Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) - Quyển 4 - Chương 25: Đêm tân hôn cuối cùng cũng đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)


Quyển 4 - Chương 25: Đêm tân hôn cuối cùng cũng đến


Đến chiều chiều, đang đứng coi sóc đám phu đào đất thì Tưởng chợt nghe tiếng thằng Ngãi từ xa vang lên hối hả. Tên người làm chạy trượt xuống con đê xói lở, lao nhanh đến trước mặt cậu, mặt mày hớt hải thưa:

“Cậu ơi, trưa nay mợ Tằm lên Chùa khấn vái, trên đường về xui rủi thế nào lại bị ngã từ trên xe ngựa xuống đến giờ chưa tỉnh lại! Các bà sai con cho gọi cậu về ngay!”

Tưởng sửng sốt, mau chóng cùng Ngãi trở về nhà.

Về đến nơi, Tưởng thấy thầy lang và bà Hai từ dãy nhà sau bước ra, liền đi đến hỏi thăm tình hình của Tằm. Ông ta trấn an:

“Cậu đừng lo, mợ chỉ bị xây xát ở chân, do ngã từ trên cao xuống nên mới ngất đi. Tôi đã kê vài thang thuốc, uống dăm ba hôm là khỏe thôi.”

Sau khi thầy lang rời khỏi, Tưởng hỏi bà Hai, Tằm đã tỉnh dậy chưa. Bà lắc đầu bảo chưa đâu, bà Tư đang chăm sóc cho Tằm. Tưởng thở dài lo lắng, tự dưng Tằm lên Chùa làm gì, còn chưa đến cúng rằm. Bà Hai nhìn cậu nói rằng, “vì chuyện hôm qua con may mắn thoát chết nên Tằm nghĩ cần đến Chùa thắp vài nén nhang cảm tạ”. Tưởng ngạc nhiên chốc lát, sau đó lại quay lưng tiến về phía phòng mình.

Tưởng chưa kịp gõ cửa thì cửa phòng đã mở. Bà Tư xuất hiện, ngạc nhiên hỏi con về rồi à? Cậu lo lắng hỏi vợ mình thế nào rồi. Bà cười nhẹ, “Tằm vừa tỉnh dậy còn đang nằm nghỉ, con mau vào với vợ đi, nhớ chăm sóc tử tế”.

Vào phòng, Tưởng bước đến bên giường, thấy Tằm đã ngồi dậy tự khi nào như thể đang chờ mình. Cậu ngồi xuống bảo, còn mệt thì cứ nằm nghỉ. Tằm lắc đầu, nói mình khỏe rồi. Tằm thật có lỗi vì khiến chồng lo lắng, chỉ muốn lên Chùa khấn vái mà cũng chẳng xong. Trông vẻ mặt buồn rầu của Tằm, Tưởng chợt nói:

“Đừng có tốt với ta nhiều như vậy… chẳng đáng đâu.”

Khẽ chớp mắt, Tằm hướng ánh mắt ngạc nhiên vào Tưởng. Trước sự áy náy đó, Tằm cảm thấy chuyện này không thể kéo dài thêm nữa. Tại sao Tưởng vẫn chưa chịu hiểu lòng Tằm? Cậu còn định trốn tránh đến bao giờ? Là vì Liêm ư? Tằm nắm lấy tay chồng đồng thời đẩy nhẹ cậu quay qua đối diện với mình.

“Mình nhìn em này, hãy trả lời thành thật một câu.” Tằm kiên quyết, “rốt cuộc mình có thương em không?”

Câu hỏi đột ngột ấy bất giác làm Tưởng khó xử, sao tự nhiên lại hỏi thế?

“Nếu không thương, vì sao hai năm trước ở hội Lồng Đèn mình lại hôn em?”

Câu hỏi này còn chấn động hơn câu vừa rồi, đến nỗi Tưởng đã lập tức nhìn vợ chăm chú. Giọng Tằm vẫn đều đều: “Em biết đấy là mình chứ không phải cậu Liêm. Ngay từ lúc đầu, khi em nhìn vào đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ đó thì em đã hiểu. Kể cả cái nắm tay khi ấy của mình, em không thể lẫn vào ai được”.

Tưởng ngồi lặng đi. Cứ ngỡ cái bí mật kia đã giấu kín lắm rồi và mãi mãi chẳng ai khác ngoài cậu biết được, nào ngờ bây giờ Tằm ở ngay trước mặt cậu khẳng định quả quyết như thế hỏi sao không bất ngờ. Tưởng nhận ra bản thân thật ngu ngốc khi nghĩ mình là người duy nhất chôn giấu cái nụ hôn sai lầm năm đó. Cậu hết lần này đến lần khác tỏ ra xa cách Tằm mà đâu biết mình đã bị vạch trần từ lâu lắm rồi. Ngay lúc này, Tưởng không biết phải nói gì ngoài câu:

“Đó là sai lầm của ta.”

“Mình không có lỗi, lỗi là ở em. Đáng lý, em nên biết tình cảm âm thầm mình dành cho em sớm hơn và đáng lý, em nên nhận ra mình thực sự thương ai.”

Tưởng chưa kịp hiểu thì đã thấy Tằm nhẹ nhàng tựa đầu vào vai mình. Tay nắm chặt tay hơn, cậu nghe tiếng Tằm thổn thức như thể trái tim này đã chất chứa nhiều nhung nhớ suốt hai năm qua:

“Em giận bản thân quá vô tư, khiến mình đau khổ nhiều đến thế. Ngày mình rời lên kinh thành, em tự hứa với lòng sẽ chờ mình trở về, dù là bao lâu đi nữa. Vì kiếp này, em không muốn lấy ai khác ngoài mình. Mình có hiểu không, người em thương không phải Triệu Liêm mà là Triệu Tưởng.”

Ngồi bất động, Tưởng cứ ngỡ mình nghe nhầm. Năm năm qua, cậu vẫn nghĩ Tằm thích Liêm, cậu cũng biết hai người là thanh mai trúc mã sớm đã được định đoạt chuyện cưới hỏi, câu luôn tin vào cái sự thật hiển nhiên đó. Nhưng mãi mãi Tưởng không biết vào đêm hội Lồng Đèn năm ấy, người con gái này đã trao trọn con tim cho mình. Để rồi ở nơi đất khách quê người, cậu cứ khắc khoải về một bóng hình xa vạn dặm, bất lực không biết làm cách nào để ngừng sự đau khổ ấy.

“Sau đám cưới, em đã luôn chờ mình tỏ bày nhưng mình vẫn không hiểu lòng em… Giờ thì sao mình không nói gì vậy?”

“Ta… thấy đường đột quá…”

“Thế mình không vui à?”

Tưởng nhìn sâu vào mắt Tằm, chậm rãi đưa tay chạm vào khuôn mặt khả ái.

“Ta chờ câu nói này lâu lắm rồi.”

Tằm mỉm cười, “bây giờ đã hiểu ra vậy mình nên gọi em là gì?”. Im lặng một chốc, Tưởng gọi khẽ, mình ơi… Tằm liền bảo cậu gọi lại lần nữa xem.

“Mình! Mình à!” Tưởng nói thật to.

Sung sướng, Tằm dang tay ôm chầm lấy cổ chồng. Tưởng cũng nhắm mắt, ôm chặt vợ hơn. Chưa bao giờ cậu thấy hạnh phúc đến dường này. Cuối cùng, cô gái mà Tưởng luyến thương suốt ngần ấy năm, đã toàn tâm toàn ý dâng hiến cả con tim cho cậu. Tằm thuộc về cậu, đã thực sự thuộc về cậu. Từ giờ sẽ không còn bất cứ khoảng cách nào nữa, không còn đau khổ, không còn là mộng ảo.

“Thế đêm nay… mình đừng để em một mình nữa.”

Nghe lời thầm thì bên tai đó, Tưởng đẩy nhẹ Tằm ra. Tằm nhìn cậu, đôi mắt đầy mong mỏi. Chẳng nói thêm lời nào, Tưởng hôn khẽ lên môi Tằm.

“Ta chờ đợi thời khắc này từ rất lâu. Cho dù lúc này ông Trời có xuống ngăn cản, ta cũng tuyệt đối không dừng lại…”

Gò má ửng hồng, Tằm từ từ khép mắt lại, chờ đợi. Mỉm cười, Tưởng đặt lên môi Tằm một nụ hôn thật dài, thật lâu. Nụ hôn say đắm này là tất cả tình yêu trọn vẹn của cậu trong suốt bao nhiêu năm qua. Đêm nay Tằm sẽ trở thành người con gái của riêng Tưởng, và cả về sau nữa.

Tấm rèm vải của chiếc giường cưới được mở bung, buông nhẹ hờ xuống. Ánh nến được thổi tắt lịm. Căn phòng chìm vào hương vị ái ân trong khi bên ngoài màn đêm tĩnh mịch đã bao phủ khắp nơi.

***

Kể từ sau đêm gần gũi mặn nồng ấy, Tưởng và Tằm sớm tối kề cận như hình với bóng. Hẳn sự bên nhau này là để bù đắp cho nhiều năm nhung nhớ dằn vặt của một mối tình thầm kín không thể giãi bày. Và họ thực sự hạnh phúc.

Thấm thoắt, một tuần trăng cũng trôi qua. Mọi việc có thể xem là vẫn đang yên lành đối với xã Thổ và cả Triệu gia. Rồi vào ngày nọ, Tưởng nhận được lệnh trên huyện truyền xuống, là quan tri huyện Đỗ Phần sẽ đến xã Thổ trong vài ngày tới. Chuyện Triệu Am lâm bệnh nặng, để con trai thứ lãnh chức xã trưởng tạm thời trông coi xã Thổ thì hiển nhiên các ngài trên huyện phải xem xét sự tình thế nào.

Sáng hôm đó, Tưởng dậy sớm và mặc quần áo chỉnh tề, mau chóng đến phủ nhà quan tri huyện. Tằm cũng giúp chồng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ: “Mình nhớ lựa lời nói cho khéo đừng để Đỗ tri huyện tức giận kẻo rắc rối to. Nếu cần thiết mình hãy thuyết phục ngài ấy đừng bãi miễn mình”. Tưởng gật đầu như trấn an vợ.

“Mình lo lắng chuyện gì sao?” Nhận ra nét trầm tư trên mặt Tằm, cậu hỏi.

“Em đang nghĩ đến một người.” Tằm ngước nhìn Tưởng, “Đỗ tri huyện xuống xã Thổ, thể nào cô Quyên cũng sẽ đi theo…”

Đã toan hỏi là cô Quyên nào nhưng may thay, Tưởng kịp nhớ ra. Cô chủ nhỏ bướng bỉnh, kiêu ngạo thuở xưa đã từng yêu cầu Tưởng nhặt đôi giày vải, rồi sau đó cứ bám theo cậu suốt ngày và cũng là người đã hứa nhất định sẽ quay lại đây tìm cậu khi lớn lên. Nghe Tằm nhắc đến điều này, Tưởng mới sực nhớ. Chẳng rõ cô chủ đó có theo cha về xã Thổ, giả sử tương ngộ cũng chưa biết nên nói gì.

“Nếu cô Quyên về thì thế nào? Cô ấy cũng lớn rồi, đâu còn nhỏ như xưa nữa mà mình lo cô ấy gây phiền hà cho ta.”

“Em không có ý bảo cô Quyên gây phiền hà mà là vì lúc nhỏ, cô ấy từng rất thích mình, mình quên à? Biết đâu cô ấy rất mong gặp lại mình.”

Tưởng bất ngờ khi Tằm vẫn còn nhớ chuyện từ hồi tấm bé và xưa rất xưa, là cái chuyện Đỗ Quyên thích cậu. Tưởng thì gần như quên mất, chẳng mấy để tâm những lời trẻ con đó. Đấy chẳng qua chỉ là lời đùa nghịch chưa đủ chín chắn của một cô chủ nhỏ ham vui thôi. Tưởng nhìn vào đôi mắt bình thản nhưng có chút suy tư của vợ, liền vỗ nhẹ đôi vai mảnh mai ấy, khuyên nhủ:

“Mình đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Ta chắc rằng cô Quyên đã quên mất ta rồi và biết đâu cô ấy cũng đã có nơi gửi gắm.”

Trông cảnh Tưởng mỉm cười khẳng định, Tằm cũng không muốn tạo thêm nhiều chuyện phiền não nên đành gật khẽ cho xong. Tưởng nhẹ nhàng ôm Tằm, nói mình đi đây. Nằm yên trong lòng chồng, Tằm nhắm mắt gật đầu.

Dõi theo bóng Tưởng rời nhà, theo sau còn có Ngãi, Tằm vẫn không thôi nghĩ ngợi. Dẫu đã hứa sẽ an tâm thế mà lòng cứ bồn chồn chẳng yên khi cô nghĩ đến cảnh Tưởng và Quyên có thể sẽ gặp nhau. Tằm nhớ lời chồng vừa bảo, lời tỏ bày của cô Quyên chẳng qua chỉ là lời trẻ con, nhưng lòng lại không nghĩ vậy. Nam nhân mấy khi hiểu rõ tâm tình của nữ nhân. Lắm lúc, nữ nhân có thể dành cả đời để gìn giữ một lời hứa từ rất lâu.

Tằm muốn xua đi những mường tượng không hay. Khó khăn lắm hai vợ chồng mới sống hòa hợp được nên đâu thể vì một điều nào đó mà bị lay chuyển. Tằm tự nhủ, có lẽ nên ra chợ phiên mua vài thứ cho các mẹ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN