Sao Sáng Chờ Anh Về - Chương 35: Ngoại truyện 2-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Sao Sáng Chờ Anh Về


Chương 35: Ngoại truyện 2-1


Ngoại truyện 2 (phần 1)

Tôi khóc một lúc rất lâu vẫn không dám buông tay ra, vẫn ôm anh không rời. Rõ ràng hơi ấm này là thật, vòng tay này cũng là thật nhưng sao tôi vẫn sợ buông tay sẽ vụt mất. Có lẽ bởi quá đau thương rồi đến giờ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đến cũng không dám tin. Phía bên cạnh tôi tiếng Moon cũng cất lên gọi:

– Mẹ Anh ơi…

Nghe tiếng con tôi ngẩng đầu lên nhìn mới biết đây không phải là một giấc mơ. Con bé cười rất tươi, quần áo sạch sẽ là bộ mà trước khi đi tôi đã tắm cho con, trên tay con còn cầm một cái bánh ăn dặm, một cái đèn lồng. Tôi đưa tay định đón lấy con bởi nỗi sợ hãi ban nãy vẫn chưa biến mất nhưng con đã ôm rịt lấy bố lắc đầu. Dưới ánh đèn tôi thấy vành mắt Lâm đỏ hoe, hơi thở ấm áp phả lên mái tóc tôi. Nhưng tôi vẫn chưa dám tin, đưa tay lên lần mò gương mặt anh, chạm lên má anh, lên mắt anh, lên mũi anh rồi lại vùi mặt vào lòng anh giọng cũng lạc đi:

– Lâm… có phải là anh không?

Anh hơi cười, xoa xoa tóc tôi đáp lại:

– Là anh. Bùi Hà Thảo! Anh là Lê Lâm mà em vẫn hay chửi là thằng con hoang đây.

Lần này tôi ngẩng phắt đầu dậy vừa khóc vừa định vung tay đấm anh mấy cái. Thế nhưng nhìn thấy cánh tay còn vết sẹo của anh, thấy dáng người gầy rộc tôi không sao chịu nổi ôm anh khóc tức tưởi hỏi:

– Anh đã đi đâu vậy? Sao giờ anh mới trở về? Anh biết em và con nhớ anh nhiều lắm không? Sao giờ anh mới chịu trở về? Anh biết em nhớ anh sắp phát điên rồi không hả?

Tôi rất nhớ anh, nhớ đến điên dại, khi nghe tin anh chết đi tôi cũng tưởng trái tim mình đã chết theo anh rồi. Cổ họng nghẹn ngào không nói được nên lời, chỉ có thể ôm anh khóc nấc lên. Nỗi nhớ thương, đau đớn khôn nguôi khiến tôi đã không thể nào mà bình tĩnh hay lý trí nổi cũng không cần tỏ ra kiên cường hay mạnh mẽ thêm nữa. Anh vẫn ôm chặt lấy tôi, tiếng thở nặng nhọc đè nén cảm xúc đang trào dâng đáp lại:

– Anh xin lỗi, là lỗi của anh.

Tôi càng khóc to hơn, ghì chặt lấy Lâm lắc đầu:

– Là tại em, là tại em oán thù nặng nề trút lên anh, tất cả đều do em. Em không cần gì nữa cả, em chỉ cần anh và con thôi, em không cần gì nữa, chỉ cần anh về với em được không? Em không hận anh nữa đâu, không hận anh nữa đâu, Lâm, em sai rồi. Em xin lỗi, xin lỗi anh.
– Ngốc, em không có lỗi gì cả. Vào nhà thôi!
– Không, em không vào nhà đâu, vào nhà anh sẽ biến mất thì sao? Em không đi đâu cả, em đứng đây thôi, chỉ có đứng đây em mới nhìn thấy anh.

Lâm nâng đầu tôi dậy, ánh mắt thương xót vô bờ, anh bảo tôi:

– Anh sẽ không đi đâu cả, ngoan, nghe lời anh đi vào nhà, anh đã mua một cây đào rất lớn để trưng Tết, anh hứa sẽ không đi đâu, sẽ về với em với con cả đời, vào nhà nhé!

Có lẽ bởi ấn tượng về những lời hứa ít ỏi của Lâm, vả lại Moon cũng vừa ốm dậy tôi cũng không dám để con ở ngoài trời quá lâu nhưng vì sợ mất Lâm nên tôi vẫn túm chặt lấy tay anh không chịu buông cho tới khi vào nhà. Lúc vào nhà tôi nhìn kỹ mới thấy thật sự anh gầy đi nhiều, không chỉ cánh tay mà phía sau đầu cũng có một vết sẹo khá lớn. Tuy tóc đã mọc che đi nhưng nhìn tôi cũng biết gần năm tháng nay anh đã phải trải qua rất nhiều đớn đau về thể xác lẫn tinh thần. Dẫu biết rằng anh về là tốt rồi, còn sống là tốt rồi nhưng nhìn người mình thương thế này ai mà không đau lòng đây? Thấy tôi cứ khóc mãi anh đưa tay lên lau nước mắt cho tôi dỗ dành:

– Đừng khóc nữa, nín đi em. Chẳng phải anh về rồi đây sao?
– Nhưng có thật là anh không? Có thật đây là sự thật không? Anh véo em đi, véo em để em biết đây là thật đi.

Lâm đưa tay lên véo tôi, nhưng chắc sợ tôi đau nên véo rất nhẹ, tôi liền lắc đầu:

– Chẳng có cảm giác gì cả, em sợ đây chỉ là một giấc mơ lắm.

Lần này anh liền túm lấy cánh tay tôi véo thật mạnh lên, cánh tay tôi đau điếng tôi càng khóc lớn hơn trách anh:

– Anh bắt nạt em, sao anh véo em đau thế?

Mặc cho tôi vô lý, anh vẫn cười dịu dàng đáp lại:

– Vậy em véo trả lại đi, muốn đánh anh cũng được.

Tôi giơ tay lên vờ như muốn đánh, nhưng sau cùng chỉ sà vào lòng anh ôm chặt lấy anh khóc một trận. Làm sao tôi có thể đánh anh được chứ, thương anh đứt ruột đứt gan sao mà đánh được đây? Khóc xong tôi mới từ từ ngẩng đầu lên hỏi anh:

– Mấy tháng nay anh đã đi đâu? Sao anh lại có thể sống sót được? Hồi ấy em đã nhận tro cốt của anh, cũng đã thấy chiếc vòng và bùa hộ mệnh cơ mà?

Lâm vừa ôm con vừa chậm rãi kể lại cho tôi nghe. Hoá ra ngày hôm ấy khi đưa tôi lên được bãi đá anh đã bị sóng cuốn đi xa bờ núi, lúc anh bám được vào một bãi đá bên vách núi xa nhất sóng lại ập đến, chiếc vòng trên tay anh của anh bị đứt và chiếc bùa hộ mệnh trong túi áo sơ mi cũng bị cơn sóng đánh bay lên vách núi ấy. Chỉ là bàn tay anh bị thương, sóng lại rất lớn nên giây phút sinh tử anh không sao cố níu lại được, cuối cùng anh lại bị trôi dạt ra giữa lòng biển lần nữa, túi hành lý trên tàu của anh cũng dạt ra đó. Lúc này sức lực anh đã cạn kiệt, nhưng vẫn cố gắng bơi về phía thanh gỗ lớn tôi đáp xuống bám vào rồi lấy hành lý theo. Trong túi hành lý của anh còn sót lại vài thanh kẹo, anh run rẩy cố bóc ra ăn để chống đói, để có sức ôm chặt lấy thanh gỗ, cũng không rõ đã trôi dạt đi những đâu, chỉ biết rất lâu sau anh cũng trôi ra đến tận một huyện đảo khác. Khi ấy sóng đã không còn lớn, nhưng trong quá trình di chuyển vào gần bờ đầu anh bị đập vào đá nên máu chảy nhiều, chân va vào đá cũng gãy một bên. Đến bãi đá cố gắng xé áo băng lên đầu, bơi lê lết được vào đến gần bãi cát thì lịm hẳn. Đến lúc tỉnh lại anh đã thấy mình được một cặp vợ chồng ngư dân cứu giúp đưa về nhà đắp thuốc cầm máu. Vợ chồng ngư dân kia sống ở đầu rừng trên bãi biển, họ không có điện thoại cũng không có tivi để theo dõi tin tức, cũng chưa mấy khi ra khỏi thôn mình sống nên không hề biết việc huyện khác đang đi tìm kiếm anh. Hằng ngày lấy thuốc trên rừng về đắp cho anh, cũng sắc thuốc theo phương pháp dân gian cho anh uống. Nhưng vết thương của anh rất nặng, suốt một tháng trời anh tỉnh tỉnh, mê mê, vết thương trên đầu tuy được cầm máu nhưng lực va mạnh đập lại chỉ chữa trị theo dân gian nên gần một tháng sau anh vẫn mê sảng, còn vết thương trên cánh tay thì mãi không khỏi còn, thường xuyên sốt về chiều. Vợ chồng họ thấy vậy sợ anh sẽ ch.ết nên đưa anh ra trạm xá, nằm trạm xá vài ngày anh lại được đưa lên viện huyện. Vợ chồng ngư dân kia vét hết tiền của cho anh lên đó nằm. Nằm trên viện huyện một tuần bác sĩ lại chuyển anh lên viện tỉnh điều trị. Lúc này tay anh đã nhiễm trùng nặng, cũng may không hoại tử, vết thương trên đầu cũng có dấu hiệu nhiễm trùng nên bác sĩ nhanh chóng đưa anh vào cấp cứu. Suốt hai tháng trời điều trị trên viện tỉnh anh mới hồi phục dần, lúc anh tỉnh lại mới biết Hiếu vừa tìm được anh sau hơn ba tháng mất tích, cũng là nó trả tất cả chi phí điều trị cho anh và trả lại số tiền cho vợ chồng người ngư dân kia. Nhưng vì anh chưa khoẻ hẳn, vẫn cần phục hồi nên Hiếu đưa anh lên Hà Nội để phục hồi chức năng thêm một tháng nữa. Cách đây nửa tháng khi tôi xuống trạm cảng ở Vân Đồn vợ chồng người ngư dân kia đi đánh cá ở gần đấy có mang ít quần áo, hành lý của anh gửi trong nhà chờ trạm cảng để sau này anh sẽ lấy. Hành lý của anh được họ giặt giũ phơi nắng sạch bằng loại nước giặt xả dạng túi tiện lợi mà anh vẫn thường nhét trong kẽ túi nên có lẽ đêm đó tôi ngửi thấy hương thơm quen thuộc là lúc đứng lên đi qua nhà chờ ấy.

Anh nằm trong phòng phục hồi chức năng suốt một tháng trời, rất sốt ruột muốn được về nhưng Hiếu nói với anh nên chữa trị cho khoẻ hẳn hãy về. Nó bảo với anh giờ anh về e rằng những vết thương ấy không thể phục hồi nổi, nếu mang đầy vết thương về tôi cũng vẫn rất đau lòng nên đằng nào tôi cũng đã nghĩ anh ch.ế/t thì anh hãy cố gắng nén lại nỗi xót xa điều trị cho thật tốt để khoẻ lại đã. Anh nằm cùng một bệnh viện với Moon nhưng khác khoa, khoa của anh nằm riêng một dãy, Hiếu lại giấu nên anh không biết con ốm, đến lúc biết đến tìm thì tôi và con đã ra viện rồi. Lẽ ra đến giờ anh còn phải điều trị thêm vài ngày nữa, Hiếu cũng đã thuê y tá trực qua Tết chăm sóc cho anh nhưng nghĩ đến việc tôi và Moon đón Tết một mình, anh cũng cảm thấy mình đã khoẻ rồi nên anh tự xin ra viện về nhà. Hành lý được Hiếu mang lên cho anh cách đây mấy ngày, anh có chìa khoá nhà trong đó nên khi về anh mở cổng ra thấy Moon đang xem tivi một mình trong nhà không chịu nổi liền mở cửa ra ôm lấy con. Con bé thấy bố cũng chẳng lạ ôm chầm gọi “ba” còn chỉ ra ngoài đòi đi chơi. Anh nghĩ tôi còn lâu mới về, cô Hiền ở nhà trông nhà, mà có lẽ bởi khi đó quá nhớ con, quá kích động hoặc muốn gây bất ngờ cho tôi nên khi được gặp con sau gần năm tháng anh cũng không nghĩ được quá sâu xa bế con bé ra chợ gần đó mua ít đồ chơi cho nó, mua một cây đào và ít đồ trang trí về để đón Tết không ngờ khiến tôi và cô Hiền hoảng loạn một trận.

Tôi nghe anh kể như vậy vừa thương anh lại vừa muốn tìm thằng Hiếu mắng cho nó một trận. Nhưng anh bảo với tôi tìm kiếm anh suốt mười ba ngày không thấy, Hiếu thấy tôi suy sụp như vậy, chính bản thân nó cũng chẳng biết anh còn sống hay đã chết lại thấy vòng tay và chiếc bùa hộ mệnh của anh nên nó cũng chẳng dám để tôi hi vọng. Cùng lúc đó trên biển lại xuất hiện một thi thể đang phân huỷ, cá ăn đã không còn nhìn ra hình dạng, dù không chắc chắn nhưng bởi có vòng tay và bùa hộ mệnh của anh nó vẫn đành chấp nhận thôi tìm kiếm xác nhận với đội cứu hộ đó là anh. Đội cứu hộ dừng việc tìm kiếm trả lại thi thể cho người nhà, Khánh nhờ vài người bạn làm thủ tục sau đó Hiếu mang thi thể đó đi hoả táng rồi mang về đưa cho tôi. Việc làm này tuy có chút tàn nhẫn nhưng bởi nó sợ 0,1% kia quá mỏng manh. Nếu gieo cho tôi chút hi vọng mà vài tháng sau vẫn nhận tin anh đã chết quả thực đó mới là nỗi đau tuyệt vọng nhất. Tôi còn có Moon, kiểu gì cũng phải mạnh mẽ sống, nhưng Lâm thì chỉ có rất ít cơ hội để sống nên nó không dám để tôi hi vọng mà chính bản thân nó cũng chẳng dám hi vọng gì. Huống hồ bản thân nó cũng nghĩ đến 90% thi thể kia là anh rồi. Sau cùng nó thấy tôi khổ sở quá lại vẫn hi vọng vào 10% người kia không phải nên sau lưng tôi bí mật tìm kiếm anh lần nữa. Em trai tôi nghĩ đau lòng cũng không sao, khóc đến cạn nước mắt cũng không sao, thà ngay từ đầu không gieo cho tôi hi vọng, sau này Lâm còn sống thì là niềm hạnh phúc vỡ oà, còn hơn gieo cho tôi hi vọng mà vẫn chết đi rồi lại tuyệt vọng. Thế nên nó chọn cách đau ngắn còn hơn đau dài như vậy.

Tôi ngồi trong lòng anh, nghe anh kể lại chuyện vẫn khóc thút thít vì nhớ thương anh. Gần năm tháng trời điều trị bệnh vẫn cô độc một mình, nghĩ đến cũng thấy xót xa vô cùng. Không người thân, chỉ có những người xa lạ cứu giúp, năm tháng đằng đẵng anh vượt qua sinh tử mà tôi chẳng hay biết gì. Mặc dù tôi cảm thấy ôm anh vẫn là chưa đủ, vẫn chưa vơi được nỗi thương nhớ bao nhiêu ngày nay, thế nhưng anh về là tốt rồi. Anh còn sống quay lại đã là một kỳ tích một hạnh phúc với tôi rồi. Tôi sẽ ở cạnh anh, chăm sóc anh, sẽ trân trọng phần đời còn lại bên anh, sẽ ở cạnh anh mãi, không rời xa.

Lúc này đồng hồ cũng đã điểm bảy giờ tối, dù không muốn xa rời chút nào nhưng tôi vẫn phải giục Lâm đi tắm còn tôi sẽ gọi cô Hiền về báo với cô đã tìm thấy Moon sau đó tôi và cô nấu bữa cơm tối còn đón giao thừa. Thế nhưng tôi còn chưa kịp gọi cũng thấy cô Hiền chạy hồng hộc từ ngoài sân vào, cô khóc tu tu gọi tên Moon gọi cả tên tôi. Chỉ có điều khi cô vừa bước vào nhà nhìn thấy ba người chúng tôi liền sững sờ lại. Tôi còn chưa kịp lên tiếng đã thấy cô Hiền làm rơi cả máy điện thoại sau đó thì hét toáng lên:

– Ôi giời ơi… ma ma… giời cao ơi ma…

Nỗi xúc động còn đang dâng trào, mà nhìn thấy cô Hiền như vậy tôi buồn cười không thể nào chịu nổi. Nhưng cũng đúng mà thôi, người đã chết đi năm tháng trời giờ tự dưng xuất hiện ai mà tin nổi, đến tôi ban nãy còn suýt vùng chạy còn gì? Lâm đặt Moon xuống sofa lao đến đỡ cô Hiền nhưng mặt cô Hiền tái xanh như tàu lá chuối lùi lại mấy bước. Lâm thấy cô Hiền tránh mình như tránh tà thì đau khổ nói:

– Cô Hiền, là cháu Lâm đây, cháu không phải ma, cháu còn sống, cháu chưa chết.

Cô Hiền lúc này mới định thần lại nhưng có vẻ vẫn không dám tin. Cô hươ tay trước mặt mấy cái, nhìn Lâm lại nhìn tôi với Moon mặt vẫn đầy nghi hoặc. Tôi phải đứng dậy đỡ cô nói thêm vào:

– Là anh Lâm cô ạ, anh ấy còn sống, anh ấy được ngư dân cứu sống, anh ấy chưa chết còn sống cô ạ. Cô xem có ma nào mà lại thật thế này không, có ma nào mà da thịt ấm thế này không?

Cô Hiền thử đưa tay lên chạm vào người Lâm, cấu anh mấy cái, xác định là anh thật mới tát nhẹ lên vai anh mấy cái, mắt cũng ngân ngấn nước trách:

– Cái thằng này… vậy mà cô tưởng mày chết thật rồi, còn mang cả tro cốt đi chôn kia mà. Năm tháng nay đi đâu để mẹ con nó khổ sở chờ mong rồi xuất hiện đúng hôm ba mươi. Tí nữa thì cô chạy xuống lấy dao với nước gừng chém mày rồi.

Tôi với Lâm bật cười nhìn cô Hiền, cô lại nói:

– Đã vậy mày còn mang con Moon đi đâu làm cô tìm tưởng chết. Tưởng nó bị bắt cóc chắc cô cũng không sống nổi. Cha tiên sư nhà mày làm cô đau tim gần ch.ết.

Lâm mặc cho cô Hiền chửi mình nắm lấy tay cô Hiền đáp lại:

– Cháu cảm ơn cô, cảm ơn cô đã ở lại đây cùng Diệp Anh và con gái cháu trong thời gian qua, cảm ơn cô đã chăm sóc mẹ con cô ấy thay cháu.
– Ôi giời ơn huệ cái gì cái thằng bé này, mày làm cô đến giờ vẫn chưa hoàn hồn đây. Về là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.

Mắng là vậy nhưng mắt cô Hiền vẫn đỏ lên, đến lúc tôi với cô xuống nấu cơm cô còn bảo tôi để cô nấu thêm món này món kia, hầm thêm đồ bổ, chưng thêm yến cho Lâm ăn để anh bồi bổ lại sức khoẻ. Nhìn dáng vẻ tất bật của cô Hiền tôi lại nghĩ, giá mà Lâm cũng có một người mẹ thế này sống đến tận bây giờ thì tốt biết bao. Lúc tôi và cô Hiền nấu cơm Lâm và Moon cũng ngồi trang trí cành đào. Lâm lấy từng con vật nhỏ treo lên còn Moon thì ngồi cạnh lon ton phụ anh. Hình như đã quá lâu rồi tôi mới cảm nhận được một bầu không khí ấm cúng, ngọt ngào đến vậy, hạnh phúc đến nỗi nước mắt cũng rơi từ bao giờ.

Sau khi tôi và cô Hiền nấu cơm xong Hiếu cũng dẫn bạn gái qua ăn cơm. Thấy nó tôi định mắng nó vài câu, có điều nghĩ đến mấy tháng nay nó vất vả tìm Lâm tôi lại thấy thương em. Thương em trai tôi thương cả Lâm rất nhiều. Nó dù bận việc công ty, khi đó cũng biết Lâm là con của mụ dì ghẻ mà vì thương tôi vẫn tìm anh về cho tôi. Có lẽ nó phải thương tôi nhiều thế nào mới bỏ qua được tất cả hận thù như vậy. Dù biết rằng Lâm đã trở về rồi, nếu anh có là con của mụ dì ghẻ tôi vẫn sẽ yêu thương anh lại từ đầu… nhưng thực sự việc anh không phải con mụ ta khiến lòng tôi thanh thản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Suốt buổi ăn cơm, cô Hiền liên tục gắp thức ăn cho tôi và Lâm còn nói tôi và anh quá gầy rồi, từ nay về sau phải gạt hết mọi đau thương mà sống, phải yêu thương trân trọng nhau, trải qua một chuyện thế này không phải dễ dàng gì, trải qua kiếp nạn này mới thấy cần đối phương biết bao.

Đêm ấy Hiếu dẫn bạn gái ra Hồ Gươm ngắm pháo hoa. Cô Hiền chiều nay chạy một bữa tìm Moon tối lại nấu cơm cùng tôi mệt nhoài nên đi ngủ sớm, Moon cũng đã quen giấc nên cũng không thể chờ được đến giao thừa đã ngủ gục trên tay Lâm. Anh mang con vào phòng, đặt con nằm lên giường, hôn lên mái tóc con, hôn lên trán con lại nhìn con đầy nhớ nhung. Có lẽ suốt năm tháng nay người Lâm nhớ nhất không phải là tôi mà là cô con gái nhỏ này. Làm sao không nhớ được đây, một năm trời chăm con, từ khi con còn đỏ hỏn ăn từng miếng sữa đến khi con biết đi, biết nói. Xa một ngày cũng thấy không chịu nổi huống chi là bao tháng ngày. Moon vòng tay qua ôm lấy cánh tay anh ngủ ngon lành. Từ lúc Lâm về dường như Moon mất hết ký ức về mẹ, thậm chí một cái liếc mắt nó cũng chẳng dành cho tôi. Rõ ràng cách xa cả năm tháng vậy mà con vẫn nhận ra bố của mình, vẫn thấy quen thuộc trong vòng tay anh, nhìn cách con ngủ an lành bên cạnh Lâm tôi cũng nhận ra, trẻ con cũng có cảm xúc của nó, cũng có giác quan của nó, một người bố tuyệt vời như Lâm sao mà không yêu cho được?

Đợi con ngủ say, Lâm mới lưu luyến rút tay anh ra đặt gối ôm bên cạnh con rồi quay sang vươn tay nắm lấy tay tôi nói:

– Anh dẫn em ra ngoài ngắm pháo hoa đón giao thừa.

Lúc chạm đến bàn tay chai sạn của Lâm sống mũi tôi cũng cay xè. Tôi chưa vội ra cùng anh mà quay lại ngăn kéo đầu giường lấy tờ kết quả xét nghiệm ADN rồi mới nắm tay Lâm ra hồ cá. Hai chiếc ghế mây đặt cạnh nhau, trên bàn là những đĩa kẹo tết, hạt dưa, thịt khô Lâm đã mua buổi chiều. Đêm ba mươi Tết bầu trời lấp lánh vài ánh sao, hương hoa đào thoảng qua không khí, gió cũng lay động những tán cây trong vườn. Bàn tay tôi vẫn nắm lấy tay anh, rất lâu sau mới cất được lời:

– Lâm, em muốn cho anh xem thứ này.

Tôi sợ Lâm sốc nên không nói thêm gì chỉ lặng lẽ đặt giấy xét nghiệm vào tay anh. Thế nhưng khác với dự liệu của tôi anh hoàn toàn bình thản giống như đã biết trước rồi. Tôi thấy vậy liền quay sang hỏi anh:

– Anh… không ngạc nhiên à? Bà ấy không phải mẹ anh anh không thấy kinh ngạc sao?
– Kinh ngạc chứ, sao lại không kinh ngạc, thậm chí còn thấy sốc nữa. Tuy rằng bà ấy bạc ác với cả thế giới nhưng anh cũng phải thừa nhận bà ấy đối xử với anh không tệ, bà ấy nghĩ anh là con ruột có gì cũng đều cho anh, thậm chí anh còn cùng nhóm máu với bà ấy nên ngay cả anh cũng chưa bao giờ nghi ngờ anh không phải con bà ấy.
– Vậy sao anh… không có phản ứng gì?
– Chuyện này anh suy đoán, nghi ngờ cách đây một thời gian rồi, trước khi em sinh Moon anh đã gặp bà lão ở bìa rừng có hỏi anh lại về việc cha mẹ còn sống không. Bà bảo xem đường phụ mẫu đều không còn mà em lại khẳng định mẹ anh còn sống nên bà lão vẫn đinh ninh đúng sai. Anh không nghi ngờ gì cũng chưa bao giờ tin vào tướng số nên không mấy để tâm đến lời bà nói. Nhưng từ khi em sinh Moon, Moon được chín, mười tháng, khi Moon lớn dần, rõ nét hơn cô Hiền lại liên tục thắc mắc Moon không giống bà ấy, anh cũng không có điểm gì giống nên vài lần anh đã loé lên những suy nghĩ viển vông, bà ấy cũng từng nói năm sinh anh bố anh đi công tác chưa kịp về, bà ấy sinh sớm trước gần một tháng, sinh anh ra cũng không nhìn thấy mặt anh mà hai ngày sau mới thấy nên anh càng thêm nghi vấn. Suy nghĩ đó ám ảnh anh rất lâu, vì không muốn bản thân sống trong sự nghi hoặc nên dù đúng dù sai anh định từ đảo về sẽ thử làm xét nghiệm ADN rồi mới đi Nga thì xảy ra chuyện. Trước kia bị thương ở cảng Tân Lập nằm viện ở đảo người ta chỉ bảo anh thiếu máu không xét nghiệm chuyên sâu, hồi nhỏ đi viện cũng chưa từng thấy bác sĩ nhắc đến chỉ nói sơ qua là anh bị thiếu máu nên không rõ, bị thương mất máu người ta cũng chỉ truyền máu chứ cho đến khi nằm viện trên tỉnh đợt bị thương vừa rồi bác sĩ có hỏi anh có muốn điện di huyết sắc tố không vì bác sĩ nghi anh mang gen tan máu cuối cùng khi có kết quả bác sĩ có kết luận anh mang gen thật. Bác sĩ giải thích với anh gen này là do di truyền, nhưng anh nhớ bà ấy vài lần nằm viện kết quả máu bình thường, bố anh thì anh không rõ nhưng cô ruột anh tức em gái của bố anh cũng không mang gen này. Dù không chắc chắn nhưng anh nghĩ bố anh cũng không mang gen thì khả năng cao anh không phải con của bà ấy nên nỗi nghi hoặc lại càng lớn. Cho đến vài ngày rồi trước Khánh cũng đã đến viện tìm anh, đã nói với anh tất cả mọi chuyện còn mang bản xét nghiệm đến trước mặt anh. Tuy đã nghi ngờ nhưng vẫn thấy rất sốc.

Lần này đến lượt tôi há hốc mồm kinh ngạc lắp bắp hỏi:

– Khánh… biết anh còn sống?
– Cậu ta biết, cũng một phần nhờ cậu ta Hiếu mới tìm được anh. Em nghĩ xem Hiếu ở nước ngoài bao nhiêu năm vừa về nước sao có thể thông thạo địa lý được. Suốt thời gian anh nằm viện cậu ta cũng nhờ mối quan hệ mà thuê toàn bác sĩ giỏi đến chăm sóc cho anh. Cậu ta hận bà ấy, có lẽ cũng rất hận anh, nhưng vì em lại vẫn giúp Hiếu tìm anh đủ để anh hiểu cậu ấy quý trọng em nhiều thế nào. Thực lòng mà nói, nếu anh là cậu ta anh cũng sẽ ôm một lòng hận thù cho tới lúc chết đi, những việc bà ấy làm thật sự quá tàn ác, cậu ta có làm gì cũng đều không thể trách nổi. Những việc cậu ta làm không là gì so với những việc bà ấy đã gây ra đâu.

Tôi gật đầu cảm thấy Lâm nói rất phải, những việc Khánh làm đã là gì so với những việc mụ dì ghẻ làm. Anh cũng chưa làm ra chuyện gì trái pháp luật, có trả thù cũng chẳng giết người cướp của, đơn giản là cho mụ dì ghẻ một bài học trước khi mụ ta đi tù mà thôi. Có trách thì trách mụ ra gây ra trăm ngàn tội ác đất không dung, trời không tha, khiến bao gia đình bất hạnh, kéo theo cả một người không liên quan như Khánh vào cuộc, biến anh thành con của mẹ đẻ Lâm bị gieo rắc hận thù trong đầu nên mới trở nên lạnh lùng và tuyệt tình đến vậy.

– Anh chưa bao giờ muốn làm con bà ấy, từ nhỏ cho đến tận giờ phút sinh tử anh vùng vẫy trên biển khơi anh vẫn mong anh không phải con bà ấy. Biết rằng bản thân bất hiếu, nhưng có lẽ là ai cũng sẽ mong điều này, không ai muốn làm con của một người độc ác như vậy. Khi anh biết em là Bùi Hà Thảo, khi biết em còn sống anh đã rất vui, nhưng trong niềm vui đó còn có cả sự tuyệt vọng, sự tuyệt vọng không sao có thể đối diện nổi. Anh không biết giờ em còn chấp niệm hận thù không nhưng anh vẫn thấy đội ơn ông trời vì ít nhất khi ở cạnh anh và con, nhìn thấy anh và con em sẽ không phải nuốt những ám ảnh, đau thương hồi nhỏ vào trong lòng. Dù anh có phải con bà ấy hay không, người chịu nhiều đau khổ và tổn thương nhất vẫn là em, sự mất mát ấy chắc chắn không bao giờ có thể nguôi ngoai, nỗi đau em phải chịu vượt quá ngưỡng của một con người.

Nói đến đây, Lâm cũng dừng lại, anh ôm tôi rất chặt, hôn không ngừng lên mái tóc tôi, giọng nói cũng khàn đặc đi:

– Diệp Anh! Anh thương em!

Tôi nghe được tiếng trái tim mình nức nở không thôi, tôi nghẹn ngào đáp lại:

– Anh cũng chịu khổ đâu kém gì em, mẹ anh bị bà ấy hại suýt đã mất mạng, còn anh thì phải sống trong thân phận là con trai của bà ấy, phải chứng kiến tất cả mọi việc làm độc ác mà bà ấy gây ra. Anh phải sống trong sự giày vò và dằn vặt, anh khổ đâu kém gì em?

Lâm không trả lời mà chỉ cười hỏi tôi:

– Biết anh không phải con bà ấy em vui không?
– Anh muốn em nói thật hay nói dối?
– Tất nhiên là nói thật rồi.
– Nói thật là em rất vui, dù em có yêu anh nhiều đến thế nào, có cao thượng ra sao thì em vẫn mong anh không có máu mủ gì với bà ta. Nhưng nếu anh là con bà ta… em cũng sẽ vẫn yêu anh, cũng sẽ không buông tay anh nữa, bởi khi tưởng anh ch.ết đi, em mới nhận ra tất cả mọi hận thù đã không còn quan trọng, khi ấy em chỉ ước có thể đánh đổi tất cả để anh có thể quay lại với mẹ con em, anh có là con của bà ta cũng đã không còn quan trọng bằng việc anh còn tồn tại trên cõi đời này, sống cùng em trong cùng một không gian và thời gian. Anh nói đúng, trên đời này không có nỗi đau nào lớn bằng nỗi đau âm dương chia lìa, giờ em đã hiểu ra rồi.
– Một Bùi Hà Thảo mang hận thù suốt mười mấy năm, mẹ mất vì bà ấy, chị gái mất cũng vì bà ấy, đến em cũng suýt mất mạng nơi xứ người vì sự tàn nhẫn của bà ấy vậy mà dù anh là con của bà ấy vẫn chấp nhận tha thứ?
– Không phải em không hận bà ta nữa, cũng không phải em tha thứ cho bà ta, mà bởi đến cuối cùng khi suýt mất anh em cũng nhận ra tình yêu của em dành cho anh và con lớn hơn tất cả mọi hận thù. Anh không có lỗi gì cả, cũng đã phải chịu quá nhiều khổ đau rồi, anh có là con của bà ta em cũng sẽ chấp nhận đặt hận thù xuống, buông bỏ chấp niệm vì anh và con. Dù sao mẹ em, chị gái em cũng không thể sống lại được, bà ta cũng đã phải trả giá rồi, em không còn muốn ôm hận mà buông bỏ tình cảm này nữa. Lâm, em cần anh, rất cần anh.

