Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Biên Việt, chẳng thể diễn tả được cảm giác của mình, cứ như ngay lúc vừa mở mắt ra, cả thế giới đã tràn ngập bong bóng màu hồng, làm rạo rực cả thể xác và linh hồn cậu.
Cậu thích cảm xúc này, dù biết rõ mình đang yêu đơn phương cũng khó lòng chối bỏ nó.
Cậu không nhích một li, lẳng lặng ngắm nhìn Biên Việt.
Ngắm được hơn một tiếng đồng hồ thì thấy lông mày của Biên Việt giật giật, hắn tỉnh rồi.
Lâm Nhất Niên khoanh tay, giọng điệu tỉnh táo, kiêu ngạo nói: “Hết nói nổi cậu. Ký túc có tận bốn cái giường, tôi nằm một cái, cậu còn ba cái, thế mà vẫn chen lên nằm cùng tôi được, cậu hay thật đấy.”
Biên Việt lui người về sau, nằm thẳng lại, lấy cẳng tay che lại đôi mắt, giọng khàn khàn do mới ngủ dậy: “Ừm, ba cái còn lại trông khó ưa.”
Lâm Nhất Niên: “Giường của tôi thì vừa mắt hả?”
Biên Việt nhếch miệng: “Cậu hỏi thế thì tôi lại thấy khó ưa rồi.”
Lâm Nhất Niên chuẩn bị đá hắn một cái, Biên Việt đã xoay người, đè chân cậu lại bằng chân hắn. Hắn vẫn nhắm mắt, nói với giọng điệu lười biếng: “Đừng quậy, để tôi nhắm mắt thêm một lúc.”
Lâm Nhất Niên không di chuyển nữa, hỏi hắn: “Hôm qua mấy giờ cậu về?”
Hỏi vậy, Biên Việt đã biết, tối qua cậu mơ ngủ đáp lời hắn chứ chẳng nhớ tí gì.
“Một giờ hơn.”
Muộn vậy sao? Lâm Nhất Niên thương lắm.
“Hôm nay, mấy giờ cậu đi làm?”
“Khắc phục vụ kia xong chưa?”
Biên Việt: “Chiều đến. Cũng tạm ổn rồi.”
Tức là chưa giải quyết xong.
Lâm Nhất Niên ngồi dậy, lấy điện thoại dưới gối ra: “Cậu ngủ đi, đến giờ thì tôi gọi.”
Biên Việt đưa tay kéo cậu về: “Ngủ cùng tôi đi,” Lâm Nhất Niên hất tay hắn ra, nói: “Nằm một mình đi, tôi bận rồi.”
Biên Việt ngủ tiếp, Lâm Nhất Niên rời giường.
Cậu đứng bên giường, chuyển điện thoại Biên Việt sang chế độ im lặng, rồi nhét về gối, để chắc rằng, lát nữa nếu cậu không trở lại, sẽ gọi điện đánh thức hắn.
Cậu rửa mắt, đi đến công ty.
Khúc Trị Giang đang uống cà phê trong phòng trà, nhìn thấy Lâm Nhất Niên đến một mình, “Hửm?”, anh hỏi: “Kiếm Biên Việt hả? Cậu ta chưa tới đâu.”
Lâm Nhất Niên: “Tôi biết, tôi không kiếm hắn. Mọi người xử lý đến đâu rồi? Thầy Tiêu không quan tâm hả? Để tôi xem nào.”
Thầy Tiêu quan tâm nhưng không dùng hành động, thầy đưa hướng giải quyết qua điện thoại, hại Biên Việt ở lại công ty đến tận sáng sớm.
Máy tính báo vẫn còn 60% chưa hoàn thành, cậu nói thẳng, “Thế này thì đến bao giờ mới xong”, rồi gập lại, cầm đi mất.
Khúc Trị Giang:?
Lâm Nhất Niên vội vàng, nhanh nhẹn rời đi: “Tôi mang máy tính đi tìm thầy Tiêu đây.”
Khúc Trị Giang sợ cậu không hiểu chuyện, thở dài nhắc nhở: “Ổn không đó? Đừng xúc phạm người ta nha, vẫn còn một hạng mục quan trọng cần ông ấy chỉ dẫn đó.”
Lâm Nhất Niên kẹp máy tính sát người, chẳng thèm quay đầu, chỉ để lại một cái bóng lưng, phóng khoáng mà vẫy tay: “Tôi nói được là được.”
Lâm Nhất Niên gọi điện cho thầy Tiêu, hỏi thầy đang ở đâu. Thầy Tiêu không trả lời thẳng, giống như đoán được lý do Lâm Nhất Niên đến tìm mình, ông ta nói: “Biên Việt chưa giải quyết xong phải không? Việc này cần thời gian mà.”
Lâm Nhất Niên: “Bố Tiêu này, bố có biết hôm qua Biên Việt về phòng lúc mấy giờ không? Một giờ sáng! Sáng nay mẹ cậu ấy còn gọi điện cho em, hỏi sao cậu ấy không nhấc máy đó.”
Dì ơi, con xin lỗi.
Lâm Nhất Niên nói xằng nói bậy: “Em cũng đâu muốn đâu, nhưng dì ấy chỉ có mỗi một cậu con trai thôi, đích tôn đó ạ, nếu cậu ấy cứ ôm khư khư hạng mục rồi bước vào hũ tro cốt thì em biết phải giải thích thế nào với người nhà cậu ấy đây~! Huhuhu.”
Nhắc đến cha mẹ, rồi đến cả hũ tro, giáo sư Tiêu cũng hết cách: “Được được được, em đến đi.”
Đến phòng thí nghiệm, giáo sư Tiêu vẫn không tự đảm đương mà giao cho học trò của mình. Chẳng qua lần này không phải nghiên cứu sinh, mà là học viên trình độ tiến sĩ, hứa sẽ hoàn thành trong ba ngày, không chậm trễ việc giao hạng mục cho khách hàng.
Lâm Nhất Niên khen giáo sư Tiêu không ngớt. Giáo sư Tiêu phổng mũi, hưng phấn không nhịn được cười: “Được rồi, thầy nhận, Biên Việt không phải tăng ca nữa đâu, em nói ít chút đi.”
Lâm Nhất Niên tinh nghịch hỏi lại: “Thầy không thích nghe em nói sao ạ?”
Giáo sư Tiêu sắp sợ cậu luôn rồi: “Thích, thích.”
Thầy quý Lâm Nhất Niên thật nhưng cũng có động cơ riêng, nhân cơ hội này, hỏi Lâm Nhất Niên có muốn thi lên cao học không.
Lâm Nhất Niên chả thích học cao học với cái lão cáo già này, nhưng vẫn phải giả đò ngốc nghếch: “Cao học ạ? Em chưa nghĩ tới nữa, em mới là sinh viên năm ba thôi mà.”
“Ôi trời, anh Tiêu ạ, anh cũng biết em không giống Biên Việt, không lo nghĩ xa xôi như thế mà?”
Giáo sư Tiêu tin lắm, gật đầu, gợi ý cậu nếu muốn học cao học thì có thể làm nghiên cứu sinh của thầy.
“Thế thì sẽ không được làm em khóa dưới của anh nữa ạ?” Một nam sinh bước vào mà không thèm gõ cửa.
Lâm Nhất Niên còn thắc mắc là ai, nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện ra đó là chàng trai đã bắt gặp cậu trong con hẻm mấy hôm trước. Hai người đã gặp lại nhau ở câu lạc bộ trượt patin vào thứ sáu và kết bạn wechat. Chàng trai này là Tiêu Dương.
Giáo sư Tiêu mỉm cười, giới thiệu với Lâm Nhất Niên: “Đây là con trai thầy.”
Tiêu Dương nhìn Lâm Nhất Niên với vẻ mặt rạng rỡ và đôi mắt sáng trong, trả lời giáo sư Tiêu: “Bố ơi, tụi con biết nhau mà.”
Lâm Nhất Niên và Tiêu Dương cùng bước ra khỏi tòa thí nghiệm, vừa đi vừa trò chuyện.
Tiêu Dương hướng ngoại vô cùng, chủ động trò chuyện, gì cũng tiếp lời được.
Lâm Nhất Niên tán gẫu với cậu ta từ chuyện bóng rổ, bóng đá, tới việc đi chơi, các môn chuyên ngành, giáo sư Tiêu và cuối cùng là Biên Việt.
“Thì ra người đi cùng anh tới câu lạc bộ trượt patin là anh Biên Việt.”
“Em nghe bố nhắc nhiều rồi nhưng chưa gặp bao giờ.”
“Bố quý anh ấy lắm, bảo anh ấy có ý chí và thực lực, giỏi hơn em nhiều.”
“Nhiều khi bị mắng, anh ấy sẽ trở thành hình mẫu “con nhà người ta” lý tưởng trong lòng bố em.”
Lâm Nhất Niên nói đùa: “Thế thì cậu “ghét” Biên Việt chết mất?”
Tiêu Dương: “Nói thật với anh, đúng thế đó. Nhập học xong, em có đi nghe ngóng chỗ này chỗ nọ, cảm thấy ba lấy anh ấy làm tấm gương cho em là đánh giá quá cao em rồi.”
Hai người bật cười.
Hôm nay chủ nhật, Tiêu Dương định hẹn Lâm Nhất Niên cùng đi chơi bóng, không thì ôn bài cũng được.
Lâm Nhất Niên: “Để hôm khác đi, bạn cùng phòng của anh bị gãy chân, vừa nhắn tin than đau nè. Anh tới bệnh viện thăm cậu ấy chút.”
Tiêu Dương: “Khoa chỉnh hình của Bệnh viện trực thuộc ạ? Khéo nhỉ, em đi cùng với. Trưởng khoa đó là bạn tốt của bố em, để em dẫn tụi anh tới gặp ông ấy.”
Vậy là Lâm Nhất Niên lại đi cùng Tiêu Dương.
Mà cũng hữu ích thật, chẳng cần lấy số xếp hàng, cứ vậy vào thẳng phòng trưởng khoa cạnh dãy phòng điều trị nội trú, dù hôm nay trưởng khoa không có lịch, vẫn khám chân cho Khâu Khôn Bằng.
Thịnh Ninh Vũ và Lộ Bắc Bắc đứng một bên, Khâu Khôn Bằng khóc sướt mướt vì cái chân gãy của mình, liếc qua Tiêu Dương rồi hỏi Lâm Nhất Niên: “Bé ngoan nào tới cứu mạng tôi đây?”
Lâm Nhất Niên: “Bồ Tát chê cậu kêu gào inh ỏi quá đành phái người tới giúp.”
Khâu Khôn Bằng: “… Chỉ cần không phải bạn trai cậu là được.”
Lâm Nhất Niên ra hiệu cho hắn ngậm miệng, nằm xuống giường.
Khâu Khôn Bằng hỏi: “Biên Việt hôm qua không về nhà, cậu ấy ở ký túc hả?”
“Cậu ấy không biết chân tôi tàn rồi à? Sao không đến thăm tôi lấy một lần thế?”
“Hay là cậu ấy không yêu tôi?”
Lâm Nhất Niên muốn nhét cả điện thoại vào miệng người kia.
Nếu là trước đây, cậu sẽ không đáp lại những câu xàm xí như thế này, nhưng bây giờ động lòng rồi, cậu đành nói lời ẩn ý vậy: “Đương nhiên rồi, sao yêu cậu được, cậu ấy yêu tôi rồi.”
Khâu Khôn Bằng: “Có khướt, rõ ràng hai người chỉ là tình đồng chí.”
Lâm Nhất Niên: “…” Lại bị thọc cho một nhát.
Lâm Nhất Niên làm biếng không muốn đấu võ mồm với Khâu Khôn Bằng. Cậu xem giờ trên điện thoại, cũng đã đến lúc gọi Biên Việt dậy.
Một hồi chuông ngắn, Biên Việt nhận cuộc gọi, giọng khàn khàn: “Hửm?”
Lâm Nhất Niên đứng ở hành lang bệnh viện, nói: “Tỉnh chưa? Hơn mười một giờ rồi, dậy đi nhé.”
Biên Việt hỏi: “Cậu đi đâu rồi?”
Lâm Nhất Niên: “Tới bệnh viện đó. Hôm qua Khôn con bó bột, hôm nay kêu đau, nên dẫn cậu ấy đi khám.”
Biên Việt: “Khám xong chưa?”
Lâm Nhất Niên: “Sắp rồi.”
Sau đó cậu nói tiếp: “Trưa nay ăn cùng nhau đi, bệnh nhân nào đó bày tỏ rằng cậu không muốn tới thăm nên rất đau lòng.”
Biên Việt lặng lẽ đáp: “Chắc cậu ta đau lòng vì không nhận được phong bì thăm bệnh đấy.”
Lâm Nhất Niên cười: “Thế cậu gửi cho cậu ta một cái đi.”
Biên Việt: “Ừm. Để tôi gửi cho cậu ấy năm xu.”
Lâm Nhất Niên cổ vũ, giống hồi nhỏ hai người từng đùa nghịch: “Gửi đi, gửi liền đi.”
Chẳng mấy chốc, phòng điều trị sau lưng cậu truyền đến tiếng mắng mỏ của Khâu Khôn Bằng: “Lòng người bạc bẽo! Đúng là thói đời! Không đến thăm thì thôi, gửi được mỗi cái lì xì 5 xu!”
Lâm Nhất Niên cầm điện thoại, cười khúc khích.
Biên Việt mỉm cười, hiểu rõ tính tình Lâm Nhất Niên nên hỏi: “Cậu ta chọc cậu hả?”
Lâm Nhất Niên đáp bừa: “Đúng thế đó, cậu ta chọc giận tôi.”
Lúc bấy giờ, giọng Biên Việt không còn ngái ngủ nữa, giọng hắn trầm thấp khoan thai giống như tiếng đàn cello, khiến lòng người nhộn nhạo: “Sao lại giân?”
Lâm Nhất Niên vốn có muốn kể đâu, nhưng nghe được thanh âm của người kia thì nhũn hết cả tim, cậu nói: “Cậu ta bảo cậu không tới thăm vì không còn yêu cậu ta nữa, tôi phản bác, bảo rằng cậu chỉ yêu tôi thôi.”
Biên Việt cười.
Với ý nghĩ thầm kín, Lâm Nhất Niên lớn mật dụ Biên Việt: “Cậu nói xem, cậu yêu cậu ta hay tôi?”
Biên Việt lại cười.
Lâm Nhất Niên: “Nói đi.”
Biên Việt trầm giọng, nói: “Sao cậu lại so sánh bản thân mình với người ta?”
Lâm Nhất Niên: “Tại cậu ta bắt đầu trước chứ bộ. Cậu trả lời đi.”
Biên Việt dỗ dành: “Cậu, tất nhiên là cậu rồi.”
Trái tim Lâm Nhất Niên đập thình thịch, lòng bàn tay cũng run lên.
“Nói phải có đầu có đuôi chứ, “cậu” là thế nào?”
Biên Việt cười xùy, nhấn nhá rõ ràng từng chữ một: “Yêu cậu, tôi chỉ yêu mình cậu, được chưa?”
Lâm Nhất Niên: “Ừm. Được rồi.”
Thả thính đáng sợ thật, nghe xong tai đỏ lựng, tim đập nhanh quá trời.
Lâm Nhất Niên nhanh chóng chuyển chủ đề: “Gặp ở quán canh xương nha, cậu dậy đi.”
Cúp điện thoại, Lâm Nhất Niên đứng ở hành lang bệnh viện, buông thõng hai tay, hít một hơi thật sâu.
Chợt hiểu ra những gì Mạnh Nhiên đã từng nói: “Những khoảnh khắc ngọt ngào như tia sáng lấp lánh hay pháo hoa bên dưới lớp vỏ bọc tình bạn này.”
Đúng là… sướng thật.
Dù chỉ là tình cảm đơn phương thầm kín.
Giọng của Tiêu Dương vang lên từ sau lưng: “Đàn anh có muốn ăn trưa cùng em không?”
Lâm Nhất Niên quay người, nói: “À, anh có hẹn rồi, để hôm khác nhé.”
Tiêu Dương “À” một tiếng với vẻ mặt hơi tiếc nuối, rồi nhanh chóng nở một nụ cười, nói: “Hôm khác cũng được. Đừng quên nha anh, em chờ anh mời.”
Lâm Nhất Niên hào phóng đáp: “Yên tâm, anh nói “hôm khác” thì sẽ có “hôm khác”, chắc như đinh đóng cột.”
Tiêu Dương cười rạng rỡ.
_
Với tiền đề là năm đồng xu, Khâu Khôn Bằng ruột đau như cắt, đòi chấm dứt quan hệ với Biên Việt. Cậu ta dỗi, không muốn đi ăn trưa cùng hắn nên rời đi trước cùng Lộ Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ.
Khi Lâm Nhất Niên đến, Biên Việt đang đứng tại bậc cửa, gọi điện thoại.
Lâm Nhất Niên hất cằm với hắn, định vào trong trước thì bị hắn đặt tay lên vai, bắt đứng cùng một chỗ cho tới khi cúp máy.
Biên Việt gãi cằm Lâm Nhất Niên, nói: “Nhân lúc tôi ngủ, cậu lại làm vị cứu tinh đấy à?”
Lâm Nhất Niên quay đầu trừng mắt, đẩy tay hắn ra: “Chứ sao nữa? Chẳng lẽ dửng dưng nhìn cậu thức thêm mấy đêm nữa, nhỡ cậu xuống lỗ thì tôi góa bụa (1) à?”
Nói xong, cậu phi vào trong quán thật nhanh.
Biên Việt nhướn mày, nhấm nháp hai chữ “góa bụa” nơi đầu lưỡi, hắn cười, cất bước đi vào.
Vẫn ngồi bàn hẹp, vẫn có rau ăn.
Nhưng lần này, Lâm Nhất Niên chủ động kẹp chân Biên Việt, tuyên bố không bao giờ ăn cỏ trừ khi có người khác tự tay đút cho cậu.
Biên Việt để cậu kẹp chân hắn dưới bàn, trên bàn thì gắp thức ăn, đút tận miệng.
Chẳng hiểu sao, Lâm Nhất Niên ăn cỏ mà ngửi ra được mùi gan ngỗng (2) cơ.
Thơm quá chừng.
Biên Việt đút liên tục hai ba miếng cho cậu, kinh ngạc hỏi: “Rau hôm nay được trồng bằng nước canh thịt à?”
Sao cậu lại dễ ăn thế này?
Lâm Nhất Niên chẳng giấu nổi lòng mình: “Chắc còn liên quan đến người đút nữa.”
Biên Việt đút rau cho cậu: “Sợ góa chồng nên mới chịu ăn rau hả?”
“Đừng lo, tôi không để cậu góa đâu.”
Đậu Miêu Miêu cầm đĩa đi qua:???
Hôm nay vợ chồng trẻ lại diễn vở gì đây?
Cơm nước xong, Biên Việt về công ty, Lâm Nhất Niên tới thư viện.
Ban đầu, cậu bị phân tâm bởi đủ các loại suy nghĩ, trong đầu toàn mấy câu dỗ ngọt của người ta thôi. Khó lắm mới tập trung được thì Khâu Khôn Bằng gửi tin nhắn đến.
Khâu Khôn Bằng: [Ảnh]
Khâu Khôn Bằng: Không giấu gì cậu, từ ngày biết Bắc Bắc và anh Vũ có mối quan hệ kiểu kia, tôi nhìn vào tình đồng chí nào cũng thấy có gì gì đó sai sai.
Khâu Khôn Bằng: Sao Biên Việt lại đặt khung ảnh cậu trên đầu giường thế?
Khâu Khôn Bằng: Đù, muốn kiểm điểm vãi, giờ tôi lại bắt đầu nghĩ sai về cậu rồi.
Lâm Nhất Niên phớt lờ những lời dài dòng vô nghĩa của Khâu Khôn Bằng, phóng to bức ảnh lên.
Là hình chụp của cậu, ảnh chân dung đính trong hồ sơ nhập học vào trường đại học. Trong tấm hình, cậu mặc sơ mi trắng, hai mắt sáng người, cả người tràn đầy khí chất tuổi trẻ.
Lâm Nhất Niên chẳng có ấn tượng gì với tấm ảnh này, cũng chả nhớ phòng ngủ nào trưng ảnh ở đầu giường.
Vừa nghĩ tới, cậu nảy ra một ý tưởng, vậy là không thèm nhìn sách nữa, thu dọn đồ đạc, bước ra khỏi phòng tự học, gọi điện cho một bạn học mà cậu quen.
Không lâu sau, bạn học kia ôm camera đến hỏi Lâm Nhất Niên: “Cậu muốn chụp ảnh kiểu gì? Concept thế nào? Chân dung hả?”
Lâm Nhất Niên: “Chụp cái kiểu “Nhìn vào yêu luôn” ấy.”
Bạn học cười: “Tự tin quá thành tự phụ đó nha, bạn học Lâm Nhất Niên, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu”, rồi đổi chủ đề, “Mặt cậu thế này, chụp bừa một tấm cũng muốn yêu.”
“Không yêu tức là không có mắt rồi!”
“Nào! Cứ giao cho tôi! Come on baby!”
Trước giờ cơm tối, Biên Việt nhận điện thoại của Lâm Nhất Niên, hắn xem giờ rồi đáp: “Cũng muộn rồi, chúng ta không đi ăn cùng nhau nữa.”
Lâm Nhất Niên: “Vậy để tôi mang cơm hộp tình yêu đến cho cậu.”
Biên Việt buồn cười: “Cơm hộp tình yêu?”
Vừa dứt lời, Lâm Nhất Niên đẩy cửa bước vào, giơ túi thức ăn lên: “Này còn không phải à?”
Biên Việt đặt di động xuống, tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn cậu: “Bình thường giờ này cậu hay tìm người khác chơi bóng cùng mà? Sao hôm nay lại đến đây?”
Lâm Nhất Niên đi đến gần ghế sô-pha, chăm chú nhìn Biên Việt: “Mấy người kia chỉ là bạn chơi cùng thôi, không quan trọng bằng cậu.”
Lồng ngực Biên Việt run lên.
Dẫu biết rằng lời nói gió bay.
Lâm Nhất Niên mang cơm trưa đến cho hắn, cậu tự tay chọn mấy món mặn món chay cho hắn trong căng tin.
Ăn xong, Biên Việt ngỡ rằng Lâm Nhất Niên sẽ rời đi, nhưng cậu lại dọn bàn, lấy sách trong ba-lô rồi trải chúng ra.
Biên Việt ngạc nhiên, Lâm Nhất Niên chưa từng đọc sách ở văn phòng của hắn, không một lần nào.
Biên Việt: “Hôm nay, thư viện và phòng tự học chật kín hả?”
Lâm Nhất Niên mở sách ra, tay bấm bút: “Ghế ở đó cứng quá, tôi không ưng.”
Thế mà cách đó không lâu, cậu còn chê chiếc ghế sô-pha này.
Biên Việt biết tình tình cậu ấm của đối phương nên mới để cậu đi đây đi đó, chứ thực ra hắn ước ngày nào cậu cũng ở trong tầm mắt hắn.
Biên Việt ngồi lại trước máy tính. Lâm Nhất Niên đọc sách.
Trong khoảng thời gian này, cửa văn phòng bị đẩy ra vô số lần, người ra kẻ vào, Biên Việt cũng vậy nhưng Lâm Nhất Niên chỉ tập trung đọc sách.
Thỉnh thoảng, cậu lại liếc nhìn Biên Việt, thấy hắn đang tập trung suy ngẫm thì sẽ tự động quay mặt đi.
Khoảng chín giờ tôi, nhân viên lần lượt ra về. Khúc Trị Giang cũng gõ cửa, báo rằng anh tan làm đây.
Xung quanh yên tĩnh.
Biên Việt chưa có ý định về nhà, Lâm Nhất Niên bấm bút nhìn hắn.
Biên Việt chăm chú làm việc trên máy, vẻ mặt tập trung của hắn đẹp mê người.
Chẳng mấy chốc, mắt Lâm Nhất Niên lại hóa thành laser.
Lúc sau, khi Biên Việt nhìn lại cậu, cậu mới nhanh chóng xốc lại tinh thần, hỏi: “Xong việc chưa?”
Biên Việt ra hiệu cho cậu tới chỗ hắn, Lâm Nhất Niên bước qua bàn trà, đi đến cạnh Biên Việt. Biên Việt xoay máy tính về phía cậu, giải thích cho cậu hắn đã bận rộn những gì:
“Tâm lý con người được tính toán rồi xây thành một cấu trúc dữ liệu theo kiểu link-cut tree (3).”
“Ban đầu đây chỉ là mô hình cấu trúc đánh giá tâm lý dành cho những tù nhân, nhằm mục đích thả tự do cho người đó hay không (4).”
“Sau dần, mô hình này được sẽ được ứng dụng rộng rãi hơn trong tương lai.”
Lâm Nhất Niên nhìn vào màn hình máy tính, chân cậu tựa gần Biên Việt, cánh tay khoác lên vai hắn.
Biên Việt duỗi tay, đặt lên eo, nhấc bổng Lâm Nhất Niên ngồi xuống đùi hắn.
Lâm Nhất Niên ngồi không yên, lòng bàn tay tê dại cả ra, cứ sợ bị lộ tẩy.
Lúc Biên Việt cầm lấy con chuột, tay cậu phủ phía trên hắn rồi di chuột.
Một lòng bàn tay run lên từng hồi áp vào một mu bàn tay lành lạnh, nhiệt độ cơ thể của hai người bù trừ cho nhau, nhưng chẳng biết ai là người nóng hơn ai.
Biên Việt không nhìn vào màn hình máy tính mà ngắm người trước mặt, không nói nên lời. Hắn cảm thấy sau khi trở về từ khách sạn, Lâm Nhất Niên đã khôi phục như thường ngày, thậm chí còn chăm quấn lấy hắn hơn.
Không như trước đây, bây giờ hắn gặng hỏi: “Đêm hôm qua sao vậy, đột nhiên lại đòi tôi ôm?”
Lâm Nhất Niên chả nhìn nổi cái gì trên màn hình hết, cậu giả bộ bấm chuột: “Đã bảo không có gì mà.”
Biên Việt không hỏi lại nữa, tay trái vốn dĩ đang đặt trên tay vịn của ghế, chuyển sang đùi Lâm Nhất Niên.
Lâm Nhất Niên đâu có ngờ, đến đùi cũng tê rần, âm thầm run rẩy, hai tai đỏ bừng.
Biên Việt nhìn thấy, đưa tay nhéo nó, buồn cười hỏi: “Cậu thẹn thùng khi ngồi trên đùi tôi à?”
Lâm Nhất Niên quay đầu lại, tránh tay hắn ra, ráng chữa cháy: “Không! Chả thẹn! Sao tôi không được ngồi lên đùi cậu chứ?”
Thình thịch thình thịch thình thịch.
Lâm Nhất Niên tự khinh thường chính mình: Chỉ là ngồi trên đùi mối tình đầu thôi mà, bình tĩnh chút đi, logic tí đi, tôi ơi!
Tai cậu sung huyết (5) đến nơi luôn rồi.
Biên Việt chẳng nhìn đi đâu, chỉ chăm chăm vào cái tai càng ngày càng đỏ trước mặt.
Tận đáy lòng hắn, một giọng nói mất kiểm soát đang dần ngoi lên:
Nếu bé Húc thích đàn ông…
Biên Việt chỉ để thanh âm đó đọng lại một lúc trong tim, rồi nhanh chóng đè nó xuống.
Hắn vỗ đùi Lâm Nhất Niên: “Được rồi, về ngủ thôi.”
(Còn tiếp)
Chú thích:
(1) Góa bụa: Góa chồng hoặc góa vợ, chỉ những người có chồng/vợ đã mất. Nhân tiện, Góa (Thuần Việt) và Phụ (Hán Việt) không thể đi cùng với nhau nha.
(2) Món ăn nổi tiếng tại Pháp, tuy có mặt tối nhưng gan ngỗng vẫn nằm trong danh sách những món đắt đỏ nhất thế giới.
(3) Link-cut tree: Một cấu trúc dữ liệu được xây dựng từ một tập hợp các cây có rễ, đại diện cho một khu rừng. (Theo Wikipedia)
(4) Một số nhà tù thả tự do cho tù nhân bằng cách đưa ra cho họ những bài test, nếu tâm lý bất ổn (không đáp ứng đủ điều kiện ra tù) thì sẽ không được thả.
(5) Sung huyết: Tình trạng ứ máu một cách bất thường do mạch máu bị dãn ở một vùng nào đó của cơ thể. Ở đây hiểu là tai Lâm Nhất Niên đỏ ơi là đỏ, đỏ choét luôn.