Này, Lông Mày Xoắn - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Này, Lông Mày Xoắn


Chương 10


Editor: Ngọc Nguyệt

Cho nên mới nói, sao mình lại gia nhập băng hải tặc này cơ chứ!!

Chiyo bước ra khỏi đống phế tích cực kì hối hận quyết định của mình.

Lúc ăn cơm tự dưng xuất hiện một con không biết là hà mã hay là trâu, hành hung nó một chút rồi để nó kéo thuyền đi đến chỗ của quất phát nữ, kết quả hà mã thối đó đúng lúc quan trọng lại húc đầu lên tường, khoe sừng của mình. Thật là, cô cũng không phải chim, không có hứng bay lên trời!

“A, đến đây.” Luffy vỗ mũ rơm.

“Rốt cuộc các người đang làm cái gì vậy!” Zoro xốc tấm ván gỗ, gào lên.

“Làm gì là làm gì?” Luffy giữ lại mũ, đội lên. “Tôi đến đón Nami!”

“Cậu tỏ ra không có chuyện gì xảy ra là thế nào!” Chiyo hung hăng gõ đầu Luffy.

Luffy quơ quơ đầu. “Đúng rồi, Usopp và trang ni đâu?”

Đừng làm bộ bị tôi đánh xong thì thông suốt!!

“Usopp?! Đúng rồi, bây giờ không phải lúc ở đây.”

“Sao vậy?”

“Tên kia bị Arlong bắt, không nhanh thì hắn sẽ bị giết!”

“Tùy, tùy các người!! Toàn bộ chết mất quên đi!!”

“Hừ, chạy rồi.”

Hừ, tự dưng lại chạy tới nói thông suốt. Cái gì “Còn không hiểu sao? Tôi tiếp cận các người, trừ tiền ra thì không còn mục đích khác.” “Thuyền có thể để cho các người, mau đi tìm người đi đại hải trình đi, đi tìm one piece có gì không tốt, mau rời khỏi nơi này đi! Thật chướng mắt!!”.

Lúc nói chuyện cây gậy trong tay không đứng yên, rõ ràng là chột dạ.

Cái gì mà “Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện của tôi”, rõ ràng là lo lắng muốn chết, ngu ngốc, quất phát nữ kia.

“Này, Zoro đại ca, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?! Chúng ta đang bị Arlong đuổi giết, nhưng sao không trốn đi?!!”

“Đã biết Nami là người như thế, vậy không có lí do gì ở lại đảo này!” Joseph và trang ni không hiểu.

“Lí do ở lại đảo sao? Có” Zoro nhìn Luffy đang ngủ. “Bởi vì cậu ấy còn ở đây.”

“Không phải đại ca cũng coi Nami đại tỷ là đồng bọn chứ!”

“Theo tôi có quan hệ gì, ai làm người hoa tiêu là gia hỏa kia quyết định.”

“Vậy, Chiyo đại tỷ?”

“#”

“Đừng gọi tô là Chiyo đại tỷ!!” Chiyo hung hăng trừng Joseph và trang ni. “Rất phiền phức.”

“…”

“Vậy sao? Khoảng thời gian qua cảm ơn đã chiếu cố.” Joseph và trang ni nói lời từ biệt. “Mọi người bảo trọng.”

“Hai người cũng vậy.” Zoro đáp.

“Cách nào cũng vô dụng thôi, cho dù mấy người làm thế nào, sự thống trị của Arlong cũng sẽ không kết thúc.” Người tự xưng là chị của Nami nói như vậy.

“Nojiko?” Sự thật chứng minh Usopp không thể chết.

“Chị gái của Nami cũng thật xinh đẹp ~~”

“Tôi cầu xin các người, từ nay về sau đừng xen vào chuyện trên đảo này nữa, cũng đừng quản Nami. Nguyên nhân tôi sẽ nói, nghe xong thì các người rời khỏi đây đi.”

“Tôi không nghe.” Luffy đi.

“Cậu muốn đi đâu, Luffy?”

“Đi dạo.”

“Đừng để ý, cậu ấy là người như vậy, chúng tôi sẽ nghe.” Zoro ngồi xuống cạnh một thân cây.

“Ừm, tôi cũng nghe. Tôi muốn biết trên đảo đã xảy ra chuyện gì.”

“Tôi cũng muốn nghe, tôi muốn biết tất cả những chuyện về Nami ~~”

“Hừ.” Chiyo đi về hướng ngược lại Luffy.

“Này, cô đi đâu vậy?”

“Tôi không có hứng thú với quất phát nữ kia.”

Thật là, lông mày xoắn kia. Rõ ràng lúc trước còn… Vừa nghe thấy Nami liền thay đổi, muốn biết tất cả về quất phát nữ kia sao?!!

Chiyo lãng đang đi.

Cơ mà, đang ở đâu đây…

Chiyo theo triền núi đi về phía trước, đập vào mắt là một mảnh quýt viên.

“Quýt?” Chiyo ngồi xổm xuống, nhìn miếng quý vàng óng ánh mê người trước mắt, vươn ngón tay chọt chọt, sau đó tự dưng đỏ mặt.

“!” Cảnh giác nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định xung quanh không có người, hái xuống một quả quýt. “Xin phép ~~”

Lông mày xoắn cái gì không cần quan tâm!!

Hương vị ngọt ngọt chua chua lan tỏa trong miệng, Chiyo thỏa mãn híp mắt.

“Cơ cơ cơ cơ, cô chính là kẻ trộm tên Nami. Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, cô đem giấu hết tài bảo từ nhóm hải tặc kia thôi. Vàng bạc châu báu cô trộm được, tất cả đều bị chính phủ tịch thu!”

“A nha a nha, thật đúng là cuồng công việc. Vì bản thân không dám đối kháng với hải tặc nên tìm tiểu cùng tặc vội tới chính mình thêm phân, thật sự là rất giỏi!”

“Huh?” Chiyo đắm chìm trong sung sướng ngẩng đầu. “Hình như nghe thấy tiếng gì không vui vẻ thì phải.”

Thật là, sao lại gặp được quất phát nữ đó.

“Tôi cho ông một lời khuyên trước, tôi là cán bộ băng hải tặc Arlong, nếu ông dám làm gì tôi, Arlong tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Cơ cơ cơ cơ, cô gái nhỏ, cô cho là có biện pháp đối kháng tôi sao? Nhanh chóng tìm bảo vật đi.”

“Dừng tay! Đây là việc mà hải quân phải làm sao? Băng hải tặc Arlong không chỉ giết người, còn hủy toàn bộ thôn, hẳn là ông biết. Bây giờ bọn họ còn chiếm toàn bộ đảo, nơi nơi giẫm lên xác người. Mà các người không nhìn ra vấn đề lớn, chỉ lo tìm một kẻ trộm tang vật, đây là việc của chính phủ sao?!”

“Cơ cơ cơ, khẩu khí giỏi, tiếp tục điều tra.”

“Người trên đảo không biết chờ hải quân tới cứu họ bao nhiêu năm, các người lại theo bọn họ đến đây!!”

“Đại tá, phiến quýt này thật đáng nghi!”

“Lấy ra nhìn xem.”

“Ưm?” Chiyo bỏ miếng quýt cuối cùng vào miệng. “Cảm ơn vì bữa ăn ~”

“Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của các người chạm vào quýt của Bellemere!”

“Phanh”

“Nojiko!”

“Hừ” Chiyo vỗ người đứng lên. “Từ lúc bắt đầu cứ thì thì thầm thầm, các người thật đáng ghét.”

“Là cô, sao cô ở đây.” Nami nhìn Chiyo đứng trong vườn quýt nhà mình.

“Huh? Cô là ai?”

“Hừ, sao tôi không biết bây giờ đến còn chuột còn biết nói chuyện.”

“Cô!” Đại tá hải quân cực giống con chuột nắm chặt tay, nhìn Chiyo. “Chưa tìm được sao? Không phải mễ lạp, là 1 triệu Berries!”

“Này, sao ông biết kim ngạch!!”

“A, 1 triệu Berries sao? Chỉ là cảm giác nhiều như vậy thôi.”

Vài hải quân cầm thiết thu bắt đầu lấy quýt.

“Này” Chiyo rút song đao. “Tôi nói, mấy người định làm gì với những quả quýt đáng yêu đó vậy!!”

“Keng loảng xoảng”

“Cô!” Đại tá hải quân ôm tay đổ máu hoảng sở nhìn Chiyo.

“Hừ” Chiyo lắc song đao. “Không cần sợ hãi như vậy, chẳng qua là đứt gân tay thôi, không ngại mấy người chạy trốn.”

“Cô nhớ kĩ mặt tôi đấy!” Đại tá hải quan mang theo thủ hạ chật vật chạy.

“Hừ” Chiyo nhìn máu chảy không nhìn Nojiko. “Nhìn tôi như vậy không bằng băng bó cho cô ấy đi.”

Nhìn ba người đỡ Nojiko đi xa, Chiyo ngồi xổm.

Ăn một quả nữa chắc không sao đâu ~

“Không liên quan đến cậu, mau rời khỏi hòn đảo này đi!!!” Nami đẩy Luffy, chậm rãi đi đến chỗ Chiyo.

“Hả?” Biểu cảm của quất phát nữ hơi lạ.

“Dừng lại ở đây, cầm vũ khí, chuẩn bị chiến đấu!” Máy xay gió trên mũ kêu gọi thôn dân. “Tám năm trước, chúng ta từng thề không dễ dàng hi sinh tính mạng, cho dù bọn họ thông trị, chúng ta khổ cực, khuất phục, chỉ cần Nami còn sống một ngày, chúng ta sẽ cố gắng, nhưng đây là đáp án của bọn họ!! Không thể tự do, chúng ta cũng không hi vọng. Huống chi, dám đùa bỡn tấm lòng thiện lương của Nami và mọi người, sao chúng ta có thể tha cho họ!! Có ai phản đối không?”

“Sao có thể! Chiến đấu thôi!”

“Mọi người trong thôn đã sớm trang bị, tùy thời chiến đấu!”

“Sao chúng ta có thể tiếp tục chịu sự thống trị của bọn họ, xung trận!”

“Xin hãy chờ một chút!”

“Nami!”

“Chờ cháu một chút, chờ một chút thôi!” Nami cười gượng. “Cháu sẽ cố gắng, cháu sẽ tiết kiệm tiền. Lần này đơn giản hơn, vì thói quen của cháu. Không sao, mọi người đừng lo lắng. Chuyện như thế này, so với lần đó…”

“Mọi người, cháu không cần, không cần!”

“Đủ rồi, cháu cũng biết là vô dụng mà.” Chú máy xay gió ôm Nami. “Ít nhiều cháu cũng đã gánh vác nỗ lực phấn đấu của mọi người đến hôm nay. Đối với cháu mà nói, gia nhập băng hải tặc kia còn khổ hơn cả chết, cháu đã cố gắng lắm rồi.”

Genzo…”

“Cháu rời thôn đi.”

“Đừng mà mọi người! Cháu không muốn nhìn người bị bọn họ làm hại.” Nami giơ dao găm. “Sẽ chết.”

“Vô dụng, ý chúng ta đã quyết.”

“Lên nào mọi người” Chú máy xay gió rút kiếm. “Cho dù không thắng được cũng phải để họ nhìn thấy quyết tâm của chúng ta!”

A a, quất phát nữ thật hạnh phúc, mọi người đều lo lắng cho cô ấy…

Chiyo ở một bên lẳng lặng nhìn Nami ngồi dưới đất chảy lệ, phá hình xăm trên tay cho hả giận, cô nhàn nhạt hỏi Luffy bên cạnh. “Không ngăn cản sao?”

Luffy tiến lên phía trước bắt lấy cánh tay cầm dao găm của Nami.

“Luffy.” Dao găm bị ném đi. “Gì vậy, cậu đâu biết tám năm nay đã có chuyện gì xảy ra trên đảo.”

“A, tôi không biết.”

“Cậu còn ở đây làm gì, không phải tôi bảo cậu đi rồi sao?!”

“A, đúng thật.”

“Cút đi” Nami đẩy Luffy ra sau. “Người như cậu… Cút đi! Cút đi! Cút đi…”

Lại nghẹn ngào, nỗ lực tám năm lại thành dã tràng xe cát, phòng vệ trong lòng nháy mắt đã vỡ.

“Luffy” Nami quay đầu lại “Giúp tôi…”

Không có lời dư thừa nào, Luffy đội mũ rơm lên đầu Nami, hô to với bầu trời. “Đương nhiên rồi!!!”

Đồng bọn sớm đã chờ. “Đi thôi.”

“Ừ!” Trăm miệng một lời.

Hừ, vì đã ăn quýt nên miễn cưỡng giúp cô một lần vậy.

Tác giả có chuyện muốn nói: Khụ khụ, bắt đầu thời gian bài tập gian nan…

Bây giờ bắt đầu thời điểm nêu câu hỏi mỗi chương.

Q: Trong chương này bạn nhỏ Chiyo chưa nói một câu với bạn nhỏ Sanji, thẹn thùng à?

A: Ai, ai thẹn thùng chứ tên chân to!!!

Màu đỏ tím, nhanh đuổi chậm đuổi cũng may hôm nay có hai tiếng, tôi sẽ cố gắng nắm chặt thời gian!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN