Lộ Bắc Bắc nói qua điện thoại, rằng phòng ngủ phụ của Biên Việt đã được kê giường mới rồi, tối đến Khâu Khôn Bằng lại kêu chân đau, cậu ta cần người khác ở cạnh chăm sóc nên bọn họ đành ở lại trông nom.
Lâm Nhất Niên mở loa ngoài, hỏi Lộ Bắc Bắc: “Các cậu ngủ kiểu gì vậy?”
Điện thoại của Lộ Bắc Bắc cũng bật chế độ loa ngoài, Khâu Khôn Bằng đáp: “Còn ngủ kiểu gì nữa? Vì tôi, sao họ ngủ cùng nhau được? Mà anh Vũ không cho tôi ngủ với Bắc Bắc, thế thì còn cách nào nữa đâu?”
Lâm Nhất Niên buồn cười: “À, hóa ra cậu chung giường với anh Vũ.”
Giọng nói của Khâu Khôn Bằng tràn đầy phẫn nộ: “Tôi chả chê gì cậu ấy nhưng cậu ấy lại không hài lòng với tôi.”
Lâm Nhất Niên thầm nghĩ, vớ va vớ vẩn, ai lại không muốn ôm bạn trai mình đi ngủ chứ.
Lâm Nhất Niên lặng lẽ đi về phía phòng tắm.
Biên Việt đã tắm trước rồi, lúc Lâm Nhất Niên bước ra, cả người đầy hơi nước ấm, trên mặt đỏ bừng.
Biên Việt mới cắt móng tay xong, trên tay vẫn cầm dụng cụ bấm, vừa thấy Lâm Nhất bước ra, vẫy tay ra hiệu cậu tới gần.
Lâm Nhất Niên đứng cạnh Biên Việt, hắn thì ngồi cúi đầu, cầm tay Lâm Nhất Niên, bấm móng cho cậu.
Vừa mới tắm xong, móng tay cậu rất mềm và hồng hào.
Biên Việt kiên nhẫn, bấm từng chút một.
Lâm Nhất Niên cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Biên Việt.
Cậu duỗi tay luồn vào tóc hắn, không xoa nó mà nhẹ nhàng cầm lấy một nắm nhỏ. Từ đầu ngón tay cậu, như có một dòng điện chạy theo cánh tay, vọt thẳng vào tim.
Biên Việt không ngẩng đầu: “Đừng quậy.”
Lâm Nhất Niên chẳng nghe lời, cầm thêm một nắm tóc nữa.
Thế là, Biên Việt kéo cậu ngồi lên đùi hắn: “Đừng nhúc nhích, bấm vài cái nữa là xong thôi.”
Lâm Nhất Niên ngồi trong vòng tay của Biên Việt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, tim đập điên cuồng không thể khống chế nổi, tầm mắt cậu bây giờ chỉ còn mỗi Biên Việt và những bong bóng màu hồng đang bay loạn xạ thôi.
Lâm Nhất Niên: “Biên Việt.”
Biên Việt đang cắt móng tay: “Hửm?”
Lâm Nhất Niên: “Cậu thích kiểu con gái như thế nào?”
Biên Việt dừng lại, ngẩng đầu nhìn, hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại hỏi câu này?”
Lâm Nhất Niên: “Câu này cái gì? Trả lời đi.”
Biên Việt lại cúi đầu, tiếp tục chuyên môn, bình bình nói: “Chưa nghĩ đến.”
Chưa nghĩ đến?
Lâm Nhất Niên: “Vậy cậu dự định khi nào kết hôn?”
Lần này, Biên Việt hỏi lại: “Sao tôi lại muốn kết hôn?”
Lâm Nhất Niên sửng sốt, vô thức đáp: “Thì gặp được người cậu thích, đến tuổi thì kết hôn, ra mắt gia đình này nọ, giống như bao người?”
Biên Việt không lên tiếng.
Lâm Nhất Niên nhận ra Biên Việt không thích đề tài này.
Nhưng cậu muốn biết nên cứ hỏi đấy.
Cậu chọn chủ đề này, không phải là để nghe xong thì từ bỏ, chỉ là không nhịn nổi, tò mò muốn biết thôi. Chẳng có mục đích nào khác.
Lâm Nhất Niên chạm cùi chỏ vào Biên Việt. Biên Việt nói: “Đừng quậy.” Giọng điệu hắn có phần hung dữ.
Lâm Nhất Niên không hỏi được nên kể chuyện của mình: “Dù sao tôi cũng không kết hôn đâu.”
Biên Việt nhắc nhở: “Hai mươi triệu.”
