Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Quyển 4 - Chương 26: Gặp gỡ con trai quan tri phủ
Đỗ tri huyện vẫn mang dáng vẻ ôn hòa, giống với lần đầu tiên Tưởng gặp ông ở nhà họ Triệu. Khác với các vị quan khác, ông không hề tỏ ra quyền uy, trịch thượng mà đối đãi với người dưới trướng như Tưởng luôn ôn nhu, điềm đạm. Tưởng dĩ nhiên cũng cung kính, lúc vừa gặp đã chắp tay vái chào.
Hai người cùng ngồi uống trà bàn chuyện. Đỗ tri huyện trước là hỏi về tình hình Triệu gia và Triệu xã trưởng, sau là đề cập đến việc Tưởng đang giữ chức xã trưởng tạm thời thay cha. Ông bảo, chuyện này cũng không đến nỗi trái khoáy gì, nhưng cũng cần đề lên phủ, châu và triều đình. Ông sẽ tạm thời ở lại đây coi sóc tình hình, cùng những việc Tưởng đã thực thi từ lúc lên làm xã trưởng.
Nói chuyện được hai canh giờ, Tưởng xin phép Đỗ tri huyện được ra về vì còn nhiều chuyện phải giải quyết. Vừa bước ra ngoài, đi đủ mươi bước thì đột ngột cậu nghe một chất giọng cất lên gọi tên mình: “Triệu Tưởng!”.
Tưởng liền quay lại. Đứng cách chỗ cậu đứng không xa là một cô gái tóc bím dài, gương mặt xinh đẹp và nghịch ngợm, đoán tuổi thì hẳn là bằng Tằm, vận trên người quần áo bằng lụa sang trọng. Vẻ như cô biết rất rõ chàng trai ấy nên nở nụ cười thật tươi, như thể là bằng hữu lâu năm tương phùng. Còn Tưởng thì nhác trông cô có nét nửa lạ nửa quen, đang cố nghĩ xem đây là ai.
Biết đối phương chưa nhận ra mình, cô liền tiến lại gần. Đảo mắt khắp người Tưởng, cô mỉm cười hài lòng bởi đúng với suy đoán, chàng trai này khi lớn lên ắt hẳn sẽ khôi ngô tuấn tú. Duy có điều, những đường nét trưởng thành chững chạc đó lại khác xa với nét cao ngạo nghịch ngợm thuở trước.
“Ngươi không nhận ra ta ư?” Cô lạnh lùng hỏi.
Cả cách xưng hô bề trên cũng rất quen. Chợt nhiên Tưởng nhớ ra đây là Đỗ phủ. Vậy lý nào… Cậu ngắm kỹ gương mặt cô hơn, tức thì một hình ảnh quen thuộc ngày xưa liền hiện ra. Lập tức cậu hỏi, một cách dè dặt:
“Cô có phải là…”
“Nhặt giày cho ta! Như vậy ngươi đã nhớ chưa?” Cô cười.
Câu hỏi đó như một câu trả lời đích xác dành cho Tưởng. Đúng là Đỗ Quyên rồi!
***
Lúc này trong phiên chợ nhộn nhịp, Tằm đang chuẩn bị ra về thì bỗng dưng nghe âm thanh quát tháo của người chủ bán cháo. Ông ta mắng một vị khách ăn xong lại không trả tiền. Còn vị khách kia là một chàng trai tầm mười bảy, xem chừng cách ăn mặc có vẻ là người quyền thế, đang không ngừng giải thích mình quên mang theo túi tiền chứ chẳng phải cố ý ăn quỵt.
Trông thế, Tằm mới đi đến hỏi ông chủ nọ rằng, “vị khách này thiếu bao nhiêu tôi sẽ trả”. Ông chủ tỏ vẻ ngạc nhiên. Chàng trai nọ cũng kinh ngạc chẳng kém nên quay qua xem thử người tốt bụng kia là ai. Ngay tức khắc, cậu tròn xoe mắt thích thú cứ như được nhìn thấy một thứ tuyệt diệu. Gương mặt khả ái thanh thoát của người con gái này đã cuốn hút cậu ngay ánh nhìn đầu tiên.
“Tiền đã trả xong, cậu đi được rồi.” Tằm lên tiếng.
Cậu bừng tỉnh, phản ứng ngay lập tức là nắm tay Tằm giữ lại. Thấy Tằm ngạc nhiên, cậu chợt phát hiện mình đang khiếm nhã với một cô gái, liền rút tay lại.
“Xin cảm tạ cô đã giúp đỡ… Mà tôi có thể hỏi một câu? Cô là tiên nữ à?”
Tằm buồn cười trước vẻ hớn hở của chàng trai nhỏ tuổi ấy, mới lắc đầu, “tôi chỉ là một cô gái bình thường thôi”. Nghe thế, cậu ta tỏ vẻ chẳng tin, khẳng định:
“Trông cô giống hệt những bức vẽ tiên nữ tôi hay xem. Xinh đẹp, thanh tao, và rất tốt bụng nữa, cô đúng là tiên nữ mà.”
Cậu vừa dứt lời thì ông chủ bán cháo đã nói ngay, nếu quý cô này là tiên nữ thì ngươi có thể nhìn thấy hả? Tiên nữ phải bay, và chẳng đời nào đi vào phiên chợ nhếch nhác này đâu. Cậu ta nghĩ ngợi, cũng phải, tiên nữ trong tranh có tấm vải lụa và bay trên mây. Cậu nhìn lại Tằm, nhưng mà cô gái này đúng là đẹp như tiên nữ.
“Thật có lỗi khi tôi đã mạo phạm. Tiên nữ hãy cho biết tên để tôi mang tiền đến hoàn trả, tôi không phải là tên ăn quỵt xấu xa đâu.”
“Không cần đâu thưa cậu, chỉ là giúp người trong lúc khó khăn thôi. Và xin cậu đừng gọi tôi là tiên nữ.”
Nói xong, Tằm nhanh chóng rời khỏi. Thấy người đẹp bỏ đi, cậu ta liên tục gọi theo, xin được cho mình biết tên! Bóng dáng tiên nữ lẫn vào dòng người qua lại, cậu buông tiếng thở dài ngán ngẩm. Muốn có duyên tương ngộ mà lại không được.
“Đấy đã là hoa có chủ rồi xin đừng vọng tưởng.” Ông chủ nọ lại tiếp.
Cậu ta bất ngờ, hóa ra tiên nữ đã có nơi trao thân gửi phận rồi. Cũng khó trách, một cô gái như thế làm sao không có người cưới hỏi. Cậu liền hỏi ông chủ, “chẳng hay tiên nữ được gả vào nhà nào?”. Ông nhìn cậu mà đáp:
“Đó là Tằm, mợ Ba nhà họ Triệu.”
Nhà họ Triệu? Lý nào lại trùng hợp như vậy? Cậu từ xa đến đây cốt để tìm một người trong dòng họ đó. Đúng lúc, một tên người làm hối hả chạy đến, gọi:
“Cậu Kiên! Cậu đi đâu làm con tìm mãi ạ?”
“Ta đi ăn cháo.” Kiên phát một cú lên đầu hắn, “cũng vì ngươi không để tiền vào túi áo ta nên khiến ta mất mặt với tiên nữ đấy, đã thế còn bị nói là ăn quỵt.”
“Gì ạ? Kẻ nào gan lớn dám nói con trai quan tri phủ ăn quỵt?”
Kiên nghiến răng, phát thêm cú nữa khiến tên người làm ôm đầu kêu. “Bé cái mồm nhà ngươi một chút”, hậm hực xong cậu hỏi, “tìm ta có gì không?”. Hắn nhăn nhó:
“Thưa, cô Quyên bảo cậu về nhà vì nhà đang có khách quý.”
“Là ai?”
“Dạ, là xã trưởng Triệu Tưởng.”
***
Khi đó ở Đỗ phủ, Quyên làm vẻ mặt chẳng mấy hài lòng, mới cất tiếng:
“Quả nhiên là người quên ta rồi.”
Tưởng bấy giờ mới hết ngạc nhiên, liền mỉm cười gượng gạo. Nhiều năm trước, Quyên chỉ là cô chủ nhỏ mười ba tuổi, nay đã thành thiếu nữ mười tám xinh đẹp sắc sảo thử hỏi làm sao cậu nhận ra được. Cậu chậm rãi đáp có chút dè dặt, thời gian dài xa cách bỗng dưng hóa thành xa lạ:
“Là do cô Quyên đã khác trước rất nhiều nên Tưởng khó lòng nhận ra.”
“Khác là khác thế nào?” Quyên dọ ý, “Trông ta có xinh đẹp hơn trước không?”
Tưởng liền gật đầu. Thấy thế, Quyên đâm ra ngượng ngùng, bất giác nắm lấy tay áo cậu. Chuyện động chạm giữa trai gái là điều cấm kỵ nên Tưởng khéo léo gạt nhẹ tay Quyên ra, bảo rằng như thế không được hay. Quyên cũng nhận ra mình có hơi tự nhiên quá, bây giờ đâu còn giống ngày bé nữa.
“Ta quên mất. Dẫu sao cũng là trai chưa vợ, gái chưa chồng…”
“Không phải thưa cô Quyên, tôi đã lập gia thất rồi.”
Câu cắt ngang đường đột đó khiến Quyên bất động. Cô thấy chuyện này quá bất ngờ. Bao năm qua, chỉ vì cha mẹ không cho phép nên cô chẳng thể trở lại xã Thổ. Nay Đỗ tri huyện về đây xem xét tình hình, Quyên liền xin cha cho mình theo cùng. Cô mong gặp lại Tưởng biết dường nào, chỉ mong có ngày tương phùng. Nào ngờ Tưởng đã lập gia thất, Quyên biết phải làm sao đây?
“Đó là ai vậy? Cho ta biết vợ ngươi là con gái nhà nào?”
“Vợ tôi là người mà cô Quyên cũng từng biết. Đó là Tằm.”
Điều này càng khiến Quyên kinh ngạc bội phần. Cô gái Tưởng lấy làm vợ lại là Tằm sao? Con bé người làm năm xưa được Triệu xã trưởng mang về nuôi dưỡng và cùng hai cậu chủ lớn lên cùng nhau ư? Sao có chuyện nghịch lý đến thế chứ? Một cậu Ba con nhà quyền thế mà chấp nhận lấy con bé người làm?
“Nhà họ Triệu cớ gì lại chịu để một người làm trở thành con dâu? Đây có phải là hôn sự cưỡng ép? Ngươi có thương Tằm không?”
Trước sự kích động của Quyên, Tưởng nhẹ nhàng nói rằng:
“Dĩ nhiên tôi có thương vợ mình và đây hoàn toàn không phải là hôn sự cưỡng ép.”
Quyên cảm giác đôi chân đứng hết vững, cả người chao đảo. Cô vừa nghe điều gì vậy? Tưởng thực sự thương Tằm sao? Cô chợt nhớ thuở trước, cậu thường đối đãi tốt với con bé người làm ấy. Hóa ra nguyên nhân là vì thế.
“Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép cáo từ.”
Tưởng vừa quay bước thì đột nhiên Quyên nắm tay giữ lại. Cậu ngạc nhiên xoay qua và toan lên tiếng nhưng cô đã mau chóng cất giọng, nghe đầy kiên quyết:
“Ngươi mãi mãi là của ta.”
Tưởng không có cơ hội định thần được lời nói kỳ lạ ấy bởi thình lình ai đó gạt mạnh tay hai người ra đồng thời đứng chen vào giữa. Khi hoàn hồn lại, bấy giờ Tưởng mới phát hiện trước mặt là chàng trai độ mười bảy, mặt mày sáng sủa thông minh, vận quần áo sang trọng khéo chẳng phải con nhà bình thường. Cậu ta nhìn Tưởng bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, cất giọng rành rọt:
“Triệu Tưởng, ngươi đừng bất kính với chị Quyên của ta!”
“Chị Quyên? Vậy ra cậu là…”
“Nghe cho rõ đây! Ta là Trịnh Kiên, con trai quan tri phủ Trịnh Văn Thất. Đỗ Quyên là được hứa gả cho ta!”
Không phải con trai Đỗ tri huyện mà là con trai quan tri phủ, Tưởng liền chắp hai tay, thất lễ rồi mong cậu Kiên bỏ qua! Kiên quan sát chàng trai đang đứng trước mặt, trông thì đúng rõ tuấn tú, lại chững chạc rất ra dáng xã trưởng nhưng cậu vẫn chẳng ưa nổi. Đây là tình địch của cậu còn gì. Mỗi lần Kiên xuất hiện thì Quyên ngán ngẩm. Hắn cứ nhai đi nhai lại mỗi việc cô được hứa gả cho hắn.
“Cậu Kiên đến thật đúng lúc, tôi cũng sắp cáo từ, xin cậu ở lại với cô Quyên.”
Dứt lời, Tưởng bước vội như sợ Quyên sẽ níu giữ mình. Trông cảnh Quyên cứ dõi mắt trông theo bóng áo trắng kia, Kiên liền nói ngay:
“Hắn ta đã có vợ rồi, đã thế còn xinh đẹp thùy mị, làm gì còn để ý đến chị.”
Quyên ngạc nhiên như thể muốn hỏi vì sao cậu lại biết. Kiên cười nhếch môi:
“Ta vừa gặp vợ hắn xong. Trông cô ấy cứ như tiên nữ từ trong tranh bước ra.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!