Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 32: Nữ thần quốc dân (2)
Edit: caithaomauxanh
Beta: Sa Nhi – Shadowysady
========================
Sơ Tranh gặp mặt đạo diễn ở phim trường.
Đạo diễn đã hơn bốn mươi, khuôn mặt chữ điền, nhìn trông có vẻ là người đứng đắn.
Đạo diễn hơi hoài nghi, dò xét nhìn Sơ Tranh, khí chất của cô gái này… Sao lại có vẻ không giống với lần gặp trước nhỉ?
Đến nơi gặp mặt đã mất không ít thời gian, Sơ Tranh cũng không muốn cùng đạo diễn nói nhảm nữa, trực tiếp đề cập đến vấn đề chính.
Đôi bên cuối cùng cũng thỏa thuận xong mấy điều khoản, Sơ Tranh như ném được củ khoai lang nóng bỏng tay, khi thời gian chỉ còn vài phút cuối cùng thì tiến hành chuyển khoản một ngàn vạn cho đạo diễn.
Thế nhưng trăm lần vạn lần Sơ Tranh đã không nghĩ đến một chuyện – thẻ của nguyên chủ không thể giao dịch được nhiều tiền như thế cùng một lúc.
Âm thanh vui tươi nhí nhảnh của Vương Giả vang lên,【Chúc mừng chị gái nhỏ đã đạt được gấp đôi thành tựu, một ngàn vạn đã chuyển thêm vào thẻ. Mời chị trong vòng một giờ tiêu hết hai ngàn vạn a!】
Sơ Tranh: “”…”” Chẳng những tiền thì gấp đôi, mà thời gian còn cắt bớt!
Nàng ngắm đạo diễn đang ở trước mặt, biểu tình càng thêm nghiêm túc: “Đạo diễn.””
“”Cố tiểu thư?”” Không phải là hối hận rồi đấy chứ? Giai đoạn đầu của bộ phim này bọn họ đã được đầu tư đủ, nhưng còn phần hậu kì thì hắn còn đang lo chạy vạy tìm nhà đầu tư… Một ngàn vạn đối với bọn họ bây giờ, quả thực là một số tiền rất lớn.
“”Tôi muốn đầu tư thêm một ngàn vạn nữa.”” Thứ nghiệt súc này thế nhưng lại dám tăng gấp đôi cho cô.
Vẻ mặt đạo diễn cứng đờ, sau khi “load” kịp thì lập tức cười toe toét: “”Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể.””
Hôm nay gặp cmn cái vận gì thế này.
Hai ngàn vạn a!
Thần tài giá lâm a!!
Sơ Tranh cùng đạo diễn đi tới ngân hàng gần đó, chuyển khoản xong, tiền đã vào đến tay, đạo diễn cười cũng đến ngu.
【Chúc mừng chị gái nhỏ đã hoàn thành nhiệm vụ, một ngàn vạn tiền thưởng đã được cộng vào sổ.】
Sơ Tranh: “”…”” Không gấp đôi?
【Đúng vậy chị gái, số gấp đôi kia là tiền trừng phạt, chứ không thể gấp đôi tiền thưởng cho chị a~ Cho nên chị gái nhỏ à, tốt nhất là trong thời gian quy định chị phải hoàn thành nhiệm vụ, khi thời gian giới hạn đã hết, chị gái ngược lại sẽ bị cộng thêm tiền phải tiêu a.】
Sơ Tranh: “”…””
Nghĩa là, ví dụ lúc đầu bị đưa một ngàn vạn, cứ coi như cuối cùng bị cộng dồn lên thành một trăm triệu vạn, thì tiền thưởng vẫn chỉ có một ngàn vạn, thời gian thì không được thêm mà tiền thì lại bị gấp bội lên…
Đốt tiền cũng mệt mỏi quá.
Rốt cuộc là thứ nghiệt súc nào thiết kế ra cái hệ thống ngu học này hả?
–
Sơ Tranh trở lại phòng trọ, vừa định đóng cửa thì một bàn tay bỗng vươn ra chặn cánh cửa lại.
“”Cô không sao à?”” Một cô gái ăn mặc trang điểm tinh xảo vừa quét mắt nhìn Sơ Tranh, vừa đẩy cửa xách theo đồ đạc bước vào.
Đây chính là Liễu Mạn Mạn – bạn cùng phòng của nguyên chủ.
Liễu Mạn Mạn ném mấy thứ trong tay lên sô pha: “Cố Sơ Tranh, cô cũng đừng trách tôi, tôi là dùng chính bản lĩnh của mình để nhận được vai diễn, xã hội này vốn dĩ là như vậy đấy.””
Sơ Tranh đóng cửa lại, nhìn về phía Liễu Mạn Mạn.
Đối tượng mà nguyên chủ muốn nghịch tập… hẳn là cô ta đi.
Liễu Mạn Mạn một bên lật đống đồ, một bên dùng cái giọng bố thí nói: “”Đúng rồi, tôi có thể nói giúp cô với đạo diễn, để cô diễn vai nha hoàn của tôi, cũng có lời thoại nha.””
“”Không cần.””
“”Bày đặt thanh cao gớm.””
Liễu Mạn Mạn cười nhạo một tiếng, rồi lắc lư ưỡn ẹo[1] đi về phòng mình.
[1]: Nguyên văn là “lắc thân hình như rắn nước/thủy xà”, chính là kiểu catwalk xà nẹo xà nẹo làm bộ làm tịch a:v ta ghét:v
Cô ta vốn chẳng hề áy náy tí nào về việc không từ bất kì thủ đoạn cướp mất vai diễn của người khác.
Nguyên chủ cùng Liễu Mạn Mạn quen biết nhau từ lúc hai người mới chỉ là diễn viên quần chúng, Liễu Mạn Mạn cũng không phải người tốt nghiệp ở trường danh giá gì, hai người cùng không có gia thế ô dù, cũng cùng nhận vai siêu phụ ở một nơi.
Cả hai cùng nhau thuê phòng trọ ở đây, lúc mới đầu quan hệ còn rất hòa hợp, nhưng dần dần, Liễu Mạn Mạn bắt đầu vênh váo, thích hất mặt sai khiến nguyên chủ như con ở.
Liễu Mạn Mạn xinh đẹp lại có tài ăn nói, cũng vì thế mà ngày càng nhận được nhiều vai diễn.
Lúc cô ta đi đóng phim, càng coi nguyên chủ như trợ lý mà sai khiến, còn hại nguyên chủ rất nhiều lần không đuổi kịp tiến trình quay phim, đắc tội với đạo diễn.
Chẳng qua lúc trước ả ta còn làm bộ làm tịch chưa lộ ra bộ mặt thật. Nhưng sau khi Liễu Mạn Mạn cướp đi vai diễn quan trọng bị nguyên chủ tìm tới chất vấn, cô ta cũng chẳng buồn che giấu ác ý của mình nữa.
Nguyên chủ đến chết cũng vẫn không biết vì sao Liễu Mạn Mạn lại hận mình như vậy…
—
Liễu Mạn Mạn vẫn luôn đi sớm về khuya, cơ hội hai người gặp mặt cũng không nhiều lắm, thẳng cho đến khi đoàn làm phim bên kia thông báo họp chuẩn bị quay.
Từ sáng sớm Liễu Mạn Mạn đã được một chiếc xe đón đi.
Cô ta vừa đến đoàn làm phim đã đi tìm phó đạo diễn.
“”Phó đạo diễn, nghe nói đoàn làm phim chúng ta được rót thêm đầu tư phải không?””
Phó đạo diễn gật đầu: “” Đúng vậy, có chuyện gì sao?””
“”Thế, nhà đầu tư là ai a?””Liễu Mạn Mạn tò mò hỏi, nghe thấy lời này, mấy người bên cạnh cũng dỏng tai lắng nghe.
Bọn họ đều có nghe nói đoàn làm phim được tăng tiền đầu tư, nhưng lại không biết ai là người đầu tư.
Ánh mắt phó đạo diễn dừng trên người Liễu Mạn Mạn, cuối cùng lưu luyến ở trước khoảnh ngực no đủ lộ ra của cô ta: “”Cái này tôi cũng không biết, thôi để đạo diễn tự mình nói đi, tôi hỏi hắn còn cứ làm ra vẻ thần thần bí bí.””
“”Vậy à…””
Bộ phim này mời toàn diễn viên hoặc là không có danh tiếng, hoặc là đã hết thời.
Nghi thức bấm máy sắp bắt đầu, Liễu Mạn Mạn bỗng nghe thấy có người thảo luận.
“”Lạ quá, nữ phụ thứ 2 sao còn chưa tới?””
“”A, hình như không thấy thật.””
“Nữ thứ không phải là cô Đổng Hân từng hot một thời à?”
“Cứ cho là cô ta thì sao, chỉ là từng hot thôi mà cũng bày đặt kênh kiệu, bệnh ngôi sao à, nam chính nữ chính người ta còn đã tới rồi kia kìa.”
Thẳng đến khi đoàn làm phim chính thức khởi quay, nữ thứ vẫn chưa từng xuất hiện.
Liễu Mạn Mạn ở trong đoàn làm phim muốn gì được nấy, chẳng những phó đạo diễn xoay quanh cô ta, mà các nhân viên công tác cũng rất thích cô ta.
Hôm nay Liễu Mạn Mạn vừa mới tập diễn xong một cảnh, ra ngoài hít thở không khí, kết quả là vừa khéo đụng phải Sơ Tranh.
Liễu Mạn Mạn kinh ngạc: “”Cô làm gì mà ở đây?””
Ánh mắt lạnh lẽo của Sơ Tranh liếc xéo qua: “”Liên quan gì tới cô?””
“”À.”” Liễu Mạn Mạn khoanh tay trước ngực, châm chọc nói: “”Lúc trước tôi nói xin cho cô một vai diễn thì cô không cần, giờ đoàn làm phim đã khởi quay cô mới tới thì có ích gì.””
“”Chó ngoan không cản đường.””
Liễu Mạn Mạn cứng đờ cả người, giận dữ nói: “”Cô mắng tôi?””
Sơ Tranh nghiêm túc phủ nhận: “”Không có.””
Tự cô muốn gánh danh hiệu đó còn đòi trách người khác.
Đừng tưởng rằng lớn lên xinh đẹp một chút thì có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm.
Liễu Mạn Mạn nhíu mày, cô ta rõ ràng vừa chỉ cây dâu mắng cây hòe chửi mình… Cơ mà… nữ nhân này hình như có gì có khang khác.
Trước kia, Cố Sơ Tranh quật cường, thanh cao, nhưng cô cũng không giống như bây giờ, chỉ làm cho người khác cảm giác lạnh như băng, không hề thoải mái.
“”Tốt nhất là cô nên đi khỏi đây nhanh đi.””Liễu Mạn Mạn tự nhiên thấy bực mình nói, đẩy Sơ Tranh ra ngoài: “”Bên trong còn phải đóng phim, cô đừng có quấy rầy chúng tôi, nhanh đi ra ngoài.””
Sơ Tranh đè lại cánh tay cô ta, bẻ vặn ra ngoài rồi thuận thế túm ngược lại. Liễu Mạn Mạn trợn trừng hai mắt, thân thể mất khống chế, bị hất ra bên ngoài.
Liễu Mạn Mạn bị quẳng ngã thẳng cẳng trên mặt đất, cả người đờ ra ngây ngốc.
“”Mạn Mạn.””
Một nam nhân chạy tới đỡ Liễu Mạn Mạn đứng lên.
“”Làm sao vậy, đây là…”” Phó đạo diễn đỡ Liễu Mạn Mạn dậy, đau lòng không thôi.
Bàn tay bị trầy xước đến chảy máu, cô ta đau đến phẫn uất gào lên: “”Phó đạo diễn, người này chẳng hiểu sao lại tự dưng động thủ với tôi.””
Sơ Tranh thu hồi hai tay lại, đút vào trong túi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ.
Phó đạo diễn vừa đối đầu với ánh mắt băng giá của Sơ Tranh, từ tận đáy lòng quặn lên sợ hãi, cứ như bị thứ gì khủng bố dõi theo, toàn thân đều nổi một tầng da gà.
“”Cô không phải…””Phó đạo diễn cẩn thận nhìn lại mới nhận ra là ai, “”Cố… Cố Sơ Tranh sao?””
Vai diễn của Liễu Mạn Mạn lúc đầu vốn là của cô ta, chẳng qua đã bị hắn tráo đổi.
Phó đạo diễn tức khắc liền phản ứng lại, chỉ vào mặt Sơ Tranh, căm phẫn chỉ trích, “”Vai diễn là do bên đoàn làm phim chỉ định, cô không thích hợp với nhân vật này thì thôi đi, sao còn đến tìm Mạn Mạn gây phiền toái? Mau tới xin lỗi Mạn Mạn đi!””
“”Còn lâu.” Tên chó chết này nằm mơ giữa ban ngày à!
===================
Beta và Editor thân yêu mau về với đội của chúng ta nà:3
_(:зゝ∠)_
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!