Này, Lông Mày Xoắn
Chương 7
Editor: Ngọc Nguyệt
Beta: Phong Linh
Nói đi nói lại, Chiyo thật sự đã ngủ.
“Cái gì vậy,” Chiyo bị tiếng ồn đánh thức. “Thật là, ngủ cũng không để người ta yên!”
Chiyo cau mày đi ra ngoài, đứng trên lan can xem chuyện gì.
“Thật là,” Nhìn cảnh biển lửa dưới tầng một. “Chẳng lẽ bọn họ đang diễn hài?”
“A, nóng nóng nóng!” Thật sự là lửa cháy mông.
Mắt thấy nơi bị cháy, người bị cháy đến mông giãy dụa muốn dập lửa.
“Từng là người lợi hại thế nào, bây giờ cũng chỉ là một đầu bếp tầm thường, nổ súng bắn thủng đầu ông ta cũng là chuyện dễ dàng.” Gin dùng súng chỉ vào đầu Jeff. “Anh muốn cứu người này đúng không”? Sanji, cho nên xin anh hãy rời khỏi con tàu này, tôi không muốn giết anh.”
“Muốn tôi rời tàu,” Sanji đứng yên. “Tôi không cần.”
“Thật sự là khó nhìn a, xú lão đầu. Như vậy thì làm thế nào các đầu bếp mới hăng hái chiến đấu được đây?.”
“Hừ, tôi không muốn bị tiểu quỷ phán xét.”
“Xú lão đầu ông gọi ai là tiểu quỷ, ông còn coi tôi là đứa trẻ đến khi nào!!”
“Này, Gin, chĩa súng về phía tôi đi.”
“Anh ngốc à? Sẽ chết đấy!”
“Cứ làm đi.”
“Sanji tiên sinh, vì sao?”
“Nếu anh thật sự muốn chết như thế thì để tôi giải quyết, đứng yên chỗ đó đừng cử động nhé, nếu anh không muốn đầu ông chủ của mình bị nổ.”
“Đoàng” một tiếng, Sanji hộc máu.
“Sanji! Sao anh không tránh?!!”
“Cái tên thủ hạ bên kia vô liêm sỉ nổ súng.”
“Vì sao?! Chỉ cần buông tha nhà hàng này, đại gia đều có thể bảo đảm tính mạng! Rất đơn giản không phải sao?!”
“Nhà hàng này là bảo bối của lão già kia! Ta đã cướp đi tất của của xú lão đầu.. Quyền lực, mong ước, cho nên tôi không mong xú lão đầu ấy mất đi thứ gì!! Xú lão đầu kia, dùng đùi ông đổi tính mạng của tôi!!”
“Cao su cao su, chiến phủ!”
“Bồi bàn thối cậu, muốn làm gì?”
“Chìm thuyền.”
“Tôi còn tưởng cậu muốn nói gì, cậu điên rồi a vô liêm sỉ!”
“Không phải bọn họ không muốn phá thuyền.”
“Cậu thì biết cái gì, cậu có biết tôi mang ơn với nhà hàng này không!!”
“Cho nên cậu vì nhà hàng mà tìm chết, cậu bị ngốc rồi hả!”
“Không phải nói chết, cho dù báo ân! Ông ấy không phải vì cậu chết mà cứu cậu. Ông ấy giúp cậu sống, còn cậu lại muốn chết, đây là việc làm của kẻ yếu!”
“Chẳng lẽ có cách giải quyết nào khác sao?!”
“Hừ,” Chiyo xoay người một cái từ lầu hai xuống lầu một. Cây súng còn trong tay Gin đã chuyện sang tay Chiyo, Chiyo không chút để ý xoay xoay cây súng lục.
“Tát ~” Chiyo nhắm xung quanh. “Chính là cậu, bóng đèn nam.”
Chiyo chỉ vào bóng đèn nam toàn thân khối giáp, ấn chốt.
“Bang!” Chiyo thổi súng, nhìn bóng đèn nam sợ tới mới run chân. “Đùa thôi.”
Chiyo không chút để ý ném khẩu súng. “Lần sau nhớ mua bảo hiểm,bồi bàn dự bị.”
“Cái gì, Gin, cậu phản bội tôi sao?”
“Xin lỗi, thủ lĩnh Krieg, tốt xấu gì họ cũng là ân nhân của chúng ta. Ít nhất, để tôi tự tay kết thúc tất cả.”
“Cậu điên rồi à? Trung đoàn trưởng hạm đội hải tặc.”
“Cái gì, hóa ra không phải thủ hạ mà là trung đoàn trưởng.”
“Ha ha, lần này họ xong đời rồi.”
Nhìn Gin lấy ra hai quả cầu sắt lớn, nhóm lâu la ồn ào.
“Gin lấy ra vũ khí kia, có vẻ nghiêm túc rồi.”
“Cậu ta lại được gọi là quỷ nhân, mặc kệ đối phương khóc lóc cầu xin thế nào cũng không lưu tình giết, là quỷ nhân một chút nhân tính cũng không có.”
“Chính là đáng tiếc một thiếu nữ xinh đẹp như vậy.”
“Hừ,” Chiyo rút song đao, bước lên vài bước, cố ý hay vô tình đứng trước Sanji. “Thua ngươi nhưng đừng lại trướng, bồi bàn dự bị.”
Hai bên giao đấu.
“Keng keng keng”
Không thể miêu tả cảnh đánh nhau, xin tự tưởng tượng…
“Sao có thể!!” Nhìn Chiyo thành thạo chặn lại công kích của Gin. “Quả cầu sắt của Gin có thể dễ dàng đánh vỡ tấm chắn, sao cô ta làm được vậy!!”
Kỳ thật chỉ có Chiyo mới biết chặn lại khó khăn thế nào. Sức lực nam nữ có chênh lệch rất lớn, hơn nữa Chiyo tốc độ thủ thắng, cũng không có khí lực huấn luyện chuyên môn. Mỗi một chiêu nhìn như dễ dàng ngăn cản nhưng đều tổn thương lớn đến cánh tay Chiyo.
Thật là, Chiyo cử động cánh tay cứng lại.
“Này, bồi bàn dự bị, nhanh chóng kết thúc.” Chiyo thu lại song đao, rút dao găm trên đùi.
Cứng đối cứng không được, mình cũng không thể đánh lâu. Điều chỉnh lại hô hấp, Chiyo co gối, bóng dáng dần mơ hồ.
Một chiêu, quyết định thắng thua.
“Không thấy được!” Người ngoài nhìn vào cuộc chiếc kinh ngạc phát hiện bản thân không nhìn thấy Chiyo, khó tin xoa mắt.
Ngay khi Chiyo quyết định xuống tay, một người khác lại xuất hiện.
“Này, lông mày xoắn, tránh ra!” Hô hấp khẽ loạn, bóng dáng Chiyo hiện ra.
“Thân là kỵ sĩ, sao có thể để công chúa bảo vệ.” Sanji quay đầu nhìn Chiyo cười.
“Nhưng anh không đánh thắng tôi được, Sanji tiên sinh.” A Gin đứng yên xoay xoay quả cầu sắt khiến nó chuyển động.
“Lông mày xoắn, không nghe lời tôi nói à, tôi bảo anh tránh ra!” Trong giọng nói của Chiyo có một chút hoảng loạn.
Rõ ràng chỉ là một đầu bếp còn muốn đánh thắng được một trung đoàn trưởng.
“Chiyo-chan, đừng lo, tôi không yếu như vậy.” Sanji nghênh đón.
Chiyo cầm dao găm nhìn hai người giao chiến, một lát sau, thu lại dao găm.
Xoay người không nhìn Sanji có chút chật vật, lập tức vào nhà hàng.
“Không xem họ đánh nhau sao?” Lúc đi ngang qua Jeff, ông hỏi.
“Hừ” Bước chân Chiyo không dừng lại nửa giây. “Không hứng thú.”
Đánh nhau đánh nhau…
Chiyo tựa vào bệ cửa sổ, mơn trớn cánh tay đang đỏ. Nghiêng người nhìn lên, nắm chặt tay.
“Thật là, tên lông mày xoắn ngu ngốc đó…”
“Này, tiểu tử, tỉnh lại đi! Mau hít chút không khí, nhanh tẩy hết khí độc trong người!!”
“Không quan trọng, muốn uống nước không?!”
“Không quá khát a.”
“Muốn pudding đặc chế của tôi không, ngon lắm đấy!”
“Ngu ngốc, cậu ta trúng độc rồi còn cho ăn độc dược làm gì!”
“Này, cậu nói độc dược là ý gì? Cậu có tư cách phê bình người khác à!”
“Cậu nói cái gì, thịt của tôi là loại ngon nhất thế giới! Mọi người đều nói ngon muốn chết!”
“Thật là” Nhìn Chiyo ngẩn người trên kia, Paddy ẻo lả và Kaernie lưỡi dài nhắc mấy người kia. “Ầm ĩ muốn chết!”
“Tiểu thư Chiyo!”
“Hả?” Chiyo nhìn Gin mặt xanh tím hô hấp nặng nề nằm trên đất. “Này, bồi bàn dự bị, anh ăn ớt xanh nên mặt xanh à.”
“Đừng đùa tiểu thư Chiyo, tiểu tử này trúng độc rồi!”
“Vậy sao?!” Chiyo đến gần, ngồi xổm bên cạnh A Gin, cẩn thận nhìn một lát, sau đó…Dùng khuỷu tay đánh một cái.
“Ọe” A Gin nghiêng người nôn ra chất lỏng trắng. A Gin vốn đang hấp hối sắc mặt lại thêm tái nhợt.
“Tiểu thư Chiyo, cô làm gì vậy?!”
“Hả? Không sao đâu, không phải là ngộ độc thực phẩm sao? Để hắn nôn ra hết là được!”
“Không phải ngộ độc thức ăn, tiểu thư Chiyo, hắn ngộ độc khí MH5!”
“Này, lưỡi dài, lấy nước đi. Paddy, đi lấy một cái chăn màu trắng.”
“Vâng, tiểu thư Chiyo.”
Tuy không biết tiểu thư Chiyo muốn gì nhưng hai người vẫn làm theo.
“Vì sao tiểu thư Chiyo gọi cậu là Paddy còn gọi tôi là lưỡi dài!”
“Tên của cậu xứng đáng được tiểu thư Chiyo gọi sao?”
“Cái gì!”
Đi lấy đồ hai người cũng không quên cãi nhau.
Một trận gõ qua đi…
Paddy và Kaernie mang đồ Chiyo cần đến.
Tiểu thư Chiyo hình như đang rất vui…
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, không có gì.” Nhìn Gin mặt mũi bầm dập, hai người phủ nhận. “Nhưng tiểu thư Chiyo, cô cần những thứ này để làm gì?”
Chiyo nhận lấy cốc nước đưa đến bên miệng Gin, cường ngạnh bịt mồn hắn, sau đó nhận chăn, phủ lên người Gin.
“Xong rồi.” Chiyo vỗ vỗ tay, vào phòng, đóng cửa.
Hừ, đều là một đám ngốc. bồi bàn dự bị, lông mày xoắn, tóc lục, mũ rơm cũng thế.
…
!!!
Tiểu thư Chiyo, sao cô lại phủ chăn trắng lên mặt hắn!! Chẳng lẽ không cứu tiểu tử này sao?!! Tiểu thư Chiyo, đừng đi!!
“Này, đừng chết tiểu tử!”
“Tỉnh lại đi!!”
“Chết thật rồi à? Chết thật rồi à? Chết thật rồi à? Thật à? Chết thật rồi à? Chết thật rồi!!”
“A” Gin sắc mặt bình thường lại, xốc chăn lên, khó khăn đứng thẳng dậy. “Có chuyện gì.”
“Hóa ra còn sống.” Paddy và Kaernie chống vào lan can nhiệt huyết sôi trào. “Thủ lĩnh của ngươi bị thua.”
“Cái gì, cái gì!!”
Kết thúc.
Gin đứng trên thuyền nhỏ chuẩn bị rời đi. “Chiếc thuyền này hẳn là không cần mang theo.”
“Có lá gan thì cứ thử xem.”
“Hừ” Chiyo đá đá áo giáp sắt trên đất. “Lần sau còn dám không trả tiền thử xem, chắc chắn đánh chết ngươi.”
“Nhớ kỹ, ở đây là nhà hàng trên biển Baratie!” Nhóm đầu bếp đứng ở cửa.
Gin giương buồm.
“Sanji tiên sinh, tiểu thư Chiyo, hai người là người tốt, hi vọng hai người sẽ hạnh phúc.”
“Mau đi chết đi, tên mắt gấu mèo!!!”
Chiếc thuyền nhỏ dần đi xa.
“Này, lông mày xoắn.”
“Phách”
“Chiyo, chan?” Sanji vuốt băng dán ok trên mặt.
“Nghe rõ đây, lông mày xoắn, anh là chó của tôi, tất cả của anh đều là của tôi. Không có sự cho phép của tôi, anh không được để bị thương. Hiểu chưa?”
“Hi hi.”
“Nhìn gì vậy” Chiyo xù lông. “Không được nhìn!!”
“Hi hi.”
“Cũng không được cười!!”
“Hi hi.”
“Anh còn cười.”
“Xin lỗi xin lỗi.”
“Hừ.” Chiyo quay mặt không nhìn Sanji vui vẻ, đương nhiên, cũng không để anh thấy khuôn mặt đỏ của mình.
Đợi chút, hình như mình vừa quên chuyện gì đó quan trọng.
…
…
“Này, bồi bàn dự bị mau trở về!!!” Đột nhiên Chiyo hét lớn.
“Sao vậy Chiyo-chan! Bọn họ không nghe thấy.”
“Xú gia hỏa đi thuyền của tôi!!”
“A a, thật sự đáng tiếc.”
“Giọng điệu của anh một chút cũng không thấy đáng tiếc, lông mày xoắn thối nhà anh!”
“Sao có thể chứ, tôi thật sự tiếc nuối mà.”
“Cứ cười nữa cẩn thận răng rụng đấy!!”
“Hi hi.”
“#”
Thật là, tên lông mày xoắn kia…
Tác giả có chuyện muốn nói: Chiyo lấy cớ đau biển A Gin cũng thật đáng yêu ~~
Bây giờ bắt đầu thời điểm nêu câu hỏi mỗi chương.
Q: Bạn nhỏ Chiyo, tại sao lúc đầu bạn không ra tay?
A: Hừ, không có hứng.
Khụ khụ, tôi là Chân Tướng – kun, thật ra Chiyo chỉ là đang ngủ chưa tỉnh thôi…
☆
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!