Giông Tố Thảo Nguyên - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Giông Tố Thảo Nguyên


Chương 5


Cơn gió nhẹ thổi vào lối đi sau cái cầu vượt, làm tung lên những đám bụi nhỏ bay dọc theo lối đi. Trey đứng thảnh thơi nơi cổng vào, dựa vai lên trụ cổng, vẻ thờ ơ, không chú ý gió bụi. Chàng chăm chú nhìn Sloan, cách chàng khoảng 6m.

Nàng mặc chiếc áo vest thật rộng có nhiều túi phồng ra vì chứa nhiều phim cuộn, máy đo ánh sáng và các thứ dùng cho máy ảnh. Ai đi ngang qua gần nàng, họ sẽ thấy nàng có vẻ như đang nói chuyện với một người cứu nạn, anh ta vẫn còn trang điểm làm hề, và thỉnh thoảng nhìn nàng chụp anh ta một tấm hình.

Nhưng Trey nhìn nàng suốt buổi chiều, đủ lâu để nhận ra rằng công việc nàng làm không có gì là tự nhiên, tình cờ. Ngay bây giờ, trong khi đang nói chuyện phiếm để giữ cho đối tượng của nàng được thư giãn, nãng cũng vẫn tiếp tục theo dõi hướng sánh sáng và điều chỉnh vị trí cho phù hợp với sự di chuyển của mặt trời.

Nàng bận làm việc, quên hết mọi thứ xung quanh mình, kể cả Trey. Tình trạng này đã xảy ra như thế từ khi chàng đến trường thi đấu tới giờ. Sau khi nhìn khắp hàng rào của đấu trường và các cầu vượt, cuối cùng chàng thấy nàng ở khu vực phía sau, bận chụp ảnh bãi quây những con ngựa chứng.

Khi chàng chào nàng, nàng chỉ nhìn chàng rồi quay lui quan sát hiện trường qua kính ngắm của máy ảnh. – Xin lỗi. Ánh sáng này không kéo dài được lâu, – nàng nói với vẻ thờ ơ.

Trey thấy ánh sáng hay bãi quây ngựa chẳng có gì bất thường hết, nhưng chàng đợi cho đến khi nàng làm việc xong. Thế nhưng, khi nàng rời khỏi bãi quây ngựa, mắt nàng liền tìm kiếm đối tượng mới. Nàng thấy một chàng chăn bò bị thương được chạy chữa tại trạm sơ cứu. Nàng bèn đi đến đấy, nói chuyện và cười với Trey, nhưng chàng cảm thấy tâm trí nàng để ở đâu đâu.

Sau khi anh chàng chăn bò bị thương, nàng chú ý đến anh chăn bò khác, người này đang kiểm tra cẩn thận cái khóa bộ yên ngựa. Rồi nàng chú ý nhìn vào cảnh diễn ra trong đấu trường.

Trey đi theo nàng…mãi cho đến khi chàng cảm thấy mình như một con chó khốn nạn, lẽo đẽo theo sau gót nàng, đợi nàng nhớ có chàng đi theo. Lòng tự hào không để cho chàng đi theo nàng nữa, nhưng chàng vẫn tiếp tục nhìn theo nàng.

Chàng lý luận rằng Sloan đến đây để làm việc, nhưng thấy nàng chuyên chú vào công việc quá, chàng đâm giận và khó chịu. Khi nhớ chuyện Sloan đã nói với chàng rằng nàng rất mê nghệ thuật nhiếp ảnh, là chàng cảm thấy mất vui. Khi nghe nàng nói, chàng không nghĩ đến sự quan trọng của điều đó. Bây giờ chàng mới thấy được ý nghĩa trong lời nói của nàng.

Nhìn nàng, Trey thấy nổi giận và mất hết kiên nhẫn, chàng cảm thấy mình ghen với cái máy ảnh của nàng. Mà sự thật là thế. Khi nàng làm việc với máy ảnh, nàng chỉ chăm chú nhìn vào máy ảnh, không chú ý đến gì hết…khiến chàng muốn nàng dành những sự chú ý ấy cho mình. Chàng cảm thấy muốn được nàng chú ý như thế biết bao!

– Này, Trey. – Có người gọi chàng, giọng nữ nhẹ nhàng, mừng rỡ cất cao. Tiếng gọi làm chàng giật mình, bừng tỉnh khỏi những ý nghĩ đen tối, quay mắt nhìn về phía có tiếng gọi. Kelly Ramsey đang bước đến gần chàng, tươi cười rạng rỡ, – Xin chào, công việc ra sao?

– Chàng định xua cô ta đi chỗ khác, không muốn tiếp xúc với cô ta, nhưng chàng liếc mắt thấy Sloan đang nhìn về phía mình.

Thay vì xua Kelly đi, chàng cười và nói:

– Chào Kelly. Cô làm gì sau cầu vượt thế này?

Cô gái chuồi tay vào túi quần jean, khiến cho bộ ngực trẻ trung tròn trịa trên tấm thân đầy đặn nhô ra về phía trước dưới lớp áo thun ngắn tay. Cô ta nghiêng đầu với vẻ tán tỉnh, và đáp:

– Tìm Johnny. Tôi muốn chúc anh ấy may mắn trong cuộc thi. Và dĩ nhiên cũng chúc anh nữa. – Cô ta nói thêm, làm ra vẻ như mình đã suy nghĩ ý này trước rồi. Nói xong, cô ta nhìn quanh và hỏi: Anh không biết Johnny ở đâu à?

– Không biết, nhưng chắc anh ấy ở gần đâu đây thôi. – Trey lấy cớ tìm Johnny để đảo mắt nhìn Sloan. Miệng chàng hơi mím chặt khi thấy nàng bắt tay anh hề cứu nguy rồi bỏ đi hướng khác.

Kelly cũng thấy nàng. – Có phải đấy là cô gái mà anh đã đi cùng vào tối qua không? – Cô ta hỏi.

– Phải.

– Kelly không nản trước lối trả lời nhát gừng của chàng, cô ta nói tiếp: – Cô ấy đẹp chứ. Nhưng với nước da ngăm ngăm như thế, chắc cô ta không phải người ở đây. Cô ta ở đâu? Anh biết không?

– Ở Hawaii

– Thật à? – Kelly nhìn sững chàng với vẻ ngạc nhiên thực sự, không giả vờ. Cô ta thầm thích thú khi nghe tin ấy. – Hawaii xa lắm.

Trey không bận tâm tranh cãi làm gì. Chàng đáp: – Chúng ta đi tìm Johnny. Anh ấy thường ở đâu đó sau cầu vượt.

Chàng dẫn Kelly đi theo lối sau cầu vượt, tin chắc rằng Sloan quá bận bịu với công việc, không nhớ đến chàng có mặt ở đây nữa. Nghĩ thế chàng thấy lòng bất an, nhất là khi chàng không thể xua đuổi hình ảnh nàng ra khỏi tâm trí mình được.

Sloan đã quen với tiếng hoan hô reo hò của đám đông, tiếng người xướng ngôn oang oang trên máy phóng thanh, tiếng ngựa thở phì phò và hí vang, nàng không để ý đến nữa. Nàng quì một đầu gối xuống đất, đưa khuỷu tay tựa lên đầu gối ở chân kia để giữ máy ảnh cho vững, nhìn cảnh muốn chụp hiện ra trong kính ngắm, rồi chỉnh tiêu cự vào đám chân ngựa và khuỷu trên móng ngựa đầy lông. Nàng vừa ý, bèn bấm máy chụp bức hình đang ngắm.

Bỗng máy ảnh kêu ù ù, báo hiệu cuộn phim đã hết. Lập tức Sloan lấy trong túi áo vest ra cuộn phim mới và đứng dậy, đợi cho cuộn phim trong máy quay lui hết để thay cuộn phim mới.

Không thấy nhìn thấy đối tượng muốn chụp, nàng thẫn thờ đưa mắt nhìn quanh để xem có gì ấn tượng mạnh cho nàng không. Người xướng ngôn cuộc thi tài đang giới thiệu dông dài về những người thi đấu. Sloan không chú ý đến họ cho đến khi nàng nghe những lời giới thiệu về Trey: -…Trey Calder cháu nội của Trey, cùng với…

Nàng ngẩng đầu sửng sốt khi nhận ra rằng cuộc thi ngựa hoang đang bắt đầu. Nàng liền chạy đến hàng rào đấu trường, vừa chạy vừa thay cuộn phim.

Khi nàng tìm ra được chỗ hở hàng rào, nàng thấy nửa tá ngựa hoang đang được thả chạy trong sân đấu, và cũng nửa tá người chăn bò chạy trong sân, quay quay cuộn dây trong tay. Nàng hồi hộp khi thấy Trey trong số những người quay dây ấy. Trước khi nàng kịp đưa máy ảnh chụp cảnh ấy, thì Trey đã quăng dây, đầu thòng lọng quấn quanh cổ con ngựa màu hồng, lông quắn tít, dày cộm để chống lại lạnh mùa đông.

Con ngựa hồng kêu thét lên giận dữ, hoà vào tiếng kêu chống cự của những con ngựa khác bị dây quấn cổ. Bỗng Sloan không thấy Trey trong một lát, vì bày ngựa nhảy chồm len, chạy phóng tới trước và có thêm nhiều người chăn bò nữa chạy ra sân, mang theo yên ngựa, đã che khuất tầm nhìn của nàng. Nàng chụp vài tấm cảnh náo loạn này.

Cuối cùng khi nàng thấy Trey lại, chàng đang dồn con ngựa hồng vào gần phái hàng rào bên kia, trong lúc một đồng đội cố quăng cái yên lên lựng ngựa. Nhưng con ngựa hồng chống cự quyết liệt, thoạt tiên nó phóng tới, rồi dùng hai chân sau đá ngược.

Cảnh diễn ra trên sân là vó ngựa đá liên hồi, những cú đá dữ dội, mãnh liệt chống lại sức mạnh phi thường của người chế ngự nó, những lời động viên, cảnh cáo vang lên khắp nơi. Sloan há hốc mồm hoảng sợ khi thấy Trey có vẻ như đang lâm nguy, rất dễ bị ngựa đá vào người, làm ngã nhào xuống đất và bị các vó ngựa giẫm lên trên.

Một con ngựa khổng lồ màu hạt dẻ thoát được dây thòng lọng, nhảy qua đấu trường, chiếc yên lủng lẳng một bên hông, có nguy cơ tuột xuống dưới bụng. Cảnh tượng thật hoang dã, táo tợn, đáng được thu hình, nhưng Sloan không đưa máy ảnh lên. Nàng không làm được vì mắt nàng đang chăm chú nhìn vào Trey.

Tự nhiên nàng nín thở khi Trey ôm cứng đầu con ngựa đứng yên một chỗ, lấy thân mình để chèn nó sát vào hàng rào. Khi cái khoá yên được siết chặt quanh bụng, nó chồm lên, kéo Trey theo lên không trung. Cả hai sau đó đều đứng xuống mặt đất an toàn, khi ấy nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đồng đội nắm giá yên, đu người lên ngồi trên yên. Con ngựa hồng lông rậm chồm lên nhảy tới trước. Lần này Trey không cần giữ con ngựa. Chàng bước lui để con ngựa có người cỡi chạy đi.

Nếu con ngựa không nhảy lui thì chắc cũng đã ở giữa quãng trống. Tiếng la báo động không kịp thoát ra khỏi cuống họng Sloan thì vó sau của con ngựa đã đạp vào trán chàng, khiến chàng ngã nhào xuống đất.

– Ôi lạy Chúa. – Nàng kêu lên.

Khi người chăn bò khác đến giúp chàng đứng lên, Sloan đứng yên nhìn, thấy Trey choáng váng lảo đảo. Rồi nàng luống cuống rời khỏi hàng rào, chạy theo lối đi, bấn lên vì lo sợ.

Khi nàng đến nơi chàng đứng, tình hình quả đúng như lo sợ của nàng. Một bên mặt và cổ chàng đầy máu. Cái khăn chàng áp vào trán ướt đẫm cả máu. Chàng đứng một vai tựa lên hàng rào sau của đấu trường.

Nàng leo lên hàng rào, hét to cho mọi người đều nghe:

– Mời thầy thuốc lên, mau lên! – Rồi nàng nhảy xuồng bên chàng, đưa tay quàng quanh chàng để đỡ chàng cho khỏi té xỉu. – Tôi sẽ…

– Sloan. – Chàng nhìn nàng ngạc nhiên.- Cô từ đâu đến thế?

– Chuyện ấy không quan trọng, – nàng đáp, mừng vì chàng tỉnh táo. – Nào ta đi. Tôi giúp anh ra khỏi đây.

– Chưa được. – Chàng đáp rồi la lớn: – Johnny, bám chặt vào lưng nó!

– Dựa vào tôi, – Sloan nói rồi quay người để quàng tay chàng sau cổ nàng.

– Sẵn lòng. – Chàng đáp, giọng thích thú khiến nàng ngước mắt lên nhìn. – Nhưng tôi báo cho cô biết tình hình không nặng như bề ngoài thế này đâu.

Sloan chỉ thấy máu đóng cục trên mặt chàng. – Tôi nghĩ bác sĩ không đồng ý với anh đâu.

– Đầu bị thương thường chảy nhiều máu, – chàng đáp.

– Vết thương trên đầu anh chảy máu nhiều quá! – Không thể làm cho chàng nghe lời, nàng bèn thay đổi chiến thuật, lấy miếng vải ướt đẫm máu chàng đè vào trán. Khi nàng lấy miếng vaira, máu tươi chảy từ vết rách có hình lưỡi liềm trên mắt. – Vết thương vẫn còn chảy máu.

Nàng đè mạnh miếng vải vào vết thương. Đầu chàng đau như búa bổ. Chàng co người, nghiến răng, thở mạnh.

– Chảy một lát sẽ hết, – chàng rít qua kẽ răng trả lời.

– Hy vọng anh nói đúng.

Nghe giọng nàng có vẻ giận, Trey nhìn chăm chú vào nét mặt căng thẳng của nàng. – Cô lo cho tôi có phải không?

– Dĩ nhiên tôi lo. – Nàng quắc mắt nhìn chàng nhưng mắt nàng rơm rớm. Thấy thế, Trey quên hết những cơn đau giật trong đầu. – Tôi thấy con ngựa đá trúng vào đầu anh.

Chàng nhìn máy ảnh treo trên cổ nàng đã hoàn toàn bị lãng quên. Nàng dồn hết sự chú ý vào chàng, đúng như điều chàng mong muốn. Bỗng chàng không lưu tâm đến chuyện Johnny có ngồi vững trên yên ngựa chạy quanh vòng sân đấu hay không.

– Nếu cô ái ngại thì nhờ cô đưa tôi đến trạm sơ cứu để người y tá băng bó cho tôi, – Trey đề nghị rồi đứng thẳng lên khỏi hàng rào, quay ra phía cổng. – Ta đi.

Chàng phải giấu nụ cười khi cánh tay nàng ôm chặt vào hông chàng để giúp chàng đi cho vững.

– Trey, anh đi đâu thế? – Tank ngồi trên lan can hàng rào gọi anh và hỏi.

– Cô đây nghĩ là tôi cần phải băng bó, – Trey đap.

Tank lầu bầu nói: Anh cần cái khăn lau.

– Cũng cần cả khăn nữa, – Trey đồng ý đáp.

Một lát sau, Sloan để ý thấy rằng hình như không ai quá quan tâm đến việc Trey bị thương. Việc này làm cho Sloan tự hỏi không biết phải chăng nàng đã quá lo lắng. Nhưng nàng không chịu được cảnh máu me đầy mặt chàng như thế này.

Khi họ đi qua cánh đồng mở rộng, nàng nói có phần trách yêu chàng: – Có phải anh nghĩ việc tìm thầy thuốc là không cần thiết? Chắc anh sẽ cười tôi?

– Cô lầm rồi. – Chàng nhìn nàng, ánh mắt ánh lên vẻ ấm áp và thân mật. – Tôi rất sung sướng khi được cô lo lắng như thế này.

– Máu me đầy mặt như thế, ai mà không lo? – Sloan đáp, nàng không thể nào chịu đựng được cảnh tượng như thế. – Đáng ra anh phải tự đi mình tìm thầy thuốc chứ không đợi người khác yêu cầu.

– Cô nghĩ thế là rất đúng. Nhưng ở đây chúng tôi không có bác sĩ. Thật vậy, ông bác sĩ gần đây nhất cách năm mươi dặm, và ông ta chỉ làm việc hai ngày một tuần. Cho nên người ta phải học cách để tự mình đánh giá mức độ thương tích nặng hay nhẹ. Những vết thương mà người ta tự chăm sóc được thì họ lo lấy. – Chàng cao giọng. – Chắc cô sẽ rất ngạc nhiên khi biết tôi sử dụng kim khâu rất thành thạo.

– Tôi tin lời anh. – Kỳ lạ thay, nàng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe chàng trình bày rất hợp lý. Mới đầu nàng cứ nghĩ chàng không chịu lưu tâm đến chuyện chữa chạy thuốc men là vì giới chăn bò thường cho mình là đấng nam nhi chí khí.

Khi họ đến trạm sơ cứu, máu từ vết thương chỉ còn chảy ri rỉ thôi. Người thầy thuốc lau sạch máu trên mặt và trên cổ Trey, kiểm tra xem chàng có chắc chắn không bị chấn thương không, rồi mở chai thuốc sát trùng.

Khi ông ta sắp lấy gạc có sát trùng để lau vết thương thì Kelly Ramsey nhún nhảy đi vào. Cô ta cúi gần chàng để xem vết thương, rồi khi thấy Trey nhăn mặt vì thuốc sát trùng làm cho chàng đau nhức, cô ta cau mày vẻ xót xa.

– Vết thương nặng đấy, Trey, – Kelly nói, rồi thở dài. – Rất may là vết thương không nằm trên má. Vết thương ấy sẽ để lại vết sẹo trông rất kỳ cục.

Lời nhận xét về vết thương một cách tự nhiên và hơi thân mật của cô ta nghe đúng với ý của Trey, chàng không lo gì vết thương. Và Sloan cũng nhận thấy ý kiến của cô ta là đúng. Nàng cảm thấy ngượng thêm vì phản ứng của mình đối với thương tích của chàng.

– Lần sau tôi sẽ cố làm sao để vết thương bị trên má, – Trey đáp với giọng như thế. – Vậy ai thắng cuộc đua? Johnny có chạy được trọn vòng không?

– Anh ấy thực hiện hoàn hảo, Kelly đáp. – Khi đến vòng thứ hai, anh ấy chạy bỏ trước những người khác rất xa, trong có vẻ như anh ấy sẽ thắng môt cách dễ dàng. Khi còn cách chỗ đến đích, con ngựa nổi điên – ai mà biết được chuyện ấy! – Nó quay qua quay về rồi chồm lên nhảy như điên. Johnny bán chặt vào yên, nhưng anh ấy không thể thúc con ngựa chứng ấy đến đích đúng giờ. Cả đội của câu lạc bộ thắng. – Cô ta nhún vai biểu lộ vẻ chán nản. – Bây giờ Johnny đang nổi điên, dậm chân dậm cẳng, nguyền rủa vận may.

– Anh ấy sẽ hết bực bội thôi, – Trey đáp, vẻ thương cảm.

– Johnny nên thế là hơn. Bây giờ anh ấy không muốn đi đâu hết.

Người thầy thuốc rửa sát trùng trên vết thương xong, vứt miếng gạc đi và lấy miếng băng dán có thuốc kháng sinh. Sloan nhìn ông ta với ánh mắt ngạc nhiên.

– Thế anh không khâu vết thương trước khi đắp băng à? – Nàng hỏi giọng gay gắt, liếc mắt nhìn vào vết thương há miệng.

– Khâu cũng được, – người y sĩ đáp. Nhưng loại băng bướm này có chức năng làm cho vết thương sít lại như khâu vậy. Mà làm thế này ít đau hơn rất nhiều.

– Thế à, đấy là nghề của anh, – Sloan nói rồi bỗng nàng nhận thấy cô gái tóc vàng nhìn vào mình đăm đăm.

Trey cũng nhận thấy như thế, chàng liền giới thiệu:

– Sloan Davis, còn đây là Kelly Ramsey. Bố cô ấy làm việc tại trại Triple C.

Cô gái tóc vàng chìa tay ra bắt. – Chào. Tôi nhớ tối hôm qua thấy cô với Trey trong thành phố.

– Đúng thế. – Sloan bắt tay cô gái một cách xã giao.

– Này, – Kellly nói tiếp, mắt nhìn nàng rồi nhìn qua chàng, – đêm nay nhóm chúng ta đi khiêu vũ đường phố nhé. Chúng tôi rất sung sướng được hai người nhập hội.

Sloan đáp liền, không chần chừ. – Đừng đợi tôi. Tối nay tôi không tham gia khiêu vũ đươc đâu.

– Thật đáng tiếc. Khiêu vũ rất vui, – Kelly thốt lên rồi chuẩn bị đi ra. – Tôi phải đi xem Johnny bây giờ đã bình tĩnh lại chưa. Hẹn gặp anh lại, Trey.

Trey đưa tay chào cô ta, rồi ngồi yên cho người y sĩ băng thuốc vào vết thương. Khi làm xong, ông ta quay đi, lau chùi dọn dẹp trong phòng, vừa làm vừa nói:

– Anh biết rõ thủ tục rồi, Calder…giữ vết thương cho sạch và khô ráo, một hai ngày phải thay băng thường xuyên.

– Không thành vấn đề. – Trey đứng dậy. – Cảm ơn anh.

– Đừng cám ơn, – người thầy thuốc đáp lại. – Tôi sung sướng thấy người trong gia đình Calder rất kiên cường.

– Bao giờ cũng thế. – Trey cười, đội mũ lại lên đầu, cẩn thận tránh miếng băng thuốc dán trên vết thương. Khi đi đến bên Sloan, mắt chàng sáng lên long lanh. – Bằng lòng chưa?

Nàng nhếch mép với vẻ thích thú, nhưng trả lời chàng với giọng nghiêm trang: Ít ra thì bây giờ trông anh cũng không giống nhân vật trong lễ hội Halloween.

– Tệ đến thế à? – Chàng hỏi, và hai người đi về phía đấu trường.

– Đúng thế.

Khi họ đến gần các cầu vượt và các đấu thủ cùng khán giả, chàng ít muốn nói chuyện hơn. Trey nhớ là họ còn lại rất ít thì giờ với nhau.

– Có thật cô không đi dự khiêu vũ ngoài đường phố đêm nay được không? Chàng nhìn vào mắt nàng mãi không chán.

Nàng gật đầu, nhìn chàng thật nhanh. – Đêm qua vui thật đấy, nhưng một lần đủ rồi, – nàng nói, rồi nói thêm để xác nhận sự thật: – Tôi là người không thích tiệc tùng.

– Nhiều quá đâm nhàm phải không? Uống nhiều, nói chuyện to, cười ồn ào. – Tính chàng cũng không thích thế. Tiệc tùng vui chơi hỗn loạn nhiều đêm sẽ mất vui và hết hứng thú. – Vậy cô có kế hoạch gì không?

– Tôi không có kế hoạch gì hết. Nhưng sau hai ngày sống với nhiều người ồn ào, náo nhiệt; tôi muốn đi đâu đó ăn tối cho được yên tĩnh.

Chàng cũng thích được như thế. Nhưng chàng nghĩ khó có thể tìm ra được chỗ yên tĩnh ở thành phố để ăn tối. Chàng đáp:

– Tôi nghĩ trong thành phố bây giờ khó tìm ra chỗ nào yên tĩnh để có thể ăn tối được vào dịp cuối tuần này. Nhưng tôi biết có một chỗ rất tốt.

– Không phải thêm một bữa picnic nữa chứ? – Nàng trêu.

Chàng cười: – Không. Tôi đã nghĩ ra chỗ để ngồi ăn tối yên tĩnh và có người phục vụ hẳn hoi. Cô đi không?

– Giờ nào?

– Giờ nào cũng được, tuỳ cô.

Nàng dừng lại xem đồng hồ, tính toán trong óc thật nhanh rồi nhìn lên khu vực có cầu vượt. – Tôi để mất ánh sáng tự nhiên rồi. Từ bây giờ trở đi, mặt trời chiếu xiên như thế này, khó mà tìm được những bức ảnh đẹp. Vì ngày mai tiếp tục có cuộc thi tài cưỡi ngựa hoang, cho nên tôi có thể nghỉ viẹc hôm nay để về khách sạn. Được rồi, tôi chỉ cần một giờ để tắm rửa, thay áo quần, tôi có thể gặp anh từ sáu giờ ba mươi đến bảy giờ. Như thế có được không?

– Như thế tôi cũng đủ thì giờ để tắm rửa.

– Anh cần thế. Áo anh có dính máu và gần mang tai cũng còn ít vết máu. – Vô tình, Sloan đưa tay sờ vào những chỗ có dính máu, rồi nàng cảm thấy hơi ngạc nhiên trước thái độ tự nhiên của mình như thế. Hiếm khi nàng đụng chạm đến ai trước như thế bào giờ. – Nhưng đừng làm ướt băng thuốc, – nàng nói thêm để dặn dò.

– Vâng, thưa quý bà. – Ánh mắt chàng tươi cười, dí dóm tương phản với câu trả lời lịch sự. – Cô muốn gặp ở tiền sảnh hay tôi đến phòng cô?

– Đến gặp ở phòng tôi. – Nàng trả lời tự nhiên, nhưng nàng cảm thấy thoải mái khi thốt ra lời. Đề nghị của Sloan được đưa ra một cách thân tình khi mà họ chưa đến giai đoạn khá thân mật. Sloan nhận ra việc trả lời quả quyết, tức khắc như thế rất hợp với ý muốn của nàng.

– Tôi sẽ đến với tiếng chuông kêu leng keng, – Trey nói, giọng khàn khàn vẻ chắc chắn.

Với tiếng chuông kêu leng keng, – nàng lặp lại rồi phá ra cười, tiếng cười nho nhỏ. – Thành ngữ kỳ lạ đấy nhé. Tôi không hiểu ý nghĩa của nó.

– Không có gì kỳ lạ hết, – Trey đáp. – Để trở lại những ngày xa xưa của miền Tây. Với thời kỳ ấy, khi người chăn bò mặc áo quần để đi phố, anh gắn chuông kêu leng keng vào đinh thúc ngựa.

– Thật à? – Nàng thốt lên vừa nghi ngờ lẫn hy vọng.

– Thật!

– Tôi rất vui. Tôi thích câu chuyện này. – Mắt nàng quay lại nhìn vào cầu vượt. – Không biết có ai mang chuông kêu leng keng nơi đinh thúc ngựa không. Chụp một bức cảnh này thì quá tuyệt. – Sloan sực nhớ, – Chắc phải đợi đến ngày mai, nếu không tối nay khi anh đến gõ cửa chắc tôi chưa chuẩn bị xong. – Với thái độ miễn cưỡng, nàng rời khỏi chàng. – Hẹn lát nữa gặp anh.

Trey nghĩ thời gian đối với chàng cũng eo hẹp. Chàng bèn đi về phía xe chàng đậu trong khu vực đấu trường.

***

Đúng sáu giờ ba mươi, Trey đến cửa phòng khách sạn của Sloan. Mái tóc đen bóng vì còn ướt, mặt chàng cạo sạch bong không còn chút chân râu nào. Máu nóng chảy mạnh trong huyết quản của chàng, sự háo hức này hiện rõ trong cặp mắt đen sáng long lanh.

Chàng gõ cửa và có tiếng trả lời nho nhỏ đáp lại:

– Tôi ra ngay.

Giây phút chờ đợi có vẻ dài bất tận. Cuối cùng chàng nghe tiếng xích khoá cửa kêu lách cách và tiếng then cửa bật ra. Rồi cánh cửa mở vào phía trong.

– Mời vào. – Sloan bước lui để rộng chỗ cho chàng vào, chiếc khăn tắm trên tay, người khoác chiếc áo dài bằng vải bông trắng trên tấm thân mảnh mai. Mái tóc ướt còn rối bù quang khuôn mặt chưa trang điểm, để lộ sắc đẹp hoàn toàn tự nhiên. – Chắc tôi chuẩn bị hơi trễ một chút, – nàng nói rồi quay lui, đưa khăn tắm lau mái tóc cho khô. – Khi tôi về, kiểm tra máy nhắn tin, có nhiều cuộc gọi phải trả lời, nên mất khá nhiều thời gian chuẩn bị.

– Không sao, – Trey đáp,chàng bước vào phòng và đóng cửa lại.

– Mời ngồi. – Sloan đưa tay chỉ chiếc ghế độc nhất trong phòng. – Tôi chuẩn bị không lâu đâu.

– Cô đừng vội vì tôi. – Trey đáp nhưng chàng không đến ghế ngồi, mà chàng cũng không đến chiếc giường cỡ lớn đang đập vào mắt chàng.

Chàng đứng nhìn mặt giường được trải vải phẳng phiu, cảnh tượng ấy làm hiện lên trong óc chàng những hình ảnh mà chàng muốn được hưởng trọn đêm. Sự ước muốn nồng cháy ấy làm cho chàng cảm thấy bất an và khó chịu. Chàng lấy mũ xuống, thẫn thờ xoay trong tay, đưa mắt nhìn quanh khắp phòng. Ngoại trừ cái vali màu đen để trên giá hành lý và túi xách da nhỏ hơn để trên nền nhà gần đấy, trong phòng không có gì khác.

– Cô thường đi với hành lý gọn gàng như thế này à? – Chàng hỏi, lòng nghĩ đến cô em gái khi nào đi đâu đồ đạc cũng vương vãi khắp nơi.

Sloan đi tới trước mặt chàng, mở vali lấy cái xách đựng mỹ phẩm. – Khi có óc tổ chức thì chuyện hàng lý gọn gàng không phải là vấn đề khó khăn. Không đem theo đồ đạc không cần thiết sẽ tránh được nguy cơ bỏ sót khi về và giúp cho việc thu gọn hành lý nhanh hơn.

– Cô nói có lý. – Việc này còn có lý nữa là nàng có thể ra đi ngay khi thông báo cho khách sạn biết. Nghĩ thế bỗng chàng cảm thấy phục tài tổ chức của nàng.

– Đói với tôi thì có lý. – Sloan biến mất trong phòng tắm.

Nhưng nàng không đóng cửa. Trey nghe tiếng máy sấy tóc kêu ù ù và giọng nói nàng vọng ra. – Tôi chỉ cần tóc khô ẩm thôi.

– Không vội. Chúng ta có cả đêm mà, – Trey đáp nhưng tâm trí chàng nghĩ đến kế hoạch trong đêm.

Hơi ẩm còn lại do nước nóng trong vòi sen phun ra đọng trên mặt gương của phòng tắm, tụ lại thành những giọt nước nhỏ li ti. Sự hiện diện của hơi nước khiến Trey chú ý thấy phòng tắm quá nóng và ẩm ướt. Chàng nhìn bồn tắm ở bên cạnh vòi sen, quanh mép bồn dính nước láng mướt.

Tự nhiên chàng hình dung ra cảnh Sloan đứng dưới voi sen, nước chảy xuống vai, xuống ngực và bụng nàng. Rồi bỗng chàng tưởng tượng ra cảnh chàng tắm chung với nàng, hai tay chàng lướt trên da thịt láng mịn, thoa lên những đường cong tuyệt mỹ trên người nàng.

Máu chảy mạnh trong người chàng, làm chàng choáng váng đến nỗi không nghe tiếng máy sấy dừng lại phát ra tiếng cách. Nhưng giọng của Sloan cất lên đã làm tiêu tan hết hình ảnh trong óc chàng.

– Tại sao anh không xem ti vi một lát trong lúc tôi chuẩn bị? – Đó là lời đề nghị, nhưng nàng đưa tay nắm cửa như thể muốn đóng lại. Trey nhìn nàng. Cái remote trên giá gần bên giường.

Trey không đáp mà chỉ gật đầu, bước lui khỏi ngưỡng cửa. Chàng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại khi chàng đến giữa phòng. Rồi chàng dừng lại ở bên giường.

Lòng chàng tràn ngập những ước muốn nóng bỏng, nên ti vi không lôi cuốn được sự chú ý của chàng. Chàng chỉ tha thiết mong sao được ôm Sloan vào lòng, được ân ái với nàng thôi. Lòng mong ước dâng cao tột đỉnh, nên khi nghe tiếng cửa buồng tắm mở ra, chàng liền quay về phía nàng ngay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN