Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa


Chương 21


Nam Sơ sửng sờ nhìn nửa chén cơm trước mặt, người đã không còn ở đây, thoảng qua như một cơn gió.

Cửa căn tin rộng mở.

Ngay sau đó lại là một trận tiếng bước chân dồn dập, có mấy đạo bóng dáng lướt qua cửa, dưới ánh mặt trời, là dáng vẻ bọn họ liều lĩnh, dũng cảm tiến tới, Nam Sơ tựa hồ như thấy được những hạt bụi dưới chân họ.

Đội viên khác đang nghỉ trưa, Lâm Lục Kiêu là người đầu tiên vọt tới gara, cấp tốc thay đồ phòng cháy, bên tai mang một tai nghe vô tuyến, một bên nghe tiếp tuyến viên báo tình huống hiện trường, một bên cúi đầu nhìn đồng hồ, không đến một phút đồng hồ, đội viên chuẩn bị xong, anh lên xe, phân phó đội viên xuất phát.

Trong tai nghe vẫn là giọng của tiếp tuyến viên:

“Đông khu Bắc Giao có nhà máy hóa chất nổ mạnh, trước mắt phỏng chừng nhân viên kẹt bên trong là hai trăm người, đều là công nhân nhà máy hóa chất, khu vực này rất rộng, tìm lối vào sẽ tương đối khó khăn, còn có nhiều chất lỏng dễ gây cháy nổ, mọi người chú ý an toàn, đã phái đội ba và đội năm qua trợ giúp.”

Lâm Lục Kiêu nhìn ngoài cửa sổ, điều chỉnh tai nghe, “Đã biết.”

Sau đó, ngắt.

Kết quả xe vừa chạy đến cửa đã bị tổ chương trình ngăn lại.

Đạo diễn vừa nghe người ta nói đây là một vụ nổ lớn, ngựa không dừng vó chạy tới, hi vọng mãnh liệt có thể mang theo bọn họ đến hiện trường ghi hình lấy cảnh.

Lấy cảnh? Chuyện liên quan đến mạng người, bị họ dùng hai từ nhẹ bẫng này để yêu cầu, Lâm Lục Kiêu im lặng, ngay cả đội viên đều bốc hỏa. Tính tình Lâm Lục Kiêu vốn không tốt, tức thời cũng không tức giận, hạ cửa sổ xe xuống, rống lên một câu với người bên ngoài: “Tránh ra.”

Đạo diễn bị người này rống la, trong lòng mặc dù không vui, nhưng ở địa bàn của người ta, không dám biểu hiện rõ ra, còn nói thêm, “Chúng tôi muốn có một cảnh quay trực tiếp.”

Lâm Lục Kiêu triệt để lạnh mặt xuống, “Cảnh quay trực tiếp chúng tôi sẽ chuẩn bị sau, hôm nay là một vụ nổ lớn! Tôi sợ các người có mạng đi nhưng không có mạng ra, nhanh tránh ra, bằng không tôi lập tức xin đình chỉ chương trình của các người!”

Nói xong nâng cửa sổ xe lên, phân phó đội viên: “Lái xe, hắn không nhường đường thì tông thẳng.”

Thanh âm lãnh triệt rồi.

Chờ xe rời đi, đạo diễn tức giận đến ném cuốn vở xuống, ngẩng đầu liền mắng trợ lý phía sau, “Cậu nói hắn ta là cái thá gì?! Là cái gì hả? Chỉ là một tên trung đội trưởng đội phòng cháy, ngay cả thiếu tá cũng không phải, cậu nói hắn ta ngạo mạn cái gì chứ?!”

Trợ lý cúi đầu, không nói một lời.

Đạo diễn vuốt tóc, thở hổn hển, nhìn bóng dáng xe cứu hỏa phía xa, giận quát một tiếng: “Nói chuyện!”

“Ba anh ta… Là thiếu tướng.”

Đạo diễn trung niên thở ra một hơi, thổi bay tóc mái phía trước, “Ông đây không biết sao? Còn cần cậu nhắc tôi hả?!”

Căn tin, Nam Sơ cúi đầu ăn cơm, tất cả đồ còn lại trong chén đều ăn hết.

Dì làm bếp thở dài đi ra, dọn chén của Lâm Lục Kiêu xuống, vừa dọn vừa nói, “Bao giờ cũng như vậy, đi vội, đến cơm cũng không kịp ăn vào miệng.”

Nam Sơ dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn dì.

Dì làm bếp trong căn tin cười cười với cô, “Con ăn nhiều một chút, không đủ dì lại lấy cho, bên trong còn, chờ đội trưởng Lâm trở về, dì lại lấy cho cậu ấy.”

“Bọn họ thường xuyên như vậy ạ?”

Dì làm bếp thấy nhiều trường hợp như vậy, “Người dân báo nguy cũng sẽ không quản lúc đó con đang ăn cơm hay đang ngủ đâu.”

Quả thật vậy.

Đại đa số người ta hay cho rằng, phòng cháy công an thầy thuốc y tá các ngành nghề này đều giống nhau, trong đó chua xót khổ lạt chỉ có bản thân trải qua mới rõ ràng được, Nam Sơ vừa tới đây đã nghe Thiệu Nhất Cửu nói qua một chuyện.

Đại khái cũng mấy tháng trước, bọn họ nhận được một cuộc điện thoại báo nguy, đến từ khu biệt thự Bắc Tầm (Cửu Giang), con mèo của một cụ bà mắc kẹt trên cây, con trai bà cụ gọi báo nguy, công an tìm phòng cháy, qua tay lại gọi điện thoại phòng cháy, ngày đó vừa khéo Thiệu Nhất Cửu trực ban, anh tìm hai người trong đội qua lên cây đưa con mèo xuống.

Con mèo này không biết chơi ở đâu bị thương ở chân, chân sau bị gãy xương, mất chút thời gian mới đưa xuống được.

Con trai của bà cụ vừa thấy con mèo này bị thương, đẩy trách nhiệm này lên người bọn họ, cho là bọn họ xử lý không tốt làm con mèo này bị què, giọng điệu thập phần ác liệt, thành viên trong đội hơi tức giận bất quá chỉ cãi hai câu với người này, kết quả người con trai này của bà cụ lại còn nói thái độ phục vụ của bọn họ không tốt, muốn trách cứ bọn họ.

Người này đi tìm trung Đội trưởng trách cứ bọn họ, nói ngày đó nhân viên phòng cháy có thái độ phục vụ không tốt, kết quả vừa khéo đụng vào họng súng Lâm Lục Kiêu, giáo huấn cho người đó một trận, “Anh có trả thù lao sao? Còn thái độ phục vụ? Bọn họ là nhân viên chính phủ quốc gia, tôn trọng nhau, nếu anh không xem người khác là người, người khác cũng có thể coi anh là người sao? Thời điểm bọn họ vất vả, các người đều trốn ở trong chăn ngáy khò khò đó, thời điểm bọn họ vì quốc gia hy sinh, anh ngay cả lên cây bắt mèo xuống cũng không dám.”

Một trận này làm cho Thiệu Nhất Cửu bị biến thành có chút thất vọng đau khổ, bản thân tràn ngập nhiệt huyết, vượt lửa băng sông vì xã hội này mà trả giá, cuối cùng được hồi báo lại là như vậy, vì chuyện này cũng rầu rĩ không vui rất nhiều ngày, thẳng đến khi Lâm Lục Kiêu tìm được anh.

Thiệu Nhất Cửu xin lỗi anh, “Thực xin lỗi.”

Lâm Lục Kiêu ngồi xuống bên cạnh anh, đốt điếu thuốc, trong tay thưởng thức bật lửa, hỏi anh: “Xin lỗi cái gì?”

Thiệu Nhất Cửu cúi đầu, ấp úng: “Tôi không nên cãi nhau với họ, làm tổn hại hình tượng quân nhân quốc gia.”

Ngón cái ngón trỏ của Lâm Lục Kiêu nắm bắt bật lửa, vung lên, thổi ra ngụm khói, “Biết là tốt.”

“Tôi cảm thấy rất thất vọng đau khổ.”

Lâm Lục Kiêu biết cậu chàng này có một ít cảm xúc, anh không nói chuyện, lẳng lặng nghe anh nói.

“Cảm giác bản thân làm những việc này rất không có ý nghĩa, mẹ em lúc trước nói em cố gắng học hành thật tốt, em không nghe, hiện tại tham gia quân ngũ thật vất vả nhưng có chút cảm giác thành tựu, giống như ông trời lại cho em một cái tát, người ta chẳng những không cảm kích mình, còn cho rằng mình nhàn hạ không chuyên nghiệp, chúng ta đây bình thường được huấn luyện thì tính cái gì, chúng ta vất vả là vì cái gì?”

Lâm Lục Kiêu nói cho anh: “Chúng ta làm việc này không phải muốn người ta cảm kích mình, mà là vì quốc gia.”

Thiệu Nhất Cửu cười lạnh, anh nhớ tới ngày đó cãi nhau, đối phương nói câu nói nặng lời đầu tiên là: “Mẹ nó bất quá chỉ là lính phòng cháy, là binh chủng thối nát nhất cả nước, mẹ nó lợi hại như vậy, mày có bản lĩnh thì đi làm bộ đội đặc chủng kìa?! Không có tích sự mà còn ra vẻ cái gì.”

“Bọn họ căn bản không xem chúng ta là một.”

Lâm Lục Kiêu lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, nâng tay đẩy đầu của anh một chút, nói: “Không được nghĩ như vậy.”

“Mọi người đều nói lính phòng cháy là yếu nhất, không có thương vong.”

Lâm lục kiêu ngoắc khóe miệng, nói đùa: “Chúng ta có súng bắn nước, ai nói cậu như vậy, cậu lấy nước băng hắn ta, cam đoan so với M82□□ chống khủng bố còn lợi hại hơn.”

Thiệu Nhất Cửu bị trọc cho nở nụ cười, “Khó có được anh còn có thể đùa.”

Lâm Lục Kiêu ngậm thuốc, chợt nhíu mày, rất nghiêm cẩn nói: “Tôi nói nghiêm túc.”

Cảm xúc của cậu trai trẻ đã được trấn an kha khá.

Hai người đứng lên, ánh nắng trên đầu, cách đó không xa là dãy núi rừng xanh ngắt, lờ mờ, đỉnh núi bị che một tầng lụa mỏng.

“Lâm đội, vì sao anh muốn vào đội phòng cháy, với điều kiện của anh kỳ thực ngươi có thể vào bộ đội đặc chủng mà.”

Lâm Lục Kiêu vứt điếu thuốc, nhìn một mảnh xanh đậm trước mắt, tầm nhìn mở rộng, “Đi chỗ nào đều giống nhau, đều là vì quốc gia, cậu ngẫm lại xem, binh lính biên cảnh bảo vệ lãnh thổ quốc gia, mà chúng ta là bảo vệ con dân và tài sản quốc gia. Cho nên, cho dù xã hội này có tồn tại một hai tên cặn bã như vậy, nhưng chúng ta không thể quên công việc trách nhiệm của bản thân. Chỉ cần bọn họ một ngày còn là công dân quốc gia, chúng ta còn có nghĩa vụ bảo vệ bọn họ, dù cho lần sau ở trong đám cháy thấy tên cặn bã đó, tuy rằng cậu ghê tởm hắn, nhưng cậu còn phải cứu hắn ra ngoài, cho dù có bởi vì vậy mà có thể hy sinh tính mạng của mình, nhưng cậu phải làm như vậy, đây mới là tư cách của một lính phòng cháy thực thụ. Hiểu chưa?”

Thiệu Nhất Cửu hiểu rõ, sao mà không rõ được, ngay cả Nam Sơ có thể hiểu rõ trọng trách trên vai bọn họ, cả đám đều mấy tên nhóc hơn hai mươi rồi, vừa vặn biết gánh trọng trách cũng không thấy được nhẹ hơn so với ai.

Nam Sơ bỗng nhiên có chút hiểu được tính tình này của Lâm Lục Kiêu sao mà dưỡng thành rồi.

Anh cũng là người đàn ông bình thường, sẽ có thất tình lục dục, cũng có người đáng ghét, khi có hỏa hoạn, mặc kệ anh có bao nhiêu chướng mắt người nọ, dù có ảnh hưởng đến tính mạng cũng phải cứu hắn.

Đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của anh.

Nam Sơ trầm mặc bưng chén cơm của mình lên cấp tốc ăn vào, quỵt miệng lại đưa tay tới chỗ dì làm, “Đưa chén đó cho con.”

Dì sửng sốt, “Đây là của đội trưởng Lâm đã ăn rồi, nếu con chưa ăn no, dì vào trong lấy thêm cho con.”

Nam Sơ kiên trì lấy chén, ánh mắt lòe lòe ánh sáng, nói: “Không sao ạ, đội trưởng ghét nhất là lãng phí.”

Dì: “Con thật sự muốn ăn sao?”

Nam Sơ gật đầu, “Dì cứ đưa cho con.”

Dì cầm chén đưa cho cô.

Nam Sơ cấp tốc ăn xong, sờ sờ bụng phình lên.

Em đã ăn xong hết rồi.

Anh phải bình an trở về đó.

Thời điểm Nam Sơ trở lại ký túc xá, đạo diễn và chỉ đạo Dương cũng đang thảo luận cảnh quay tiếp theo.

Thấy cô trở về, Dương Chấn Cương an ủi hai câu, Nam sơ lắc đầu tỏ vẻ bản thân không có việc gì, “Sao anh không đi?”

Dương Chấn Cương nói: “Tôi và Lâm đội đi đến nơi, Lâm đội cố ý dặn dò để tôi ở lại xem mọi người, hiện ở trong đội ngoại trừ thương binh thì đều đã đi cứu viện, vài binh lính nghỉ phép cũng gọi trở lại, tình huống lần này rất khẩn cấp hơn nữa tương đối nghiêm trọng, mấy ngày nay tổ chương trình trước tạm dừng quay hình, đội trưởng đồng ý cho mọi người ở lại trong đội.”

Nghiêm Đại vội hỏi: “Tôi có thể về nhà không? Sau đó sẽ quay lại.”

Dương Chấn Cương nghĩ nghĩ, “Mọi người tạm thời trước đừng đi đâu hết, thân phận hiện tại của mọi người đã là quân nhân rồi, rời khỏi đơn vị và về đơn vị đều cần thông qua sự phê chuẩn của cấp trên, lời này cũng là Lâm đội vừa rồi trước khi lên xe nói với tôi, tình huống cụ thể phải đợi cậu ấy trở về chúng ta lại thương nghị.”

Từ Á cười hiền hòa: “Được, không có việc gì, dù sao gần đây em cũng không có lịch diễn, chỉ đạo Dương, cứ bận việc của anh đi, không cần phải trông chúng em nữa đâu.”

Nghiêm Đại ngồi phịch xuống ghế.

Nam Sơ im lặng một lát, hỏi Dương Chấn Cương: “Có nguy hiểm lắm không?”

Dương Chấn Cương liếc nhìn cô một cái, ánh mắt khẽ nhúc nhích, vừa nãy mới nhận điện thoại khẩn, toàn bộ nhân viên công tác đều vây quanh hỏi vấn đề quay phim, đạo diễn còn ngăn nói phải muốn cùng quay, đến ngay cả Từ Á trong ngày thường là cô gái hiền lành dễ gần, đến lúc này cũng chỉ quan tâm một câu về vấn đề ghi hình.

Ngược lại cô gái trong ngày thường nhìn qua không chịu để tâm, thình lình bất ngờ quan tâm bọn họ có nguy hiểm hay không.

Dương Chấn Cương có chút cảm động, nhưng trái tim băng giá, lắc đầu, “Không biết tình huống bên kia, nghe nói là nhà máy hóa chất nổ mạnh, đến bây giờ còn có không rõ chất lỏng đang không ngừng phát sinh cháy nổ liên hoàn không, đây là tình huống chúng tôi không có biện pháp khống chế, cô đừng quan tâm, nghe Lâm đội nói cô bị cảm nắng, ở ký túc xá cố gắng nghỉ ngơi một chút.”

Tinh thần Nam Sơ tỉnh táo, “Lâm đội từng nói với anh sao?”

Dương Chấn Cương gật gật đầu, “Vừa trước khi gọi điện thoại cho tôi, cố ý nhắc tới cô.”

Nam Sơ: “Nhắc tới tôi cái gì?”

Dương Chấn Cương nghĩ nghĩ giọng nói trầm tĩnh vừa mới trong điện thoại kia, “Để tôi trông chừng cô, đừng để cô phát bệnh nữa.”

Nam Sơ tự nhiên xem cái câu phát bệnh này lý giải thành vì bị cảm nắng.

Thực không biết nguyên văn lời Lâm Lục Kiêu là, – – Cô nhóc kia có tật xấu, anh trông chừng cô ấy một chút, đừng để cô ấy thừa dịp tôi không ở đây thì gây rối.

Dương Chấn Cương mới vừa đi, phòng ngủ chỉ còn lại ba nữ binh.

Tổ chương trình trả điện thoại cho nhóm các cô, cố ý dặn dò không được chụp ảnh.

Từ Á không có việc gì mở livestream tán gẫu với bạn trên mạng, châm chọc huấn luyện vất vả, Nghiêm Đại đang xem kịch bản, là bộ phim điện ảnh hai tháng chuẩn bị bấm máy, Nam sơ cũng tham diễn, hai người đều là nữ phụ, nhưng phân đoạn của Nam sơ nhiều hơn nghiêm đại một chút.

Quả thật Nghiêm Đại chịu khó đóng phim hơn Nam Sơ, Nghiêm Đại là thật vì bản thân mà cố gắng, gia cảnh của cô không quá tốt, nhưng người đặc biệt rất mạnh mẽ, biết bản thân muốn gì, nên nỗ lực không từ thủ đoạn để lấy được. Cô không được xem là diễn viên có thiên phú, rất nhiều đạo diễn tuy rằng cảm thấy cô có tâm cơ, nhưng quả thật cô rất chuyên nghiệp.

Mà Nam Sơ thì lại tương phản, cô có thiên phú, nhưng cô không chịu để tâm, hoặc là nói căn bản cô không thèm để ý đến danh lợi tiếng tăm bên ngoài, nhận quay phim đều là công ty nhận cho cô, quay xong, kết thúc công việc, cũng không chịu tập luyện nâng cao kỹ thuật diễn xuất, hoặc là nói đúng hơn là cô không có dục vọng tồn tại ở giới giải trí này.

Hai người là tương phản, đây cũng là nguyên nhân Nghiêm Đại khó chịu với cô.

Cảm thấy cái người Nam Sơ này có chút cà lơ phất phơ, không có lòng cầu tiến, mặc cho người bên ngoài mắng thế nào cô cũng chỉ thờ ơ, lúc trước nghe nói sự tích đua xe của cô, hơn nữa chương trình này, ngẫm lại cũng là dựa vào quan hệ với Tưởng Cách.

Nghĩ vậy, trong lòng lại càng thêm khinh thường.

– – Giả vờ thanh cao như vậy, kết quả là còn không phải nhờ vào đàn ông sao?

Nam Sơ lấy di động gọi cho Thẩm Quang Tông, lại lướt xem weibo, tin tức bôi đen cô càng nhiều hơn, cô thờ ơ liếc mắt nhìn, tới tới lui lui qua lại cũng chỉ có mấy lời này, cũng không thèm để ý.

Từ Á nắm di động kinh ngạc hô lên, “Lên tin nóng rồi.”

Nghiêm Đại: “Cái gì?”

Từ Á: “Bắc Giao có nhà máy hóa chất nổ mạnh, còn có ảnh chụp hiện trường, hai người lên weibo xem đi, sự kiện lần này xem ra thật sự rất lớn đó.”

Hiện tại cách thời gian xảy ra vụ nổ đã qua ba tiếng rồi, bởi vì có Big V (Một công cụ hỗ trợ chuyển tiếp của weibo) hỗ trợ phát, bỗng chốc đã lên đầu trang.

Có phóng viên ở hiện trường trực tiếp chụp hình, Nam Sơ lập tức theo dõi trang weibo của phóng viên này, mỗi tấm hình đều sẽ nhìn một chút, buổi chiều lúc bốn giờ, cô lướt đến tấm ảnh có hình của Lâm Lục Kiêu bên trong.

Trong trí nhớ của cô, người đàn ông này hình như đều là một dáng vẻ sạch sẽ, dáng vẻ thẳng tấp trang nghiêm của một quân nhân, dù cho là quần áo thường ngày cũng là áo thun và quần đen, chưa từng thấy dáng vẻ đầy bụi bẩn lem luốt của anh.

Phía sau là ánh lửa cháy đỏ rực, trong lòng anh đang ôm một người mới đoạt lại từ trong tay Tử Thần.

Weibo này được không ít người theo dõi, có người ở phía dưới bình luận, “Tuy là lỗi thời, nhưng vẫn muốn nói anh trai phòng cháy này rất đẹp trai.”

Từ Á nhìn weibo này, lướt đọc bình luận, đưa di động qua, cho kết luận: “Đội trưởng của chúng ta sẽ tức giận lắm đây.”

Nghiêm đại đang đọc kịch bản, nghe lời này, cũng bị hấp dẫn lực chú ý, “Sao sao?”

Từ Á chỉ, “Weibo của em có kết bạn với anh ấy. Em cũng có bình luận rồi.”

Ba người vừa mới vào đội dựa theo yêu cầu của tổ chương trình mà kết bạn với nhau.

Nam Sơ cũng vừa mới nhìn thấy weibo của Từ Á, công chúa nhỏ bình dân: “Đội trưởng của tôi thật tuyệt!”

Phía dưới còn có fan trả lời: “Đội trưởng đẹp trai như vậy nhất định đối xử với công chúa nhỏ của chúng ta tốt lắm.”

Nghiêm Đại cũng bình luận, “Một tim cho đội trưởng.”

Sau đó để điện thoại xuống, cảm khái nói: “Kỳ thực đội trưởng Lâm thật sự rất có hương vị, vừa đẹp trai lại manly.”

Từ Á đồng ý điểm đầu, “Đúng đó, nhưng mà tuổi quá lớn không phải gu của em.”

Nghiêm Đại liếc nhìn cô nàng một cái, dứt khoát không xem kịch bản nữa, một bộ nghiêm trang thảo luận với cô nàng, “Không lớn, mới hai mươi chín, đàn ông lớn một chút mới có thể thương em, tìm người bằng tuổi, mỗi ngày để chơi đùa sao?”

Từ Á khoát tay, “Kiểu so sánh tương đối này, em thích kiểu như Mục Trạch, tiểu thịt tươi.”

Nghiêm Đại cười hừ một tiếng: “Em chính là còn nhỏ, kiểu như Mục Trạch này bản thân còn chưa có trải đời bao nhiêu, em còn trông cậy vào cậu ta có thể thương em nhiều hơn hả. Hơn nữa, với thân thể gầy yếu của Mục Trạch, ngóc đầu lên thì rất yếu. Kiểu như đội trưởng Lâm mới mạnh mẽ.”

Nghiêm Đại nói trắng ra như vậy, Từ Á sửng sốt một chút, ý vị thâm trường mà cười cười.

“Nghiêm Đại, chị có ý vậy sao?”

Nghiêm đại hào phóng thừa nhận, “Có như vậy một chút.”

Ham muốn. Bình thường.

Nam Sơ nhìn qua, nói thẳng ý nghĩ đó ra như vậy, nhưng biểu cảm của Nghiêm Đại lại cao quý như thiên nga trắng.

Trong ánh mắt cô ta viết – –

Xem ra bất quá cô ta chỉ nghĩ là □□, tùy tiện vẫy tay, người ta sẽ quỳ gối dưới váy thạch lựu của cô ta.

Nam Sơ cười hừ, lắc đầu.

Là ai nói, tình giao hữu của phái nữ tất cả đều là dựa vào bát quái mà tăng thêm, lần này, câu lòng bát quái của Từ Á lên, giựt giây cô: “Nếu không chị thừa dịp trong chương trình này, cố nỗ lực, nói không chừng thật có thể thành đó? Em thấy đội trưởng Lâm bình thường đối với chị cũng tốt, lo lắng cho chị.”

Nam Sơ bóc viên kẹo lúc giữa trưa Lâm Lục Kiêu đưa cho cô, nhét một viên vào miệng, nhàn nhạt nói: “Em bị ảo giác hả.”

Hai người nhìn qua, người phía sau thảnh thơi ngồi trên ghế, biểu cảm nhàn nhã.

Từ Á vô tội bĩu môi: “Ảo giác sao? Em cảm thấy đội trưởng Lâm rất quan tâm tới chị Nghiêm Đại.”

“Anh ấy là đội trưởng, đương nhiên đều sẽ quan tâm tới mọi người.” Nam Sơ tựa vào trên ghế nhai kẹo.

Nghiêm Đại cười, nhìn Từ Á nói: “Nam Sơ nói đúng, anh ta là đội trưởng, đều quan tâm tới tất cả mọi người, sẽ không cố ý quan tâm ai.”

Từ Á cái hiểu cái không gật đầu.

Lời này giả lại không thể giả, có một số phụ nữ chính là dễ dàng bị người khác giựt giây mà sinh ra lòng tự tin to lớn, Từ Á này nói quả thật làm cho Nghiêm Đại có một chút suy nghĩ sai lệch, mà lời Nam Sơ nói theo ý cô ta không thể nghi ngờ chính là ghen tị.

Nghiêm Đại hiểu lầm Nam Sơ về chuyện của Nhiễm Đông Dương bắt đầu từ những chuyện nhỏ vụ vặt như vậy, tuy rằng sau này Nghiêm Đại nhận rõ Nhiễm Đông Dương chính là tên đàn ông cặn bã mười phần, nhưng cô không cách nào tiêu trừ địch ý của bản thân với Nam Sơ, huống chi hai người còn cùng một công ty, lại còn cùng một kiểu hình tượng nghệ sĩ, khắp nơi bị người so sánh, mà đối với Hàn Bắc Nghiêu xem ra là, Nam Sơ có giá trị hơn cô, cho nên tài nguyên Nam Sơ tốt hơn nhiều so với cô.

Tuy rằng cô thật sự không hiểu một người đầy tai tiếng như vậy đến cùng có cái gì đáng giá để Hàn Bắc Nghiêu bỏ tiền đầu tư, cái này đại khái là khác biệt giữa ánh mắt của đàn ông và phụ nữ.

Buổi tối ba ngày sau xe cứu hỏa mới trở về.

Một đám mỏi mệt không chịu nổi, bẩn thỉu dơ dáy đầy người từ trên xe bước xuống, Nam Sơ dựa vào hành lang ký túc xá ăn kẹo, hai tay vịn rào chắn, ánh mắt nhìn xuống nhìn mấy người trên xe xa xa.

Xếp thành hàng, đứng thẳng.

Lâm Lục Kiêu đứng đối diện chào theo quân lễ, sau đó tuyên bố giải tán, xe lái vào gara, các đội viên về ký túc xá thay quần áo, bóng lưng mảnh khảnh kia đi về hướng ngược lại.

Nam Sơ đứng trên hành lang một lát, rồi đi xuống dưới.

Thời điểm xuống lầu, có đội viên lục tục đi lên, đi đầu là Thiệu Nhất Cửu, hốc mắt hồng hồng, khuôn mặt nhem nhuốc cực lực khắc chế run rẩy, Nam Sơ biết, là có người hy sinh rồi. Ngày hôm qua lúc lướt weibo, lục tục nhìn thấy tin tức có lính phòng cháy hy sinh, nhưng đến nay không báo tên, cũng không thông báo là đội nào.

Thiệu Nhất Cửu gặp Nam sơ cũng không nói chuyện.

Trong lòng Nam Sơ đã hiểu, nhất định là trong đội cậu nhóc này.

Lâm Lục Kiêu không về ký túc xá, về văn phòng trước, Nam Sơ vừa mới nhìn thấy anh đi về phía dãy lầu giáo dục chính trị, cũng vội vàng chạy nhanh theo.

Lâm Lục Kiêu lên lầu bốn, trên lan can lầu có một người đang dựa vào, phía sau vắng vẻ trống không, tất cả đều là phòng.

Nam Sơ giang hai tay về phía anh, ý cười yên nhiên, ánh mắt rất sáng, so với ánh trăng phía sau còn sáng hơn, giọng nói phá vỡ màn đêm.

“Đội trưởng Lâm, đến đây, em ôm anh một cái.”

Lâm Lục Kiêu đứng trên ba bốn bậc thang, ngẩng đầu nhìn cô, hốc mắt có chút đỏ, trên người trên mặt đều là bụi bẩn bám đầy, chỉ có ánh mắt này đặc biệt thâm trầm, đó là một đôi sáng ngời thanh trong, cong cong.

Không đợi anh nói gì, Nam Sơ nói xong đi xuống bậc thang tới chỗ anh.

Xuống tới bậc thứ sáu, đứng lại.

Độ cao của hai người đã hơi cân bằng, Nam Sơ cao hơn nửa centimet.

Cô đưa tay, ôm lấy đầu anh, hai bàn tay nhỏ đặt bên tai anh, nghiêng người qua, nhìn xuống mắt anh.

“Đừng đau buồn.”

Cô đang dỗ anh.

“Anh chọn em đi, em không sợ chậm trễ.”

Nam Sơ ôm đầu anh, gắt gao dõi theo đôi mắt anh, nhẹ nhàng nói.

Giống nhất đứa bé đang nói mớ, yêu cầu một viên kẹo mà mình muốn.

Thành kính lại nghiêm túc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN