Đế Bá - Chương 38: Đồ Bất Ngữ (hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


Đế Bá


Chương 38: Đồ Bất Ngữ (hạ)


Nam Hoài Nhân hâm mộ vậy thôi chứ hắn cũng không muốn thành vật hi sinh của Nguyệt Qua Dương Luân Công, mọi người đều biết tu luyện môn công pháp này xong sẽ bị hãm sâu vào ảnh hưởng của nó khó thoát ra nổi, cuối cùng trở thành kẻ tàn phế.

Thấy bộ dạng của Nam Hoài Nhân, Lý Thất Dạ cũng chỉ cười mỉm cho qua chuyện.

***

Ngày hôm sau, Lý Thất Dạ dậy sớm như thường lệ để tu luyện, nhưng hắn vừa mở cửa ra liền giật nảy mình vì bất ngờ thấy một người không biết đến từ lúc nào, lặng yên đứng chờ ở bên ngoài. 

Người này chính là một ông lão, xem hình dáng tầm độ tuổi 50 – 60, mặc một bộ quần áo đay, mặt gầy không râu, nhưng đôi mắt thì sáng quắc. Tuy ông lão này đã lớn tuổi nhưng lưng thẳng, tinh thần vô cùng minh mẫn.

– Sư huynh, chào buổi sáng tốt lành!
Ông lão vừa thấy Lý Thất Dạ liền cung kính ôm quyền chào.

– Ặc!
Lý Thất Dạ không biết nói gì hơn, hắn vốn luôn ung dung thoải mái nhìn sự đời mà lúc này chợt cảm thấy hơi ngây ngốc một chút. Nếu tiểu tử Nam Hoài Nhân kia gọi hắn một tiếng “sư huynh” còn chấp nhận được, đằng này một ông già 50 – 60 tuổi lại chắp tay chào kẻ mang hình dáng một thiếu niên tầm 13, 14 tuổi như hắn bằng “sư huynh” thì thật là lạ khó tả. 

Lý Thất Dạ phục hồi lại tinh thần rồi nói:
– Ông lão à, ngươi nhất định lầm người rồi, ta không phải là sư huynh gì của ông đâu.

Ông lão lại ngó nghiêng nhìn xunh quanh, sau đó quay lại nói với Lý Thất Dạ:
– Nơi này là Cô Phong đúng không?

– Đúng!
Lý Thất Dạ thẳng thắn trả lời. Nếu như không phải thấy ông lão này có tinh thần quắc thước minh mẫn, hắn đã cho rằng mình bỗng dưng gặp một người mắc bệnh tâm thần rồi.

– Ngươi là thủ tịch đại đệ tử Lý Thất Dạ của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta đúng không?

Lý Thất Dạ trung thực đáp lời:
– Đúng vậy, ta chính là Lý Thất Dạ.

Ông lão mỉm cười rồi trịnh trọng gật đầu nói tiếp:
– Vậy thì đúng rồi, đây là Cô Phong, ngươi lại là thủ tịch đại đệ tử, vậy khẳng định ngươi chính là sư huynh của ta.

– Ặc!
Lý Thất Dạ lập tức lâm vào im lặng, hắn có thể khẳng định đối phương không nhận lầm người. Nhưng dù gì đi nữa, một ông lão cung kính gọi hắn bằng “sư huynh” cũng là việc khiến toàn thân hắn có chút không thoải mái lắm.

– Tha lỗi, xin tha lỗi, ta đến chậm!
Ngay lúc đó, Nam Hoài Nhân từ phía ngoài lao vội tới, hắn vừa thở hổn hển vừa nhanh nhảu cười nói.

Khi Nam Hoài Nhân đến nơi, thấy Lý Thất Dạ và ông lão kia đứng sừng sững ở phía cửa ra vào, hắn ho khan một tiếng rồi vội vàng lên tiếng giới thiệu:
– Đại sư huynh, đây chính là nhị sư huynh. Nhị sư huynh, vị này chính là…

– Ta biết rồi, là đại sư huynh!
Nam Hoài Nhân còn chưa giới thiệu xong, ông lão kia đã đánh gãy lời của hắn, rất chân thành tiếp lời.

