Sáng ngày thứ ba, Biên Việt gửi tin nhắn cho Khúc Trị Giang xin nghỉ phép, hắn vẫn không đến công ty, ở nhà chăm nom Lâm Nhất Niên.
Lâm Nhất Niên không mở nổi mắt, cậu mệt mỏi quá chừng, toàn thân đau nhức, tỉnh rồi mà vẫn nhắm tịt mắt, nằm sấp trong chăn kêu hừ hừ. Biên Việt lo lắng không thôi, hỏi cậu khó chịu ở đâu.
Còn ở đâu nữa?
Lâm Nhất Niên tức giận nói: “Toàn thân!”
Từ đầu tới chân! Đặc biệt là eo! Và cả mông nữa!
Biên Việt lại dỗ dành tiếp, hắn bưng cơm đến tận giường, đút từng muỗng cho cậu.
Lâm Nhất Niên nằm nghỉ ngơi cả ngày, cứ tỉnh rồi lại ngủ, mãi cho tới tối, cậu mới hồi phục một chút, tỉnh táo mở mắt ra.
Mắt nai của cậu ngó liếc khắp nơi, chưa kịp thốt ra lời nào, vành tai đã đỏ cả lên.
Biên Việt nhịn cười, dịu dàng hỏi: “Đỡ hơn rồi à?”
Lâm Nhất Niên bĩu môi, vẻ mặt có phần bực tức.
Một lát sau, cậu mới đưa tay đẩy Biên Việt khỏi chăn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn tôi ngoẻo phải không!?”
Biên Việt bật cười, ôm cậu qua lớp chăn mềm, vừa hôn vừa dỗ.
Hắn cũng hết cách rồi, bệnh tâm lý tác oai tác quái, làm hắn quá phấn khích, dừng không nổi.
Biên Việt ngoan ngoãn xin lỗi, giờ cậu muốn hắn đền bù thế nào cũng được.
Lâm Nhất Niên bực tức, đẩy tay Biên Việt ra: “Cậu tránh ra, đừng đụng vào tôi, tránh ra!”
Biên Việt: “Bé yêu à.”
Lâm Nhất Niên: “Đếch ai là bé yêu của cậu!”
Biên Việt: “Bé Húc ơi.”
Lâm Nhất Niên: “Ai cho cậu gọi tên cúng cơm của tôi!”
Dỗ hồi lâu, tai Lâm Nhất Niên vẫn đỏ bừng.
Biên Việt biết cậu thẹn nên cũng không muốn vạch trần, mà thực ra hắn cũng thích một Lâm Nhất Niên ngượng ngùng như này lắm, thế là cứ ôm ôm hôn hôn cậu hồi lâu.
Lâm Nhất Niên đề phòng con sói Biên Việt: “Đừng có mà táy máy “thêm lần nữa”.”
Biên Việt: “Không “thêm lần nữa” đâu.”
Rồi hắn hỏi cậu có thoải mái không, có sướng không, có thích không.
Lâm Nhất Niên cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng vành tai thì đỏ bừng, cậu không đáp lời hắn, chỉ rúc đầu vào chăn rồi cuộn tròn người lại.
Biên Việt biết câu trả lời là gì, nín cười không ngừng.
Lâm Nhất Niên ló mắt ra khỏi chăn, trừng hắn, cười gì mà dai thế!?
Sáng sớm hôm sau, Biên Việt đến công ty, Lâm Nhất Niên nhảy lò cò rời khỏi giường. Dù cơ thể vẫn còn đau nhức nhưng chẳng cản nổi tinh thần phấn chấn của cậu.
Cậu đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn thấy vẻ ngoài sáng bừng, khoan khoái của mình, đâu có giống người đã nằm ỳ trên giường hai ngày ba đêm đâu, giống người uống một lốc thuốc bổ thì đúng hơn.
Lâm Nhất Niên vừa ngâm nga vài giai điệu, vừa rửa mặt, thầm nghĩ mấy ngày nay đúng là bổ thật, “bổ thận”.
Khi đến trường, bước vào lớp, cậu vẫn còn vui vẻ đến mức bị người khác trêu chọc: “Có chuyện gì vui hả?”
Lâm Nhất Niên một tay đút túi, đi vào lớp, bảnh bao không gì sánh bằng. Cậu ném sách lên bàn, đáp: “Thoát ế thôi.” Đúng hơn thì là thoát y, nhưng thôi ai lại nói thế.
“Thật hả?”
“Đừng có đùa tụi này.”
Lâm Nhất Niên nhún vai: “Giả đấy.”
Khâu Khôn Bằng giơ điện thoại lên, chụp vài tấm, gửi cho Biên Việt.
Khâu Khôn Bằng: [Ảnh] [Ảnh]
Khâu Khôn Bằng: Tên này bảo tên này thoát ế rồi. Bộ thật hả?
Nhìn Lâm Nhất Niên tràn đầy năng lượng trong tấm ảnh, Biên Việt nhếch miệng cười.
Hắn gửi tin nhắn cho Lâm Nhất Niên.
Biên Việt: Không còn đau nữa à?
Lâm Nhất Niên: Tôi đau hay không không quan trọng, cậu đau là được.
Biên Việt:?
Biên Việt: Đau gì cơ?
Lâm Nhất Niên: Đau lòng cho tôi.
Biên Việt bật cười.
Từ hôm theo đuôi Biên Việt đi công tác, mấy ngày rồi, Lâm Nhất Niên không được về ký túc, cũng không được gặp ba người bạn cùng phòng của mình.
Lúc gặp nhau ở phòng học, ngoại trừ Khâu Khôn Bằng thẳng như cột điện chả phát hiện ra gì, thì Lộ Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ đều nhìn về phía Lâm Nhất Niên.
Lâm Nhất Niên nhìn lại, bình tĩnh nhướn mày như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thịnh Ninh Vũ thu hồi tầm mắt, vẻ mặt anh hiện rõ ý “Tôi đọc cậu như một cuốn sách”. Lộ Bắc Bắc vẫn còn nhìn Lâm Nhất Niên, hồi lâu sau, cậu ta đỏ bừng mặt.
Lâm Nhất Niên:?
Lộ Bắc Bắc cố gắng truyền tin cho Lâm Nhất Niên qua ánh mắt: Hai cậu phát triển tới “bước cuối cùng” rồi?
Lâm Nhất Niên: Khụ.
Rõ ràng như thế luôn?
Tan học, Lâm Nhất Niên khoác tay lên cổ Lộ Bắc Bắc, thì thầm: “Cậu có kinh nghiệm gì về “chuyện đó” thì truyền thụ cho tôi với.”
Lộ Bắc Bắc đỏ mặt chạy trối chết.
Lâm Nhất Niên nhìn trời nhìn đất, ngắm khuôn viên trường, ngắm nhìn vườn hoa, trong lòng cảm thán: Ôi ~ thế giới này thật tươi đẹp ~
Cứ như hồi Colombus tìm ra Châu Mỹ, Lâm Nhất Niên cũng tìm ra một “vùng đất mới” – vùng đất lạc thú của người trường thành.
Biên Việt khuyên cậu nên kiềm chế một chút, đừng được ăn hải sản thì quên mùi cá ao.
Lâm Nhất Niên: “Cậu đừng có mà giả đò. Có giỏi thì nói đi, rằng thì cậu không muốn tí nào, cậu dám nói thì một tuần bảy ngày, tôi về ký túc xá năm ngày, chẳng thèm đến nhà cậu.”
Biên Việt kéo Lâm Nhất Niên lại gần, dụ dỗ: “Ý tôi là tôi phải tự kiểm điểm mình.”
Lâm Nhất Niên cười, bổ nhào lên người Biên Việt.
Cùng ngày hôm đó, Khâu Khôn Bằng ở ký túc xá, nhắn tin vào nhóm chat khoe mình đã thoát kiếp FA. Thế rồi cậu ta mạnh tay gửi cơm chó cho các anh em xem, nào là ảnh chụp chung, nào là video. Lần đầu tiên, cậu ta trải nghiệm việc phát lì xì để ăn mừng.
Lộ Bắc Bắc: Woa, thoát ế rồi.
Thịnh Ninh Vũ: Chúc mừng.
Khâu Khôn Bằng: @Lâm Nhất Niên
Khâu Khôn Bằng: Niên con ơi, chỉ còn mình con thôi, cố lên nhé.
Lâm Nhất Niên: Khỏi tag, tôi thoát ế lâu rồi, cậu không biết đấy thôi.
Khâu Khôn Bằng:???
Khâu Khôn Bằng: Vãi ò, cậu á? Yêu đương với cô em nào thế? Không lẽ là cô sinh viên trao đổi kia?
Khâu Khôn Bằng: @Lâm Nhất Niên @Lâm Nhất Niên @Lâm Nhất Niên
Khâu Khôn Bằng: Đừng có lặn mất! Ai? Người đó là ai!? Tên là gì!?
Khâu Khôn Bằng: Thật đấy à, người anh em? Thoát ế mà cũng chả í ới gì! Chán cậu chưa!
Lâm Nhất Niên: Thế để hôm nào mời hai phòng ký túc một bữa nhé.
Khâu Khôn Bằng hài lòng, thế này mới đủ thành ý chứ.
Không hề chậm trễ, Lâm Nhất Niên mời ngay mọi người vào ngày hôm sau tại phòng riêng của một nhà hàng. Ngoài Khâu Khôn Bằng, Lộ Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ thì còn có Biên Việt và ba người bạn cùng phòng của hắn.
Khâu Khôn Bằng vốn đang rất vui mừng vì chuẩn bị biết được người mà Lâm Nhất Niên đã trồng cây si, ai đâu có ngờ, vừa tiến vào phòng riêng, cậu ta đã nhìn thấy tụi Lý Chính Tuần. Cậu ta thầm “hừ” một tiếng, hóa ra Niên con chẳng hề thoát ế, chỉ muốn lừa cậu ta một bận.
Tận cho đến khi tụi Lý Chính Tuần cười nói vui vẻ, bảo rằng hôm nay Biên Việt mời họ tới để chiêu đãi một bữa nhân dịp thoát ế, thế mà nguyên căn phòng, chẳng có lấy hình bóng của một nữ sinh nào hết, chỉ có mỗi tụi bạn cùng ký túc xá của Lâm Nhất Niên.
Lý Chính Tuần: “Đấy, tôi còn bảo chuyện sếp Biên muốn thoát FA chẳng khác nào chuyện mặt trời mọc đằng Tây cả.”
Khâu Khôn Bằng nhìn về phía Lộ Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ, như nghĩ đến cái gì đó, cậu ta giật thót, cả người tê dại.
Khi mọi người đã tập hợp đầy đủ và đồ ăn đã dọn hết lên mâm, Lâm Nhất Niên tuyên bố: “Nào, hôm nay chúng ta tụ tập ở đây để tôi thông báo một chuyện quan trọng, tôi và Biên Việt đã chính thức về với nhau.”
Khâu Khôn Bằng nghiêng đầu nhìn Lâm Nhất Niên, con ngươi sắp rớt ra khỏi hố mắt, còn Lý Chính Tuần thì vẫn cười toe toét—
“Cậu và Biên Việt? Ngày nào mà hai người chả về với nhau.”
“Ờ đúng đấy. Hai người ở cùng nhau tám kiếp rồi ấy chứ.”
“Nói không chừng hồi xưa còn mặc chung một cái yếm.”
“Ha ha ha ha.”
Lâm Nhất Niên ẩn ý nói: “Hai tiếng “với nhau” của tôi không giống “với nhau” của các cậu.”
Lý Chính Tuần: “Thế ý cậu là gì?”
Ba người kia vẫn còn hihihaha.
Lâm Nhất Niên: “Kiểu lên giường với nhau ấy.”
Căn phòng lặng thinh.
Tới đây, tụi Lý Chính Tuần mới hoảng hồn.
Khóe miệng Khâu Khôn Bằng giật giật, đùi cậu ta run cầm cập: Dm! Không phải chứ!
Lâm Nhất Niên và Biên Việt… Hai người họ? Hai người họ cũng!?
Một phòng ký túc chỉ có bốn người, tận ba người cong!?
Khâu Khôn Bằng: ¥#*&@¥%????
Còn về phần những anh bạn cùng phòng Biên Việt thì…
Ba người họ đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Nhất Niên, rồi tới Biên Việt, Lâm Nhất Niên, Biên Việt, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Biên Việt ung dung gắp rau cho Lâm Nhất Niên, nói: “Bé yêu, ăn cái này đi.”
Tụi Lý Chính Tuần:!!!
Vãi–! Ò–!
–
Lâm Nhất Niên chợt nhớ ra, cậu quên báo cho một người.
Lâm Nhất Niên: Quên nói cho cậu biết, bạn trai tôi là Biên Việt.
Mạnh Nhiên: Hớ?!???
=口=
–
Kết thúc năm thứ ba, khoảng thời gian nghỉ hè là lúc hầu hết các sinh viên tìm kiếm cơ hội để trải nghiệm một kỳ thực tập. Nói chung, đa phần các sinh viên trước khi tốt nghiệp và bước chân vào thị trường lao động đều sẽ hoặc là đi thực tập, du học, hoặc là học cao hơn,…
Lâm Nhất Niên gọi điện cho gia đình, Lâm Chính Quân muốn Lâm Nhất Niên về nhà, ông sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí để hoàn thành nhiệm vụ thực tập ở trường, nhân cơ hội này còn rèn luyện vài kỹ năng cho cậu.
Nhưng Lâm Nhất Niên đã từ chối, cậu bảo cậu chọn được chỗ thực tập rồi.
Lâm Chính Quân ngạc nhiên: “Công ty của Biên Việt á?”
Ông suy nghĩ một hồi, rồi nói tiếp: “Cũng được.”
Lâm Chính Quân: “Mẹ con hỏi con và Biên Việt được nghỉ hè thì có về nhà không.”
Lâm Nhất Niên đang ngồi trên đùi Biên Việt, đáp: “Không ạ. Đợi tới tháng 11 thì con với cậu ấy về chung.”
Lâm Nhất Niên giáo huấn con trai mình như thường lệ: “Cho dù có là công ty của Biên Việt thì thực tập vẫn là thực tập, đừng có chơi bời, cũng đừng có gây phiền phức cho Biên Việt, biết chưa hả!?”
Mà ngay lúc ấy, Biên Việt đang gặm mút bên cổ Lâm Nhất Niên.
Lâm Nhất Niên trừng mắt cảnh cáo hắn, trả lời đầu dây bên kia: “Có mà cậu ấy gây phiền phức cho con ý!”
Lâm Chính Quân: “Nói cái gì đấy!? Con đi thực tập ở công ty nó hay nó thực tập ở công ty con? Nói mà không thèm suy nghĩ, không biết vị trí của mình nằm ở đâu hả?”
Cuộc gọi kết thúc. Lâm Nhất Niên ôm cổ Biên Việt, bĩu môi: “Bố bảo tôi, nếu ở chỗ cậu thì tôi chỉ nên nhận vị trí xứng đáng của mình thôi.”
Biên Việt nói: “Nhưng tôi chưa “vào” mà.”
!
Lâm Nhất Niên huých khuỷu tay vào hắn.
Về phần Lâm Nhất Niên sẽ đảm nhiệm vị trí gì khi đến công ty hắn thực tập thì…
Sếp lớn Biên Việt một tay che trời đã ra quyết định: Trợ lý giám đốc.
Hai người dùng chung văn phòng, bàn làm việc cũng xếp cạnh nhau.
Ngày đầu tiên Lâm Nhất Niên đi làm, cậu cởi giày thể thao và thay bộ đồ thường ngày ra, mặc lên mình một chiếc áo phông, khoác bên ngoài một chiếc áo vest đen đơn giản. Mái tóc bù xù mới cắt được vuốt ngược ra sau, một tay đút túi, bước vào văn phòng, vừa phong độ, vừa thoải mái.
Thấy đồng nghiệp kinh ngạc kêu lên, Lâm Nhất Niên nhếch miệng cười: “Chào buổi sáng.”
Cậu đẩy cửa ra, bước vào văn phòng, nhướn mày, cao ngạo chào sếp: “Chào buổi sáng, sếp Biên.”
Biên Việt nhìn Lâm Nhất Niên đã chải chuốt gọn gàng, mỉm cười đáp lại cậu: “Chào buổi sáng.”