Thái Hậu Mười Lăm Tuổi
Chương 2: Thập lục hoàng tử
Edit: Eirlys
Sau một phen luống cuống tay chân, Nam Cung Xuân Yến ăn mặc chỉnh tề nhảy lên phượng liễn, xa giá một mạch tăng tốc hướng đến tẩm cung của hoàng thượng – Phượng cung.
“Ngừng kiệu…”
Phượng liễn dùng tốc độ khó có thể tin nổi tới được cửa chính của Phượng cung, còn chưa ngừng ổn định. Thái giám dẫn đường còn chưa tới, Nam Cung Xuân Yến sốt ruột từ phía trên nhảy xuống, bắt đầu đi vào trong điện, không nghĩ dưới chân bị làn váy thật dài vướng lấy, lại đi quá nhanh, nên lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
“Nương nương, cẩn thận…”
Theo sát phía sau, Lục Ngọc, Thu Dung phản ứng nhanh, bước lên phía trước đỡ lấy nàng.Vất vả lắm mới đứng vững, Nam Cung Xuân Yến đẩy các nàng ra, cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chính sự quan trọng hơn”. Vừa nói, bước chân hướng tới trong điện mà đi.
Lục Ngọc tay mắt lanh lẹ, đưa tay kéo ống tay áo của nàng.
Đi tới không được, Nam Cung Xuân Yến ra sức giãy giụa, lại giãy giụa, cũng không có kết quả.
Quay đầu lại, nàng không hiểu, nhìn về phía thị nữ của mình, hỏi ” Lục Ngọc, làm sao vậy? Vì sao ngươi kéo tay áo của bổn cung không buông?”
Mau buông tay a! Nàng muốn đi vào đưa cái Lão bất tử kia chặng đường cuối cùng! Chờ hắn nói một câu quan trọng! Câu nói này liên quan đến nửa đời sau hạnh phúc của nàng.
Thu Dung đi lên, nhìn vẻ mặt không thể che giấu vui vẻ của nàng, thở dài một hơi, nói: “Nương nương, vẻ mặt của ngài..”
“Vẻ mặt của ta, vẻ mặt bổn cung làm sao?” Nam Cung Xuân Yến đưa hai tay lên mặt sờ tới sờ lui.
“Nương nương!” Lục Ngọc Thu Dung đồng thanh lớn tiếng kêu lên,vẻ mặt tức giận biểu lộ cùng một ý – ngài hiểu rõ mà còn cố tình.
“Được rồi, được rồi! ” Nam Cung Xuân Yến thỏa hiệp. Nàng bất đắc dĩ dỡ xuống vẻ mặt vô cùng phấn khởi, thay bằng một khuôn mặt bi thương. Khẽ cắn môi, tay phải ra sức véo bắp đùi vài cái, ép ra vài giọt nước mắt, lúc này mới đau thương buồn bã mở miệng…
Hoàng thượng…
Nhưng lời còn chưa nói, sự tập trung của nàng liền bị phân tán bởi một đội nhân mã chậm rãi đi tới. Dẫn đầu là một thiếu niên thoạt nhìn rất yếu ớt, tựa hồ một trận gió đến là có thể thổi được hắn đi.
Giống như trong trí nhớ của nàng, gương mặt hắn trắng bệch nhợt nhạt, so với đám phi tần bôi một lớp phấn thật dày thì mặt hắn còn kinh khủng hơn. Nếu đem trên người hắn- trang phục quý giá nhuộm thành màu trắng…Chà, người không biết, còn tưởng giữa ban ngày gặp phải quỷ!
Nam Cung Xuân Yến trơ mắt nhìn hai tên thái giám đỡ hắn, hướng về phía nàng đi tới, tốc độ so với rùa bò còn muốn chậm hơn.
Qua gần khoảng năm phút, những người này mới từ xa một trăm mét đi tới trước mặt nàng, theo lễ nghi quỳ xuống.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Cái tên giống quỷ kia cũng không ngoại lệ, hai thái giám dìu hắn cúi người hơi hơi thấp xuống, sau đó mở miệng, nói dường như không ra hơi ” Nhi thần tham kiến mẫu hậu” xem như đã hành lễ.
Tất cả phép tắc đã xong, lúc này Nam Cung Xuẩn Yến mới nâng tay lên, bày ra một nụ cười độ lượng giả tạo, dịu dàng nói
“Thập lục hoàng nhi miễn lễ, bình thân.”
“Tạ ơn mẫu hậu”
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương”
Đều đặn tạ ơn xong, tất cả mới đứng dậy, hai thái giám có trách nhiệm nhanh chóng đỡ thiếu niên đứng lên.
Lại lần nữa đối diện gương mặt hù chết người không đền mạng, Nam Cung Xuân Yến không khỏi giật mình, líu lưỡi không nói nên lời, thầm nghĩ …người kia thật độc ác! Hổ dữ còn không ăn thịt con!
“Mấy ngày không gặp, không biết hoàng nhi thân thể có đỡ chút nào không” Như thường lệ, rập theo một khuôn – đối thoại lại bắt đầu.
“Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần khỏe” hắn trả lời.
“Như thế rất tốt, bổn cung cũng yên tâm” vẻ mặt tỏ ra như được an ủi cộng thêm một câu trả lời thở phào nhẹ nhõm. Nam Cung Xuân Yến hận không thể vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn xuất hoàn mỹ của bản thân.
………………
Trong lúc nói chuyện, đã có nội thị đi vào bẩm báo. Chỉ chốc lát, thái giám thân cận bên cạnh đương kim hoàng thượng – Phúc công công một mạch chạy đến cắt đứt đối thoại của họ ” Hoàng hậu nương nương, ngài …ngài đã tới. Hoàng thượng … Hoàng thượng đang chờ ngài! “
“Chờ bổn cung? Dặn dò hậu sự phải không? Được rồi, bổn cung vào ngay!”
Tâm tư của nàng ngay lập tức chuyển qua việc quan trọng nhất, Nam Cung Xuân Yến xoay người, chấn chỉnh lại vẻ uy nghi rồi nhanh chóng bước vào trong điện.
Ở sau lưng nàng, thiếu niên được người dìu chậm rãi tiến về phía trước. Hắn một tay che miệng, phát ra vài tiếng ho nhẹ, mi mắt rủ xuống, làm cho người ta không thấy rõ được ánh mắt của hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!