Hai tay Lâm siết chặt lại, tôi biết anh đang đau lòng và thương tôi nhưng lúc này lòng tôi vô cùng nhẹ nhõm nhưng giọng vẫn lạc đi:

– Nếu anh không còn trên cõi đời này em cũng không còn biết mình phải tiếp tục sống thế nào. Cũng may mà đến cuối cùng anh vẫn trở về cùng em, đó mới là điều quan trọng còn chuyện anh là con của ai đã không còn ý nghĩa gì nhiều. Một người đàn ông như anh bỏ lỡ sẽ hối hận cả một đời. Anh là một người đàn ông ấm áp, dịu dàng, ôn nhu, tử tế, anh có đạo đức, sống lương thiện. Sự nỗ lực đến phi thường, vượt qua đủ loại chông gai, vượt qua đủ cay đắng gian khổ để trưởng thành rất đáng để em khâm phục. Dù sống trong hoàn cảnh nào anh vẫn biết vươn lên, biết phải trái, đúng sai. Anh là người tuyệt vời nhất mà em từng gặp, cũng là người duy nhất mà em yêu nhiều đến vậy. Đến cuối cùng em đã hiểu ra mình yêu anh nhiều thế nào rồi. Em rất sợ sinh ly tử biệt, trải qua chuyện kinh hoàng như vậy mới nhận ra tình cảm của mình là gì. Em sẽ không chờ đến kiếp sau nữa mà sẽ ở đây bên anh hết kiếp này.
– Diệp Anh!
– Dạ?
– Biết bà ấy không phải mẹ mình anh cũng rất vui, tuy rằng thật bất hiếu nhưng có một người mẹ như vậy anh thà không có còn hơn. Anh vui không phải vì chúng ta không còn rào cản gì nữa mà vui bởi em sẽ không còn phải dằn vặt hay bị giày vò, sẽ không phải nhớ đến quãng thời gian thơ ấu đau khổ khi thấy anh và con. Em khổ nhiều rồi, có tuyệt tình hay tàn nhẫn cũng không sai với bất cứ ai, em buông bỏ được hận thù cũng được, không buông bỏ được cũng không sao, đúng sai gì cũng không cần bàn đến nhưng nhất định tháng năm sau này Hà Thảo của anh phải thật hạnh phúc!

Ngay khi Lâm nói xong câu ấy, trên bầu trời cũng vụt lên một tia sáng. Chỉ một lúc sau cả bầu trời Hà Nội đã ngập tràn muôn sắc xanh đỏ tím vàng. Tôi không ngờ thời khắc giao thừa lại đến nhanh như vậy, chỉ cảm thấy hương gió xuân mơn thổi qua một vị ngọt ngào đến vô bờ. Có lẽ bởi trái tim đã được sống lại theo đúng nghĩa nên tôi cũng cảm thấy đây là màn pháo hoa đẹp đẽ nhất, diệu kỳ nhất, huyền ảo nhất mà tôi từng chứng kiến. Thế nhưng lúc quay sang Lâm tôi vẫn thấy anh chỉ nhìn mình, đáy mắt đọng lại duy nhất hình ảnh của tôi trong đêm ba mươi đầy pháo hoa rực sáng. Cho tới khi màn pháo hoa kết thúc anh cũng cúi xuống vội vã tìm kiếm môi tôi. Lần này nụ hôn của anh không còn hết mực dịu dàng mà mãnh liệt vô cùng. Có cảm giác như anh đã không còn cố gắng chịu đựng thêm nữa nữa, đầu lưỡi vương mùi kem đánh răng mát rượi luồn vào miệng tôi, cuốn lấy đầu lưỡi tôi, trầm luân dây dưa. Đầu óc tôi trở nên tê liệt nhưng cơ thể bỗng chốc đã nóng lên.

Gió xuân thổi qua đám lá cây, khẽ lay động mái tóc tôi, nhưng lại chẳng làm nguội đi được trái tim nóng bỏng của cả hai chúng tôi, nhất là sau bao nhiêu ngày xa cách, tưởng chừng như đã vĩnh viễn không thể gặp lại. Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, nhớ anh, yêu anh không sao có thể chịu đựng được nữa. Hai tay tôi ôm chặt lấy anh, đáp trả lại nụ hôn một cách điên cuồng.

Tuy rằng không uống chút rượu nào nhưng tôi và anh giống như đã say rồi, say đắm trong mối tình đầy đau khổ cho đến giây phút hiện tại hạnh phúc mà vẫn không sao tin tược. Cả hai chúng tôi cứ thế mặc sức quấn lấy nhau không còn biết trời đất là gì, mặc cho cho trên bầu trời thi thoảng vẫn loé lên những tia sáng cuối cùng trong thời khắc giao thoa của năm mới và năm cũ. Nụ hôn nóng bỏng chà sát không ngừng, cánh môi tôi cũng đỏ ửng vẫn không thể nào buông ra, chỉ có những tiếng thở gấp gáp, hỗn loạn, tiếng trái tim đập rộn ràng mang theo những nỗi nhớ thương trong lồng ngực.

Không rõ sau đó pháo hoa đã tắt từ khi nào, cũng chẳng biết cả hai làm cách gì để đến di chuyển được đến phòng khách trên tầng, chỉ biết khi tấm lưng tôi chạm đến chăn gối ấm áp trên đó thì quần áo trên người cả hai đã trở nên xộc xệch. Anh cúi đầu nhìn tôi sâu nặng, âm thanh trầm ấm cất lên:

– Anh đã chờ em lâu lắm rồi!

Nghe đến câu ấy, tất cả những cảm xúc của tôi như bùng nổ, tôi hổn hển kéo áo anh ra, không còn bất cứ một cảm giác ép buộc nào, chỉ thấy khao khát, mong chờ được hoà vào anh.

Còn anh vừa dứt lời đã nhanh chóng phủ xuống bờ môi tôi, lần này nụ hôn thêm mười phần mãnh liệt, nồng cháy đến mức hai tai tôi hoàn toàn ù đi, toàn bộ linh hồn như bị anh rút cạn, khao khát càng lúc càng không kiểm soát được, chẳng mấy chốc váy áo đã vương khắp sàn nhà, hai cơ thể trần truồng cũng quấn lấy nhau.

Tay anh chạm lên phía sau lưng kéo sát lại gần, tay còn lại chạm lên bầu ngực tôi tuỳ ý xoa nắn. Bao lâu rồi tôi chưa có cảm giác đê mê điên dại này, bàn tay ôm lấy anh, tay còn lại chạm xuống vật thể cương cứng kia mơn trớn. Anh hôn tôi càng thêm sâu, rồi từ từ nhả lưỡi lướt nhẹ từ cổ xuống dưới tận nơi sâu thăm thẳm. Tôi hơi đẩy anh ra, anh lại nhướn người ngậm chặt bờ ngực đang phập phồng hôn đến tê liệt. Bàn tay anh di chuyển dọc từ bụng xuống dưới rồi tách nhẹ nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể, những ngón tay chạm vào hoa huyệt bên dưới, lách một cách thuần thục khiến tôi vừa run rẩy vừa nóng rực chỉ biết quặp chặt lấy anh thở gấp. Anh vẫn ngậm chặt núm hoa hồng căng đầy thi thoảng trêu người còn cắn nhẹ vào, mỗi lần cắn của anh là mỗi lần tôi cong cả người vì kích thích cực độ, bên dưới ngón tay anh vẫn không ngừng nghỉ trêu đùa, khám phá, hai chiếc lá bên dưới ấy cứ theo nhịp của anh rung lên, ngón tay kia đột nhiên khẽ đưa thẳng vào sâu bên trong. Tôi không còn chịu được nữa rên lên một tiếng, anh càng thấy vậy lại động tác càng trở nên nhanh dứt khoát, hai núm hoa trên ngực đỏ ửng lên, hai canh tay bấu chặt lên vai anh. Khi chạm lên vết sẹo trên ấy, tôi nhướn người lên ôm lấy thân thể vững chãi hôn liên tục.

Ngay khoảnh khắc ấy anh cũng quỳ xuống, đặt cánh môi mình lên hoa huyệt bên dưới hôn không ngừng. Trước kia tôi từng rất ngại ngùng khi anh dùng cách này để ân ái, nhưng giờ ngoài khoái cảm bùng nổ tôi chỉ thấy cơ thể như cánh hoa lạc trôi giữa dòng sông được anh nâng niu, trân trọng không còn đẩy anh ra mà giữ lấy vai anh rên rỉ. Chiếc lưỡi ướt át chạm đến những dây thần kinh nhạy cảm nhất, toàn thân như có một luồng điện chạy dọc, đốt cháy lại toàn bộ khát khao vẫn còn chưa kịp cuộn trào hết ban nãy, ái tình trào dâng như một cơn sóng lớn khiến tôi chỉ muốn chìm trong đó. Cho tới khi tôi không thể nào chịu nổi Lâm cũng nhướn người đẩy vật thể căng cứng kia vào cơ thể tôi.

Toàn thân tôi co rút, mười đầu ngón chân bấm chặt lên bờ vai anh. Anh hôn tôi không ngừng, thân dưới vận động kịch liệt vào ra, hai thân thể như sát lại với không rời. Chưa bao giờ tôi cảm thấy đê mê như vậy còn suýt chút đã hét lên. Bóng tối lan tràn khắp không gian, chỉ còn lại ánh đèn in bóng lưng anh trên bức tường đối diện. Trong cơn kích tình cuồng loạn, tôi nghe tiếng anh hổn hển nói:

– Anh nhớ em! Rất nhớ em.

Tôi ôm chặt lấy tấm lưng có vết sẹo, chạm lên cả vết sẹo trên tay anh, rốt cuộc một giọt lệ cũng chảy xuống gối đáp lại:

– Em cũng rất nhớ anh! Còn một điều em chưa từng nói, Lâm! Em yêu anh!

Anh nhắm nghiền mắt, cúi xuống chạm môi lên vành tai tôi, dùng cánh môi nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi. Đến khi đạt đến đỉnh cao của cực khoái một dòng nước ấm tuôn trào vào cơ thể anh cũng ôm chặt lấy tôi, tiếng nói gần như đứt quãng:

– Cuối cùng anh cũng chờ được em rồi! Hà Thảo! Anh yêu em! Yêu rất nhiều!

Đêm đó tôi và anh làm rất nhiều lần, những cuộc ân ái triền miên không dứt. Lâm dường như không biết mệt mỏi, hoặc có thể đã chịu đựng nỗi nhớ nhung quá lâu, giày vò trắc trở quá lâu, đến khi có được nhau lần nữa thì bao nhiêu cũng chẳng cảm thấy đủ. Cuối cùng cả hai đã mệt nhoài kiệt sức, anh mới chịu nằm xuống ôm hôn tôi, bế tôi về giường cùng Moon, ôm chặt lấy cả tôi và con chìm vào giấc ngủ.

Bên ngoài kia, những ngôi sao cũng lấp lánh trên nền trời mang sắc xuân thăm thẳm. Anh chờ tôi đã mười mấy năm rồi, còn tôi sẽ dùng cả quãng đời về sau làm ngôi sao sáng nhất chờ anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN