Ta Lỡ Hẹn Với Nàng Ở Kiếp Trước - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Ta Lỡ Hẹn Với Nàng Ở Kiếp Trước


Chương 3


Đã gần một tuần trôi qua kể từ khi xuất viện, Mịch Chi dần làm quen lại với cuộc sống hàng ngày. Cô liên lạc với đám bạn cũ, hẹn nhau lê la hàng quán ven đường ôn lại chuyện trước kia.

Cùng với ba mẹ mỗi ngày quay quần bên mâm cơm gia đình, nói nhau nghe những chuyện lúc xưa lẫn những chuyện cô không đuoc chứng kiến trong quãng thời gian hôn mê. Đã gần một tuần, vậy mà vẫn chưa hết chuyện để kể.

Nửa đêm, khi ai nấy cũng đều ngon giấc trong nệm ấm chăn êm, thì Mịch Chi lại không tài nào chợp mắt được. Trong đầu cô cứ nghĩ quanh quẫn về việc tỉnh dậy sau giấc ngủ dài miên man, dường như sau ngần ấy năm nằm bất động, phần nào làm nhịp sống của cô bị rớt lại cả một quãng đường rất xa. Dù đã sắp một tuần trôi qua, vậy mà cô vẫn thấy bản thân mình chậm hơn người khác rất nhiều.

Mịch Chi nhẹ nhàng giở lấy chăn bông, tránh làm Tố Ngôn nằm cạnh vì mình mà thức giấc. Đi vào phòng tắm, bật vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn bản thân mình trong gưong, cô vô thức đưa bàn tay sờ lấy khuôn mặt hốc hác, gầy gò của mình.

Cõi lòng chợt thấy may mắn, khi mà sau vụ tai nạn đó cô vẫn còn mạng mà đứng ở đây, đứng trong căn nhà nhỏ mà mình yêu nhất.

Cầm khăn lông lau khô mặt, bất chợt Mịch Chi nhìn thấy vết sẹo ngay cổ tay trái của mình. Nó chỉ dài khoảng chừng 3cm, không lòi lõm nhưng lại hằn lên khá rõ.

“Mình bị vết sẹo này khi nào?” Mịch Chi tự hỏi, đưa ngón tay lướt nhẹ qua nó, cô mơ hồ không thể nhớ nổi, rồi phút chốc cô lại tự cười mà nói bâng quơ: “Chắc là do vụ tai nạn để lại đây mà! Mặc kệ vậy, coi như một “dấu ấn” để ghi nhận…”

Treo chiếc khăn lại lên kệ, Mịch Chi bước ra khỏi phòng tắm, đi đến bên phía chiếc bàn mà ngày xưa mỗi tối cô đều ngồi vào đấy để ôn bài.

“Xem ra, không còn được ngồi vào mày để làm bài tập nữa rồi.” Mịch Chi tay sờ sở mặt bàn mà thì thầm. Cô bật công tắc của chiếc đèn bàn lên, lục lọi một số thứ để ôn lại đôi chút khoảng thời gian tươi đẹp trước kia.

Nhìn lên quyển tập có in logo của trường nghệ thuật cô học lúc xưa, khoé môi Mịch Chi gượng cười, ánh mắt đầy tiếc nuối, cầm lấy nó mà phủi phủi lớp bụi mỏng đóng trên đó: “Còn chưa tốt nghiệp đã vội già rồi….”

Trước khi xảy ra tai nạn, Mịch Chi là một cô sinh viên mười chín tuổi, năng động, nghịch ngợm lại yêu đời. Chỉ nhắm mắt nằm đó, mở mắt ra đã thành một cô gái 26 tuổi. Bạn bè đồng trang lứa không chừng cũng có đứa thành danh rồi cũng nên, nhìn lại mình còn chưa hoàn thành hết năm nhất nói chi đến việc cầm cái bằng tốt nghiệp trong tay.

Nghĩ đến đây, Mịch Chi cười trừ tự an ủi, đột nhiên trong quyển sách cô mới vừa cầm lên, bên trong rơi ra một tờ giấy, nhìn sơ qua là một tấm poster vừa phải, màu sắc đơn giản với tông chủ đạo là đen trắng. Bên trên in rõ dòng tiêu đề “Casting vai nữ chính cho bom tấn Độc sủng hoàng phi”, bên dưới ngay dòng tiêu đề là một hàng chữ nhỏ hơn một chút được tô đậm “Với sự góp mặt của Ảnh đế đại nhân Lôi Tử Lạc trong thành phần ban giám khảo”

“Lại là Lôi Tử Lạc!” Mịch Chi lẩm bẩm, tin đồn giữa cô và vị Lôi thiếu này có quan hệ mật thiết cô cũng được biết vào cách đây ba ngày. “Thật không hiểu nổi, mình rõ ràng không hề biết anh ta kia mà…”

Việc tin đồn này lan rộng trên các mặt báo kéo dài suốt mấy năm, lại vừa tái lặp vào ngày cô xuất viện, khiến cuộc sống cô phần nào đảo lộn hẳn đi.

Mỗi bước đi ra đường, cô đều bị người khác từ hàng xóm đến kẻ lạ dòm ngó. Thậm chí, ngay sau cái ngày cô trở về, sáng hôm sau đã có một đám phóng viên tìm đến tận cửa đòi…phỏng vấn. Bà Xuyến phải gọi báo cảnh sát mới dẹp loạn được đám người hôm đó.

Bây giờ, cứ ra đường là cô phải che chắn khá kĩ, để tránh người khác nhận ra.

“Nghĩ lại cũng nực cười, khi không ngủ dậy trở thành người nổi tiếng…!” Mịch Chi phì cười, rồi nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui tấm poster trên tay, nhưng chợt để ý kĩ thì tấm poster này trông như được cắt ra từ một nơi khác.

Mịch Chi bắt đầu lục lấy vài quyển tạp chí với ngày phát hành gần đây nhất, lật lật từng trang mà xem xét. Đến quyển thứ ba, là tạp chí văn nghệ giải trí truyền thông Bắc Kinh, cô thốt lên: “Mày đây rồi!”

Nơi trang bìa của quyển tạp chí bị cắt mất một khoảng to, ướm mảnh giấy trên tay vào phần đó thì: “Vừa khít!” Mịch Chi búng tay cái “chách”, vô tình làm Tố Ngôn trở mình, cô vội cất đi mớ hỗn độn mình vừa mới bày ra, rón rén trèo lên giường chui vào mền nằm xuống.

“Vậy là Tố Ngôn tính đi casting?” Mịch Chi nghĩ bụng, đưa mắt nhìn sang cô em nằm cạnh, lại nhướng mắt cười mỉm: “Có tinh thần phấn đấu vì sự nghiệp quá nhỉ, con nhỏ này!”

***

Sáng sớm, bà Xuyến đang trong bếp nấu đồ ăn sáng, thì ông Tẫn từ ngoài chạy vào hớt ha hớt hải, miệng không ngừng kêu lên: “Bà ơi, bà…”

“Chuyện gì mà mới sáng ra đã la oai oái rồi vậy?” Bà Xuyến khẽ trách, khi sợ động đến giấc ngủ của hai cô gái nhỏ phía bên kia phòng.

Tiến lại gần vợ mình, ông Tẫn mở chiếc điện thoại di động của mình lên, bấm vào một tin nhắn cho bà Xuyến đọc, phút chốc cả bà cũng tròn mắt nói: “Tiền…tiền này là ở đâu? Sao lại chuyển vào nhiều như vậy?”

“Tôi cũng không rõ, còn nữa, việc này với việc có người đóng viện phí cho Tiểu Mịch nhà mình…bà nghĩ có liên quan gì đến nhau không?” Ông Tẫn hỏi.

Bà Xuyến tạm gác nồi súp mình đang nấu sang một bên, bà hỏi: “Nè, ông còn nhớ mấy năm nay rất nhiều bài báo viết về người tên Lôi Tử Lạc với con gái mình không?”

“Nhớ chứ! Hôm con bé ra viện, tin đó lại xuất hiện…” ông Tẫn gật gật, mắt lộ rõ sự hiếu kì.

Bà Xuyến cắn môi, nhíu mày suy nghĩ, lại nói: “Tôi nghĩ, người đứng sau tất cả chuyện này…có lẽ là cậu ta!”

“Là đại thiếu gia nhà họ Lôi?!” Ông Tẫn ngạc nhiên căng mặt. Đối với ông, suy nghĩ của ông lúc nào cũng đơn giản hết sức có thể, trái ngược với chồng mình, bà Xuyến rất trải sự đời, suy nghĩ thấu đáo, khó có việc gì giấu được bà. Bởi vậy, người Mịch Chi sợ nhất không ai khác chính là mẹ của cô.

Ông Tẫn khều khều vai vợ mình, thì thầm: “Nè bà, vậy bây giờ tính sao? Số tiền này….”

“Để đó cho tôi, được rồi, ông bảo hôm nay ông có hẹn với chú Nhân kia mà.” Bà Xuyến xoay người tiếp tục công việc nội trợ đang dang dở. Ông Tẫn nhìn lên đồng hồ, đã 6h hơn, ông liền vội cầm nón, cầm áo khoác đi ngay ra ngoài.

Phía sau chiếc tủ trưng bày đồ lưu niệm to được đặt sát vách bên ngoài nhà bếp. Mịch Chi đứng nấp sau đó, nghe rõ tất cả cuộc đối thoại của ba mẹ mình. Vốn dĩ chỉ không ngủ được, tính thức sớm xuống bếp pha một tách cafe, ai ngờ lại nghe được cuộc nói chuyện kia.

“Lại là anh ta….” Mịch Chi lẩm bẩm, rồi cô cố làm vẻ bình thường, bước vào bếp ôm lấy bả vai gầy gầy của mẹ, cô nũng nịu: “Mẹ, Tiểu Mịch đói…”

“Con dậy sớm làm gì? Sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Đang ngủ, nhưng mùi thơm bốc ra từ cái nồi súp cá này làm con không chịu nổi…” Mịch Chị cạ cạ chóp mũi nhỏ vào hõm vai bà Xuyến, làm bà nhột nhạt cười khanh khách.

Lúc này, chợt bà Xuyến hỏi: “Tiểu Mịch nè, con dự định sẽ làm gì?”

“Sao hả mẹ?”

“Ý mẹ là, con có tính học lại hay không? Hay là….”

“Không đâu mẹ, con nghĩ con sẽ ra ngoài kiếm viêc làm thì hay hơn. Đã hai mươi mấy tuổi rồi, nằm không suốt bao nhiêu đó năm để ba mẹ lo, giờ ngủ dậy phải tự thân vận động kiếm tiền lo lại cho ba mẹ chứ, đúng không?” Mịch Chi cười vô tư, tay chậm rãi mở hộp cafe mình yêu thích. Đưa lên mũi, ngửi một hơi thật nhẹ, vẫn là mùi hương của bảy năm về trước.

“Con có cần ba mẹ tìm việc nào thích hợp không?” Bà Xuyến thoáng lo lắng, khi mà đứa con gái bé bỏng ngày nào chỉ lo học hành, đùng một cái bây giờ phải đi tìm việc sau khi hôn mê tận bảy năm trời.

“Không cần đâu mẹ!” Mịch Chi đáp, ấn nút trên bình thuỷ ngay trước mặt, tách cafe trong tay cô thoáng chốc đã toả khói nghi ngút, mùi hương từ loại cafe mình yêu lại thoang thoảng trong không khí, cô lại nói: “Con lớn rồi, con tự biết bản thân mình hợp với công việc nào mà. Mẹ đừng lo!”

Thực ra, trong đầu cô lúc này đang nghĩ đến một việc, cũng là ước mơ cô muốn hướng đến trong cuộc đời mình, nhưng…lại vấp phải một cái hố to mang tên “giăc ngủ bảy năm”, mọi việc phó mặc cho ý trời vậy. Hơn nữa, mục đích cho việc lần này cô làm chỉ có một, đó là cô muốn tự mình kiểm chứng và làm rõ một số nhận định vẫn còn mơ hồ.

***

2h trưa tại tập đoàn Thiên Tư

Bầu không khí ngay từ bên ngoài cổng chính của công ty đã đông nghẹt những người, toàn bộ quang cảnh ồn ào được tạo nên bởi hàng ngàn cô gái trẻ trung, xinh đẹp đang đợi xếp hàng để lấy số báo danh vào casting.

Mịch Chi bắt chuyến xe buýt số tám đến trạm dừng gần tập đoàn Thiên Tư, cầm trên tay mảnh bìa mà Tố Ngôn đã cắt ra từ tạp chí, cô dễ dàng tìm được địa chỉ của công ty giải trí lớn nhất nước.

Đứng trước một biển người đông như kiến, Mịch Chi choáng váng, mép môi giật giật: “Con bà nó! Có cần đông đến vậy không?”

Cô thở dài chán chường, cái đà này đến khi nào cô mới được lết thân vào lấy số báo danh đây chứ? Có mà đến tối, hay buổi casting hôm nay kết thúc luôn cũng không đến lượt cô.

Nhìn lên mảnh bìa trên tay, ba từ “Lôi Tử Lạc” lại lần nữa được cô xướng tên trong đại não: “Nhất định phải làm cho rõ!” Cô thì thầm.

Mịch Chi mặt đeo khẩu trang, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng ôm vừa vặn cơ thể, cùng chân váy ôm trọn vòng ba căng tròn, chân đi một đôi giày mũi nhọn gót cao vừa phải màu đen tuyền. Mái tóc được cột cao gọn gàng, chẳng cần trang điểm cầu kì, dặm chút son, thoa ít má hồng dạng kem lên hai bên má, lập tức dung mạo hơn người thêm nổi bần bật.

“Che mặt thế này…có bị nhận ra không nhỉ?” Mịch Chi thầm nghĩ, cô đứng thập thò trong dòng người chật kín. Việc bản thân mình bị mang lên báo suốt mấy năm qua cô cũng vừa biêt vào ít ngày gần đây, thế mới hiểu, thảo nào cái hôm xuất viện, bao nhiêu người cứ tập trung nhìn chằm chằm vào cô.

“Cái tên Lôi thiếu chết bầm…ảnh đế đại nhân gì chứ…báo hại mình không có tội cũng trốn chui trốn nhũi.” Cô khẽ trách móc từ sâu trong bụng. Nhắc bụng mới nhớ: “Sáng nay ăn còn chưa no…trưa nay lại không ăn gì…số mình thật khổ mà!”

Lúc này, Tử Lạc đang tự mình lái xe đến công ty, dạo gần đây lịch trình hoạt động của hắn dày kín không một chỗ hở, khiến hắn dự tính sau khi Mịch Chi tỉnh dậy, liền sẽ đi gặp cô để làm rõ một số khúc mắc hoài nghi. Ai ngờ, thời gian chẳng cho phép hắn làm việc đó.

“Cái thời đại khốn kiếp gì thế này? Nếu là trước kia, bổn vương muốn làm gì thì làm, chẳng ai dám quản!” Hắn cằn nhằn. Bất chợt, khi chiếc xe của Tử Lạc vừa chạy chờ tới, cả hàng tá cô gái kia trông thấy đã nháo nhào cả lên.

“Ảnh đế đại nhân…là anh ta kìa…” một cô gào lên.

Sau đó, một cô khác lại thêm vào: “Lôi thiếu…Lôi thiếu”

Hàng ngàn người đồng loạt hoà thanh với nhau, tạo nên bầu không khí hỗn loạn đến chói tai. Lập tức, một đoàn xe đen bóng chạy đến, một toán người bận tây trang đen kịt bước xuống đứng dàn ngang tạo thành một rào chắn bảo vệ.

Tử Lạc bước xuống, thoáng nheo mắt khi nhìn thấy cô gái nổi trội khác lạ với bộ cánh bình thường, đang khốn khổ bị chèn ép đến ngã nhào bên này rồi bên kia.

“Mẹ kiếp…mấy cô gái này, bệnh cuồng trai đã đạt đến mức nào rồi cơ chứ!” Cô khẽ mắng, thân người nhỏ xíu lọt tỏm trong dòng người chen chút nhau để được ngắm nhìn tận mắt mỹ nam kia.

“Nè, đừng có đẩy chứ…!” Mịch Chi gào lên, hàng lông mày nhíu lại khó chịu. Nếu đứng trong cái tốp người này thêm phút nào nữa, cô sẽ bị ép thành một con cá khô mất.

Mịch Chi thoáng ngẩng mặt, đưa mắt nhìn qua dòng người đông đúc, tia mắt đụng độ ngay ánh nhìn của Tử Lạc, hắn cũng đứng đó mà hướng mắt về phía cô chằm chằm.

“Cái tên đó, mắc chứng gì tại sao không vào trong nhanh nhanh dùm đi….” Mịch Chi thầm rủa. Bất chợt, cô để ý dường như đối phương cũng đang nhìn cô, cô liền nghiêng đầu đưa hai ngón tay lên ngoe nguẫy để thử xem, có thật là đang nhìn cô hay không, cũng một phần bước đầu xác định cái mối quan hệ kì lạ mà các bài báo đã đồn thổi.

Tử Lạc thấy cô gái kia ngo ngoe hai ngón tay về phía mình, hắn bật cười nửa miệng, dù là cô gái đó bịt khẩu trang, chỉ đủ nhìn thấy ánh mắt, cũng dư sức cho con người tinh ý như hắn dễ dàng nhận ra đó là Mịch Chi.

Hắn nhướng mày cao ngạo, đem ánh mắt thâm sâu hướng về phía cô. Hắn còn khuyến mãi thêm một nụ cười vừa lạnh lại vừa ôn nhu vô cùng trước khi thẳng bước đi vào trong.

Mà hành động đó của hắn, càng làm cho đám con gái kia điên đảo mà kêu gào, nhảy dựng lên. Chỉ có Mịch Chi, cô phút chốc đứng trơ người bất động. Hai mắt to tròn căng ra không chớp, miệng lấp bấp: “Anh ta…thật sự biết mình? Còn nhận ra mình…ngay cả khi đã che mặt?”

Đi nhanh vào phòng nghỉ dành riêng cho mình, Tử Lạc ngự trên dàn ghế sofa đen huyền sang trọng, ngạo nghễ gác hai chân lên mặt kính của chiếc bàn trước mặt, nói: “Sắp xếp ưu tiên cho cô gái bịt khẩu trang, mặc áo sơmi trắng đứng bên dưới!”

“Anh nói ai?” Sở Dương thắc mắc, liền đi đến bên phía cửa sổ, nhìn xuống dưới sân lớn bên ngoài cổng chính, ở độ cao của lầu ba thế này, vẫn dễ dàng quan sát được kĩ mọi thứ.

Và quả thật, Sở Dương cậu nhìn thấy một cô gái y như miêu tả từ miệng của vị thiếu gia đáng kính. Cậu ta quay mặt chống cằm hỏi: “Cô ta là ai? Thiếu gia biết sao?”

“Là Mịch Chi…cô gái trong bệnh viện!” Tử Lạc cơ hồ ngã đầu ra sau, thoải mái khép mắt như đang mong chờ một điều gì đó.

Sở Dương căng mắt, khí sắc như trắng bệch dần, khi mà những scandal của thiếu gia mình và cô gái kia đã bao phen làm dậy sóng cả cái đất nước này rồi. Bây giờ, khi không cô gái đó lại đến tham gia casting, kẻ trên này lại còn muốn ưu tiên.

“Chẳng phải đã loạn càng loạn sao?” Sở Dương thầm nghĩ.

Cậu ta đi đến bên cạnh Tử Lạc, đứng khép nép mà cúi cúi người nói: “Thiếu gia…việc này rất là không hay!”

“Tại sao?” Hắn lạnh lùng hỏi, đôi mắt sắc lãnh thoáng nhìn qua người bên cạnh làm cậu ta sởn cả gai óc.

“Thiếu gia, ngài nghĩ xem. Tin đồn giữa ngài và cô gái đó bao nhiêu lâu nay không phải ngài không biết. Nay cô ta tự đến casting, nếu ngài lại còn ưu tiên như vậy thì dù…dù cô ta có may mắn được chọn cũng sẽ gây ra sự bất phục cho đông đảo người hâm mộ!” Sở Dương cố gắng giải thích, chỉ mong rằng vị thiếu gia kia sẽ hiểu mà nghĩ khác.

Nhưng không, Tử Lạc hắn là cố tình không muốn hiểu. Hắn nhẹ nhàng hé môi thờ ơ nói: “Vậy đi, sắp xếp cho tôi! Tôi không muốn chờ cô ấy quá lâu!” Dứt lời, hắn đã đi khỏi phòng. Để lại Sở Dương đứng đó chỉ biết kêu trời trời cũng không thấu.

“Lôi thiếu…ngài giết tôi luôn đi cho rồi!”

Đứng trên cầu nối giữa hai toà nhà của tập đoàn Thiên Tư, Tử Lạc thong thả chống cằm ngắm nhìn cô gái bên dưới đang đứng ngay ngắn xếp hàng đợi đến lượt lấy số báo danh.

“Không ngờ, ta chưa kịp tìm đến nàng, nàng lại tự tìm đến ta!” Hắn cười thầm trong bụng. Tâm can hắn bây giờ dâng lên một niềm hoan hỉ khó tả, đã bao lâu rồi, cảm giác này mới tồn tại trong lòng hắn.

Vẫn chỉ có cô gái kia mới có khả năng làm hắn trở thành một nhân si ngu ngốc trong nhân gian. Quả thực, trên cái xã hội rộng lớn này, giữa dòng người ngàn vạn, hắn đến cuối cùng chỉ cần mình cô là đủ.

Mịch Chi lúc bây giờ đứng đến mỏi cả chân, cứ chốc chốc cô lại nhún nhún, rồi lại vặn vẹo thân người. Nhưng cô nàng quần váy điệu đà, thướt tha nữ tính xung quanh đều nhìn cô với một ánh nhìn kì lạ nhất định.

Mịch Chi cô vẫn là mặc kệ, mặc kệ thị phi, mặc kệ ai nói ra nói vào. Cô vô tư, làm sao cho bản thân mình thấy thoải mái là được.

Nhưng đột nhiên, khi cô vẫn đang đứng trong hàng người nối dài nhau ra đến tận lòng đại lộ. Thì một bàn tay nào đó nắm lấy cổ tay cô mà kéo đi rất nhanh, Mịch Chi hoảng loạn vừa muốn la lên thì kịp lúc nhìn ra là một cô gái, người mặc đồ công sở, lại còn đeo cả bảng tên “San San” trước ngực.

“Cô là ai?” Mịch Chi tròn mắt, thái độ có phần e dè lẫn phòng thủ. Bây giờ, nơi họ đứng là một góc vắng người ngay bên trong công ty, nhìn cô, San San nói: “Cô Mịch, mời cô theo tôi.”

Nói xong, cô nhân viên đó đã quay lưng đi rất nhanh. Mịch Chi lúng túng lẫn ngạc nhiên, cô đã bịt mặt thế này mà vẫn bị nhận ra sao?

Phút chốc cũng không biết phải làm thế nào, dẫu gì cũng là người trong một tập đoàn lớn, có lẽ không phải kẻ xấu. Cô vội vàng chạy theo, nhưng lại cúi cúi mặt vì sợ có thêm người nhìn ra mình.

Đến trước một cửa phòng, San San đưa tay lên gõ “cộc cộc”: “Sở Dương, tôi đưa cô ấy đến rồi!”

“Vào đi!” Một giọng nói ấm áp bên trong cất lên.

Cửa được mở ra, San San cúi đầu nói: “Cô Mịch, mời!”

“Cảm…cảm ơn!” Mịch Chi bối rối, trong đầu vẫn chưa hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra. Tại sao cô lại được đối xử đặc biệt thế này, có phải…là vì liên quan đến người tên Lôi Tử Lạc.

Trước mặt cô, là một nam nhân độ chừng không đến ba mươi, nhưng có lẽ lớn hơn cô một hai tuổi. Dáng người cao ráo vừa phải, khuôn mặt ưa nhìn, mặc trên người bộ tây trang màu nâu sẫm, mái tóc hơi xoăn nhẹ được chải rối một cách khéo léo, sắc vàng nhạt thuận mắt vô cùng.

“Cô Mịch, mời cô, ngồi đi!” Sở Dương đứng dậy, chu đáo kéo ghế trước bàn làm việc cho cô, Mịch Chi gật gật rồi chậm rãi ngồi vào. Nhìn nét mặt ngây ngốc của cô, Sở Dương liền vào thẳng vấn đề khi thời gian buổi casting sắp đến giờ bắt đầu, cậu ta nói:

“Cô Mịch, đây là số báo danh của cô!” Đưa một tấm thẻ màu trắng nhỏ hơn bàn tay cô một chút, trên đó có in con số 12 màu xanh dương đậm nét.

“Số…báo danh…của tôi?!” Mịch Chi sững sốt, rõ ràng cô xếp hàng còn chưa đến lượt, lấy đâu ra đăng kí số báo danh?

Sở Dương ngồi nghiêm túc, bình thản nói: “Chuyện này được sắp xếp riêng cho một mình cô, tôi mong cô Mịch giữ kín, tránh để lọt ra ngoài.”

Mịch Chi cười gượng, đầu óc cô càng lúc càng loạn lên hết cả rồi. Quả nhiên, tin đồn cô có mối quan hệ mật thiết với vị Lôi thiếu là thật.

“Nhưng thế quái nào mình có liên hệ đến anh ta mà mình lại không biết?” Mịch Chi nghĩ bụng, bất chợt bị giọng nói Sở Dương làm giật mình: “Ok! Vậy đi, hẹn gặp lại cô trong hội trường. Chúc cô…may mắn!”

Mịch Chi lúng túng, liền đứng bật dậy gập người chín mươi độ mà đáp: “Cảm…cảm ơn anh!”

Nói rồi Mịch Chi lui ra ngoài, lúc này, Sở Dương mới thả lỏng cơ thể, cậu ta ngã lưng ra sau, mệt mỏi day day tâm trán: “Lôi thiếu, chuyện lần này truyền đến tai Châu tổng, tôi chết chắc….”

Nhìn ra cánh cửa vừa được đóng lại không lâu, cậu ta nhướng mắt tự nói: “Nhưng mà…đúng là cô ta đẹp thật! Bảo sao thiếu gia không mê muội đến vậy! Ông bà nói không sai mà, anh hùng chẳng qua nổi ải mỹ nhân. Thiếu gia của tôi ơi, chỉ mong rằng ngài tỉnh lại kịp lúc….”

Hội trường tập đoàn Thiên Tư

“Cái gì, số 12?” Tử Lạc khẽ thốt lên khi Sở Dương thì thầm vào tai hắn vài lời.

Sở Dương nhíu mày, nhăn mặt, tay khấn khấn đáng thương: “Lôi thiếu, tôi đã tận lực rồi, số 12 là đã quá tốt rồi. Sẽ nhanh thôi mà…làm ơn tôi xin ngài, nếu không muốn Châu tổng biết mà nổi điên thì ngài chịu chấp nhận đi.”

Tử Lạc hậm hực, siết chặt cây bút trong tay mình đến gãy ra làm bốn làm năm khúc nhỏ. Thật là tức chết hắn, nếu quay về cái thời trước kia, hắn một cước hẳn đã đá tung những người trái ý hắn.

“Được rồi, lui đi, lui đi!” Tử Lạc xua tay, bực dọc đanh giọng.

Bây giờ, đồng hồ điểm đúng 3h. Buổi casting chính thức bắt đầu.

Ban đầu, nữ chính cho kịch bản phim này đã được lựa chọn sẵn, là một cô diễn viên cũng mới nổi gần đây tên Dĩ Phàn, nhưng Tử Lạc hắn đột ngột thay đổi quyết định, khi mà cô gái hắn mong chờ từ lâu nay đã tỉnh dậy.

Hắn sống chết nổi trận lôi đình khi xảy ra một trận cãi nhau kinh thiên động địa với Châu tổng cùng đạo diễn khi lại muốn casting vai diễn đột ngột như vậy.

Nhưng đến cùng, phía bên nhà sản xuất và đạo diễn phải đành chịu thua. Đồng tiền của Lôi gia quá nặng, sức ảnh hưởng lại vượt tầm kiểm soát của họ. Nếu nam chính đã không đồng ý diễn chung với Dĩ Phàn, thì gượng ép vẫn là điều không nên.

Trong việc đóng phim thế này, bạn diễn ăn ý với nhau là điều quan trọng được đặt lên hàng đầu. Vậy nên, họ phải đành chấp thuận làm theo ý vị Lôi thiếu ngang ngược kia, gấp rút mở buổi casting ngay lập tức. Và sẽ kéo dài trong ba ngày.

Hắn đã nắm rõ mọi thông tin trước đó về Mịch Chi, biết cô là sinh viên của một trường nghệ thuật, đương nhiên nghiệp diễn là thứ cô sẽ hướng đến. Sẵn đây, nhân cơ hội này hắn triển luôn một thể.

Một mặt giúp cô có được việc mình yêu thích, đam mê, một mặt khác, cũng là mục đích chính là hắn được gặp cô, được làm việc chung với cô.

Chỉ trách một tuần trở lại đây, công việc bù đầu bù cổ nào là quay quảng cáo, nào là tham gia talkshow, nào là đi giao lưu họp fan bên nước ngoài, làm hắn chẳng có dư một kẻ hở thời gian để đến nhà mà gặp cô.

Hắn còn nghĩ, sau buổi casting đầu tiên hôm nay, tự thân hắn sẽ gửi đến nhà Mịch Chi một thư mời, tạm gọi là lời mời cô đi tham dự buổi casting trong hai ngày còn lại.

Nhưng xem ra trời vẫn còn ấn định duyên số cho cả hai người bọn họ, khi cho Mịch Chi tự tìm đến hắn. Giả sử như hôm nay cô không đến tham gia casting, hoặc giả sử dù hắn có gửi thư mời mà cô vẫn không đến. Hắn chắc chắn sẽ huỷ bỏ hợp đồng với bên nhà sản xuất. Vì hắn đã từng nói trong cuộc cãi vả với Châu tổng, rằng: “Không tìm được nữ chính thuận mắt, tôi sẽ không đóng!”

Giây phút đó, thật lòng Châu tổng cùng đạo diễn chỉ ước gì một phát bắn chết hắn cho xong. Tại sao trên đời lại sinh ra cái hạng người ngạo mạn, ngang ngược đến thế là cùng.

Ngay giờ phút ngồi trên chiếc ghế của ban giám khảo chính, Tử Lạc hắn chỉ cỏn biết chắp tay mà cầu nguyện, rằng: “Chỉ mong…đúng thật là nàng chứ không phải ai khác!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN