Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
Quyển 7 - Chương 57: Ai là thủ phạm giết người?
Đêm tối mịt trong một quán tranh nhỏ, Tưởng và Kiên ngồi uống rượu với nhau. Vốn trước đó, hai người chẳng khác gì bị xem như tình địch, ấy vậy không ngờ lại có lúc cùng uống rượu đàm đạo chuyện đời. Lại sau cái việc trà dư tửu hậu, Tưởng chợt hỏi Kiên về tình hình của Quyên. Kiên thắc mắc, “chẳng phải ngươi giận chị Quyên sao?”. Tưởng thở dài, cười buồn:
“Suy cho cùng, cô Quyên làm vậy cũng vì tình cảm quá sâu đậm. Vả lại, cô ấy không biết Tằm bị sẩy thai nên mới giấu bức thư đó.”
“Ra là ngươi vẫn còn chút để tâm đến chị Quyên.” Kiên ngấp ngụm rượu, “Sau khi ngươi đi, chị ấy nhốt mình trong phòng không màng ăn uống. Ta phải khuyên nhủ mãi cuối cùng chị ấy cũng thông suốt hơn, nên tình hình xem như đã ổn.”
Tưởng nghe thế thì sự nặng lòng cũng vơi đi. Nếu Quyên có thể thông suốt mọi chuyện thì còn gì tốt hơn. Cậu vẫn mong nếu có duyên, thì cả hai sẽ sớm gặp lại. Đến lúc đó, cô sẽ xem cậu như một bằng hữu không hơn không kém.
Trông nét mặt suy tư của Tưởng, Kiên liền bảo:
“Ngươi cũng tàn nhẫn thật đấy, tự đâm mình bị thương để làm đau chị Quyên.”
“Tôi chỉ không muốn mang nợ cô ấy nữa…”
“Thế ngươi nghĩ một nhát đâm như vậy là kết thúc ư? Ơn tình cảm đâu dễ dàng nói trả là xong. Trước đó, chị Quyên vì ngươi mà đỡ cả một nhát đao. Nếu ngươi không bị thương là ta đã đánh ngươi một trận vì việc làm tàn nhẫn ấy rồi!”
“Bây giờ đánh cũng không muộn.”
Kiên chưng hửng trước câu nói ra điều thách thức của Tưởng. Tức thì cậu đứng bật dậy, trừng mắt rồi vung tay đánh liên tục vào người đối phương. Tưởng bất ngờ vì không nghĩ Kiên làm thật, chẳng kịp phản đòn nên sau cùng lãnh trọn mấy phát đấm bất bình kia. Do có men rượu vì vậy Kiên chỉ đánh được vài cái là bắt đầu lảo đảo. May là Tưởng kịp giữ cậu lại.
“Ngươi đấy, nếu còn làm chị Quyên đau khổ lần nữa thì ta sẽ… giết ngươi!”
Dẫu nghe lời cảnh cáo đáng sợ đó, ấy thế Tưởng chỉ buồn cười. Còn Kiên, làm vẻ mặt nghiêm túc trong chốc lát rồi cũng ngửa cổ cười lớn. Đúng là chẳng khác gì kẻ thù truyền kiếp. Họ lại tiếp tục uống rượu, mãi đến khi đã khuya mới chịu đứng dậy.
Từ biệt nhau xong, Tưởng lững thững ra về. Cùng lúc Kiên nhìn xuống đất, phát hiện chiếc nhẫn ngọc của Tưởng rơi ra tự lúc nào. Cậu mau chóng nhặt lên và định gọi Tưởng thì đã không thấy bóng người đâu nữa, nên sau cùng đành giữ lại nhẫn.
Rời khỏi quán tranh một đoạn, Kiên ngà ngà hơi say, chợt thấy một tên công tử khá quen mặt đang lảo đảo đi về phía này. Ánh nến leo loét từ chiếc lồng đèn treo trên cao soi tỏ ánh nhìn chăm chú của Kiên, lát sau mới nhận ra đấy là tên Dự định trêu chọc Hảo. Đúng lúc tên Dự dừng lại, nheo mắt nhìn cái kẻ đứng ở phía trước:
“A, ra là cậu Kiên. Thật là có duyên…”
Trông dáng vẻ hơi say của Dự, lại thêm phần không ưa hắn nên Kiên làm lơ, tỏ ra chẳng hề quen biết bỏ đi ngang qua. Tuy đã chếnh choáng men rượu nhưng Dự vẫn nhận ra thái độ thờ ơ ấy liền hỏi Kiên xem thường mình sao. Kiên vẫn bỏ mặc, cất bước. Cơn tự ái bộc phát khiế đầu óc bắt đầu tỉnh táo hơn, Dự tức giận mím môi và đặt tay lên vai cậu, đẩy mạnh một cái.
“Ngươi làm trò gì vậy?” Kiên hậm hực.
“Nè, đừng ỷ là con trai tri phủ thì không coi ai ra gì! Ta sợ cái quái gì ngươi?”
Kiên chau mày hướng mắt về phía Dự đang đứng cùng bản mặt hầm hè ở ngay phía trước như thể sẵn sàng nhảy bổ vào mình hòng ăn thua đủ.
**
Tưởng ngạc nhiên khi thấy Tằm còn thức đến canh khuya này, và đốt gì đó ở sau vườn. Lúc cậu đến gần, Tằm nghe tiếng bước chân mới chậm rãi quay lại:
“Mình về muộn thế?”
“Ta uống rượu với cậu Kiên.” Tưởng nhìn xuống ngọn lửa, “Mình đốt gì vậy?”
“Em đang đốt vàng mã cầu siêu cho Bảo Bối. Thủ phạm đã bị bắt, hẳn con chúng ta sẽ thấy được an ủi, em muốn con sớm siêu thoát đầu thai.”
Tằm cười buồn. Tưởng im lặng, duy có đôi mắt là đầy thấu hiểu, lòng biết nỗi đau buồn trong vợ chưa vơi. Nhẹ nhàng, cậu kéo nhẹ Tằm vào lòng, ôm lấy an ủi. Hành động ân cần từ chồng khiến Tằm cảm giác niềm đau thương của mình như được san sẻ. Có lẽ việc làm của Tằm trong đêm khuya thế này mang đôi chút ngớ ngẩn, bởi cứ mãi nhớ về đứa con đã mất.
“Mình à…” Tằm gọi, “Lúc nãy có tin từ phủ huyện, Ái đã nhận tội nên lãnh án tử.”
Tưởng thoáng yên lặng. Ái bị xử tử? Dẫu biết, với những tội ác mà cô ta gây ra cho nhà họ Triệu thì cái án treo cổ đó là đích đáng thế nhưng lòng lại bỗng chốc xót xa. Đúng hơn, cậu đang xót xa cho Liêm khi nghĩ đến tâm trạng của anh lúc hay tin vợ mình bị lãnh án. Tưởng hướng mắt về phía xa, nơi cánh cửa phòng Liêm đóng im lìm.
Mải chìm đắm trong những nỗi đau khôn nguôi mà Tưởng và Tằm đều không ngờ rằng, một tai ương khủng khiếp khác sắp giáng xuống khi bên ngoài kia, giữa đêm đen tĩnh mịch lạnh lẽo, bóng dáng một người đang chạy thục mạng. Gương mặt hắn tái xanh đầm đìa mồ hôi, trên lớp vải áo trước ngực màu máu đỏ thẫm vẫn chưa khô.
***
Sáng sớm tinh mơ, một người đàn bà mang rau ra chợ bán, lúc đi ngang qua con đường nhỏ còn vắng vẻ chợt thấy có người nằm dưới đất. Tò mò, bà tiến đến xem thử. Đôi mắt mở to bàng hoàng bởi phát hiện đó là xác chết của một chàng trai hãy còn trẻ lắm và chiếc áo sang trọng nhuộm màu đỏ sẫm, bà làm rớt cả gánh rau, lập tức hô lớn.
Chưa đầy một canh giờ sau, người dân hiếu kỳ đã đứng bu quanh con đường nhỏ nơi có xác chết chẳng rõ ở đâu lại xuất hiện. Cùng lúc đám cai đinh chạy đến, yêu cầu người dân tránh qua một bên để vào xem tình hình. Ánh mắt lướt qua cơ thể lạnh ngắt, vải áo nhàu nhĩ vấy đầy máu rồi ngừng trên gương mặt trắng bệch của người chết, đám cai đinh vô cùng sửng sốt.
Là Trịnh Kiên! Con trai quan tri phủ đã bị giết. Trong tay cậu vẫn còn giữ chặt chiếc nhẫn ngọc có khắc cái tên “Triệu Tưởng”.
Ở nhà họ Triệu, mọi người đang ăn cơm thì đột ngột nghe tiếng Ngãi thất thanh từ ngoài sân, lát sau hắn hồng hộc chạy vào nói đứt quãng:
“Không… không hay rồi cậu Tưởng ơi! Người ta vừa phát hiện có người bị giết…!”
“Sao? Bị giết ư? Là ai?” Tưởng kinh ngạc.
“Dạ, đó là cậu…
Ngãi chưa kịp nói là Tưởng và mọi người bỗng thấy tri huyện Xuyên cùng đám cai đinh xông thẳng vào, trông vẻ mặt rất nghiêm trọng. Thấy Tưởng rời khỏi bàn, ông lập tức đi đến hỏi ngay: “Xã trưởng chẳng hay đã nghe tin gì chưa?”
“Có phải là vừa có người bị giết? Tôi vẫn chưa rõ đấy là ai…”
“Là cậu Kiên, thưa ngài.”
Lời đáp nhanh chóng từ tri huyện Xuyên khiến Tưởng lập tức đứng yên, ngay cả Tằm và những người khác cũng kinh ngạc không kém. Dường như quá đột ngột nên Tưởng chưa tin vào điều vừa nghe, bần thần hỏi lại lần nữa:
“Cậu Kiên? Tức là… Trịnh Kiên?”
“Đúng vậy! Là Trịnh Kiên, con trai quan tri phủ!”
Tưởng nghe như sét đánh bên tai, chân chới với không còn đứng vững. Ở phía sau chồng, Tằm mở to đôi mắt thất thần, lòng cũng bàng hoàng chẳng kém. Rốt cuộc, chuyện kinh khủng gì đã xảy ra? Tại sao Kiên lại bị giết? Tưởng đảo mắt trong hoang mang, nhớ đêm qua hai người còn ngồi uống rượu cùng nhau rất vui vẻ thế mà bây giờ… Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cậu nắm chặt vai tri huyện Xuyên, giọng lạc đi:
“Ai? Là kẻ nào ra đã tay giết Trịnh Kiên?”
Nhìn gương mặt giận dữ lẫn bần thần của Tưởng, tri huyện Xuyên nhẹ nhàng tháo gỡ hai bàn tay đang siết chặt vai mình, từ tốn nói:
“Chính ta cũng đang muốn hỏi ngài đấy, xã trưởng.”
“Ngài nói vậy nghĩa là sao?”
Tri huyện Xuyên ra dấu cho một tên cai đinh bước đến, trên tay cầm một cái khay gỗ có miếng vải trắng phủ chụp lên. Ông hỏi Tưởng có nhận ra thứ này không. Lúc ông kéo nhẹ miếng vải ra, Tưởng ngạc nhiên thấy chiếc nhẫn ngọc của mình nằm yên trong khay. Màu xanh của ngọc bị nhuốm vài giọt máu khô sẫm sệt.
“Đây là chiếc nhẫn ngọc của tôi, vì sao nó lại…”
“Nó nằm ở trong tay cậu Kiên, chứng tỏ ngài có liên quan đến cái chết của cậu ấy.”
Tưởng nhìn tri huyện không chớp mắt. Lập tức, hai bà liền chạy ra nói với ông:
“Đây có thể là hiểu lầm! Tưởng tuyệt đối không thể giết cậu Kiên!”
Riêng Tằm vẫn đứng trân mình, cả người nghiêng dần phải dựa vào bàn ăn để đứng vững. Kiên đột nhiên bị giết, tiếp đến lại thêm chuyện chiếc nhẫn ngọc của Tưởng nằm trong tay cậu. Tằm đưa tay lên môi ngăn tiếng nấc, như vậy chẳng khác nào Tưởng bị tình nghi là thủ phạm.
“Có liên quan hay không thì phải chờ điều tra rõ ràng, nhưng với tình hình này ta phải đưa Triệu Tưởng về phủ huyện tiến hành xét hỏi.”
Thấy hai tên cai đinh sắp tiến đến gần, Tưởng lập tức giơ tay lên ngăn, rành rọt:
“Triệu Tưởng này sẽ tự đi, không cần ai áp giải. Ta không giết cậu Kiên, vì vậy chẳng có gì phải sợ. Chúng ta đi thôi, tri huyện Xuyên.”
Tưởng nhìn hai mẹ, mỉm cười trấn an rằng mình sẽ ổn. Cậu vô tội, sẽ không ai bắt giam được cả. Rồi Tưởng nhìn về phía Tằm đang mang nét mặt lo lắng, gật đầu bảo:
“Hãy yên tâm, ta nhất định bình an trở về.”
Tằm không rõ bản thân có nghe những lời đó, chỉ biết ánh mắt mình cứ dõi theo bóng Tưởng cùng tri huyện Xuyên bước ra khỏi cổng nhà, đi theo còn có đám cai đinh. Bà Tư liên tục gọi con bằng giọng đẫm nước trong khi bà Ba cố ngăn lại. Bấy giờ Tằm mới rời thân thể nặng trịch khỏi chiếc bàn, suýt ngã xuống nếu không có Hỷ đỡ giúp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!