Sử Kí Hoá Rồng
Chương 7: Người lạ gõ cửa
— Chiểu Dụ, đã đến lúc rồi… hôm nay ngươi xuống núi, hoá thân thành một bà lão bị què chân, rồi nhờ đám người kia đưa đi ngược lại với đường đến sơn môn, để xem họ sẽ xử lí như thế nào…! Thiết Nghi chưởng môn ngồi trên ghế, uy nghiêm nhìn xuống một trung niên khuôn mặt hiền lành căn dặn.
— Vâng ta biết rồi chưởng môn sư huynh, vậy còn chuyện tuyển đệ tử ở các khu vực khác..! Chiểu Dụ hỏi.
— Việt này ngươi không cần phải lo, ta đã sắp xếp mấy người Thu Nhi và Chính Long đi làm rồi…!
— Vậy được, bây giờ ta sẽ xuống núi ngay…! Chiểu Dụ đáp một tiếng rồi, cả người biết mất ngay tại chỗ, chỉ còn lại một mình Thiết Nghi chưởng môn vẫn ngồi đó.
OoO
Từng ngày cứ như vậy theo thời gian trôi đi, một năm bình lặng trôi qua, trong căn nhà gỗ, hôm nay rôm rã tiếng cười nói. Mà không, không chỉ có hôm nay, mà hầu như là ngày nào cũng vậy. Chỉ có điều hôm nay là đặc biệt hơn một chút, đám người lão đại dậy từ rất sớm, túi lớn túi nhỏ đều mang ra gói lại các vật dụng để chuẩn bị mang đi.
Chỉ còn vài ngày nữa là đại môn của các tông phái sẽ mở cửa chiêu mộ đệ tử, vì vậy bọn hắn hôm nay đang chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để mang đi. Sùng Lãm mắt to mắt nhỏ ngồi dậy lười biếng dựa lưng vào vách mà ngáp dài, nhìn mấy tên hảo hán lúc này cứ như đàn bà chạy đôn chạy đáo gói gém đồ đạc. Bản thân hắn, thấy phiền phức nhất là như thế này” Nam nhân ra ngoài cần gì phải công theo cho nhiều đồ, một thân trống rỗng mà đi có phải nhẹ nhàng hơn không? “
— Lão Ngũ ngươi còn ngồi đó làm gì, mau đi thu dọn đồ đạc của ngươi đi, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi…! Lão Đại thấy Sùng Lãm còn ngồi ngáp ngắn ngáp dài, hắn buồn bực nói
— A… Ta có đồ để dọn sao, ở đâu vậy? …. Sùng Lãm làm bộ ngạc nhiên ngu ngơ hỏi, thực chất trong Càn Khôn Hồ Lô của hắn đã chất một đống Áo quần do mẫu thân của hắn lúc trước cưỡng ép bắt hắn mang đi.
Mấy người Lão Nhị Lão Tam nhìn nhau cười cười, rồi chỉ về phía một cái rương củ bên cạnh Sùng Lãm “ Lạc Lão đệ, chúng ta từ sớm đã chuẩn bị cho ngươi rất đầy đủ rồi, ngay cả nội y Lão Đại cũng tự tay cướp về cho ngươi đấy hi hi “
Sùng Lãm đưa tay gạt đi lớp bụi bám trên mặt rương, mở nắp rương ra khuôn mặt hắn lập tức đen lại, cau có. Một mùi hôi thối xộc lên mũi, bên trong một đống vãi vóc củ kỉ bị nhồi tứ tung lộn xộn, tất cả đều là vãi đóng khố, quần cộc, và quần lót thô kệch củ kỉ, còn bốc mùi hôi thối không chịu nỗi.
— Bà mẹ nó, các vị đại ca… Ta quen quần rỗng túi trống rồi, đống hành lí này hay là các vị chia nhau đi ha…! Sùng Lãm nhìn đống đồ mà cười méo mồm, vội vàng lựa câu từ thích hợp đá đống đồ lại cho mấy người Lão Đại.
Bọn người Lão Đại âm thầm cười nham hiểm, một năm qua bọn hắn đã biết tên Lão đệ này là người ưa sạch sẽ. Cả một năm bọn hắn bị Sùng Lãm tính kế lừa gạt cho chỏng cẳng vài lần, hôm nay có cơ hội bọn hắn nào chịu bỏ qua chứ.
— Lão Ngũ à, ngươi mau nhận đi, Đại ca đã cất công để cướp… À không, để sắm cho ngươi đó, ngươi không được phụ lòng đại ca à nha…! Lão Tam thấy Sùng Lãm có ý từ chối liền một trăm tám mươi độ bày ra bộ mặt đáng thương nói với Sùng Lãm.
Hắn ngồi nghiến răng nghiến lợi” mẹ nó các ngươi muốn chơi ta sao, không có cửa đâu nhé “ Sùng Lãm nghỉ bụng đang tính giở ra thủ đoạn thì từ ngoài của vang lên tiếng “cốc cốc cốc “ có người gõ cửa.
“ Ai vậy “ Lão Đại nhăn mày lên tiếng hỏi, bọn hắn ở chỗ này từ trước đến giờ nào có ai đến được nơi này đâu, tại sao đột nhiên lúc này lại có người gõ cửa.
— Vị gia chủ này, chúng ta là người của Phái Thiên Ưng, đi chiêu tuyển đệ tử, đi suốt một đêm qua không có nghỉ ngơi, thấy nơi này có nhà ở nên ghé vào xin nghỉ chân một lát….! Từ bên ngoài cửa vọng vào một giọng nói thanh thoát của nữ nhân, giọng nói nhẹ nhàng làm cho Lão Đại trong nhà cũng giảm bớt sự đề phòng.
— Các người có bao nhiêu người, nhà của ta rất chật hẹp, nếu các người không ngại thì cũng có thể ở lại…! Lão Đại trầm ngâm một lát rồi lên tiếng trả lời, theo hắn nghĩ dù sao cũng sắp đi khỏi đây rồi, nơi này giao lại cho đám người kia nghỉ ngơi muốn làm gì thì làm không sao cả.
“ Vậy đa tạ gia chủ rồi “ cô gái kia nói xong ngửa mặt lên trời húyt dài một tiếng, theo tiếng húyt vang đi, từ trên bầu trời bốn bóng chim Ưng lớn hiện ra, bay xuống khu nhà gỗ, từ trên lưng mỗi con chim Ưng nhảy xuống ba người. Trong đó đặc biết có một con Ưng màu trắng lớn nhất, từ trên lưng nó một trung niên mặt trên mình bộ Áo bào màu xám tung người bay xuống.
Người trung niên này khuôn mặt có phần hơi tà, không được coi là Anh tuấn nhưng cũng dễ nhìn, chỉ có điều đôi mắt của hắn có phần sắt bén, sóng mắt nhỏ hẹp vừa nhìn là biết đây là kiểu mắt của kẽ có tính cách ti tiện hẹp hòi. Những người còn lại tất cả đều là đều là thanh niên nam nữ, khí chất bất phàm bao gồm cả cô gái trẻ đến gõ cửa kia.
Người trung niên kia dẫn đầu nghênh ngang đi về phía nhà gỗ, hai tay chắp sau lưng đi đến. Bên trong đám người Sùng Lãm túi lớn túi nhỏ đeo trên vai, đang chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì bất thình lình cánh cửa tung một cái, bị người đá văng ra vở nát.
Mấy người Sùng Lãm đứng xửng người, nào có cái đạo lí này ngươi đến xin nghỉ nhờ nhà người ta mà lại phá nát cửa để vào như vậy chứ, một cổ tức giận xông lên não. Lão Đại quăng túi đồ xuống đất, cầm chiếc rìu trên tay chỉ về phía trung niên dẫn đầu kia quát lên.
— Khốn kiếp, rốt cuộc ngươi là chủ nhà hay ta là chủ nhà đây. Ngươi đập nát cửa nhà, đây chẳng phải là muốn đạp lên mặt mũi của ta sao?…!
— Hừ… Đạp lên mặt ngươi thì sao, biết điều thì mau cút hết ra ngoài cho lão gia nghỉ ngơi…! Nam Trung niên kia liếc cũng không thèm liếc Lão Đại một cái, trực tiếp trả lời ngông cuồng không coi ai ra gì, như thể hắn là chủ nhà đang đuổi khách vậy.
Sùng Lãm nhìn cảnh này, hắn cũng tức giận, nhưng cũng không có làm ra động tĩnh gì. Đối phương đã dám lớn lối như vậy hẳn là bản thân có thực lực tương đối mạnh, chí ít là hiện tại mạnh hơn bất cứ ai trong đám người mình. Hắn lặng yên quanh sát đám người kia, nam trung niên vẫn đứng chắp tay sau lưng ngông nghênh một bộ ra vẽ mình là người có quyền quyết định ở nơi này, lại liếc mắt nhìn ra đám thanh niên nam nữ phía sau, lúc này ngoài trừ một cô gái xinh xắn đang cau có mặt mày có vẽ như đang khó chịu với thái độ của trung niên dẫn đầu ra thì tất cả những người còn lại đều đang nhìn bọn hắn bằng ánh mắt khinh Bỉ xem thường.
Và đương nhiên ánh mắt của Sùng Lãm lúc quét đến trên người trung niên kia không tránh khỏi việt bị hắn cảm ứng và chú ý “ Hừ tiểu tử ranh, ngươi dám dò xét ta sao? “ người Trung niên hừ lạnh một tiếng đang định tiến lên túm lấy Sùng Lãm thì hai đạo âm thanh ngăn cản cùng lúc vang lên.
“ Đủ rồi “ Lão Đại và cô gái lúc đến gõ cửa kia đồng thời hô lên, trong âm thanh cả hai người đều nghe ra sự tức giận, bởi vì tên này câu từ quá ngông cuồng, một lời không hợp lại đòi đánh người.
— Hừ… Ngươi mắn ta cũng không sao, nhưng nếu ngươi dám động đến Lão Ngũ ta sẽ giết ngươi…! Lão Đại nắm chặt chiếc rìu bạc trong tay nghiến răng thật chặt, tức giận rống lên. Hắn chưa bao giờ nỗi giận, nhưng hôm nay lại có người tìm đến sĩ nhục hắn thì đã đành, lại còn đòi ra tay đánh huynh đệ của mình thì làm sao hắn nhịn nỗi.
— Giết ta, ha ha ha ( hahaha) ta đang nghe chuyện cười sao, mấy tên các ngươi ngoài sức ráng của cơ bắp ra lại còn có bản lĩnh khác sao..! Nam trung niên và đám thanh niên nam nữ nghe Lão Đại nói như vậy thì cười phá lên, khinh thường nói. Hắn đương nhiên nhìn ra đám người Sùng Lãm chỉ là người bình thường, trong mắt hắn bọ. Họ chẳng khác phế nhân là mấy, mặt dù họ có chút sức lực hơn người bình thường một chút.
Cô gái xinh đẹp kia lúc này đã không thể nào chịu nỗi thái độ của tên trung niên này nữa, khuôn mặt đỏ bừng vì áy náy và nén giận, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt, nàng ta hét lớn một tiếng “ Đủ rồi Phong Trưởng Lão, người ta cũng đã đồng ý cho chúng ta nghỉ nhờ, ngươi không nên quá đáng “ đối với tên đê tiện này nàng đã biết thừa, nếu không răn hắn một chút thì chỉ sợ hắn sẽ thật sự làm bừa. Ông nội của nàng cũng vì đề phòng những trường hợp như vậy cho nên mới cố ý ép nàng đi theo nhóm của tên Phong Chí Dương này, nhằm nhắc nhở hắn tránh cho hắn làm bừa gây ra chuyện.
— Ưng Phi Tuyết, ta là vì nể mặt ông nội ngươi chứ không phải sợ ngươi, ta biết mục đích lão bắt ngươi đi theo là gì… Những lão thật coi nhẹ ta, việt ta muốn làm ngươi tưởng ngươi có thể ngăn cản ta sao… Hừ, mau cút sang một bên nếu không đừng có trách ta….!
Phong Chí hai mắt trợn lên, nói một cách không kiêng nể với Ưng Phi Tuyết. Ưng Phi Tuyết nghe vậy nhất thời tức nghẹn họng, tính cách của tên khốn kiếp này trên dưới Phái không ai không biết, nếu thật sự kích hắn chỉ sợ hắn sẽ làm thật.
Phong Chí Dương thấy mình đã đàn áp được Ưng Phi Tuyết, hắn đắc ý lại quay sang đám người Sùng Lãm nhìn Lão Đại nói “ Lúc nãy là ngươi nói nếu như ta động vào hắn thì ngươi sẽ giết ta đúng không.? Vậy để ta động thử xem ngươi làm gì ta “ hắn nói rồi lập tức ba ngón tay móc lại thành trảo giống như chim ưng, nhắm ngay cổ họng Sùng Lãm mà cắt tới thủ đoạn tàn độc, tốc độ nhanh cực kì.
Sùng Lãm thấy đối phương nói là làm, ra tay độc ác, hắn không kịp tranh né, Ưng trảo vừa cắt đến cổ hắn thì, Lão Đại bên cạnh đã kịp thời hất văng người hắn ra, để lại trên cổ Sùng Lãm ba cái lằn máu đỏ tươi nhỏ xuống. Lão Đại thấy vậy thì nhất thời tức giận như phát điên, hắn rống to một tiếng lúc Ưng trảo của Phong Chí Dương một lần nữa cắt đến thì Lão Đại đã không hề do dự vung chiếc rìu lên, chém thẳng vào Ưng trảo của Phong Chí Dương, lúc này Ưng Phi Tuyết cũng không thể nhịn nữa, nếu nàng không ngăn cản thì tên điên này thật sự sẽ giết người, vì vậy nàng ta cũng vừa lúc lao ra,tung ra một chưởng ngăn cản Phong Chí Dương làm hắn phân tâm đón đỡ, Lão Đại được thế không có chút trở ngại nào trực tiếp đem ba ngón tay của Phong Chí cắt xuống, ba vòi máu phun túa ra kèm theo một chuỗi âm thanh đau đớn và cuồng nộ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!