Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Quyển 4 - Chương 24: Lấy một người không thương mình đã là đau khổ lắm rồi!
Tưởng ngẫm mãi mà chưa tìm ra được cách khiến người dân đừng tin vào những lời lẽ dọa dẫm vô lý nọ. Họ thà tin một tấm bia chứ không tin một xã trưởng đừng rành rành ở đây. Việc đào kênh chẳng xong, khéo sắp tới xã Thổ không có nước mà dùng. Cậu sờ đầu nhăn trán, cố tìm ra giải pháp nhanh chóng.
“Mình gặp chuyện gì khó khăn sao?”
Tưởng giật mình ngước lên, bắt gặp Tằm đứng ngay trước bàn sách. Mải lo suy nghĩ mà cậu chẳng hay biết Tằm vào thư phòng. Cậu chậm rãi đáp, là về việc đào kênh. Tằm có nghe về cái bia đá thánh thần nên cũng hiểu lý do phiền não của chồng. Tằm xếp sách vở cho ngay ngắn, “người ta sống ở đời chỉ tin thần sợ quỷ, mình khó mà thay đổi được điều ấy”. Tưởng khoanh tay với vẻ trầm tư.
Tằm thấy vài sợi tóc trên trán Tưởng rũ xuống, liền giơ tay định vuốt lên. Ấy thế mà nhanh như cắt, Tưởng nghiêng người tránh. Phản xạ mau chóng đó khiến Tằm bất giác ngẩn người. Tưởng khẽ đảo mắt, nói mình không quen việc đụng chạm thế này. Tự nhiên Tằm thấy trớ trêu thay, là vợ chồng mà còn cấm kỵ việc đụng chạm ư?
Nhắc đến chuyện xâm phạm này, Tưởng suýt quên một điều cũng khổ sở không kém. Đó là tránh mặt Tằm vào những buổi tối. Bao lâu rồi? Hình như là từ đêm tân hôn đến giờ cũng mươi ngày còn gì. Vợ chồng chưa một lần gần nhau.
Kỳ lạ! Tưởng không sợ bia đá hay vị thần thánh nào ngoài kia vậy mà lại sợ cái việc ôm ấp vợ hằng đêm. Nên cứ tối đến là cậu lại viện hết lý do này đến lý do khác để không phải ngủ chung giường với Tằm. Và cũng ngần ấy thời gian cậu không biết Tằm nghĩ gì khi phải ngủ một mình như thế.
Không muốn sự khó xử kéo dài, Tưởng liền đứng dậy vì muốn đi luyện kiếm. Lúc Tưởng vừa bước đến cửa thì lập tức nghe Tằm gọi giật:
“Mình không thể gọi em một tiếng mình ư? Như thế là khó lắm à?”
Tưởng dừng lại, thoáng im lặng. Không nghe chồng đáp lời, Tằm như thêm ấm ức nói ra hết nỗi phiền muộn trong lòng suốt nhiều ngày qua:
“Mang tiếng là vợ chồng mà đêm nào mình cũng sang thư phòng ngủ, đã thế còn không cho em chạm vào. Lúc gọi em, mình toàn gọi trỏng. Nào là cứ thế này, cứ thế kia… Mình không thấy bất công cho em sao?”
Lắng nghe Tằm hờn trách, Tưởng chỉ biết đứng thinh lặng. Cậu đâu sung sướng hơn Tằm, ngày ngày gặp mặt mà cứ phải cách xa như thế, lòng càng đau thêm. Tưởng từ từ xoay lại, nhìn vào gương mặt buồn bã của Tằm mà rằng:
“Ngay từ đầu, ta đã phản đối hôn sự này còn gì. Ta nói rõ là không được, nhưng sau đó thì sao? Ta cũng từng bảo là chớ có hối hận…”
“Em không hối hận! Em chỉ không cam tâm chuyện mình đối xử lạnh nhạt với em như vậy. Rõ ràng là chẳng hề ghét bỏ, thế tại sao mình cứ phải tỏ ra xa cách em chứ?”
Tức thì, Tưởng buông một lời rành rọt, hệt tỏ rõ nỗi niềm sâu kín bấy lâu:
“Lấy một người không thương mình… đã là đau khổ lắm rồi.”
Dứt lời, Tưởng mở toang cửa và bước nhanh ra ngoài. Còn lại một mình, Tằm bất động mãi một lát sau mới ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt bỗng chốc thẩn thờ.
Ở giữa khu vườn, Tưởng đang luyện kiếm. Bao nhiêu nhát kiếm vung lên là bấy nhiêu suy nghĩ rối rắm hiển hiện trong đầu. Về Tằm, về lời hờn trách vừa rồi. Cậu biết làm sao khi bản thân cũng đang bị giam cầm. Có nhiều chuyện không thể một sớm một chiều mà hanh thông được. Giữ thì khó mà buông chẳng nỡ.
Có tiếng sấm rền. Tưởng dừng lại, nhìn lên trời. Từ lúc nào mây đen kéo đến cuồn cuộn báo hiệu sắp mưa to, vệt sét sáng lóe lên như xé rách trời. Cậu tự nhủ luyện xong chiêu thức này sẽ ngừng. Nhưng khi vừa cầm kiếm lên thì bất chợt, cậu thấy từ trên trời một tia sét đánh xẹt xuống mũi kiếm. Ban đầu còn chưa kịp định thần, một lúc sau mới bừng tỉnh và cậu giật mình buông kiếm.
Bước lùi, Tưởng nhìn trân trối thanh kiếm nằm im lìm. Rất nhanh, tia sét từ trên trời lại giánh xuống nó lần nữa. Lập tức đưa mắt nhìn bầu trời vần vũ mây đen, cậu tự hỏi, trời đang giận dữ điều gì ư? Hay ngài muốn trừng phạt cậu về tấm bia đá? Nếu thế thì sao sét chỉ đánh vào kiếm? Nghĩ gì đó, Tưởng rút con dao nhỏ luôn giắt bên mình, ném ra xa. Quả như suy đoán, lần này sét giáng xuống con dao. Lắng nghe tiếng lẹt xẹt trên hai thứ vũ khí đó, cậu dần hiểu ra một điều…
***
Hôm sau, Tưởng thông báo với mọi người trong xã, khi nào trời sắp mưa thì cho dở bia đá. Ai nấy lại kháo nhau, không được đâu! Bấy giờ cậu kiên quyết, “ta sẽ chứng minh đây chẳng phải là bia thần bằng cách hỏi ý trời”. Tất cả nhìn nhau kinh ngạc, xã trưởng muốn hỏi ý trời ư? Lão Sâm bán tín bán nghi, ngộ nhỡ không xong thì sao? Tưởng cười, “vậy thì ta sẽ gánh lấy tai ương cho xã Thổ”.
Y như rằng, tầm trưa hôm ấy trời kéo mây đen. Mưa sẽ to đây nhưng người dân trong xã vẫn đứng vây quanh chỗ con kênh đào dở, xem thử xã trưởng sẽ hỏi ý trời thế nào về việc dở bia đá. Chuyện lạ nên phải xem thử, giả sử có chuyện phật ý gì đi nữa thì Tưởng cũng đã hứa sẽ đứng ra gánh lấy tai ương một mình.
Là người nghĩ ra cách điên rồ này, Tưởng cũng có chút lo lắng. Điều sắp làm đây có thể gây nguy hiểm cho bản thân nhưng cậu nghĩ cần liều thử vận may xem sao. Chẳng may thành công, kênh sẽ được đào và người trong xã chẳng sợ thiếu nước khi mùa hạn đến. Cậu chưa từng tin vào thần thánh nhưng hôm nay sẽ thử tin một lần. Nếu trời thương xót xã Thổ, ắt hẳn sẽ giúp cậu.
Khi mây đen giăng đầy trời và sấm sét bắt đầu rền vang ở phía xa, Tưởng chậm rãi bước đến trước tấm bia đá, nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra, giơ lên cao.
“Trên có trời dưới có đất!” Tưởng nói lớn, “Triệu Tưởng ta xin dở bỏ bia đá vào ngày này, thời khắc này. Nếu trời đất toại nguyện thì hãy cho sét đánh vỡ bia đá! Chứng minh rằng đây chỉ là lời vô danh vô thực! Còn nếu đây là việc làm trái ý thì mọi tai ương hãy để Triệu Tưởng gánh lấy!”
Tưởng vừa nói xong, trời chợt nổi giông dữ dội, một góc trời mây đen cuộn xoáy, sấm kêu ầm ĩ và sét rạch ngang trời. Thấy sét bắt đầu đánh, Tưởng lập tức đặt thanh kiếm lên bia đá. Người dân trong làng vừa nhắm mắt vừa sợ hãi chờ đợi. Lão Sâm đứng xa chỗ bia đá nhất, cả người cứ run lên.
Tưởng ngước nhìn trời giăng kịt mây đen… May thay, một luồng sét đánh xuống thanh kiếm vô tình trúng cả bia đá nên đá vỡ tung trước sự bàng hoàng của người dân. Tiếp theo là tiếng sấm đánh ầm ầm. Trời ứng nghiệm rồi! Tất cả liền hô hào. Đúng lúc, họ thấy Tưởng bỗng dưng ngã xuống đất, ngất lịm.
***
Lúc hay tin Tưởng cầu sấm sét hỏi ý trời rồi bị ngất ngoài con kênh đào dở, bà Tư thất thần đến nỗi muốn ngất theo con. Hai bà còn lại cũng lo đến tái mặt. Riêng Tằm thì lập tức cùng thằng Ngãi ra tận ngoài kênh xem. May là người dân gọi thầy lang đến coi mạch cứu chữa nên cậu vẫn bình an vô sự. Thầy lang bảo, lúc sét đánh xuống hẳn đầu óc Tưởng bị ảnh hưởng, đâm ra váng vất mà ngất đi.
Tưởng được đưa về nhà trong trạng thái chưa tỉnh. Chiều hôm đó, mọi người trên dưới Triệu gia cứ sốt sắng chạy ra chạy vào. Đến lúc trời tối mịt mà Tưởng vẫn còn ngủ say, thấy thế Tằm nói với các mẹ cứ về phòng nghỉ ngơi trước.
Tằm cẩn thận đắp chăn cho chồng. Chẳng ngờ Tưởng lại làm liều đến vậy, ngang nhiên đứng giữa trời mưa giông cầu sấm sét. Từ trước đến nay chưa ai dám làm việc điên rồ này, hẳn chỉ mỗi mình Tưởng thôi. Cũng còn may trời không cho sét đánh vào cậu, nếu không thì chắc đi chầu Diêm Vương rồi. Lúc nhỏ, Tằm biết tính Tưởng hiếu thắng vốn có sợ trời đất gì, đã muốn thì sẽ làm cho bằng được mới thôi. Tằm rời giường, đến bên bàn trà ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài trời đêm…
Tưởng từ từ mở mắt, nhận ra tấm rèm vải quen thuộc của chiếc giường cưới mà mình chỉ nằm duy nhất trên đó vào đêm tân hôn. Đầu óc cứ lơ mơ chưa tỉnh táo hẳn, cảm giác cả người váng vất như say rượu. Cậu chậm rãi ngồi dậy, vẫn còn nhớ mang máng chuyện trưa nay. Lúc bia đá vỡ xong, tự nhiên trước mắt cậu tối sầm sau đó thì ngã vật xuống đất. Tưởng thấy hãy còn may khi mình còn sống.
Vừa lúc, Tưởng bắt gặp Tằm ngồi ngủ gục bên bàn trà. Hẳn các mẹ và Tằm đã rất lo lắng, cậu nghĩ thế khi bước xuống giường. Cầm lấy áo khoác mắc trên tấm bình phong, cậu nhẹ nhàng khoác lên người Tằm. Tiếp theo, cậu ngồi xuống bên cạnh lặng lẽ quan sát dáng vẻ say giấc của vợ.
Gương mặt thanh thoát khi ngủ của Tằm bất giác khiến lòng Tưởng bình yên. Chỉ cần những khoảnh khắc an nhiên thế này thôi đã đủ để an ủi trái tim cậu. Tưởng giơ tay lên, có đôi chút lưỡng lự nhưng rồi cũng nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mượt mà ấy. Lâu lắm rồi cậu không chạm vào Tằm nên từng cái vuốt âu yếm trở nên rụt rè. Giá mà khi hai người mặt đối mặt, cậu có thể can đảm làm như vậy.
“Trái tim ta chẳng biết từ khi nào lại trở nên yếu đuối nữa.” Tưởng thì thầm, “Xin đừng nghĩ ta quá lạnh lùng mà tỏ ra xa cách. Ta sợ đối diện với tình cảm sâu kín trong lòng nên mới không muốn đến gần. Dù gì đi nữa, ta cũng tuyệt đối không ép buộc một trái tim chưa thuộc về mình. Hãy hiểu cho ta…”
Tưởng đã ngồi như thế khá lâu, mãi đến lúc nghĩ nên về thư phòng thì liền đứng dậy. Lúc cửa phòng khép lại, Tằm khẽ khàng mở mắt ra…
***
Nhờ chuyện cầu sấm sét hỏi ý trời mà cuối cùng việc đào kênh cũng được thực thi. Bia đá bị đánh vỡ, hiển nhiên người dân trong xã tin đấy là trời muốn thế vì vậy đám phu chẳng mảy may sợ gì nữa, tiếp tục công cuộc đào bới. Tưởng thấy việc làm liều kia hóa ra không hề vô nghĩa. Ngay cả lão Sâm cũng chẳng phản đối.
Không phải có thần thánh thật mà chẳng qua là Tưởng may mắn phát hiện sét luôn đánh vào những thứ vũ khí như kiếm hoặc dao. Dù chưa rõ nguyên nhân nhưng cũng nhờ điều kỳ lạ ấy mà cậu xử lý xong chuyện đào kênh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!