Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh
Chương 42: Lên Hồng Vân sơn
Thật tình cũng không ở đâu đãi ngộ lại tốt như trên Hồng Vân sơn, rõ ràng bắt nàng về đây coi như làm con tin, ngoại trừ vài lần có bỏ thuốc trong đồ ăn bị Hồng Lang phát hiện đem đổ đi ra thì cơm ăn ba bữa một ngày đều đầy đủ. Nàng kêu chán còn được ném cho một số binh khí đặc sắc dùng chơi. Có nơi nào đưa binh khí cho tù nhân làm đồ chơi sao? Chính là ở Hồng Vân sơn a. Bất quá nơi này căn bản có muốn cầm binh khí mà lao xuống núi cũng không được. Quá nhiều cạm bẫy, quá nhiều cơ quan, quá mức nguy hiểm. Hồng Lang quyết định vẫn nên ngoan ngoãn chờ đợi thì tốt hơn.
Tứ đại trưởng lão ngoại trừ Tùng Giảo Minh và Dung Hoa là nàng đã biết mặt ra thì chưa từng thấy xuất hiện thêm người nào. Ngoài mặt tuy không tỏ ý ép buộc nhưng khắp nơi quanh sân viện nàng ở đều có người giám sát, đủ biết bọn họ vẫn luôn để mắt tới. Có điều cũng chỉ có vậy mà thôi, từ lúc bị đưa tới đây cũng không ai làm khó nàng, điều duy nhất nàng không được phép chính là đi lại lung tung, bất quá, bọn họ hình như đã xem thường bản lĩnh của nàng mất rồi.
Hồng Lang ngồi trong sân nhìn sắc trời, thấy đã gần tới giữa trưa, nha hoàn mặc hồng y đã bắt đầu mang thức ăn tới bày biện trên bàn, thần sắc nhìn qua lại có điểm bất thường. Không bỏ qua bất cứ một tiểu tiết nào, Hồng Lang nhích lại gần dò hỏi: “Tỷ tỷ, sao trông sắc mặt của tỷ lại không tốt, có chuyện gì sao?”.
Thần trí nha hoàn kia vốn không đặt ở đây, đột nhiên lại có một gương mặt dữ tợn ghé sát tới thì không khỏi giật bắn mình, buột miệng khai ra: “Có người xông lên núi, phá được gần hết cơ quan mà các trưởng lão bày ra. Động tĩnh rất lớn, bên ngoài đang náo loạn cả lên rồi”.
Vừa nghe vậy, Hồng Lang khẽ nhếch khóe miệng, bỏ lại tiểu nha hoàn còn đang ngơ ngác, trực tiếp phi thân ra ngoài, trong nháy mắt đã thoát khỏi sân viên vốn được canh phòng cẩn thận. Khắp nơi đã loạn lại càng thêm loạn.
Lúc này, bốn vị trưởng lão đều đang ở trước tiền sảnh nghe thuộc hạ báo cáo. Cơ quan cùng trận pháp được sắp đặt ở khắp núi, nhiều năm qua vẫn chưa có ai phá nổi một trận, vậy mà trước mắt lại có người cả gan xông vào, không những thế còn có bản lĩnh phá nát nhiều trận pháp phức tạp, né tránh bẫy rập, một đường chạy thẳng về hướng này. Trong lòng ai nấy đều trấn kinh, không rõ là tư vị gì.
Tử Chiêu từ lúc rời thành thì chạy thẳng một mạch tới Hồng Vân sơn, từ chân núi ngước lên nhìn chỉ thấy mảng rừng cây um tùm xanh tốt nhưng khi vừa đặt chân vào đã không khỏi đen mặt. Trận pháp đầu tiên mà nàng gặp phải tên gọi là Mê Tung trận, người nào rơi vào trận pháp này thường sẽ gặp ảo giác, đi lại trong rừng không thể nắm được phương hướng, cuối cùng thì bị lạc mà lang thang trong rừng, không tìm thấy lối ra. Nàng hậm hực, tự mình lẩm bẩm: “Chưa gì đã gặp phải thứ quái gở gì vậy?”.
Trận pháp này thực chất Tử Chiêu không biết cách thức phá bỏ, chỉ có thể dựa vào tinh thần tỉnh táo mà chống đỡ. Nàng vừa đi vừa dùng kí hiệu đánh dấu để nhận biết những nơi đã đi qua, dùng thân cây để phân biệt phương hướng, chỉ cần đi vòng qua các cây theo cùng một hướng, nhất định sẽ không lặp lại đường cũ. Có điều, vừa lúc nàng tự tin có thể một đường thoát ra ngoài thì trước mắt bắt đầu gặp phải ảo giác, lối đi quen thuộc dần hiện ra, nhìn nơi nào cũng đều giống nhau. Cây cối như có chân, di chuyển tứ phía làm cho Tử Chiêu hoảng loạn một phen.
Nàng nhắm mắt, hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra thì tình cảnh cũng không khá hơn là bao. Ngước lên nhìn trời, trong đầu lại nảy ra một ý. Vốn dĩ muốn thoát ra ngoài Vụ Ẩn cốc chỉ có một con đường duy nhất đó chính là vách đá dựng đứng, nếu không luyện được tuyệt thế khinh công thì chỉ có thể ngồi chờ chết trong đó. Vì vậy mà thứ võ công Tử Chiêu giỏi nhất chỉ có một thân khinh công cuồng ngạo này mà thôi. Nếu lúc này nàng dùng khinh công, đề khí phóng vọt lên trên là có thể thu toàn cảnh cánh rừng này vào trong tầm mắt, thậm chí có đủ sức truyền từ cây này qua cây nọ, không cần phải đi trên mặt đất nữa. Như vậy chẳng phải đã giải quyết được vấn đề này rồi sao?
Trong lòng thầm quyết định, bước chân đã linh động điểm lên thân cây, một đường không cần thêm điểm tựa mà nhảy thẳng lên. Trước mắt thấy đã sắp vượt ra khỏi cánh rừng, tinh thần còn đang phấn chấn, vui vẻ mừng thầm thì Tử Chiêu chợt cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên dao động dữ dội. Nàng lập tức chuyển hướng bám vào một thân cây to lớn, đồng thời tránh thoát được một loạt ám khí vừa phóng ra.
“Chết tiệt, thì ra trên không trung còn có cạm bẫy, không thể lên cao hơn được”. Định thần quan sát tứ phía một hồi, Tử Chiêu cắn cắn môi, quyết định sẽ di chuyển từ cây này sang cây khác ngay từ đây. Nàng tiếp tục đi còn chưa quá hai dặm, trên đường đi gặp vô số cơ quan chết người, nếu không phải nhiều năm trước đây Tử Chiêu chính là người đặt ra chúng nên có thể nhận biết ra được một ít, thì thật sự không biết bản thân đã bị xiên chết từ lúc nào rồi.
Dù có thể vượt qua một rừng cơ quan như vậy nhưng sắc trời đã dần đổ về chiều, trong rừng tối rất nhanh, nếu nàng không gấp rút thoát ra thì không biết đêm nay có thể lưu lại đây được hay không. Sắc trời dần tối làm Tử Chiêu càng trở nên lo lắng, nhìn lại mảnh rừng phía sau lưng, nàng lẩm bẩm tự trấn an: “Nhìn xem ta có thể đi được đến tận đây rồi, làm gì có kẻ nào có khả năng này chứ? Chỉ còn một chút nữa thôi, các chủ Hồng Bảo các chẳng lẽ không thể tự mình vượt qua chính Hồng Vân sơn của bản thân sao? Trò đùa gì chứ?”.
Nói là vậy nhưng đi tiếp chưa được bao lâu, Tử Chiêu chợt thấy phía trước mịt mù sương. Nếu là sương mù thông thường cùng lắm cũng chỉ làm giảm chút tầm nhìn, nàng sống quanh năm trong Vụ Ẩn cốc nên vốn không ngại loại chuyện này. Nhưng liếc mắt nhìn cây cỏ dần trở nên ảm đạm, tán cây thậm chí có chỗ còn chuyển sang màu đen thì lại khiến cho nàng do dự, không dám bước tiếp.
“Làn sương kia chắc chắn có vấn đề”.
Mắt thấy sương mù càng tiến lại gần, đột nhiên Tử Chiêu cảm giác hơi thở nặng nề, chân trùng xuống như muốn ngã, nàng tức giận chửi một câu rồi chạy thục mạng về phía sau: “Mẹ nó, từ khi nào có thêm thứ này vậy?”.
Màn sương như dã thú có linh tính, lập tức tràn ra, đuổi sát ngay phía sau. Sương lan tới đâu, cây cỏ liền trở nên mục rữa, bốc lên một mùi khó ngửi. Tử Chiêu dần dần cảm thấy chóng mặt, mắt hoa lên không nhìn rõ đường, nàng thầm nhủ không thể gục ngã tại đây được, chỉ cần dính một chút khí độc thì toàn thân cũng bị thối rữa mà chết.
Thân thể Tử Chiêu quanh năm được Dữ Ngọc dùng thảo mộc điều dưỡng, đến cả nước tắm cũng đều dùng thảo mộc đặc chế mà thành. Vốn là thân thể có thể kháng được một số loại mê dược nhưng với kịch độc trong màn sương kia thì không thể chống cự được dù là một khắc. Toàn thân vô lực, mí mắt cay xè, chuyển động không còn linh hoạt như trước, Tử Chiêu phải tự mình cắn môi tới bật máu, chỉ mong kéo lại một chút tỉnh táo. Dõi mắt khắp nơi đã bị sương mù bao quanh, dù có tìm được chỗ trú ẩn cũng không thể nào tránh thoát khỏi màn sương này được.
Trong cơn tuyệt vọng, Tử Chiêu bất chợt cảm nhận được có cơn gió nhẹ thổi qua, lướt trên gò má nàng. Ánh mắt chợt lóe như có tia sáng, thình lình ánh lên: “Đầu gió. Phải tìm được đầu gió”.
Nói rồi, theo bản năng, cước bộ thoáng dừng lại, mặc cho màn sương đang tới gần, Tử Chiêu cố gắng cảm nhận hướng gió thổi. Trong một khắc lại lao mình phóng về một hướng, bất quá, khoảng cách giữa nàng và màn sương độc kia lại bị kéo gần. Đầu Tử Chiêu bắt đầu ong lên, càng lúc càng đau, cổ họng nhờn nhợn như muốn nôn ra.
Cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu, nàng tiếp tục chạy về phía trước. Bất quá, cơ thể sớm đã tới giới hạn, không còn cầm cự được nữa, Tử Chiêu trực tiếp nôn ra một bụng máu, đầu gối khụy xuống, cả thân mình đổ rạp xuống đất, nằm im bất động.
———————–
Hồng Lang lúc này còn đang chơi đuổi bắt cùng đám người hồng y trong viện. Kẻ nào kẻ nấy cũng một thân võ công bất phàm nhưng lại không bắt nổi thân ảnh nhỏ bé thoắt ẩn thoắt hiện. Thanh âm trong trẻo của Hồng Lang lại như trêu ngươi mà liên tục cười khanh khách thành tiếng khiến cho bọn họ càng tức giận mà không làm gì được.
Cả đám người vây bắt một thiếu niên, cảnh tượng nhốn nháo, ầm ĩ kinh động tới nhiều người. Vừa lúc Hồng Lang lén lút nhảy từ trên một cành cây xuống thì lại cảm nhận được có thứ gì đó đánh tới. Giữa không trung xoay mình tránh thoát nhưng bất thành, đủ biết võ công người tới cao hơn nàng rất nhiều.
Dải lụa đỏ tươi quấn lấy cổ Hồng Lang, vắt qua cành cây, treo ngược nàng ta lên như người bị thắt cổ, thanh âm hết sức dễ nghe chợt vang vọng: “Tiểu tử ngươi nháo đủ chưa? Còn không yên vị đừng trách ta treo chết ngươi”.
Người tới không ai khác là Bách nương, đồng dạng một thân hồng y diễm lệ, mặt nạ vàng ròng khắc hoa che đi dung mạo, bước chân không gây ra một tiếng động lại gần Hồng Lang.
Nhìn thiếu niên bị treo lên mặt đỏ tía tai đã dần dần chuyển thành tím, Bách nương mới nới lỏng dải lụa trong tay để người rơi xuống.
Hồng Lang sau một hồi được hít thở trở lại thì cũng dần an tĩnh, yên lặng quan sát người vừa động thủ rồi mới mở miệng: “Nha, thì ra là một trong tứ đại trưởng lão. Thảo nào nhanh như vậy đã bắt được ta rồi”.
“Tiểu tử, chúng ta vốn không có ý bắt ngươi về đây. Chẳng qua hai lão già kia không hiểu chuyện mới làm càn. Ngươi tốt nhất cũng nên ngoan ngoãn một chút, nên biết bản thân là đang ở nơi nào”.
“Nơi nào? Chẳng phải chỉ là một ngọn Hồng Vân sơn thôi sao?”.
Bách nương nhướng mày, quát lớn: “To gan. Ngươi đã là người lăn lộn trên giang hồ, chẳng lẽ không biết Hồng Vân sơn đại diện cho thế lực nào sao?”.
“Có khó gì đâu mà không biết chứ. Không những ta biết các ngươi là ai mà còn biết các ngươi chống lưng cho cả Tú Lệ phường. Không những ta biết mà công tử nhà ta cũng biết”.
“Ngươi đã nghe qua người biết quá nhiều thì sẽ có kết cục gì chưa?”.
Nhìn biểu hiện của Bách nương, Hồng Lang biết bà ta đã nổi lên sát ý, bất quá nàng sợ sao.
“Ta nói ngươi chớ nên động thủ thêm nữa. Nếu để công tử nhà ta tới nơi mà thấy các ngươi ủy khuất ta, nhất định sẽ không vui đâu”.
“Công tử nhà ngươi có lẽ đang ở ngoài kia, sống chết còn chưa biết. Ngươi nghĩ hắn có thể toàn mạng mà tới được đây sao? Vọng tưởng”.
“Có vọng tưởng hay không các ngươi cứ chống mắt lên mà coi”.
“Được, ta sẽ chờ giúp ngươi xuống núi nhặt xác hắn”.
Hồng Lang nhìn theo bóng lưng rời đi của Bách nương, cảm thấy những lời kia cũng không phải là không có lý. Dù là tỷ tỷ có quen thuộc với địa hình Hồng Vân sơn đi chăng nữa thì cũng đã qua ba năm, có thể rất nhiều thứ đã thay đổi, liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Trong lòng tràn ngập bất an nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra ngoài, cơ mặt quanh năm co lại tạo nên một diện mạo dữ tợn lúc này lại thoáng dãn ra. Nếu có ai nhìn được cảnh tượng này hẳn sẽ nghĩ bản thân hoa mắt, không nhận ra người trước mặt và người thường ngày trông có vẻ hung dữ kia lại là cùng một người.
Đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén, thân mình cong xuống dò xét, cánh mũi phập phồng như đang đánh hơi, nhìn qua bộ dạng có điểm giống với loài sói. Toàn bộ hồng y nhân gần đó thấy được thì đều nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau, không hiểu thiếu niên này đang giở trò gì.
Qua một hồi, Hồng Lang bất ngờ ngẩng đầu, vui vẻ hú dài một tiếng, tung mình phóng vào trong rừng. Vài bóng người lập tức đuổi theo, phía sau thanh âm bàn tán không ngớt.
“Ngươi xem vừa rồi là trò gì?”.
“Có phải ta nghe được tiếng sói hú không?”.
“Thiếu niên kia tự ý xông vào trong rừng, nếu chẳng may tiến vào trận pháp thì cũng lành ít dữ nhiều”.
“Ngươi không nghe Bách trưởng lão nói sao? Người biết quá nhiều không có kết cục tốt. Chúng ta không cần phải lo cho hắn”.
Lại nói, sau khi Bách Lý Ngưng xoay người rời đi thì lập tức hướng đến tiền sảnh, những vị trưởng lão còn lại đều đang tập trung ở đó. Vừa tới nơi, nhìn một bên thấy Dung Hoa vẫn đang an tĩnh thưởng trà, một bên là Tùng Giảo Minh đang mải mê xem xét số ám khí vừa mới ra lò. Nhìn hai người này thảnh thơi như vậy lại khiến cho Bách nương không khỏi tức giận, gầm lên một tiếng: “Xem hai người các ngươi đã làm ra cái chuyện gì?”.
Dung Hoa coi như không nghe thấy lời này, vẫn mặc nhiên thưởng thức chén trà trong tay. Chỉ có Lão Tùng là có phản ứng lại: “Chuyện gì là chuyện gì chứ? Chỗ chúng ta thật là lâu rồi không có náo nhiệt như vậy nha”.
“Lão còn dám nói, không đâu đem người của tên tiểu tử này lên núi làm gì? Chuyện này trước mắt chỉ liên quan tới Tú Lệ phường, các ngươi đem hắn về thẳng Hồng Vân sơn chẳng phải là tự khai ra chúng ta đứng sau Tú Lệ phường sao?”.
Lần này, Dung Hoa lại tự động lên tiếng: “Thân cô thế cô, chẳng lẽ ngươi nghĩ hắn không có chuẩn bị gì mà lại dám một mình đến gặp Tú nương sao? Lại nói, khi chúng ta đến, tên tiểu tử kia cũng chỉ ngồi im chịu trói, ngay từ đầu đã không có ý định phản kháng. Một người tâm tư phải mẫn tiệp tới mức nào mà chỉ cần nhìn một cái cũng biết là không thể đánh lại chúng ta. Hay là đã sớm biết chúng ta là ai, thậm chí là sớm biết sau lưng Tú Lệ phường chính là Hồng Bảo kiếm các. Nếu không, khi vừa hay tin thuộc hạ của mình bị bắt, sao không tới Tú Lệ phường đòi người mà lại trực tiếp đánh lên Hồng Vân sơn? Chỉ có thể hiểu rằng, người này thực chất đã biết rõ chúng ta”.
Những lời của Dung Hoa trong thoáng chốc khiến cho không khí trong tiền sảnh trùng xuống. Ai cũng không lên tiếng. Tú nương vì chuyện này mà cũng có mặt ở đây từ sớm, mày liễu chau lại, hướng ánh mắt nghi hoặc ra khoảng không bên ngoài, trong lòng không nói được là có tư vị gì.
—————————-
Nằm trên nền đất ẩm ướt, từng cơn gió lạnh thổi qua, tát vào mặt. Tử Chiêu khẽ rùng mình, mí mắt nặng trĩu dần dần hé mở, phát hiện cảnh vật xung quanh đã bị bao trùm bởi bóng tối. Toàn thân đau nhức gắng gượng bò dậy, không cần chút ánh sáng nào cũng có thể cảm nhận bản thân lúc này trông thê thảm tới mức nào.
Nàng dựa người vào một gốc cây gần đó, kiểm tra thân thể kĩ càng một lần cũng không thấy có vết thương nghiêm trọng nào. Khi nãy hẳn là do hít phải quá nhiều khí độc nên mới ngã xuống bất tỉnh, vừa hay chỗ ngã xuống lại đúng đầu gió, thổi tan sương mù nên nàng mới còn toàn mạng mà nằm đó. Thật sự cũng quá may mắn đi.
Xem xét phía trên thân cây không có bố trí ám khí gì, Tử Chiêu nhanh chóng trèo lên, dựa vào ánh trăng lờ mờ mà quan sát cảnh vật từ trên cao. Cả mảng rừng tối trải dài trước mắt, ban chiều vì tránh né sương mù mà nàng đã chạy vòng ngược lại một đoạn đường rừng rất dài, từ đây hướng lên đỉnh núi còn rất xa, hơn nữa cơ quan cùng trận pháp vẫn còn đó, không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới tới nơi được. Chất độc ban nãy vẫn còn ảnh hưởng ít nhiều, hiện giờ nàng không còn đủ sức vận dụng khinh công nữa.
Trong đầu còn đang không ngừng tính toán tiếp theo nên làm thế nào, dưới gốc cây lại truyền đến tiếng xột xoạt rất nhỏ, thành công lôi kéo lực chú ý của Tử Chiêu.
Hướng mắt nhìn xuống, phát hiện đó là một con sói màu đen đã trưởng thành, hàm răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài, tròng mắt dã thú được ánh trăng chiếu vào phản chiếu ra thứ ánh sáng xanh lè, lóe lên trong đêm làm người ta ớn lạnh. Có điều, ai có thể ớn lạnh nhưng Tử Chiêu thì hoàn toàn ngược lại, nàng mừng rỡ, trượt từ trên cây xuống, cẩn thận tiến lại gần con sói.
Con thú chỉ hơi dè chừng một chút, cũng không có địch ý với Tử Chiêu, điều này cho nàng biết nhất định Hồng Lang có ở trên núi. Nhưng con sói này tới tìm nàng vì cái gì thì còn chưa rõ.
Lát sau, chỉ thấy con sói dùng móng vuốt cào cào xuống nền đất, dậm chân đi loanh quanh mấy vòng, ánh mắt vẫn một mực nhìn chằm chằm Tử Chiêu, nàng bất giác nghiêng đầu hỏi: “Ngươi muốn ta đi theo có phải không?”.
Tử Chiêu như tìm được đồng đạo giữa nơi hoang vu hẻo lánh, vui vẻ trò chuyện cùng con sói như thể nó sẽ hiểu nàng nói vậy. Lời vừa dứt, cước bộ tự động làm theo ý mình, chẳng cần biết con sói này thực chất có muốn hay không. Bất quá, một người một sói, kẻ đi trước, người theo sao, quanh co trong rừng một hồi nhưng lại không hề chạm phải bất cứ một cơ quan hay trận pháp gì.
Nàng nhìn tuyến đường đi xiên xiên vẹo vẹo, không theo một quy luật nào cả mà trong lòng không khỏi vừa vui mừng vừa tiếc hận. Thì ra động vật sống trong núi này đã sớm quen, có bản năng của dã thú mách bảo, không những né tránh được trận pháp mà còn nhận biết được nơi nào có cơ quan, thật sự làm cho Tử Chiêu không khỏi cảm thán: “Ây da, các ngươi như vậy đối với Hồng Vân sơn chúng ta là tốt hay không đây?”.
Con sói cứ như vậy dẫn Tử Chiêu đi cả một đêm, cuối cùng khi chỉ còn cách mép rừng gần hai dặm thì dừng lại, lười nhác chọn một mỏm đá nằm xuống.
“Tiểu Lang, vất vả cho ngươi”. Tử Chiêu vui vẻ hướng con sói cảm tạ một tiếng. Trong cổ họng con thú chỉ phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ như đáp lại, sau đó cũng không còn phản ứng gì nữa.
Tử Chiêu xoay người nhìn cảnh tượng trước mặt, từ vị trí này, dựa vào ánh trăng mà có thể nhìn thấy đình đài lầu các ẩn sâu trong rừng. Bóng đêm bao phủ vạn vật càng khiến cho cảnh tượng có cảm giác âm trầm, nguy hiểm.
Nàng nhấc chân, men theo bìa rừng tiến sâu vào trong, khóe miệng không ngừng run rẩy: “Đêm nay các chủ của các ngươi khổ sở trở lại. Để xem các ngươi đón tiếp ta thế nào?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!