Này, Lông Mày Xoắn
Chương 11
Editor: Ngọc Nguyệt
Beta: Phong Linh
“Này, bây giờ nên làm gì?”
“Sao tôi biết được, đều tại mũi dài nhà cậu!”
Chiyo và Usopp đang chạy trốn.
Thật là, không có năng lực lại còn dám khiêu khích người cá, mũi dài này thật là không muốn sống nữa, nếu không phải giúp cậu ta một chút, cậu ta chắc đã sớm đi đời nhà ma, đi nghỉ phép dưới hoàng tuyền rồi!
“Không phải cậu rất lợi hại sao? Sao không cầm dao đâm?!” Chân Usopp không ngừng hoạt động, tuy không chiến đấu được, nhưng nhiều năm được huấn luyện, chạy trốn vẫn có thể.
“Cậu cho là tôi chưa thử qua chắc?” Người cá kia da dày thịt béo, căn bản là dao không đâm được, vốn định một nhát tất sát, nhưng mình còn chẳng có cách động vào cổ người cá.
Không có cách, chênh lệch chiều cao…
“Ha, đúng là nhân loại hạ đẳng, trừ chạy trốn thì không biết làm gì!”
“Ngươi nói cái gì hả con cá miệng dài kia!!” Chiyo dừng bước quay đầu căm tức nhìn con cá.
“Đừng kích động” Usopp kéo Chiyo. “Bây giờ bảo vệ tính mạng mình quan trọng hơn!”
“Rõ ràng chỉ là một con cá lại tự xưng là giống loài cao quý! Ngươi khiến ta thật khó chịu!” Chiyo giãy dụa. “Cá thì nên ngoan ngoãn ở trong nước đi. Lên bờ chỉ có một kết cục mắc cạn thôi!!”
“Hả?” Usopp ngây ra một lúc. “Cậu vừa nói gì?”
“Hả?”
“Nghĩ lại, hình như tôi vừa nghĩ ra cách gì đó!”
“Các ngươi, dám quên ta mà tán gẫu!” Trong nháy mắt, con cá kia đã đến trước mặt họ.
“Sợi thun Usopp!” Usopp làm bộ muốn bắn dây thun.
Người cá kinh hoảng nhắm mắt lại, Usopp mượn cơ hội kéo Chiyo trốn vào rừng cây.
“Con cá miệng dài kia ngốc à?” Chiyo che giấu thân mình nhìn con cá xấu hổ, khinh bỉ nói.
“Này, rốt cuộc cậu nghĩ ra cách gì?” Chiyo hỏi Usopp. “Không phải là trốn ở đây chứ?!”
“Đương nhiên không phải, cậu ném cái này qua!” Usopp tràn đầy tự tin.
“Rượu?” Chiyo ném về phía con cá kia.
“Tất sát, duyên tinh!” Usopp dùng cung phá nát bình rượu được người cá bắt lấy.
Rượu từ trong bình rơi lên thân người cá.
“Tất sát, hỏa diễm tinh!” Rượu có thể thiêu đốt!”
“A” Người cá bị đốt cháy. “Nóng quá nóng quá, nước nước!” Người cá nhanh chóng chạy xuống nước.
“Này, để nó chạy xuống nước thì thất bại trong gang tấc đấy!”
“Đáng giận” Usopp nhảy lên. “Usopp thiết chùy!” Một chùy đem người cá chùy vào trong nước.
“Hỗn đản nhà ngươi.” Người cá giãy dụa.
Usopp thiết chùy! Usopp thiết chùy! Usopp thiết chùy! Usopp thiết chùy! Usopp dây thun ~ Usopp thiết chùy! Usopp thiết chùy…”
“Ngu ngốc…” Chiyo nhìn Usopp vung thiết chùy quá mức. “Đủ rồi mũi dài, nó ngất rồi.”
“Thật sự” Usopp kiệt sức ngã xuống. “Tôi đã đánh bại người cá! Tôi làm được rồi!!”
“Hừ” Chiyo cũng khoanh chân ngồi xuống đất. “Không ngờ mũi dài cậu tuy nhát gan nhưng đầu óc cũng dùng được.”
“Ha ha” Usopp cười. “Là lời của cậu nhắc tôi!”
“Hả?”
“Cá thì phải ngoan ngoãn ở dưới nước. Cá lên bờ chỉ có kết cục mắc cạn!!”
“Cá nướng à…” Chiyo đỡ cái trán đang đau. “Mũi dài ngu ngốc cậu!”
“A” Hai người đồng thời bật cười. “Ha ha ha ha…”
Thắng rồi.
“Họ không sao chứ…”
“Đản tinh!” Zoro đang đấu với một người cá. “Ta che giấu ngươi, Zoro!”
“Usopp đại ca!”
“Rất dũng cảm, lúc thời khắc nguy hiểm liền bước ra!” Trang ni và ước Surf tìm bóng dáng Usopp.
“Ở đó đó” Chiyo chỉ chỉ. “Mũi dài kia…”
“Buông tay làm đi!” Usopp đứng ở phá một cái động lớn tường sau cố lên trợ uy.
“Hóa ra ở đó!!”
“Nghe tôi nói này Nami, tôi sẽ xử lí một cán bộ!” Usopp kéo dài miệng học theo người cá kia. “Bang tạp toái các ngươi, ta xuất hiện đem chiến đấu dẫn thượng gay cấn, chuẩn bị tiến vào giai đoạn cuối cùng!!”
“Đại ca Zoro, cố ngăn cản Arlong đi!!”
Zoro cầm kiếm định chém đứt mũi Arlong nhưng chỉ là phí công.
Chiyo nắm chặt kiếm trong tay, nhìn hai người giằng co.
“A, bạch tuộc, là con bạch tuộc kia!”
Bạch tuộc hoảng sợ nghiêm mặt. “Nguy rồi, ta cho rằng dây thun sắp bay tới!!”
“Cái gì!!”
“Roronoa Zoro, ta sẽ không để ngươi đạt được, ta muốn giết hết đồng bọn của ngươi!”
“Cái gì?”
“Đừng lo, dù sao các người đều phải chết.”
“Đại ca!!!”
“Nhanh như vậy liền xong rồi à, thật không kình.” Arlong nhắc tới Zoro. “Hả?”
“Chiyo đại tỷ!!!”
“Hừ, con cá da dày thịt béo, mau buông tay.” Chiyo cầm song kiếm ra sức chém ở sau Arlong, lưỡi dao xuyên vào nửa tấc.
“Thật sự là công kích vô lực.” Arlong vung tay một cái, Chiyo bay đến vách tường.
“Khụ khụ.” Chiyo ho khan.
Đáng ghét, mình vẫn quá yếu.
“Hừ” Arlong kéo băng vải trên người Zoro. “Băng vải này là sao? Ngã à?”
Arlong kinh ngạc nhìn vết thương trên người Zoro, máu chảy không ngừng.
“A” Zoro nở nụ cười. “Nếu ngoan ngoãn, miệng vết thương sẽ không nứt ra như thế.”
“Không sai, ngay cả ngươi cũng cảm thấy buồn cười.”
“Ta không nói ta, là nói hỗn đản bạch tuộc kia.”
“Oa!” Luffy từ dưới nước ngoi lên. “Tôi sống lại rồi!”
“Zoro” Luffy kéo cổ áo Zoro lên cao. “Đổi người!”
“Cao su cao su, đầu chùy, tiên, cao su cao su, thương loạn đánh!!”
Arlong đứng dậy từ đống phế tích. “Ngươi định làm gì!”
Luffy khởi động ngón tay. “Được! Chuẩn bị hoạt động!” Luffy khoa trương xoay xoay cánh tay, xoay người.
“Thật giỏi, người như ngươi, chết dưới đáy biển đã khá là hạnh phúc rồi.”
“Không, ta cảm thấy được cứu vẫn vui hơn!”
“Ngươi có biết bây giờ ta đang tức giận thế nào không, nhìn đồn loạn bị phế vật giết chết, ta sẽ cho ngươi cảm nhận, không bằng vừa rồi ngoan ngoãn chết đi… Điểm khác nhau giữa ta và ngươi là gì?”
“Cái mũi!”
“…”
“Cằm!”
“…”
“A, là phổ đi!!”
“Là chủng tộc!!!” Arlong phẫn nộ dùng răng nanh cắn Luffy, Luffy cuống quít tránh.
“Oa ~~ thật đáng sợ, thật đáng sợ ~~” Luffy chạy
“Nhìn đi, đây là sức mạnh trời sinh của người cá, khác với nhân loại, chỉ cho các ngươi thần phục sức mạnh người cá, các ngươi là sinh vật thấp hơn, từ lúc sinh ra đã ở một thế giới khác bọn ta. Để ngươi hiểu rõ, ta và ngươi thật sự khác nhau!”
“Được, để ta xem, ta sẽ không thua một con cá đâu! Ta là người sẽ trở thành vua hải tặc!!”
“Vua hải tặc?!” Arlong nhặt một hòn đá nơi tay thượng phao. “Đừng đùa, nhân loại cấp thấp các ngươi có thể làm sao! Có thể cắn đứt cây cột sao!”
“Thế thì làm sao! Kỹ xảo căn bản không cần khoe ra!” Luffy một quyền đánh nát hòn đá. “Cho dù không cần cắn thì ta vẫn có thể đánh vỡ tảng đá!”
“Thật sự là già mồm. Nhân loại là chủng tộc ngu xuẩn không biết lượng sức, không thể tự cứu bản thân trầm xuống đáy biển thì ngươi có thể làm cái gì?!!” Arlong mở miệng định cắn Luffy.
“Bởi vì không được cho nên cần người hỗ trợ!” Luffy cầm kiếm định chém Arlong.
“Cái gì, nhìn ngươi cũng chỉ là quơ loạn dao nhỏ thôi!” Arlong dùng răng nanh cắn đứt đao. “Đừng làm mấy chuyện nhàm chán này nữa…” “Câm miệng của ngươi lại…” Luffy đánh một quyền lên Arlong, Arlong ăn đau ngã xuống, răng nanh bị đấm nát.
“Ta không dùng kiếm, hỗn đản! Ta không hiểu hàng hải thuật, không biết nấu cơm, không biết dùng dao găm, cũng không biết gạt người! Ta tin nếu không có ngời khác giúp thì sẽ không sống nổi!”
“Thiết thêm thêm thêm thêm ~~ lại tự mình hiểu lấy như vậy.” Arlong che miệng ngồi dậy. “Ngươi thật thẳng thắn, mấy người có thuyền trưởng vô năng như ngươi nhất định sẽ cảm thấy phiền phức. Thật không rõ vì sao đồng bọn ngươi lại muốn liền mạng cứu ngươi, loại người không tôn nghiêm lại vô dụng, không làm thuyền trưởng băng hải tặc, người như ngươi, có thể làm được gì?!”
“Ta có thể thắng ngươi!!”
“Nami, cậu là đồng bọn của tôi!!” Mây đen phía chân trời dần tán đi, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, lên mặt mọi người.
Thật tốt quá, thắng rồi!!
Nhóm thôn dân tung hô Luffy.
“A!” Nami mang mũ rơm đội lên đầu Luffy, hai người nhìn nhau cười.
Thật sự tốt quá. Thật sự!
Tác giả có chuyện muốn nói: Chương bình bình đạm đạm nhất a…
Bây giờ bắt đầu thời điểm nêu câu hỏi mỗi chương.
Q: Bạn nhỏ Chiyo, xin hỏi chiều cao của bạn là?
A: Không thể nói!
Khụ khụ, kỳ thật là 165, chiều cao tiêu chuẩn ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!