rác lớn.

Ba ngày liên tiếp, Lâm Nhất Niên đều nhận được hoa, một lần ở ký túc xá, hai lần ở phòng học. Trong đó có một tiết mà cả khoa tài chính học chung.

Cũng may, tiết này Biên Việt cúp.

Nhìn thấy có người vào tận phòng học, mang hoa đến trước mặt Lâm Nhất Niên, sinh viên hai khoa la ó lên.

Khâu Khôn Bằng “tàn nhưng không phế”, định đứng dậy xem thiệp để biết người gửi là ai, Lâm Nhất Niên đã mang bó hoa bước ra khỏi lớp học. Mọi người tưởng Lâm Nhất Niên sẽ tìm thấy cô gái tặng hoa cho mình ngoài cửa nên thậm chí còn la hét to hơn.

Lý Chính Tuần chụp một tấm ảnh Lâm Nhất Niên cầm hoa bước ra ngoài, gửi cho Biên Việt.

Lý Chính Tuần: [Ảnh]

Lý Chính Tuần: Bô Niên chiến đét.

Lý Chính Tuần: Nghe nói hai ngày nay, hôm nào cậu ấy cũng được tặng.

Lý Chính Tuần: Không biết con gái nhà ai mà kiên trì thế.

Hai giờ sau, Biên Việt mới trả lời tin nhắn.

Biên Việt: Kiên trì cũng vô ích.

Biên Việt: Cậu ấy ra ngoài để ném hoa đó.

Lý Chính tuần: Ôi vãi, thật luôn, sao cậu biết?

Lý Chính Tuần: À quên, hai cậu là bạn nối khố mà.

Lý Chính Tuần: Tâm đầu ý hợp.

Tối đến, Biên Việt trở về ký túc xá, hỏi Lâm Nhất Niên ai tặng hoa cho cậu.

Lâm Nhất Niên chơi game trên máy tính, bắn một cú headshot, đáp lời: “Một con bò.”

Biên Việt dừng một chút, quay đầu lại, hỏi: “Con trai à?”

Lâm Nhất Niên trượt tay, bị đối thủ bắn nát đầu.

Cậu quay đầu nhìn Biên Việt, nghe thấy hắn thờ ơ nói: “Cậu sẽ không nói con gái như vậy.”

Lâm Nhất Niên di chuột, ngồi lùi ra sau, không đánh game nữa, phiền lòng thừa nhận: “Ừ, con trai.”

Biên Việt: “Tên là gì?”

Những người xung quanh Lâm Nhất Niên, không một ai hắn không biết.

Lâm Nhất Niên cân nhắc đến quan hệ của hắn và giáo sư Tiêu, không chỉ đích danh người kia: “Đàn em năm nhất. Tôi từ chối rồi, chặn luôn rồi nhưng người ta vẫn cứ tặng hoa.”

Biên Việt biết có rất nhiều người theo đuổi Lâm Nhất Niên, kiểu người kiên trì thế này, học kỳ nào cũng xuất hiện, hắn không bất ngờ vụ này. Nghe thấy Lâm Nhất Niên chặn người ta, hắn hỏi: “Chặn luôn sao?”

Lâm Nhất Niên: “Ừ.”

Lâm Nhất Niên gặp được Tiêu Dương tại quán trà sữa tầng hai, trên chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Tiêu Dương vẫn mang vẻ mặt tươi tắn, nhìn thấy Lâm Nhất Niên đi lên tầng hai thì vẫy tay chào.

“Em gọi trà chanh cho anh rồi.”

Lâm Nhất Niên: “Cảm ơn.”

Hai người ngồi đối diện nhau. Tiêu Dương gõ nhẹ ngón tay lên ly trà sữa đang cầm, không theo một tiết tấu nào cả. Cậu ta mở lời: “Không có khả năng nào thật sao?”

Lâm Nhất Niên: “Tôi thực sự không phải gay.”

Tiêu Dương “A~” lên đầy tiếc nuối.

Lâm Nhất Niên đến đây không phải để “hẹn hò” mà để chấm dứt mọi chuyện. Cậu không có tâm trạng để uống trà tán dóc với Tiêu Dương, nói xong sẽ rời đi ngay.

Lâm Nhất Niên: “Thực tế, dù tôi có phải hay không, qua mấy ngày nay cậu cũng rõ rồi, tôi sẽ chỉ từ chối cậu.”

Lâm Nhất Niên: “Không cần phải quyết tâm như thế.”

Lâm Nhất Niên: “Bây giờ cậu bỏ cuộc, mấy hôm sau, chúng ta vẫn có thể là bạn, cùng chơi bóng, cùng trượt patin.”

“Cậu cứ lấn tới, còn tôi thì liên tục từ chối, cả hai đều khó xử, đến bạn bè cũng không làm được nữa.”

Tiêu Dương im lặng lắng nghe xong, thản nhiên nói: “Xem ra thực sự không có khả năng.”

Lâm Nhất Niên: “Tôi có một người bạn cũng giống cậu, nếu cậu muốn thì tôi nhờ người ta giới thiệu ai đó cho.”

Tiêu Dương cười: “Không cần.”

Cậu ta uống một hớp trà sữa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Nhất Niên, sau đó đặt ly trà sữa xuống, một tay chống trên mặt bàn, đầu ngón tay hướng về đối diện, nghiêng người, thì thầm bên tai Lâm Nhất Niên: “Đàn anh, chắc anh không biết, em bắt đầu yêu đương từ cấp ba rồi.”

Đủ loại người, muôn màu muôn vẻ, làm gì có loại nào cậu ta chưa từng thấy?

Tiêu Dương nhả từng chữ: “Anh cũng giống em, em biết rõ.”

“Không cần phủ nhận, dù sao em cũng không kể cho ai khác đâu.”

Lâm Nhất Niên ngước mắt nhìn Tiêu Dương, dù cho đối phương luôn nở nụ cười và không hề cau mày nhưng lời nói của cậu ta lại áp bức người khác, giống như thợ săn đang đi săn vậy.

“Vả lại,” Tiêu Dương chạm đầu ngón giữa vào móng tay Lâm Nhất Niên, “Em còn biết anh thích Biên Việt.”

Lâm Nhất Niên ngước mắt lên, không nhúc nhích, nhịn xuống chờ cậu ta nói tiếp.

Tiêu Dương hơi nghiêng đầu với vẻ mặt ngây thơ, mỉm cười: “Trông như anh chẳng muốn ai biết xu hướng tính dục của mình nhưng thực ra anh chỉ quan tâm bạn thân Biên Việt có biết hay không thôi, phải không?”

Tiêu Dương chăm chú nhìn Lâm Nhất Niên, khẳng định: “Anh không muốn Biên Việt biết, vì anh ta ghét người đồng tính.”

“Anh khóa trên được bố em xếp vào làm cùng hạng mục với anh ta, là gay, bị anh ta ghét.”

“Bạn bè là gay của anh, tên Mạnh Nhiên, cũng bị ghét.”

“Anh ta ghét gay, nhưng anh là gay. Anh sợ lộ ra thì đến cả tình bạn cũng không giữ nổi phải không?”

Lâm Nhất Niên nhìn lại cậu ta.

Đầu ngón tay Tiêu Dương nhẹ nhàng vuốt ve móng tay Lâm Nhất Niên: “Anh thử hẹn hò với em đi, thật đó, em rất thích anh.”

“Hai ta hẹn hò bí mật.”

“Không để ai biết, cũng không để Biên Việt biết. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?”

Vừa dứt lời, tay của Tiêu Dương đã áp lên mu bàn tay Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên cụp mắt xuống rồi lại ngước lên, tỉnh bơ, hỏi Tiêu Dương: “Cậu uy hiếp tôi?”

Tiêu Dương cười: “Đâu có, em chỉ đưa ra lời khuyên thôi.”

Lời khuyên chó má.

Lâm Nhất Niên rút tay ra khỏi chân con chó đó, đứng dậy, cảnh cáo nhìn Tiêu Dương bằng nửa con mắt, cảm thấy buổi gặp mặt hôm nay thật lãng phí thời gian.

Tiêu Dương hất cằm, đầy tự tin: “Anh không phủ nhận những lời em vừa nói. Em đã gay từ lâu, hiểu rõ hơn anh nhiều.”

Lâm Nhất Niên khịt mũi, xoay người rời đi, không quên xịt ít cồn diệt khuẩn cạnh bậc thang rồi lau tay.

Giọng nói của Tiêu Dương vang lên sau lưng cậu: “Nếu anh không đồng ý, em sẽ đi tìm Biên Việt.”

Lâm Nhất Niên thậm chí còn không thèm bố thí cho cậu ta một cái ngoái đầu.

Thằng điên.

Nhưng Lâm Nhất Niên phải thừa nhận, tối đó tại ký túc, nhìn thấy Biên Việt, không dưới một lần, cậu nghĩ Biên Việt có cần thiết phải biết không? Nếu Biên Việt biết rồi, mà hắn có ấn tượng không tốt với gay, liệu hắn có xa lánh cậu không?

Rồi lại nghĩ: Nếu Biên Việt cần phải biết, cậu sẽ tự mình nói cho Biên Việt, không cần bất kỳ thằng ngu nào làm thay cả.

Tiêu Dương không uy hiếp nổi cậu, cậu là Lâm Nhất Niên, không chấp thuận bất kỳ lời đe dọa nào.

Biên Việt búng tay trước mặt cậu: “Nghĩ gì đó?” Hắn vỗ vai cậu: “Lên giường đi, tôi tắt đèn.”

Biên Việt nằm ôm cậu trên giường như thường lệ, Lâm Nhất Niên tự nhiên lăn vào trong lồng ngực hắn, suy nghĩ một hồi, cậu ngước mắt hỏi: “Biên Việt, hai chúng ta ôm nhau ngủ thế này có bình thường không?”

Biên Việt bình tĩnh đáp: “Ôm một tuần rồi, cậu mới hỏi hả?”

Lâm Nhất Niên thắc mắc: “Biên Việt, tôi có thẳng không?”

Biên Việt cụp mắt xuống, hiểu rằng phía sau câu hỏi kia vẫn còn một vế nữa.

Lâm Nhất Niên: “Nếu tôi cong rồi, cậu có ôm tôi ngủ nữa không?”

Cong?

Biên Việt cười khẽ, chuyện tốt đẹp như vậy cũng có thể xảy ra sao?

Biên Việt ôm Lâm Nhất Niên, vỗ vai cậu, cười giỡn: “Cậu có là lợn con lăn lộn dưới bùn đất, tôi cũng ôm vào lòng.”

Cậu mới là lợn ấy.

“Hầy, tôi nói thật chứ.” Lâm Nhất Niên điều chỉnh giọng điệu sao cho nghiêm túc hơn xíu: “Nếu tôi giống với Bắc Bắc và anh Vũ, cậu còn ôm tôi ngủ không?”

Làm gì có chuyện tốt đẹp như thế. Biên Việt biết rất rõ điều đó.

Biên Việt nhắm mắt lại, “Ừm” một tiếng, nói tiếp: “Ôm chứ.”

Lâm Nhất Niên: “Không phải cậu có ấn tượng xấu với gay sao?”

Biên Việt: “Chỉ tính cá thể, không phải cả quần thể.”

Ánh mắt Lâm Nhất Niên sáng lên đôi chút. Thật vậy sao?

“Thế nếu tôi cong thật…”

Sao cứ đặt giả thiết về những chuyện không bao giờ xảy ra? Như một cái móc câu không mồi cọ sát vào hắn.

Biên Việt nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ đánh gãy chân cậu.”

“…”

Lâm Nhất Niên: “Vô nhân đạo.”

Biên Việt: “Để cậu khỏi ra ngoài thả lưới bắt cá.”

Lâm Nhất Niên: “Tôi bắt cá nhiều tay bao giờ chứ?”

Biên Việt nhắc nhở cậu: “Hơn mười nghìn người.”

Hơn mười nghìn bạn bè trên Wechat. 95% trong số đó là nam giới, rồi trong 95% đó có biết bao nhiêu người là gay, gay kín, cong giả thẳng?

Lâm Nhất Niên:…

Lâm Nhất Niên phản đối: “Đó là kết bạn tứ phương mà, đừng có nói quá!”

Biên Việt chẳng thèm mở mắt: “Ừm, lúc thẳng thì là “kết bạn tứ phương”, cong rồi thì thành “nói quá” á hả.”

Lâm Nhất Niên đấm cho hắn một cái, vớ vẩn gì đâu, dám nói cậu là người lăng nhăng.

Rõ ràng cậu là người trung thành, đặt ai trong lòng rồi thì chỉ có người đó thôi, người ta còn đang ở trước mặt nữa chứ.

Lâm Nhất Niên hỏi trọng điểm: “Dù sao thì, cậu thấy tôi sẽ không thể cong đúng không?”

Biên Việt không thích đặt giả thiết, hắn chỉ nhìn vào sự thật.

“Ừm.”

Lâm Nhất Niên nhấn mạnh trọng điểm lần nữa: “Vậy nếu tôi cong, cậu đánh gãy chân tôi xong, thì làm gì nữa?”

Biên Việt không thích đề tài này, chẳng hiểu sao Lâm Nhất Niên lại nghiện đến vậy: “Sau đó, tôi sẽ trói cậu bằng dây lưng, để cậu…”

Đôi mắt Lâm Nhất Niên phát sáng, cậu đáp: “Để tôi không giăng lưới bắt cá bên ngoài, đúng không?”

Vậy nghĩa là cậu sẽ không bị hắn tránh mặt, hắn chỉ không chịu thừa nhận cậu là gay thôi.

Đánh gãy chân thì sao chứ?

Who cares?

Chỉ cần không phải xa cách người ta, chân gãy xíu thôi nhưng mỗi ngày sẽ được trói bằng dây lưng đó, hay ghê.

Lâm Nhất Niên ôm Biên Việt, nhắm mắt áp vào lồng ngực hắn, cảm nhận nhịp đập bên tai.

Lâm Nhất Niên: “Cậu đánh luôn đi.”

Biên Việt mở to mắt, hắn cười, lồng ngực rung lên, vươn tay nhéo tai Lâm Nhất Niên: “Đừng tưởng bở, gãy chân rồi thì ngày nào cậu cũng bám lấy tôi à.”

Lâm Nhất Niên giả bộ chui tiếp vào ngực Biên Việt, hai tay đặt lên ngực hắn, giống như chú chó Border Collie phe phẩy chiếc đuôi, cọ đầu tới lui dưới cằm hắn. Biên Việt buồn cười nhắc nhở: “Bỏ ra, bỏ ra nào.”

Hắn rũ mi nhìn cục lông xù xù trong lồng ngực, thừa dịp Lâm Nhất Niên không để ý, cúi đầu, thơm nhẹ một cái lên đỉnh đầu cậu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN