THÈM TÌNH - Thèm Tình - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2914


THÈM TÌNH


Thèm Tình - Phần 10


Có ai đã từng nói với bạn rằng người đàn ông bạn gặp trên hàng cây lá vàng rơi của mùa thu lãn mạn sẽ là điềm báo cho một cuộc tình về sau hay chưa?

cái điều đó chỉ có trong ngôn tình thôi có phải không,tôi đã bất giác tự cười một cái khi Thành ngỏ lời mời cafe dù chẳng biết tại sao?

Thành: Thúy muốn uống ở quán cafe như thế nào

-mua ở cây tự động đi

Thành ngạc nhiên trước lời nói vô tư của Thúy,một cô gái con nhà giàu nhưng lại chịu chấp nhận uống cafe vỉa hè chứ không phải là bất kì một quán sang trọng nào khác…

Thành: vậy thì ngay đây có rồi

Thành mở ví ra nhét tiền vào cây tự động,hai lon cafe ấm được đẩy ra…anh ta cười rồi đưa cho Thúy…

Thành: chính ra phụ nữ uống cafe sẽ không tốt

-tôi lúc này thích những thứ không tốt vì những thứ tôi tưởng là tốt hóa ra lại chẳng ra gì …

-đừng bi quan quá .trong đời ai rồi cũng có những vấp ngã,có vấp ngã rồi sẽ có trưởng thành…

-chúng ta có được gọi là có duyên không ?

-sao Thúy lại hỏi vậy

-thì từ ngày đi làm tôi dc chủ đạo mời phỏng vấn anh nhưng mời anh khó quá nên chẳng phỏng vấn được,tôi có thể hiểu lý do vì sao k?

-vì tôi k thích,đơn giản là vậy,tôi không thích trò chuyện với người lạ bởi vì k thích chỉ vậy thôi

-vậy chắc anh tự kỉ rồi

-có lẽ vậy,công việc bề bộn nên tôi có lẽ cũng tự kỉ mất rồi

Tôi và Thành nhìn nhau bật cười khi nghĩ đến câu chuyện chúng tôi đang định nói đến…khi thấy một đôi vợ chồng trẻ đẩy con đi ngang qua chỗ tôi,họ cho em bé xuống tập đi,đứa nhỏ chập chững biết đi rất đáng yêu…tôi cố nén nước mắt khi nghĩ đến con gái,nếu còn có lẽ con bé cũng chạc tuổi đứa nhỏ này…bé chạy tới chân tôi,tôi nhìn rồi sờ lên má bé qua chiếc găng tay da mà tôi đang đeo,nước mắt chợt rơi xuống…

Thành cổ đang đeo chiếc máy ảnh anh ta đang cầm chụp ảnh xung quanh thì bắt vào ống kính gương mặt Thúy đang rơi nước mắt khi sờ lên má đứa nhỏ…anh ta vô hồn bấm chụp…từng lọn tóc hòa cùng giọt nước mắt của Thúy được hòa vào buổi chiều thu đã được Thành chụp lại,thời gian và khoảnh khắc có lẽ không phải là thứ mà ai cũng có thể nắm lại được…

Tại một nhà hàng trên con phố cổ…Trinh ngồi với chiếc váy ngắn hở làn da trắng nõn đầy quyến rũ mà ai cũng phải ngước nhìn…Hùng lái chiếc xe sang đến cửa quán…Trinh nhìn từ trên xuống cười nhẹ..

Hùng ra khỏi xe cho thuốc lên miệng ngậm rồi nhìn lên trên nhà hàng…anh ta bước vào với bộ đồ hiệu đắt tiền,đôi giầy bóng loáng bước lên bậc thang…lên đến nơi thấy Trinh mặt anh ta lừ lừ…

Trinh: anh ngồi đi

-em ăn phải gan hùm rồi à mà dám tìm gặp anh

-nghe anh nói vậy là em biết anh không giận em

-dựa vào đâu,một lần là quá đủ em nghĩ anh là thằng ngu mãi thế à

-dựa vào em

Trinh cúi người hở ngực ra để lộ bầu ngực tròn ngồn ngộn khiến Hùng nuốt nước bọt…

Hùng: muốn gì

-em chẳng muốn gì,em muốn tìm chỗ dưa

-hết tiền về tìm chỗ dựa à

-mẹ em cờ bạc ,tiền em còn chẳng dc tiêu 1 xu

-lần nào em chẳng có lý do,nhưng anh chơi đẹp anh bỏ qua chuyện cũ nhưng k có nghĩa anh ngu mà để em xỏ mũi mãi…

-ý anh là sao

-chẳng sao nếu nói xong rồi thì a đi đây,anh còn bận,đồ em cứ gọi ăn thả phanh anh sẽ thanh toán…

-em không gọi anh đến để trả tiền đồ ăn

-vậy muốn gì,hay xoạc vậy

-em muốn chúng ta là chỗ dựa cho nhau âm thầm lặng lẽ k ai biết chỉ vậy thôi

Điện thoại của Hùng trên bàn reo lên là người phụ nữ già gọi

H: anh nghe đây

Gìa: anh đang đâu vậy

Dũng: anh định về qua nhà xem mẹ anh thế nào,nghe nói bị cảm

già: ôi vậy mẹ có sao k anh

-có gì anh sẽ gọi ,mà bao giờ em về

-em á,ngày mai đưa bố bạn em ra đồng rồi em về

-uk nhanh nhé,anh nhớ em

-em yêu mình…

Cúp máy Trinh cười nhẹ

Trinh: giờ sao anh,mình đi đâu..

Hùng nhìn quán vắng tanh,1 góc khuất trong quán có phòng ăn riêng

Hùng: chẳng sao,cũng chẳng đi đâu

Trinh: ok vậy em về trước

Trinh đứng lên tức giận đi qua Hùng rồi Hùng tóm lấy tay Trinh sờ lên đùi cô ta…

Hùng: nhân viên dọn cho anh 1 bàn ăn trong phòng riêng,mang cho anh chai rượu đắt tiền nhất ra đây…

Trinh : chà chơi trội đây…

Hùng kéo tay Trinh vào bên trong phòng kín…anh ta móc tay bầu ngực của Trinh ra khỏi áo rồi cắn mút…Trinh ngửa đàu ra sau cười mãn nguyện…

Hùng kéo khóa quần anh ta ấn đầu Trinh xuống rồi nghiến răng

Hùng: nào liếm mút đi ,anh là người có tiền mà

Trinh cầm dương vật mút mát để làm thỏa mãn Hùng,còn anh ta cười ngạo nghễ..tiếng hét của Trinh vang lên…

Hùng: uống đi

Trinh: k em k chơi cái này đây

Hùng: tao bảo uống

Anh ta đổ thứ nước gì đó vào miệng Trinh…khiến cô ta sợ đến hoảng loạn…

Tôi cùng Thành đi bộ cho đến khi xẩm tối,qua hết các con phố khu chợ ẩm thực,mỗi quán chúng tôi đều thưởng thức một món…món mực xiên ướp vs sốt và ớt cay,tôi lấy 1 que đưa cho Thành…

Tôi: món này bên này ngon lắm,anh ăn thử đi

Thành đang định cầm thì Thúy rụt lại ,Thúy thổi cho nguội xiên mực rồi mới đưa cho Thành…

Thúy: ok nguội rồi anh ăn dc rồi…

Thành: cẩn thận quá cám ơn nhé (thành cười mỉm vui vẻ)

Quấn áo cho trẻ em từ bao tay chân đủ sắc màu hiện lên trước mặt tôi,tôi lặng người nhìn đến mất hồn…

Thành nhìn thấy Thúy cứ vô hồn khi nhìn đồ trẻ sơ sinh,anh ta chợt nhớ ra Hải nói Thúy đã từng mất con…Thành nắm lấy tay Thúy rồi tiến tới sát gian hàng đặt tay Thúy lên chiếc bao tay chân của trẻ sơ sinh…

Thành: thay vì đứng nhìn tại sao không mua

Thúy: tôi…tôi…

Thành: tôi lấy cả bộ này…

Đến khi đi bộ ra đến sông Hàn lúc này đã 7h tối…Thành đưa cho tôi bộ đồ sơ sinh

Thành: đây kp lần đầu tôi đưa đồ sơ sinh cho cô có thể do tay tôi k dc may mắn như vậy cũng tính là do lỗi của tôi và lỗi của cô cũng giống như tôi vậy,lỗi nhỏ thôi…đứa bé có lẽ đang ở nơi nào đó hạnh phúc rồi thì sao,tại sao lại cứ mãi đau khổ dằn vặt bản thân vì những gì đã qua…

Tôi nhìn những chiếc tất sơ sinh,những cái áo nhỏ nhỏ mà bật khóc đau đớn…tôi tóm lấy tay Thành rồi ôm những chiếc lấy sơ sinh nhỏ như muốn xé tan bản thân lúc này…

Tôi đã từng rất trông mong,tôi từng đêm nói chuyện với con của mình dù cho khi đó bố của nó đang lăng nhăng bên ngoài…vậy mà tôi còn ngu muội chấp nhận hắn để rồi con của tôi nó chẳng muốn ở lại cái gia đình nát bét này nữa,tôi chỉ ước yen bình bên con của mình,có phải tôi tham vọng gì quá không,tôi chỉ cần như vậy thôi

Thành nhìn Thúy khóc trong đau đớn mà lòng anh ta cũng buồn trùng xuống chỉ biết đứng lắng nghe nước mắt của cô gái trẻ ở xứ lạ…

Đưa tôi về khách sạn,chúng tôi ngồi trong xe 5p nhưng chẳng ai nói vs ai câu nào,có lẽ do tôi ngại hoặc do Thành cũng kb nói gì,nói ra sợ tôi xấu hổ nên anh ấy rất biết giữ ý…tôi chủ động mở miệng trước…

Tôi: cám ơn anh vì tất cả,vì tối qua và cả hôm nay…

Thành cười nhẹ rồi tôi bước ra khỏi xe…tôi thấy khóc xong 1 hồi cảm giác có thể nói vs người lạ khiến thấy lòng nhẹ nhàng hơn…

Tại quán nhà Hàng…Trinh bò ra cửa trong tình trạng không mặc gì…bàn tay của một người đàn ông kéo cửa lại,bên trong phòng khoảng 5-6 người đàn ông trần như nhộng đang thay nhau quan hệ với Trinh …

đÀN ông 1: em ơi em tên Trinh thì sao em chẳng còn Trinh

cả lũ cười bò ra…Hùng ngồi hút thuốc ở góc phòng rồi nhìn mấy người đàn ông

Hùng: coi như tao thưởng cho việc chúng mày vất vả ở sòng bài mấy năm nay,chị đi vắng có anh hiểu tâm lý các chú

Tên 2: con này ngon anh ạ vú to người trắng nõn

Hùng: chơi nhiệt vào

Hùng đứng dậy

Trinh: tôi sẽ báo công an kiện anh

Hùng: kiện củ khoai nhé,vui vẻ đi em ,anh cho em uống thuốc rồi k sợ mệt đâu

Hùng kéo cửa lại mấy tay đàn ông đang vồ lấy Trinh ngấu nghiến

Trinh: thằng chó…

Hùng đóng cửa mặt anh ta đổi sắc mặt ” mày nghĩ tao giờ thèm ngủ với loại như mày à,con khốn kiếp” …

Thành về phòng chưa thấy Linh về,anh ta thở dài rồi đi tắm…nước xả vào đầu nhưng Thành nghĩ về những điều bảo vệ nói “hôm nay k có cuộc họp nào đang kì nghỉ mà”…anh ta mặt lừ lừ tắt vòi nước rồi ra bàn mở bia ra uống…cầm chiếc máy ảnh lên ấn lại xem hình thấy ảnh của Thúy anh ta cười nhẹ khi thấy nụ cười của Thúy khi chụp ở chợ đêm…đến bức ảnh chụp lúc Thúy khóc khi đang sờ lên má đứa trẻ…anh ta nhìn buồn bã ngón tay đặt lên ảnh đúng má Thúy …xoa xoa gương mặt…

Linh từ sau ôm chầm lấy Thành…

Linh: anh xem gì vậy

Thành tắt máy ảnh úp xuống bàn…

Linh: em xin lỗi hôm nay họp xong mọi người lại rủ đi viếng đám ma bố của chị cùng công ty,em máy hết pin không cả kịp gọi cho anh,bảo mượn máy nhắn xong cũng quên phéng đi mấy

Thành: quên (cười khẩy)

linh: anh đừng giận em nhé,thật sự hnay họp xong em căng thẳng quên mất anh ở nhà…

-quên mất anh,Linh này nếu thật sự em quên mất sự tồn tại của anh thì chúng ta k nên nc nữa

Thành đứng dậy Linh ôm từ sau giật ngửa lại…

Linh: em xin lỗi đừng giận em mà

Thành: em họp ở công ty à

Linh: vâng k ở đó thì đâu ,anh đừng giận mà để em bù đắp nào

Nói nũng nịu rồi xoa má Thành định hôn,Thành đẩy ra

Thành: em đi tắm đi

Linh: em vừa tắm sạch rồi (lỡ miệng) vâng em tắm từ sáng để em đi tắm lại

Linh đi vội vã vào tolet,Thành nhìn rồi cắn răng khi phát hiện Linh chính xác đã nói dối rằng đi họp…

Linh trở ra khỏi nhà tắm thấy Thành đã ngủ,cô ta ôm lấy Thành

Linh: Mai em bù cho anh nhé,nay em mệt quá rồi em mệt lắm anh à,anh phải thương em nhé…

Thành nằm mở mắt nhìn ra bên ngoài khi Linh đang ôm từ sau,anh ta nắm chặt tay…

Tôi ngồi sấy tóc rồi nhớ lại cảnh khóc lóc quỵ lụy trước Thành

Tôi: anh ta chắc k nói ra ngoài đâu nhỉ,ngại chết mất lúc khóc nc mũi dãi chảy ròng nữa…

Hôm sau Linh dậy sớm cpi đồ ăn sáng

Linh: chúng ta sẽ đi suối nước nóng rồi massage anh nhé,hôm nay thì k có gì có thể làm phiền em và anh được rồi

Thành: uk,anh sẽ về nước sớm hơn dự kiến

Linh: vâng chắc cv cũng bận (k giữ Thành)

Thành: lần này em có vẻ k buồn như mọi lần anh về nhỉ…

-đâu có (ấp úng) buồn thì cũng làm được gì đâu anh vẫn về mà nên buồn mấy lần là đủ r (giả vờ sụt sùi)…

Điện thoại trên bàn reo lại hiện chữ Sếp…Linh thấy Thành nhìn liền vồ vội điện thoại…

Linh: em nghe chuyện cv đã

Rón rén ra ban công…

sếp: anh nhớ em

Linh: nhưng em vẫn chưa xong việc,nốt hôm nay thôi anh

sếp: 9h tối anh bay rồi ,anh muốn có em bây giờ ,đêm qua a nhớ em mà k ngủ nổi đấy

Linh: nhưng em

sếp: nếu em thấy khó khăn quá chúng ta chia tay vậy

-a đừng trẻ con vậy,vậy em đến đó 1 tiếng thôi nhé

-ok anh chờ em…(cúp máy)

Linh vào cười gượng nhìn Thành…Thành đang đọc báo rồi ăn sáng…

Linh: anh này ở cơ quan có việc đột xuất nhưng em chỉ đi 1 tiếng thôi,bàn giao xong em sẽ về ngay

Thành: để anh đưa em đi

-em hẹn chị chỗ làm rồi,trên đường đi còn bàn mấy chuyện luôn

-vậy đi nhanh về nhanh

-ok ạ…

Linh thơm lên má Thành…ra mở xe cô ta thấy túi đồ trẻ sơ sinh trên xe,,,liền mang lên nhà đưa cho Thành …

Linh: của ai vậy anh

Thành: anh mua tặng bạn

-bạn nào vậy sao em kb

-anh nói sau cứ để đó cho anh

-vâng em đi đây…

Thành nhìn túi đồ sơ sinh rồi cầm lấy bắt xe tới khách sạn nới Thúy sống…Thành gọi điện

Thúy: vâng alo

Thành: hôm qua cô quên đồ trên xe,tôi đến đưa,ngày mai tôi bay rồi

Thúy: vâng để tôi xuống luôn ạ…

Tôi chạy vội xuống dưới thấy Thành đang ngồi ở sảnh khách sạn tay cầm túi đồ sơ sinh,tôi cười tươi vẻ ngại ngại

Thành: suýt quên nhé

-cám ơn anh,tưởng gì chứ anh có thể mang về mà

-mang về cho ai dùng

-anh chưa có con à ,cô gái hno kp vợ ạ

-không là bạn gái thôi…cô cầm lấy tôi phải về rồi

-anh có dùng trà k tôi mời

-thôi sáng uống nhiều cafe lắm rồi hẹn dịp khác nhé

-biết dịp nào dc

-lúc nào Thúy gọi tôi sẽ đến

Câu nói bâng quơ của Thành khiến chúng tôi nhìn nhau rồi ái ngại…

Chợt Thành thấy Linh đi vội vã vào khách sạn,thang máy mở ra 1 người đàn ông lao ra ôm lấy Linh thơm lên má Linh …

Thành: cô cầm lấy (nhét vào tay tôi rồi chạy ra thang máy)

Tôi k hiểu chuyện gì chạy theo phía sau thấy anh ta cứ nhìn nẩy số tầng…tầng 8 dừng lại…Thành vào thang máy tôi vào theo

Tôi: anh đi đau à

thành: uk có chút việc gặp ng quen

Tôi: vâng (tôi ấn tầng 😎

-cô ở tầng 8 à

-đúng rồi…

Lên đến tầng 8 có khoảng chục phòng ,tôi thấy Thành cứ nhìn ngó…

Tôi: anh tìm bạn hay sao

Thành: uk vừa thấy vào thang máy lên tầng 8 này nhưng kb phòng nào

Tôi: Tầng 8 là của chúng tôi book cả tầng rồi,đội bạn tôi vẫn ngủ,à hôm qua bạn tôi 1 đứa sợ ma nên sang ngủ ghép hình như còn thừa phòng 808

-cô chắc k

-chắc mà …

Thành đến cửa phòng 808 anh ta cố giữ bình tĩnh rồi đứng nhìn vào cửa…

Tôi: sao a k gọi cửa

Thành: tôi chờ ksao đâu cô về nghỉ ngơi đi

Tôi gật rồi trở về phòng thay đồ make up nhẹ nhàng để chuẩn bị ra đường cùng đám bạn…1 tiếng sau mở cửa ra tôi thấy Thành vẫn đứng đó dưới chân rất nhiều tàn thuốc lá…tôi vừa tiến lại gần Thành định hỏi thì cửa phòng 808 cpi mở…tiếng trai gái cười nói đến nghe rõ từ trong…

Linh: làm người ta mệt chết đi được,không đeo bao nhỡ em có thai thì sao

Sếp: có thì bỏ lấy nhau sao dc

Linh: đồ đểu nói thế cũng nói dc

Sếp: đùa mà sao anh nỡ để em có bầu để con quỷ cái vợ anh nó chôn sống anh mất

Linh: lại sợ vợ rồi…

Cửa vừa mở ra tôi nhận ra cô gái tên Linh bạn gái của Thành ở vũ trường đêm hôm trước,tôi thấy k khí khá căng thẳng khi Thành cũng nghe rõ những điều vừa rồi…Linh đối mặt khi Thành ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào cô ta…

Linh sợ đến mức hét lên rồi rơi bịch chiếc túi sách đang cầm trên tay xuống đất…

Linh: anh…em…(dơ tay ra phía trước định với lấy tay Thành)

Thành chẳng nói gì dập thuốc lá rồi quay đi buồn bã Linh còn chẳng dám chạy theo…vào thang máy tôi chạy theo đúng lúc thang máy cpi đóng…

Thành: cô đã hỏi tôi đã từng đau lòng bao giờ chưa,chúng ta giống nhau chỉ là người đau lòng trước là cô và giờ đây đến tôi đau lòng…

Thành cố mỉm cười nhìn tôi,thang máy đóng lại tôi như bị ám ảnh bởi lời nói và nụ cười đầy đau lòng và nghiệt ngã của người đó…chúng ta đều giống nhau phải vậy không?…

Yêu thích: 2.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN