Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 31: "Em thích Biên Việt."
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 31: "Em thích Biên Việt."


Ai thích đi thì đi?

Lâm Chính Quân nói cho Lâm Nhất Niên biết như thế là đang thái độ với bố, ông dạy dỗ con trai mình một trận qua điện thoại.

Nghe thấy bố đề cập tới Diệp Thuật Thành gọi điện đến, Lâm Nhất Niên kinh ngạc: “Anh Diệp ạ?”

Cậu lại bị Lâm Chính Quân mắng tiếp vì không biết tôn sư trọng đạo.

Lâm Nhất Niên vừa nghe nhạc nền tiếng bố chửi lofi cực chill, vừa bối rối nghĩ tới chuyện khác: Anh Diệp? Anh Diệp đề cử cậu ra nước ngoài, tại sao không nói trực tiếp mà lại phải vòng vèo qua bố mẹ?

Tại văn phòng.

Diệp Thuật Thành không có lời giải thích nào cả, anh hỏi lại Lâm Nhất Niên: “Ra nước ngoài không tốt sao? Có thể tiếp thu nhiều kiến thức hơn, thế giới rộng mở hơn, lại còn kết được nhiều người bạn ưu tú hơn.”

Diệp Thuật Thành: “Em chẳng than thở rằng không gặp được cô nàng đã làm trái tim em rung động đó sao?”

Diệp Thuật Thành: “Đi đây đi đó, ngắm mặt trời lặn ở Seychelles, thưởng thức cảnh đẹp ở Toscana được ví như bức tranh sơn dầu, tại những địa điểm lãng mạn đó, gặp được người con gái mà mình thương thì không tốt hơn sao?”

Diệp Thuật Thành có ý đồ rõ ràng, phác họa ra bối cảnh tương lai tươi sáng cho Lâm Nhất Niên.

Trước đó, Lâm Nhất Niên còn khó hiểu, giờ đây khi nghe Diệp Thuật Thành nói xong, cậu giật mình, tường tận mọi chuyện rồi.

Cậu ngạc nhiên nhìn Diệp Thuật Thành.

Anh Diệp biết?

Biết cậu và Biên Việt…

Diệp Thuật Thành hối hận vì bản thân nhất thời “không kiềm chế được”.

Lẽ ra anh không nên nói những lời trực tiếp thế này, chẳng khác nào đang chê bai đứa nhỏ trẻ tuổi với lòng tự trọng cao, thích giữ thể diện như Lâm Nhất Niên.

Nhưng không còn cách nào khác, việc Biên Việt cố ý lưu lại những dấu vết của hắn trên người Lâm Nhất Niên đã khiến anh tức giận.

Diệp Thuật Thành tán thưởng Lâm Nhất Niên, thích Lâm Nhất Niên, vừa là thầy vừa là bạn, anh xem Lâm Nhất Niên như em trai “hờ” của mình.

Anh thực sự không muốn nhìn “người em trai” kiêu hãnh của mình bị Biên Việt “dẫn đi trên con đường lệch lạc”.

Nếu biết trước, từ năm nhất đại học, khi còn đứng lớp, lẽ ra anh nên “đánh đòn” Biên Việt ngay khi nhận thấy vài điểm khác biệt trong cách đối xử của hắn với Lâm Nhất Niên rồi.

Diệp Thuật Thành đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, cố gắng an ủi Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên lùi về sau một bước, nét mặt căng như dây đàn, vô cùng không hài lòng, nói: “Nếu anh đã biết rồi thì chắc cũng rõ em không thể cứ thế mà đi du học được.” Bỏ Biên Việt ở lại á?

Diệp Thuật Thành không tiến thêm bước nữa, kiên nhẫn nói: “Có thể chứ, tạm gác chuyện khác lại đi. Anh chỉ mong em đặt bản thân lên hàng đầu mà suy nghĩ kỹ càng một chút.”

Lâm Nhất Niên kiên định: “Từ lúc bố mẹ gọi đến, em đã từ chối rõ ràng rồi.”

Diệp Thuật Thành: “Nên anh mới bảo em suy xét lại…”

Lâm Nhất Niên ngắt lời anh: “Giáo sư Diệp, trên đời này, em ghét nhất cái câu “Anh chỉ muốn tốt cho em thôi”.”

Diệp Thuật Thành im lặng.

Giọng điệu Lâm Nhất Niên có phần thất vọng: “Anh Diệp, em đã xem anh như bạn bè.” Bạn bè sẽ không làm thế, cũng không nên làm thế.

Cậu nói xong thì xoay người, toan rời đi.

Diệp Thuật Thành: “Đúng là vì anh muốn tốt cho em thôi.”

Lâm Nhất Niên không quanh đầu.

Diệp Thuật Thành bình tĩnh nói: “Anh chỉ muốn ra ám hiệu rằng, chuyện của Biên Việt và em sẽ không có khả năng nào đâu.”

Lâm Nhất Niên rất cởi mở, từ hồi làm bạn với Diệp Thuật Thành, cái gì cậu cũng vui vẻ nói đến, dù là chuyện của mình, hay cả chuyện của nhà Biên Việt.

Lâm Nhất Niên sẵn sàng kể cho anh nghe vì tin tưởng Diệp Thuật Thành, không phải để anh lấy danh nghĩa “vì muốn tốt cho em” mà sát muối vào tim cậu.

“Có khả năng.” Lâm Nhất Niên quay đầu.

Cậu học giỏi và dũng cảm, không có gì mà cậu không dám nói, lặng lẽ nâng niu trái tim vừa bị tổn thương của mình, gằn từng chữ một mà nói: “Em, thích, Biên, Việt.”

Diệp Thuật Thành:…

Lâm Nhất Niên tức gần chết, nếu không phải Diệp Thuật Thành là thầy và hai người không ở trong văn phòng trường, với tính khí nóng nảy của mình và lời lẽ của anh, có lẽ hai người đã cãi nhau một trận tơi bời rồi.

Thế mà khi về tới nhà, Biên Việt cũng hỏi cậu: “Cậu muốn ra nước ngoài à?”

Lâm Nhất Niên bị chọc cho bùng nổ. Cậu buột miệng: “Ra ra cái đầu cậu! Sao tôi lại phải đi nước ngoài?”

Biên Việt kéo cậu về phía hắn: “Ai làm cậu bực?”

Lâm Nhất Niên đẩy tay hắn ra, đi thẳng vào phòng.

Biên Việt túm chặt lấy, ôm mặt cậu, hôn vài cái xong, mới khiến quả pháo Lâm Nhất Niên nguôi ngoai.

Lâm Nhất Niên khịt mũi nói: “Anh… Diệp Thư Thành.”

Ba chữ “Diệp Thuật Thành” mà cậu nói ra ngượng mồm vô cùng.

Biên Việt nghe vậy, hỏi: “Sao thế? Cãi nhau à?”

Lâm Nhất Niên nheo mắt, không nhìn Biên Việt nữa, lẩm bẩm: “Không.” Cậu ngừng một chút, đổi lại thành: “Sắp thôi.”

Biên Việt: “Vì sao thế? Chuyện ra nước ngoài à?”

Lâm Nhất Niên trừng mắt nhìn hắn, giận dữ đáp: “Nhắc lại lần nữa! Tôi, không, xuất, ngoại!”

Biên Việt dỗ dành: “Tôi đâu bảo cậu ra xuất ngoại đâu, không đi, không đi.”

Lâm Nhất Niên nhớ ra điều gì, hỏi hắn: “Sao cậu lại đề cập tới chuyện này? Bố mẹ tôi gọi cho cậu à?”

Biên Việt cũng chẳng khách sáo, cầm dao đâm Diệp Thuật Thành một nhát, nói: “Đâu, sáng nay tôi gặp giáo sư Diệp ở tòa nhà hành chính, chờ thang máy hồi lâu thì người ta mở miệng kể.”

Lâm Nhất Niên nghĩ đến chuyện Diệp Thuật Thành nhìn thấu quan hệ của cậu và Biên Việt không chỉ đơn thuần là bạn bè, hỏi lại ngay: “Anh ta còn nói gì với cậu nữa?”

Biên Việt lại đâm thêm một nhát: “Nói chuyện kết hôn của cậu được lo liệu xong từ lâu rồi.”

“Ngụ ý là tôi nên đứng ở lập trường của một người bạn tốt, ủng hộ quyết định của cậu.”

Tâm tình Lâm Nhất Niên phức tạp.

Mặc dù Diệp Thuật Thành đã vượt quá giới hạn, gần như là “xen vào cuộc sống của người khác” nhưng chính vì quan tâm, chăm sóc cậu nên mới “vẽ chuyện” như thế.

Lâm Nhất Niên chả thèm nghĩ tới anh ta nữa, ôm Biên Việt, tựa đầu lên vai hắn, hỏi: “Vậy cậu ủng hộ tôi xuất ngoại à?”

Biên Việt: “Tôi ủng hộ quyết định của cậu.” Mà quyết định của Lâm Nhất Niên là không ra nước ngoài.

Biên Việt nâng cằm Lâm Nhất Niên, trầm giọng nói: “Tối nay chúng ta đẩy tiến độ nhé? Hửm?”

Lâm Nhất Niên phớt lờ Diệp Thuật Thành hai ngày, cậu bận suy nghĩ có nên tiếp tục làm bạn hay không.

Nhưng trong lòng thì biết rõ: Khó lắm.

Lâm Nhất Niên cảm thấy khá đáng tiếc, vì cậu và Diệp Thuật Thành thực sự rất ăn ý.

Nhưng hiển nhiên, Diệp Thuật Thành không thừa nhận sai lầm, vẫn không từ bỏ việc thuyết phục Lâm Nhất Niên xuất ngoại. Anh ta gửi rất nhiều tin nhắn cho Lâm Nhất Niên, cố gắng thuyết phục rằng cậu bị Biên Việt dẫn đi trên con đường gập ghềnh, là nước đi sai lầm, “lạc lối”.

Anh ta còn nói bây giờ hai người ít tuổi, chưa thể nhìn ra hậu quả sau này, lớn lên chút nữa sẽ hiểu xã hội giống như một con mắt, không thể dung nạp một dị vật như hạt cát, cát bay vào sẽ khiến mắt ngứa ngáy, khó chịu. Chuyện của hai người sẽ không đơm hoa kết quả, chẳng mấy chốc sẽ hối hận.

Cách tốt nhất là “dừng lại trước bờ vực”.

Lâm Nhất Niên nhìn dòng chữ “dừng lại trước bờ vực”, cảm thấy cứ như Diệp Thuật Thành đang cố xích cổ mình lại vậy.

Cuối cùng, Lâm Nhất Niên hạ quyết tâm, gửi lại tin nhắn cho Diệp Thuật Thành: Giáo sư Diệp.

Cậu quẳng mối quan hệ của hai người từ nấc “bạn bè” về “thầy trò” chỉ bằng ba chữ này.

Diệp Thuật Thành hiểu ý, gửi lại ba chữ: “Xin lỗi em.”

Lâm Nhất Niên tiếc chứ, dù sao cũng từng là bạn.

Khâu Khôn Bằng quay video Lâm Nhất Niên gục xuống bàn buồn bực trong giờ giải lao, gửi cho Biên Việt, hỏi: Niên con sao đây?

Khâu Khôn Bằng: Lại nữa hả?

Khâu Khôn Bằng: Chắc khác gì thất tình.

Biên Việt biết đó là vì Diệp Thuật Thành.

Rõ ràng hắn rất vui vì Lâm Nhất Niên đã cắt đứt quan hệ với Diệp Thuật Thành nhưng hắn cũng phiền lòng khi thấy Lâm Nhất Niên bứt rứt vì Diệp Thuật Thành, hắn phải giả vờ hào phóng – đến nỗi chẳng biết được sự hào phóng này xuất phát từ đâu.

Hơn nữa, Biên Việt cho rằng hai người kia tách nhau ra vì Diệp Thuật Thành đề cử Lâm Nhất Niên xuất ngoại mà không hỏi ý cậu, điều đó vượt quá giới hạn, khiến Lâm Nhất Niên không vui.

Hắn đâu có biết lý do thật sự là Diệp Thuật Thành biết được mối quan hệ vướt quá tình bạn của hắn và Lâm Nhất Niên, bắt họ “dừng lại trước bờ vực”.

Biên Việt nói với Lâm Nhất Niên: “Nếu cậu vẫn muốn hòa hợp với giáo sư Diệp như trước đây thì cứ bỏ qua mọi chuyện thôi.”

Lâm Nhất Niên nhìn sang “Hả?”, suýt chút nữa đã bật thốt: Có người chia cắt hai ta mà cậu lại hờ hững thế hả?

Rồi cậu khựng người, chợt nhớ ra, cậu và Biên Việt, chỉ có cậu thích Biên Việt.

Biên Việt đối với cậu…

Thôi.

Chả thèm chấp cái đồ mới cong được một nửa này.

Biên Việt lại cứ đùa với lửa: “Để tôi ra mặt, nói thay cậu nhé?”

Lâm Nhất Niên hỏi lại với giọng điệu tức giận: “Nói cái khỉ gì?”

Biên Việt dừng lại, hắn khó chịu vì phải giả vờ rộng lượng, giờ bị Lâm Nhất Niên quát, bao nỗi lòng ngổn ngang cũng hòa hoãn lại chút ít.

Nhưng rồi lại cảm thấy Lâm Nhất Niên nói thế chỉ vì mắc cỡ, thực ra trong lòng cũng đang nghĩ tới Diệp Thuật Thành, cộng thêm việc Lâm Nhất Niên cong có liên quan tới Diệp Thuật Thành, và đối với cậu, anh ta là một ngoại lệ nữa, đáy lòng Biên Việt lại cuộn trào.

Đêm nay, Lâm Nhất Niên trở về ký túc xá.

Mấy ngày kế tiếp cũng về ký túc xá.

Lộ Bắc Bắc và mọi người đều rõ nhưng không dám hỏi nhiều. Ngay cả Khâu Khôn Bằng cũng nhận ra, cậu ta hỏi: “Cậu cãi nhau với Biên Việt à? Sao thế?”

Lâm Nhất Niên: “Không.”

Đúng là không cãi nhau thật. Nghĩ lại thì, chẳng có việc gì cả, nó chỉ là một cuộc chiến tranh lạnh không thể giải thích được thôi.

Lâm Nhất Niên thực sự đang rất rối bời.

Cậu đã đẩy tiến độ lên 55% rồi, khiến cậu quen thuộc với việc ôm ôm ấp ấp, hôn hôn thơm thơm với Biên Việt, chiến tranh lạnh lần này cứ như một chất tẩy rửa nồng độ cao ăn mòn trái tim cậu, đau đớn nhường nào.

Lâm Nhất Niên ôm tim mình, thầm nghĩ, dm đây là tình yêu đó sao? Vừa ngọt ngào, vừa cay đắng? Ai ui đau quá.

Lâm Nhất Niên ngồi xuống trước mặt Mạnh Nhiên.

Mạnh Nhiên thở dài.

Lâm Nhất Niên cũng thở dài.

Hai người đối mặt, đồng thanh: “Sao thế?”

Rồi lại đồng thanh: “Không có gì.”

Cả hai: “…”

Mạnh Nhiên lên dây cót tinh thần, cổ vũ Lâm Nhất Niên: “Nào, nói xem dạo này cậu với bạn trai thẳng tắp kia sao rồi, bẻ cong thuận lợi không?”

Lâm Nhất Niên: “55%.”

Hai mắt Mạnh Nhiên sáng lên: “Đâu có tệ đâu.”

Lâm Nhất Niên: “Mấy nay tụi tôi chiến tranh lạnh.”

Mạnh Nhiên: “Vì sao thế?”

Lâm Nhất Niên: “Không biết.”

Hả? Sao lại không biết?

Lâm Nhất Niên không nói ra nguyên nhân nên Mạnh Nhiên cũng chẳng thể phân tích giúp tình hình, cậu ta cổ vũ: “Nhưng giữa hai người, chỉ có cậu mới có thể chủ động thôi. Nghĩ kỹ mà xem, hiện giờ cậu đang thích hắn, cậu bẻ cong hắn, dù cho thế nào đi nữa thì chẳng phải lúc trước hắn đã sẵn lòng để cậu bẻ cong đó sao, dm, tình cảm này quá là thắm thiết luôn.”

Lâm Nhất Niên: “Thắm thiết?” Kiểu từ vựng gì thế này.

Mạnh Nhiên: “Đây để tôi so sánh cho cậu hiểu, rõ ràng hắn đã bước một bước rất dài về phía trước rồi, chẳng cần biết trước kia khoảng cách giữa hai cậu một nghìn hay mười nghìn, thậm chí là một trăm triệu bước đi nữa, hắn đã tiến rất gần về phía cậu rồi, những bước còn lại cậu phải tự đi thôi, mệt mỏi đến mấy cũng phải tiếp tục, nếu phải leo núi thì cũng leo cho xong đi.”

Lâm Nhất Niên thấy rất đúng.

Về nhà, Lâm Nhất Niên bắt đầu chủ động đi tìm Biên Việt, dù sao trước giờ cậu cũng là người mặt dày mà.

Biên Việt thấy cậu, hai người sẽ nhanh chóng làm hòa thôi.

Mà Biên Việt cũng đang suy nghĩ mấy ngày nay, hay là do con ác long trong lòng hắn đang tác oai tác quái, muốn chiếm Lâm Nhất Niên làm của riêng và vấn đề thuộc về hắn.

Cho nên vừa làm hòa, vừa hôn xong, Biên Việt lại chủ động nhắc tới Diệp Thuật Thành, hắn thậm chí còn nói với Lâm Nhất Niên: “Nếu cậu thực sự muốn ra nước ngoài thì cứ đi đi.” Cùng lắm thì tôi đóng cửa công ty, chuyển hoạt động kinh doanh ra nước ngoài.

Lâm Nhất Niên cạn lời: “Đã nói là không ra nước ngoài rồi mà.”

Về phần Diệp Thuật Thành, Lâm Nhất Niên phẫn nộ đáp: “Tôi và anh ta đã rút về quan hệ thầy trò, cảm phiền đừng nhắc đến nữa.”

Biên Việt vừa kết thúc chiến tranh lạnh với Lâm Nhất Niên, hắn đã suy nghĩ kỹ càng mấy ngày nay, đủ để hắn bình tĩnh, vỗ vai Lâm Nhất Niên, dỗ dành: “Tôi chỉ đang hỏi ý cậu thôi, sao lại lớn tiếng thế?” Vì Diệp Thuật Thành?

Lâm Nhất Niên chính thức hạn hán lời.

Biên Việt tiếp tục bình tĩnh nói: “Cậu tức giận vì tôi nhắc đến anh ta hay vì anh ta?”

Tim Lâm Nhất Niên đập thình thịch: “Ý cậu là sao?”

Biên Việt không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh nên ôn hòa nhã nhặn nói tiếp: “Thực ra gần đây tôi nghĩ tới một việc, cậu nói hồi trước cậu xem phim không có cảm xúc gì nên mới phát hiện ra bản thân là gay, chứ không phải vì một ai đó hả?”

Tiếng chuông báo động trong lòng Lâm Nhất Niên đang kêu inh ỏi.

Biên Việt tiếp tục nói: “Nên thay vì tiếp tục đoán mò, tôi nên hỏi trực tiếp thì hơn.”

“Người đã làm cậu cong là ai?”

Diệp Thuật Thành? Hay là ai khác?

“Tôi…” Lâm Nhất Niên chớp mắt, vẻ mặt luống cuống, cậu mở miệng nhưng lại chẳng thể thốt thành lời.

Biên Việt nhìn cậu, chờ đợi, dù đáp án là ai, hắn vẫn cầu nguyện: Chỉ mong không phải Diệp Thuật Thành.

Đồng thời tự khuyên nhủ chính mình: Dù nghe thấy tên ai, hãy giữ bình tĩnh.

Trong lòng Lâm Nhất Niên đang kêu gào lên: Là cậu.

Tại sao??? Tại sao tôi lại không nói ra được?

Hồi lâu sau, vành tai cậu đỏ bừng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN