Giáo Chủ Lạc Đường Ký
Chương 34
Tách riêng ra hỏi, rất nhanh đã có kết quả.
Những đệ tử Võ Đang kia không bình tĩnh được như Hòa Chân đạo trưởng, quỳ một mình vốn đã hoang mang lo sợ rồi, lại bị khí thế của chưởng môn chấn nhiếp, lại bị những người đứng đầu võ lâm nhìn chằm chằm, lại phải trả lời câu hỏi vừa ôn hòa lại sắc bén của Văn Nhân môn chủ, rất nhanh đã sụp đổ, như đảo đậu nói hết những gì mình biết.
Đầu tiên là thời gian không đúng.
Độc Nhãn Lý chạy trốn sau khi có tin Bồ Đề lao có chuyện, khi đó Thiếu Lâm và Võ Đang đang trên đường tới, Thiếu Lâm lại cách nơi này quá gần, bọn họ vì để che dấu chuyện “Vô Sắc Huyết” và “Độc Lang”, nên mới không dám gõ chuông.
Tiếp theo là số người không đúng.
Vài năm nay thật ra còn chết một vài người nữa, nhưng bọn họ không rõ nguyên nhân. Bọn họ đều là đồ đệ của Hòa Chân đạo trưởng, sư phụ nói phạm nhân mà bọn họ trông coi nếu bị biết là chết rất nhiều sẽ không dễ nói, có khi người khác còn nghi ngờ bọn họ động chân động tay, không bằng giấu trước, vì vậy bọn họ đều không dám nói.
Mà những người đã chết kia, nếu người nào sắp mãn hạn tù thì bọn họ liền nói đã thả, nếu là năm tù khá dài thì từ từ để bọn chúng “chết” đi. Cho nên nếu không xảy ra việc này, chờ thêm vài năm nữa, trên sổ ghi chép của Thiếu Lâm Võ Đang sẽ viết “Vô Sắc Huyết” và “Độc Lang” bệnh chết hoặc chết già.
Về thí nghiệm thuốc, bọn họ thực sự không biết gì.
Bởi vì mỗi lần đến bọn họ đều canh giữ ở bên ngoài, cơm cũng có người chuyên đưa cơm, bọn họ cũng không biết tình hình bên trong, chỉ là mơ hồ cảm thấy gì đó, cũng thỉnh thoảng nghe qua chút tiếng động.
Cuối cùng là chuyện Độc Nhãn Lý chạy trốn, bọn họ tuyệt đối không tham dự vào, chỉ có cảm giác hình như có liên quan đến Hòa Chân đạo trưởng, nhưng không có chứng cứ. Lúc đó quả thực bọn họ bị Độc Nhãn Lý làm bất ngờ, bị đánh ngất đi.
Huyền Dương chưởng môn sau khi nghe xong cả khuôn mặt đều xanh mét, hơi nóng phả ra trong lỗ mũi như thể đốt được không khí vậy. Ông cố gắng kìm nén lửa giận, nghiến răng nói: “Chuyện này, Võ Đang sẽ cho giang hồ một câu trả lời xác đáng”.
Ông dừng một lúc, tức giận nói: “Đưa Hòa Chân đến!”.
Hòa Chân đạo trưởng mặt trắng bệch đi đến, chưa kịp đoán tình hình thì Huyền Dương chưởng môn đã ném lời khai của các đệ tử lên người ông ta. Ông ta vội cầm lấy lướt qua nhanh như gió, mặt càng không có chút máu nào.
Huyền Dương chưởng môn trầm giọng hỏi: “Ngươi còn lời nào để nói nữa?”.
Hòa Chân đạo trưởng quỳ “bộp” xuống.
Huyền Dương chưởng môn hỏi: “Đám Độc Nhãn Lý có phải do ngươi cố ý thả không?”.
“Không phải”, Hòa Chân đạo trưởng thấy chưởng môn sắp rút kiếm, liền vội vã nói, “Là Độc Nhãn Lý nghe nói chuyện đã bị lộ, không định ở lại Bồ Đề lao nữa, sau khi gã uống thuốc xong thì nội lực tăng cao, sợ bị tra lên đầu, nên chạy”.
Lời này vừa ra, đầu mọi người liền rung lên.
Huyền Dương chưởng môn hỏi: “Chuyện uống thuốc là sao?”.
Hòa Chân đạo trưởng nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Là một thần y nói có thể luyện ra được một loại thuốc giúp nội lực tăng mạnh, nhưng vì không chắc chắn, dùng sai liều sẽ mất đi lý trí, cần có nhiều… nhiều người thử mới được, nếu có thể luyện thành, hắn sẽ cho ta một chai…”.
Sắc mặt Huyền Dương chưởng môn lạnh lẽo.
Hòa Chân đạo trưởng cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Huyền Dương chưởng môn hỏi: “Hắn ở đâu?”.
Hòa Chân đạo trưởng nói: “Từ khi chuyện ở Bồ Đề lao truyền ra, hắn đã không còn đến nữa”.
“Hắn không đến nữa, hay vốn đang ở trong lao?”. Văn Nhân Hằng hỏi, “Đến lúc này mà đi sẽ không tiện lắm, nếu ta là hắn thì sẽ tìm chỗ ở lại”.
Hòa Chân đạo trưởng nghiến răng, còn chưa phản bác lại, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng ồn, đệ tử Võ Đang giữ cửa chạy ào vào, nói là có một tên ăn mày đến đưa thư, nói tất cả chuyện xấu xa mấy năm nay ở Bồ Đề lao đều viết trong đó, mời phương trượng Thiếu Lâm và chưởng môn Võ Đang mở ra xem.
Tên ăn mày vừa đi vừa hô, không đi vào mà đứng ngoài cổng, bên ngoài đã có không ít người vây xem.
Đám người minh chủ im lặng một lúc, đều nghĩ đến một chuyện.
Cát bang chủ hỏi: “Đây là nước cờ khác của quân đen sao?”.
“Rất có thể”, Ngụy trang chủ nói, “Mọi người nhìn đi, đây không phải là đặc biệt chọn ngày hôm nay chúng ta đến đây để đưa thư sao?”.
Cát bang chủ nói, “Đi thôi, xem lần này có cái gì”.
Huyền Dương chưởng môn và phương trượng Thiếu Lâm đứng lên, đang chuẩn bị đi ra ngoài xem sao liền quay người nhìn bọn họ: “Quân đen?”.
Minh chủ cười khổ: “Đến lâu như vậy mà vẫn chưa nói được, vừa đi vừa nói thôi”.
Hòa Chân đạo trưởng quay đầu lại, kinh ngạc nghi ngờ nhìn bọn họ. Văn Nhân Hằng liếc mắt thấy, nhìn thủ hạ. Đao ba nam hiểu ý, lại gần giải thích với đạo trưởng, trong lúc nói chuyện liền gặp đệ tử Võ Đang chạy đến nói chưởng môn bảo đưa Hòa Chân đạo trưởng đi theo, nên hai người cùng ra cửa.
Trong lúc đó, đám minh chủ đã chắc chắn rằng bức thư này là quân đen sai người đưa đến, bởi vì trên thư bảo bọn họ đi đến một chỗ, cái phong cách “Ra cửa đi hai trăm bước về hướng chính nam, chuyển tây nam đi năm trăm bước” kia, chẳng khác gì bản đồ cả.
Vốn Hòa Chân đạo trưởng còn tưởng là mình liều chết không thừa nhận, thì mấy người chưởng môn sẽ không biết sự thực, nhưng không ngờ còn có chuyện quân đen quân trắng nữa.
Nghe xong sự thực từ đao ba nam, ông ta liền hết hồn, lúc này mới hiểu sao đang yên đang lành lại ầm ĩ chuyện “Vô Sắc Huyết” và “Độc Lang”. Ông ta ngơ ngẩn một lúc, nhìn thấy nơi sắp đi đến, trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xông lên, cơ thể đang bị thương không chịu được nữa, không nói nửa lời liền hôn mê.
Đao ba nam mặt không đổi sắc nhìn ông ta được đệ tử Võ Đang ba chân bốn cẳng đỡ lên, thấy chuyện nên nói đều đã nói, liền về bên cạnh môn chủ.
Mọi người đi theo nội dung trên thư đến một rừng cây, trên thư cũng khoanh một mảnh đất cho bọn họ, nói muốn biết sự thực thì đào đi.
Đám người minh chủ có vết xe đổ, sắc mặt đều rất thú vị, sợ lại đào ra mấy tấm bản đồ.
Bọn họ đau đầu phái ra một vài thủ hạ, đứng chờ bên cạnh, đã có chuẩn bị là phải đợi nửa ngày, ai ngờ chưa qua một nén nhang, liền nghe có người hoảng sợ hô lên: “Đào được rồi!”.
Nhanh vậy sao?
Bọn họ không thể tin nổi, đang muốn nhìn kỹ, thì ngay sau đó có người kêu lên: “Là người chết!”.
Mảnh đất này đều là chôn người chết, người chết rất nhiều, hầu hết đã thành xương trắng.
Thậm chí còn nhìn ra được có hố mới đào trên hố cũ, xương cũ cũng bị xẻng làm nát, xen lẫn với xương mới, lạnh lẽo thê lương.
Mọi người đào từ trưa đến hoàng hôn, lòng càng lúc càng lạnh, đến cuối cùng thực sự không thể tin được hai mắt mình.
Đây là sự thực về Bồ Đề lao sao?
Mười lăm năm qua, rốt cuộc trong Bồ Đề lao đã xảy ra chuyện gì?
Thi thể được đưa ra xếp lại, xếp khoảng chừng năm hàng, phía dưới không biết còn có hay không.
Mọi người nhìn nhìn, sắc mặt trống rỗng, sau đó một, hai, ba người… Càng ngày càng nhiều người nhìn về phía Thiếu Lâm và Võ Đang.
Khi mọi âm thanh đều biến mất, phía sau bỗng vang lên một giọng nói già nua: “Đó, đó là sao vậy?”.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy người đến chính là Đào cô nương.
Nàng đỡ một bà cụ, câu hỏi lúc nãy là bà cụ hỏi.
Diệp Hữu nhướng mày.
Đào cô nương phát hiện ra y đầu tiên trong đám người, tuy trên mặt y quấn bằng không dễ nhìn ra được gì, nhưng nàng vẫn thấy được nghi vấn của y, giải thích với mọi người: “Nghe nói Bồ Đề lao đã xảy ra chuyện nên ta đến xem sao. Bà cụ này cũng muốn lên núi, ta thấy bà ấy đi lại vất vả, nên đỡ bà lên cùng, mọi người…”.
Nàng còn chưa dứt lời, liền xuyên qua khe hở giữa đám người thấy đống thi thể bên kia, sắc mặt khẽ biến, phản ứng đầu tiên là muốn chặn lại tầm mắt của bà cụ, nhưng vẫn chậm. Bà cụ cũng đã nhìn thấy, loạng choạng, không để ý nàng ngăn cản, đi đến bên cạnh hố.
“Này… Này…”.
Bà cụ mở to đôi mắt mờ đục, như là không đứng vững được, dùng bàn tay đầy nếp nhăn vịn vào cái cây bên cạnh, đôi môi khô khốc mấp máy, một hồi lâu sau mới khàn khàn nói, “A Thắng nhà ta nó… từ nhỏ đã thông minh hơn người khác, tiếc là không đi theo hướng tốt, còn trẻ đã nói muốn bước chân vào giang hồ, sau nghe người ta nói nó gây chuyện bị nhốt lại, sợ chúng ta tức giận nên không dám nói với nhà. Tuy chúng ta giận, nhưng dù nó làm gì, thì con cái cũng là máu, là thịt của cha mẹ, không cắt đứt được”.
Bà cụ nghẹn ngào nói tiếp: “Ta và cha nó sợ nó chịu khổ trong tù, đến thăm nó, mỗi lần đến người canh ngục đều nói nó không còn mặt mũi nào gặp chúng ta. Một năm rồi lại một năm, cha nó không chịu được nữa đi trước, ta đến báo tin cho nó, nó cũng không chịu gặp ta, một tháng trước nó mãn hạn tù, ta đến đón nó, người canh ngục nói nó đã đi rồi, ta nghĩ nó chắc vẫn phải muốn gặp người mẹ này… Nhưng đến bây giờ vẫn không thấy nó về nhà, đến khi nghe nói bên này có chuyện, ta nghĩ chắc là nó vẫn còn chưa đi, muốn ở lại làm chuyện xấu, muốn đến khuyên nó…”.
Bà cụ mờ mịt nhìn mọi người, trong đôi mắt mờ đục lóe ánh nước xen lẫn khát vọng, khẽ hỏi: “Nó còn ở đây không?”.
— Nó còn ở đây không?
Mọi người im lặng.
Mười lăm năm, nên đi, bị để lại mãi mãi. Không nên đi, bị quấn một lớp chiếu nâng ra, vùi vào trong bùn đất xen lẫn xương trắng, bây giờ là ai với ai cũng không phân rõ được.
Gió thu chiều thổi qua, thổi rụng một đám lá cây xuống mặt đất.
Ngừng một lúc, tiếng khóc đau đớn chọc thủng trời cao.
Chắc là mấy năm nay đã có linh tính, hoặc là lo lắng vỡ òa, bà cụ ngồi bệt trên đất, nhìn xương trắng chồng chất kia, tuyệt vọng đau thương mà khóc.
“A di đà phật”.
Phương trượng Thiếu Lâm ngồi khoanh chân trên đất, hai tay chắp lại, tụng kinh siêu độ, càng ngày càng có nhiều đệ tử Thiếu Lâm làm theo, phạm âm hòa vào nhau, bồng bềnh trôi trong rừng lạnh lẽo.
Diệp Hữu hơi ngửa ra sau dựa vào cây, nhìn sắc trời dần tối xuống.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”.
Diệp Hữu nói: “Nghĩ bọn họ có nghe được không”.
Văn Nhân Hằng nói: “Nếu còn, thì chắc chắn sẽ nghe được, còn nếu đã bị quỷ soa bắt đi, thì chắc không nghe được nữa”.
Diệp Hữu gật đầu.
Từ Nguyên phương trượng của Thiếu Lâm tụng kinh câu cuối cùng xong, liền đứng lên, nhìn nhau với Huyền Dương chưởng môn, đều hiểu ý của mỗi bên — Danh dự trăm năm của Thiếu Lâm và Võ Đang không thể để bị hủy như vậy.
Dù quân trắng có là ai, thì việc này bọn họ phải quản.
Trong thư ngoại trừ bản đồ, có viết tốt nhất nên thẩm tra đối chiếu số lượng xương trắng, số phạm nhân đã chết và số đã chạy trốn, có lẽ sẽ có phát hiện ngoài ý muốn. Hai người dàn xếp xong chuyện ở đây, liền chuẩn bị quay lại tự mình thẩm tra đối chiếu, thấy mọi người đều rất chú ý, liền làm ngay trước mặt họ.
Trong lúc đó Hòa Chân đạo trưởng đã tỉnh, Huyền Dương chưởng môn liền cho dừng mọi chuyện, sai đệ tử lôi người đến.
Hòa Chân đạo trưởng liếc mắt nhìn thấy đống xương trắng liền rùng mình, tiếp đó nhìn chưởng môn, thấy ông như muốn giết mình vậy, lại rùng mình lần nữa.
Huyền Dương chưởng môn nói: “Chuyện ở Bồ Đề lao, trong bức thư này đã nói đến, chuyện chúng ta nên biết đến cuối cùng cũng sẽ biết, rốt cuộc đã có chuyện gì, nếu ngươi còn không nói thì sau này đừng mong nói nữa”.
Cầu mong may mắn trong lòng Hòa Chân đạo trưởng đều sụp đổ, khó khăn nói: “…Nếu ta nói hết, chưởng môn có tha cho ta một mạng không?”.
Trong mắt Huyền Dương chưởng môn lóe lên sự tàn khốc, cuối cùng không nhịn được nữa, rút kiếm kề bên cổ ông ta, hại chết nhiều người như vậy mà còn dám cầu xin một cơ hội sống sao!
Mồ hôi lạnh trên người Hòa Chân đạo trưởng rơi xuống.
Đã đến nước này rồi, thì không còn gì để giãy dụa nữa.
Hòa Chân đạo trưởng nhận mệnh, nói tỉ mẩn mọi chuyện. Lời ông ta nói lúc nãy cũng không phải là giả, quả thực có một thần y có thể chế ra một loại thuốc làm võ công tăng cao, mà ông ta luôn cảm thấy lúc trước là do võ công mình kém hơn sư huynh, cho nên mới không ngồi được lên chức chưởng môn, không kìm được lòng tham liền cấu kết với bọn họ làm việc xấu.
Những phạm nhân bị nhốt vào đều được bọn họ hỏi là có bạn bè người thân nào không, lấy lý do là sau này để tiện cho việc thăm tù, bọn họ cũng ghi chép đầy đủ, thựa ra là muốn biết có người đến tìm hay không.
Nếu có, thì sẽ sắp xếp cho ở phía trước, hơn nữa cũng không đụng vào, còn nếu không có, thì sẽ sắp xếp cho ở phía sau, rồi cho thí nghiệm thuốc. Ngoài ra nếu bị giam giữ lâu năm, thì bọn họ cũng sẽ suy xét cho thí nghiệm thuốc.
Người xung quanh đều im lặng, nhớ đến bà cụ lúc nãy.
Con tra bà sợ cha mẹ tức giận, chắc lúc trước đã nói không có người đến thăm tù, mà vì câu nói kia, đã khiến hắn đưa mạng mình.
Huyền Dương chưởng môn cố kìm nén không dùng kiếm đâm chết tên khốn kiếp này, hỏi: “Bọn họ muốn làm gì? Tên đại phu ác độc kia đâu?”.
“Thần y kia đi theo một lão gia rất có tiền, lão gia kia nói muốn tạo dựng sự nghiệp trên giang hồ, dùng thuốc của thần y tạo ra một đám dược nhân nghe lời…”. Hòa Chân đạo trưởng nói xong liền sụp đổ. Lão gia kia đã đồng ý với ông ta sau khi chuyện thành công sẽ khơi chuyện trên giang hồ, chờ chưởng môn sư huynh của ông ta đi trấn áp, liền nhân cơ hội giết chết ông, từ đó Võ Đang sẽ là của ông ta.
Ông ta vô cùng ân hận: “Hôm nay ta mới biết hóa ra sau lưng bọn họ còn có quân trắng gì đó nữa”.
Thì ra ông ta đã bị bọn họ lừa, là một quân cờ không biết gì cả mà thôi.
Minh chủ nhíu mày: “Ngươi không biết quân trắng là ai?”.
Hòa Chân đạo trưởng lắc đầu.
Kiếm của Huyền Dương chưởng môn đâm về phía trước một phân.
Sắc mặt Hòa Chân đạo trưởng trắng bệch, kêu lên: “Chưởng môn, ta nói thật! Ta không biết gì hết!”.
“Chắc là thật đấy, quân trắng có thể ẩn giấu lâu như vậy, cho thấy rất cẩn thận, sợ là không dễ để lộ thân phận với người khác”, Diệp Hữu nói, “Trọng điểm là thần y kia, trước đây có phải hắn ở trong lao không? Ta xem thư thấy nói đối chiếu nhân số, cảm thấy ngoại trừ thần y, có thể còn có người khác nữa, đêm đó đã cùng chạy đi”.
Hòa Chân đạo trưởng nhắm mắt: “Đúng, đêm đó chủ yếu là người của bọn họ chạy đi”.
Diệp Hữu nói: “Chuyện “Vô Sắc Huyết” và “Độc Lang” đánh thương người địa điểm là ở gần đây, sau khi Thiếu Lâm nghe nói đã chạy đến, lúc đó các ngươi còn chưa biết chuyện quân trắng và quân đen đấu nhau, lại càng không biết quân đen đã biết hết mọi chuyện, nên muốn đối phó cho qua, chờ chuyện lắng xuống, đúng chứ?”.
Hòa Chân đạo trưởng không mở miệng, coi như đồng ý.
Diệp Hữu tiếp tục nói: “Ta đoán kế hoạch của quân đen là muốn chặn hết bọn chúng, nhưng Thiếu Lâm đã chậm một bước, làm bọn chúng may mắn chạy thoát, nhưng dù sao cũng là thời gian ngắn ngủi, phòng thuốc không thể biến mất không còn gì nữa được, cho nên nó ở đâu?”.
Hòa Chân đạo trưởng nghĩ mình đã chết lặng rồi, nhưng nghe thấy lời này lại run lên.
Diệp Hữu hỏi: “Có phải bên trong có phòng ngầm không?”.
Hòa Chân đạo trưởng nói: “Đúng vậy…”.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, Bồ Đề lao là được mấy môn phái lớn bỏ tiền ra xây, nguyên vật liệu và người cũng là cùng làm, quân trắng đã chen tay vào từ lúc đó?
Huyền Dương trưởng môn trầm giọng hỏi: “Lúc trước người xây nhà lao là ai tìm? Bản vẽ là ai đã vẽ?”.
Mí mắt của Hàn bang chủ phái Thanh Thành giật giật.
Ông đứng cứng ngắc một hồi lâu, thấy bọn họ bàn luận một lúc, rồi cùng chuyển mắt về phía mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!