Nguồn gốc hai mươi triệu này bắt nguồn từ mẹ Lâm Nhất Niên. Vừa tốt nghiệp, mẹ đã tuyên bố sẽ tặng cho con dâu tương lai hai mươi triệu để khuyến khích Lâm Nhất Niên mạnh dạn yêu đương.
Tốt nhất nên dẫn bạn gái về nhà sau khi tốt nghiệp bốn năm đại học, sau đó kết hôn luôn, hai năm sau sinh em bé, để quý bà ấy lên chức bà nội.
Đáng tiếc, Lâm Nhất Niên không thuận theo kế hoạch của bà, năm thứ ba đại học luôn rồi vẫn không có lấy mảnh tình vắt vai. Khi đó, mẹ của Lâm Nhất Niên đã mắng: Con vẫn chưa mất nụ hôn đầu phải đúng không?!
Đúng thật.
Mẹ Lâm Nhất Niên vô cùng lo sợ bà sẽ phải tự tiêu hết hai mươi triệu ấy trong nhiều năm. Lắm khi thúc giục Lâm Nhất Niên chẳng nổi, bà còn gọi điện cho Biên Việt, nhắc hắn khuyên bảo cậu một chút, làm tấm gương cho cậu đi. Ai ngờ còn thất vọng hơn, nói đến bạn gái, Biên Việt cũng cứng như khúc gỗ vậy.
Lúc này, khi nhắc đến hai mươi triệu, Lâm Nhất Niên nảy ra một ý nghĩ, ngồi thẳng dậy trong lòng Biên Việt: “Sao cậu không dùng số tiền đó để khởi nghiệp?”
Biên Việt buồn cười hỏi: “Mẹ cậu để lại cho tôi à?”
Lâm Nhất Niên chớp mắt, nói như một lẽ đương nhiên: “Tôi để lại cho cậu.”
Biên Việt cắt móng tay xong, đặt chiếc bấm xuống, ôm lấy Lâm Nhất Niên trong lòng, ẩn ý nói: “Tôi giữ số tiền đó, còn cậu thì không kết hôn. Vậy về sau tôi phải chăm cậu hả?”
Lâm Nhất Niên nghe bùi hết cả tai, quá êm, quá ngọt, quá thích.
“Chăm chứ! Đương nhiên là phải chăm tôi rồi.” Cậu nghiêm túc gật đầu, đếm từng cái một, “Từ giờ trở đi, cậu phải chịu trách nhiệm về sinh hoạt hằng ngày của tôi, từ mặc áo ăn cơm, chi tiêu mỗi ngày và nhu yếu phẩm, từng chân tơ kẽ tóc, cậu phải lo cho tôi.”
Biên Việt nghe vậy, chỉ cười mà không nói lời nào.
Lâm Nhất Niên biết Biên Việt chỉ xem câu này như một câu bông đùa, nhưng cậu tự cho việc “chỉ cười mà không nói lời nào” là sự tán thành.
Trái tim Lâm Nhất Niên tê dại, cậu nhìn Biên Việt, ý là: Đồng ý đi.
Thế mà Biên Việt thật sự gật đầu: “Được.”
Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch.
Lâm Nhất Niên chợt hiểu ra tại sao nhiều cô gái lại chẳng thể chia tay dứt khoát với tụi trai đểu.
Giờ cậu có khác gì đâu mà?
Rõ ràng biết chỉ là giả thôi, rõ ràng biết tiếng “Được” của hắn không phải lời thật lòng nhưng cậu vẫn thích nghe, vẫn rung rinh, vẫn vui vẻ chịu đựng.
Đây là tình yêu sao?
Ôi ~ sao mà ngọt ngào quá.
Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch.
Đến khi leo lên giường đi ngủ, Lâm Nhất Niên chẳng có chút do dự nào về việc ngủ ở giường mình hay không, cậu chỉ muốn nằm cùng Biên Việt.
Cậu cố tìm một cái cớ: “Giường Khôn con toàn mùi mồ hôi thôi.” Xin lỗi nhé, người anh em.
Nói xong, cậu trèo lên giường mình.
Biên Việt theo sau, leo lên thang giường: “Ừ, tôi cũng ngửi thấy.”
=)))
Hắn đến bên Lâm Nhất Niên, chui vào chăn.
Giường hẹp, mỗi tế bào trong người Lâm Nhất Niên đều đang thét gào, cậu còn làm bộ nép vào tường để nhường chỗ cho Biên Việt.
Nhưng Biên Việt lại nói: “Không cần.” Hắn duỗi tay ra, đặt dưới cổ Lâm Nhất Niên, ôm lấy cậu vào lòng.
Lâm Nhất Niên thích muốn chết, nhưng ngoài miệng vẫn muốn tạo nét xíu: “Hai thằng đàn ông, ghê quá đi à.”
Rồi cậu điều chỉnh tư thế, tìm thấy một vị trí nằm thoải mái.
Biên Việt: “Ghê mà cậu trải nghiệm tận hai ngày sao?”
Lâm Nhất Niên: “Nhảm nhí, mới một ngày thôi.” Ngày mà tụi em trai Lý Chính Tuần đến, Biên Việt uống rượu, hai người nằm ở nhà thuê của Biên Việt.
Biên Việt nhắc nhở: “Hôm qua nữa.”
Lâm Nhất Niên nhớ ra, “A” một tiếng, vòng cánh tay ra sau lưng Biên Việt, tiếp tục giả vờ: “Thế hôm nay là lần thứ ba.”
Biên Việt: “Sao cậu không nói, “Hôm nay mới chỉ là lần thứ ba”?”
Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch.
Lâm Nhất Niên: Dạy tôi làm gì, tôi còn biết rõ hơn cậu. Tôi chỉ đang giả vờ thôi!
Biên Việt nhắm mắt lại, vỗ vỗ cậu: “Ngủ đi.”
Lâm Nhất Niên nhắm mắt mà không ngủ được, cậu quá phấn khích.
Giữa đêm, cảm giác người bên cạnh đã ngủ say, cậu chậm rãi mở mắt.
Trong bóng tối, qua ánh nhìn của mình, cậu mô phỏng từng đường nét, hình khối khuôn mặt cũng như cánh mũi, đôi môi của Biên Việt.
Một lần rồi lại một lần.
Lâm Nhất Niên nghe được tiếng lòng mình: Nếu Biên Việt thích con trai thì tốt biết mấy.
Ngày tiếp theo, Lâm Nhất Niên bưng cốc cà phê, ngồi xuống trước mặt Mạnh Nhiên. Mạnh Nhiên lại giật mình đến mức bật dậy, đánh rơi cây bút trong tay.
Nhìn thấy Lâm Nhất Niên, Mạnh Nhiên ôm tim: “Đại ca ơi, sợ chết em.”
Cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Lại sao vậy? Chưa nghĩ thông suốt hả?”
Trong phòng học không có người thứ ba.
Lâm Nhất Niên thở dài, nhìn Mạnh Nhiên: “Sao bây giờ, tôi thích người ta lắm rồi.”
Không muốn chỉ làm anh em nữa đâu.
Anh em?
Trời ơi! Có ai nhìn anh em của mình chằm chằm cả buổi tối không?
Trời ơi! Có ai muốn làm bạn thân nhất với mối tình đầu của mình không?
–
Biên Việt đến công ty từ sáng sớm, hiếm khi hắn tới phòng trà, pha một ly cà phê.
Nhận thấy điều kỳ lạ, Khúc Trị Giang hỏi: “Cũng có lúc cậu tìm đến cà phê cơ à?”
“Haizzz, khoan, sao tối qua tan làm sớm thế? Đi đánh game với bạn học à?”
Game gủng gì.
Biên Việt bưng cà phê với vẻ mặt vô cảm.
Hắn muốn đánh mông Lâm Nhất Niên.
Vốn định đợi đến khi Lâm Nhất Niên ngủ để hôn trộm một cái, ai ngờ con báo con ấy lại thức mãi, chẳng chịu ngủ đi.
Hắn nhắm mắt giả vở đến nửa đêm, cuối cùng buồn ngủ quá, rồi thiếp đi.
Lâm Nhất Niên còn đùa với hắn, gì mà “Dù cậu chịu trách nhiệm với tôi nhưng tụi mình chưa kết hôn đã ngủ chung giường, chưa ai cho phép cả đâu.” Có lẽ cậu hồi hộp nên không ngủ được.
Biên Việt ngồi xuống, đặt tách cà phê lên bàn.
Hắn ngước mắt nhìn con rồng trong lồng, trừng mắt với nó: Vô ích thật, nó vẫn chiếm lấy bộ não của hắn.
–
Trên băng ghế dưới hàng cây xanh ở trường, Mạnh Nhiên hút trà sữa, hỏi Lâm Nhất Niên: “Thế cậu định như nào?”
Lâm Nhất Niên ngồi không yên, tựa lưng vào ghế, duỗi dài đôi chân: “Không biết.”
Chưa nghĩ ra.
Mạnh Nhiên: “Không biết thì cứ kệ vậy thôi.”
Mạnh Nhiên không khỏi tò mò, hỏi: “Rốt cuộc là ai vậy?”
Lâm Nhất Niên không trả lời, nói: “Nhân tiện, đừng nói cho người khác về xu hướng tính dục của tôi.”
Mạnh Nhiên gật đầu, yên tâm, miệng cậu ta kín bưng.
Mắt cậu ta nhấp nháy ánh sao, tiếp tục buôn chuyện: “Ai thế? Tôi quen không?”
Lâm Nhất Niên nhận điện thoại, đứng dậy rời đi, “Alo, Tiêu Dương?”
Mấy ngày nay, ngoài việc lên lớp, nếu Lâm Nhất Niên rảnh sẽ chạy đi tìm Biên Việt.
Cậu không kiềm chế được khát khao muốn gặp Biên Việt, cũng như chẳng thể ngăn được nhịp tim đập thình thịch của mình.
Ngoài ra, còn xuất hiện những “dòng điện” hay “pháo hoa” bắn tứ phía mỗi khi vô ý hoặc cố ý đụng vào người ta.
Giống như lời cậu nói với Mạnh Nhiên, cậu không biết phải làm thế nào. Và cũng giống như lời khuyên của Mạnh Nhiên, nếu chưa có cách thì tạm thời cứ sống như một người bạn đi.
Nhưng tình cảm giữa bạn bè, hay những đứa con trai, có đến mức ôm nhau đi ngủ không?
Lâm Nhất Niên nghĩ đến Lộ Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ, chỉ có bạn trai ôm bạn trai ngủ, đâu có bạn là con trai ôm bạn là con trai đâu?
Cậu và Biên Việt khác chỗ nào sao?
Con trai với nhau sẽ không thân thiết tới mức vậy phải không?
Bởi vì cậu thích Biên Việt nên lắm khi sẽ lén lút làm này làm kia, nhưng Biên Việt thì sao?
Có lẽ chỉ là do cậu nghĩ nhiều.
Biên Việt thẳng. Hắn thì có ý gì với cậu cơ chứ?
Hai người thân mật là do tình cảm tốt đẹp và hắn có thói quen chiều chuộng cậu.
Chỉ vì cậu cong và có ý với Biên Việt nên trong tiềm thức mới hy vọng Biên Việt cũng giống cậu mà thôi.
Tưởng bở đó ~
Lâm Nhất Niên nhảy lên, ném bóng, trượt.
Cậu thở dài.
Tiêu Dương đón bóng, dẫn về phía cậu, buồn cười hỏi: “Hôm nay anh thở dài được mấy lít khí rồi?”
Lâm Nhất Niên biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Là sao?”
Tiêu Dương: “Anh muốn chơi nữa không?”
Lâm Nhất Niên: “Chơi.”
Sau trận đấu, hai người đổ mồ hôi đầm đìa. Họ ngồi ở rìa sân nghỉ ngơi, uống nước và trò chuyện.
Gần đây, Tiêu Dương luôn chủ động mời Lâm Nhất Niên chơi bóng, lần nào Lâm Nhất Niên cũng đồng ý. Thực ra vì Tiêu Dương ưa nói, chơi bóng cùng cậu ta có thể gạt bỏ tạm thời mọi phiền muộn trong đầu.
Đang trò chuyện, Lâm Nhất Niên nhận ra đã uống hết nước nên muốn đến một cây bán hàng tự động mua thêm.
Tiêu Dương: “Em có đây.” Cậu ta đưa chai nước đã uống một ngụm cho Lâm Nhất Niên, “Đừng chê nha, em mới uống một ngụm nhỏ thôi, anh lau miệng chai hoặc để em lau giúp cũng được.”
Lâm Nhất Niên nhận lấy mà không nghĩ nhiều, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, con trai con nôi để ý chi tiết làm gì.
Cậu vặn nắp chai, ngẩng đầu uống mà không để miệng chạm vào, tay còn lại chống bên người.
Chợt, cậu cảm giác có gì đó chạm vào ngón áp út.
Lâm Nhất Niên đặt chai nước xuống, quay đầu lại, liếc nhìn qua khóe mắt, phát hiện bàn tay của Tiêu Dương đã đặt lên tay cậu.
Lâm Nhất Niên chẳng để ý, dịch tay đi chỗ khác.
Tiêu Dương quay đầu, mỉm cười nghiêm túc nhìn Lâm Nhất Niên, nói: “Đàn anh, anh cũng vậy hả?”
Lâm Nhất Niên ngưng một lát, quay đầu nhìn lại.
Tiêu Dương chỉ vào chính mình: “Em cũng vậy.”
Cậu ta nói tiếp: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã đoán được anh cũng giống em rồi.”
Lâm Nhất Niên hồi hộp, giả ngốc: “Giống gì cơ?”
Tiêu Dương nói thẳng, nét mặt vui vẻ, nghiêng đầu cười: “Cong á.”
Cậu ta cười, nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhất Niên: “Anh không thẳng đâu, đúng không?”