– Ạch…à…nhị sư đệ!
Lý Thất Dạ không kịp phản ứng, cố nặn ra vài từ cho phải phép.

Ông lão hiền hòa gật đầu cười:
– Sư huynh, tiểu đệ tên Đồ Bất Ngữ, là đệ tử tọa hạ thứ hai của sư phụ. Sư huynh là thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, chính là đại sư huynh của tất cả các đệ tử đời thứ ba chúng ta.

Thấy bộ dạng hòa ái cười nói của ông lão, Lý Thất Dạ cảm thấy da đầu mình rung rung, hắn thật muốn kêu to một tiếng: đại gia à, ta mới mười ba mười bốn tuổi, còn ngươi đã bước vào tuổi 50 – 60, đừng có giả bộ lơ mơ nai tơ ở trước mặt ta xưng hai tiếng “tiểu đệ”.

Loay hoay một lúc Lý Thất Dạ mới mời vị sư đệ Đồ Bất Ngữ này vào nhà, sau đó vội kéo Nam Hoài Nhân qua một bên, gắt hỏi:
– Chuyện quái gì thế?

Tự dưng lại lòi ra một vị sư đệ già 50- 60 tuổi, Lý Thất Dạ cũng không cao hứng nổi nữa.

– Ặc!
Lần này đến lượt Nam Hoài Nhân không biết trả lời sao cho phải, mất một lúc hắn mới trấn tĩnh đáp lời:
– Sư huynh à, mấy hôm trước ta đã bẩm báo với ngươi rằng nhị sư huynh sắp trở về thăm ngươi rồi còn gì.

Lý Thất Dạ đương nhiên biết việc nhị sư đệ sắp trở về, Nam Hoài Nhân đã từng nhắc qua việc này, nhưng hắn cũng không để trong lòng. Hắn vốn dĩ cho rằng nhị đồ đệ của chưởng môn Tô Ung Hoàng chắc cũng chỉ tầm hai ba mươi tuổi, nhiều lắm cũng chỉ đến bốn mươi là cùng. Thế nhưng vị sư đệ trước mắt này trông bộ dáng cũng phải ít nhất sáu mươi tuổi rồi ấy chứ. Đột nhiên có vị nhị sư đệ 60 tuổi đến thăm làm hắn vừa bất ngờ vừa buồn bực trong lòng.

– Sư huynh, ông ta đúng là tọa hạ nhị đệ tử Đồ Bất Ngữ của chưởng môn đó.
Nam Hoài Nhân giọng đầy khẳng định vang lên. Thực ra, trước đây chưởng môn cũng chỉ có duy nhất một đệ tử là Đồ Bất Ngữ mà thôi, còn Lý Thất Dạ gần đây mới bái nhập vào tọa hạ của chương môn.

Lý Thất Dạ trầm ngâm một lúc, hắn còn chưa gặp mặt chưởng môn sư phụ Tô Ung Hoàng được một lần mà đã thấy nhị sư đệ 60 tuổi rồi.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cho dù nhắn không nhận Đồ Bất Ngữ làm nhị sư đệ đi nữa, với thân phận là thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, tất cả các đệ tử đời thứ ba bất kể già hay trẻ đều phải gọi hắn bằng “Đại sư huynh”.

– Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta còn có mấy vị sư đệ lớn tuổi như vậy?
Lý Thất Dạ hậm hực hỏi Nam Hoài Nhân. Nghĩ tới cảnh bị một đám lão già vây quanh cung cung kính kính gọi một tiếng “sư huynh” hai tiếng “sư huynh”, toàn thân hắn nổi tầng tầng da gà.

– Chỉ có một người như vậy thôi.
Nam Hoài Nhân gượng cười đáp.

Nghe Nam Hoài Nhân nói vậy, Lý Thất Dạ mới thở dài một hơi, đi về hướng Đỗ Bất Ngữ, mồm hỏi:
– Đồ sư đệ trở lại lúc nào thế, sư phụ cũng đi cùng à?

– Bẩm sư huynh, tiểu đệ hôm nay trở về một mình, cũng vừa đến…
Đồ Bất Ngữ chân thành cười trả lời.

Lý Thất Dạ vội ngắt lời Đồ Bất Ngữ, nói:
– Sư đệ, ngươi đều đã xấp xỉ 60 rồi, đừng có khiêm nhường như vậy làm cho ta bị giảm thọ.

– Bẩm sư huynh, tiểu đệ năm nay mới một ngàn sáu trăm bảy mươi năm tuổi thôi ạ!
Đồ Bất Ngữ vẫn giữ nguyên bộ dáng hòa ái, nghiêm túc đáp lời.

“Bịch..” một tiếng, Lý Thất Dạ nghe trả lời như vậy lảo đảo suýt ngã. Mà không chỉ riêng mình hắn, ngay cả Nam Hoài Nhân cũng đứng không vững.

– Ngươi, ngươi lập lại lần nữa…
Lý Thất Dạ tí nữa thì bị nước miếng của mình làm sặc chết, một lão già hơn một ngàn tuổi gọi một kẻ mang hình dáng của thiếu niên mới mười ba, mười bốn tuổi là sư huynh. Nhất thiết phải có sư đệ già như thế không hả trời?

– Tiểu đệ một ngàn sáu trăm bảy mươi năm tuổi.
Đồ Bất Ngữ không đổi giọng, chậm rãi nói.

Nghe xong Lý Thất Dạ trừng mắt nhìn Nam Hoài Nhân, còn Nam Hoài Nhân chỉ biết vô tội cười khan, chính bản thân hắn cũng không biết Đồ Bất Ngữ lại già như vậy.

– Sư huynh, ngươi không sao chứ? Muốn tiểu đệ rót cho ngươi chén nước…
Thấy bộ dạng Lý Thất Dạ như đang bị nghẹn, Đồ Bất Ngữ quan tâm hỏi.

Lý Thất Dạ nhanh chóng phục hồi tinh thần, đánh gãy lời của Đồ Bất Ngữ:
– Đại gia, ngươi đừng cứ mở miệng là tiểu đệ nữa, ngươi xưng hô như vậy làm ta nổi cả da gà. Thứ nhất, ta mới mười ba tuổi, ngươi hơn một ngàn tuổi, ngươi gọi ta là sư huynh chỉ tổ làm ta bị giảm thọ. Thứ nhì, đây mới là trọng điểm: đại gia ngươi ở trước mặt ta muốn giả bộ nai tơ xưng hô tiểu đệ này nọ, ngươi muốn ám chỉ ta rất già so với tuổi hay sao chứ? Ta già như vậy ư? Hoài Nhân, ta trông già lắm sao?

Lý Thất Dạ điên cuồng nói một thôi một hồi, Nam Hoài Nhân nhìn mà cười mỉm trong lòng. Đây là lần thứ nhất hắn chứng kiến vị đại sư huynh này không kiềm chế được tâm tính như vậy.

Nhưng dưới ánh mắt muốn giết người của Lý Thất Dạ, Nam Hoài Nhân cũng chỉ giả vờ ngó nghiêng xung quanh. 

– Sư huynh đã phân phó như vậy, tiểu đệ…không, ta cung kính tuân mệnh.
Đồ Bất Ngữ lập tức lên tiếng, trên mặt vẫn treo bộ dáng thân thiện, tươi cười như thường.

– Đồ sư đệ quyết định thật anh minh thần võ!
Lý Thất Dạ hài lòng gật đầu khen một câu.

Đồ Bất Ngữ vừa cười vừa nói:
– Bàn về anh minh thần võ, ta không bằng sư huynh.

Đồ Bất Ngữ lên tiếng làm cho Nam Hoài Nhân cứng lưỡi. Hắn vốn tự phụ mình là người lanh lợi, am hiểu phỏng đoán tâm tư người khác, thật không ngờ lão già này còn vuốt mông ngựa nhanh hơn cả hắn, xem ra Nam Hoài Nhân hắn đã gặp được đối thủ rồi.

Lý Thất Dạ cười xòa không để tâm đến chuyện này. Có thể nhận xét Đồ Bất Ngữ là một người rất khôn khéo, một kẻ sống qua nghìn năm như lão lại không hề ngượng miệng gọi hắn bằng sư huynh ngay lần gặp đầu tiên. Loại người như vậy nếu không phải là kẻ vô cùng âm hiểm thì chính là kẻ rất biết thời thế, biết tiến thối.

Đương nhiên, cho dù là loại người thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi ánh mắt sáng như đuốc của Lý Thất Dạ. Trăm ngàn vạn năm qua hắn đã gặp qua vô số người, ngay cả Tiên Đế cũng còn bồi dưỡng ra được, kẻ mới hơn ngàn tuổi như Đồ Bất Ngữ tính là gì. Có thể nói thuật nhìn người của hắn không ai bằng.

Lý Thất Dạ và Đồ Bất Ngữ cũng chỉ hàn huyên dăm ba câu rồi chào tạm biệt. Thực ra Lý Thất Dạ cũng chẳng quan tâm Đồ Bất Ngữ trở lại Tẩy Nhan Cổ Phái làm gì, hắn cũng lười hỏi, bởi vì những chuyện này đối với hắn không trọng yếu. Lý Thất Dạ chỉ có một mục tiêu duy nhất cần quan tâm: chính là làm bản thân mình thật cường đại, trùng kiến lại Tẩy Nhan Cổ Phái, ai ngăn cản bước tiến của hắn sẽ bị giết không tha!

***

Nếu như sự xuất hiện của Đồ Bất Ngữ làm Lý Thất Dạ vừa bực vừa buồn cười, thì tin tức Nam Hoài Nhân mang đến vào ngày hôm sau lại khiến cho hắn có chút bất ngờ ngoài ý muốn.

Ngày hôm sau, Nam Hoài Nhân cùng với sư phụ Mạc hộ pháp của mình lên Cô Phong, bọn họ bẩm báo với Lý Thất Dạ một tin tức: vào ngày mai, công chúa Lý Sương Nhan của Cửu Thánh Yêu Môn sẽ đến Tẩy Nhan Cổ Phái.

Với tư cách là người phụ trách quan hệ thông gia giữa hai môn phái, Mạc hộ pháp là người đầu tiên của Tẩy Nhan Cổ Phái được Cửu Thánh Yêu Môn phái người thông báo việc Lý Sương Nhan đến.

– Đến cũng tốt, hay nhất là phải quán triệt tinh thần, nhưng không nghĩ thông suốt được cũng chẳng sao.
Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng Lý Thất Dạ cũng chỉ thờ ơ nói. Hắn vốn tưởng Cửu Thánh Yêu Môn sẽ chần chừ dăm ba năm, nào ngờ Lý Sương Nhan lại tới nhanh như vậy.

Đương nhiên, nếu Cửu Thánh Yêu Môn thật sự muốn ngồi ngó xem thời thế dăm ba năm thế nào thì về sau Lý Thất Dạ sẽ không thèm quan tâm đến môn phái này nữa. Tới lúc đó lông cánh của hắn đã đầy đủ, không cần Cửu Thánh Yêu Môn đến dệt hoa trên gấm. Lúc này hắn cần trợ thủ hoặc minh hữu có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi chứ không phải những kẻ vụ lợi toan tính thua thiệt không làm được đại sự.

Mạc hộ pháp ngại không dám hỏi ý kiến của Lý Thất Dạ, ông ta khẽ liếc Nam Hoài Nhân ra hiệu. Nam Hoài Nhân hiểu ý tứ của sư phụ mình, đành kiên trì hỏi:
– Sư huynh, vạn nhất Lý công chúa muốn ở lại Tẩy Nhan Cổ Phái, ngươi, ngươi thật sự để nàng ta làm kiếm thị sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN