A Mạch Tòng Quân - Chương 147:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


A Mạch Tòng Quân


Chương 147:


“Ai?” A Mạch không nhịn được hỏi.

“Ngươi!” Từ Tĩnh trầm giọng nói, thấy trên mặt A Mạch lộ vẻ ngạc
nhiên, cười một cái rất đắc ý, giải thích: “Có lẽ ngươi còn không biết
uy tín của mình ở trong dân chúng Giang Bắc, vì ngươi đánh đuổi Thái Tử
ra khỏi Thái Hưng, nhiều lần tử chiến, liên tiếp giành được thắng lợi
thần kỳ, đánh cho thát tử nghe tiếng đã sợ mất mật. Đồng thời lại trị
quân nghiêm chỉnh, đối với dân chúng yêu dân như con, bắt tướng sĩ trong quân không được sách nhiễu dân chúng. Khi đại quân thát tử đến gần, lại chính là ngươi ra sức bác bỏ dị nghị của mọi người, liều lĩnh nguy cơ
lòng quân bất ổn vẫn muốn đưa dân chúng Thanh Châu ra khỏi thành, bảo vệ được hơn mười vạn tính mạng dân chúng Thanh Châu…”

“Tiên sinh!” A Mạch đột nhiên cắt đứt lời Từ Tĩnh, hỏi: “Những điều này là do ngài sai người tâng bốc ta?”

Từ Tĩnh nghe xong trừng mắt liếc A Mạch một cái, tức giận nói: “Nói
thừa! Việc này người nhà với nhau không nói, chẳng lẽ ngươi còn muốn đợi thát tử thay ngươi tạo thanh danh tốt?”

A Mạch thấy Từ Tĩnh tức giận, đành phải giải thích: “Tiên sinh hiểu
lầm, ta chỉ cảm thấy những lời này có chút thổi phồng, có phần nói hơi
quá sự thật, không phải ngài cũng hiểu rõ ta là hạng người gì mà.”

Vẻ mặt Từ Tĩnh cũng nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Mặc kệ trong lòng
ngươi nghĩ như thế nào, chỉ cần ngươi làm như vậy là được rồi.”

A Mạch cũng im lặng lại im lặng, cười khổ nói: “Tiên sinh đem ta đặt
lên cái đài cao như vậy, chỉ sợ sau này ta muốn xuống cũng khó.”

Từ Tĩnh không lên tiếng, chỉ híp mắt nhỏ nở nụ cười gian trá.

A Mạch cùng Từ Tĩnh xuống sườn núi vào thôn, tìm lão tộc trưởng trong thôn ra nói chuyện, khi lão tộc trưởng được biết vị thanh niên tuổi trẻ tuấn tú này chính là Mạch soái quân Giang Bắc rất kích động, lập tức
liền muốn quỳ xuống phục lạy A Mạch. A Mạch vội vươn tay đỡ ông cụ lại,
ôn hòa nói: “Lão bá mau đứng dậy, vãn bối không dám.”

Lão tộc trưởng run rẩy đứng lên, đợi nghe xong mục đích đến của nhóm
người A Mạch, cúi đầu im lặng hồi lâu, đột nhiên “bùm” một tiếng quỳ
xuống trước A Mạch. Ông cụ đột nhiên quỳ, A Mạch nhất thời không có đề
phòng, đợi khi tinh thần phục hồi lại đi đỡ ông cụ, nói gì lão tốc
trưởng cũng không chịu, chỉ kiên quyết nói: “Mạch soái, ngài cho ông lão này nói một lời!”

A Mạch thấy vậy trong lòng không khỏi hơi lạnh, biết lão tộc trưởng
này nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng mà sợ chết chính là bản tính của
con người, binh lính được huấn luyện nghiêm ngặt trên chiến trường còn
có thể chạy trốn, những việc này sao có thể quá khắt khe đối với những
người dân bình thường trong núi này?

Nghĩ đến đây, A Mạch liền hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Có lời gì cụ đứng lên rồi nói.”

Lão tộc trưởng vẫn lắc đầu, nói: “Chúng ta cũng biết, Mạch soái đánh
giặc cũng vì che chở cho dân chúng Giang Bắc chúng ta không bị Thát tử
giết chóc, làm người không thể không có lương tâm, chúng ta đều hiểu
được. Trong thôn này có mười bảy hộ một trăm mười ba nhân khẩu, đều
nguyện vì Mạch soái máu chảy đầu rơi, lão đây chỉ có một khẩn cầu…” Lão
tộc trưởng tuổi tác đã cao, nói đến phần sau liền không đủ sức, giọng
nói mơ hồ mang một tia run rẩy: “Xin Mạch soái, đồng ý để mỗi hộ đưa một đứa bé đi ra ngoài, coi như là để trong nhà lưu lại con cháu.” Nói
xong, lão tộc trưởng quỳ xuống sát đất, quỳ gối không dậy. (ôi ta ghét chiến tranh )

Ánh mắt A Mạch tràn đầy chua xót, khom lưng xuống hai tay đỡ lão tộc
trưởng, nói từng câu từng chữ một: “Lão bá, yêu cầu này ta đồng ý với
ngươi! Ta còn có một câu muốn nói với lão bá, chỉ cần một người tướng sĩ quân Giang Bắc ta ở đây, cũng sẽ không để đao Thát tử dừng ở trên người dân chúng!”

Cùng thời khắc đó, về hướng nam vượt qua mất tòa núi lớn, quân tiên
phong của Thôi Diễn đang đi trên đường núi quanh co của núi Thái Hành.
Đội ngũ đi trước, Thôi Diễn cùng một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục thân binh đi song song, nói: “Đại ca, huynh nhất định muốn đi?”

Nam tử trẻ tuổi này không phải ai khác, đúng là Thường Ngọc Thanh vốn dĩ nên ở Dự Châu, nghe vậy đáp: “Mạch Tuệ này rõ ràng muốn dẫn ngươi và Chu tướng quân đi về phía bắc, trong đó tất có điều mờ ám, ta nghĩ một
chút, chắc phương Nam phải phát sinh biến cố. Đầu tiên ta ở Dự Châu, gặp qua Trần Khởi sau đó tiếp tục đi về phía nam hướng Thái Hưng.”

Thôi Diễn vừa nghe đến tên Trần Khởi liền khó chịu: “Đại ca, Trần
Khởi kia cố tình chèn ép huynh, mới có thể để cho huynh nhàn rỗi vào lúc này, huynh cần gì lại phải quay về Dự Châu!”

Thường Ngọc Thanh khẽ cong… khóe môi, cười nói: “Quốc sự là quốc sự,
oán thù cá nhân là oán thù cá nhân, không thể nói nhập vào làm một, lại
nói lần này vốn là ta không đúng.”

Lầm này A Mạch từ Dự Châu đào thoát ra, đúng là mượn danh nghĩa thân
phận của hắn, sau đó tuy Trần Khởi chưa truy cứu đến cùng, nhưng lại mời hắn đến, lời nói vô cùng bình thản hiếm thấy: “A Mạch cùng ta quả thật
là chỗ quen biết cũ khi còn nhỏ, ta vốn nghĩ rằng ngươi có thể gọi nàng
quay trở về làm một nữ tử A Mạch, đây cũng là một chuyện tốt, ta tình
nguyện đối đãi nàng như em gái bình thường, nhưng mà nàng lại đào thoát
ra từ nơi của ngươi, nàng lập tức không còn là A Mạch, mà là Nguyên soái Mạch Tuệ quân Giang Bắc, ta mong ngươi có thể nhớ kĩ điều này.” (chữ hắn là anh Thanh tự chỉ bản thân a ^^)

Lúc ấy Thường Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn Trần Khởi một lát, cũng cười
nhẹ hỏi Trần Khởi: “Nàng nói cha mẹ của nàng nuôi ngươi tám năm, khi đó, ngươi cũng đối đãi nàng giống như một cô em gái bình thường?”

Trần Khởi nghe xong sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi, hơn nửa
ngày mới hồi phục lại tâm tình, thản nhiên nói: “Thường Ngọc Thanh,
người không ở trong hoàn cảnh lúc ấy, người khác nhìn lựa chọn đó vào sẽ luôn cảm thấy buồn cười. Vướng mắc giữa ta và nàng, ta không muốn nói
nhiều với ngươi, ta chỉ chờ, xem ngươi lựa chọn nàng hay quốc gia trong
lúc đó, ngươi có thể làm tốt hơn so với ta.”
Thường Ngọc Thanh khóe miệng hơi nhíu, nhẹ nhàng nở nụ cười, đáp:
“Ngươi không cần chờ xem, bây tờ ta nói cho ngươi biết lựa chọn của ta,
trước khi nàng đến ta sẽ chọn quốc gia, sau khi nàng đến lựa chọn của ta vẫn là quốc gia. Chính là, ta có thể ở trước mặt nàng, không thẹn với
lương tâm nói cho nàng biết lựa chọn của ta, ngươi thì sao? Trần Khởi,
ngươi có thể sao?”

Sắc mặt Trần Khởi lập tức xanh mét, nhìn Thường Ngọc Thanh nói không
nên lời. Thường Ngọc Thanh nhìn Trần Khởi cười mỉa mai, xoay người rời
đi. Không đầy hai ngày, hắn liền ở trong quân xin nghỉ ốm, một mình một
ngựa đi từ Dự Châu về hướng đông, chờ đến Túc Dương liền nghe được tin
Chu Chí Nhẫn dẫn quân tấn công Thanh Châu, suy nghĩ một chút tự đi tới
tìm Thôi Diễn.

“Đại ca.” Thôi Diễn hô gọi Thường Ngọc Thanh, đem suy nghĩ của Thường Ngọc Thanh kéo về. “Chờ sau khi ta cùng cậu hợp binh, ta xin cậu dâng
tấu lên Hoàng Thượng, nói chuyện tình của đại ca ở trong quân, tránh cho Hoàng Thượng bị tên Trần Khởi đó che mắt.”

Thái độ của Chu Chí Nhẫn Thường Ngọc Thanh đã sớm biết, nhất định
không chịu vì hắn là đắc tội Trần Khởi, chẳng qua không thể nói thắng
như vậy với Thôi Diễn, Thường Ngọc Thanh liền lắc đầu cười, chỉ nói:
“Ngươi đừng nói vói Chu tướng quân chuyện ta tới tìm ngươi, nếu để cho
kẻ có ý khác biết ta tự tới tìm ngươi, ngược lại không biết còn tăng
thêm những tội danh gì.”

Thôi Diễn suy nghĩ một chút cảm thấy Thường Ngọc Thanh nói có lý,
nhưng trong lòng cũng không cam chịu, liền cụp mắt xuống im lặng không
nói. Thường Ngọc Thanh thấy thế cười nói: “Chờ qua mương Đả Thảo phía
trước, ta lập tức có thể đi được rồi, nếu ngươi còn như vậy, bảo ta làm
sao có thể yên tâm rời đi?”

Thôi Diễn nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Thường Ngọc Thanh nhếch
nhếch khóe miệng, cất cao giọng nói: “Ta đã biết, đại ca.” Đằng trước
liên tục có tin tức thám báo đưa về tình huống phía trước, Thôi Diễn lại hỏi Thường Ngọc Thanh: “Mạch Tuệ sẽ không mai phục ở mương Đả Thảo chứ? Ai cũng biết đi qua chỗ đó phải cẩn thận a.”

Thường Ngọc Thanh nhìn núi non trùng điệp phía trước, ánh mắt có chút xa xăm, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Mạch Tuệ này, tối kỵ dùng lý lẽ bình thường để hiểu nàng.”

Đại quân lại đi được hai ngày mới tới trước mương Đả Thảo, Thôi Diễn
đặc biệt kêu thám báo tìm hiểu tình hình đường đi cẩn thận, một lát sau, mấy thám báo cưỡi ngựa liên tục chạy về, đều hồi báo nói phía trước
không thấy gì bất thường, còn có ý cẩn thận bẩm báo: “Trên ruộng bậc
thang còn có người miền núi canh tác, ngoài thôn trang bên dưới còn có
thể nhìn thấy có vài nữ tử giặt quần áo bên dòng suối, bên rìa đường hay trong sân phơi còn thấy có ngô đang phơi nắng, lão đầu trông coi thấy
chúng ta liền sợ tới mức chạy vội vào trong thôn, xem chừng là muốn báo
tin chạy trốn.”

Thường Ngọc Thanh nghe xong liền khẽ gật đầu, Thôi Diễn ở bên cạnh
cười nói: “Đại ca, ta đã nói huynh cẩn thận quá mức, Mạch Tuệ kia vài
lần cho người phục kích chúng ta cũng không làm gì được, làm sao vẫn còn mai phục ở nơi này!”

Thường Ngọc Thanh trầm giọng nói: “Vẫn cẩn thận một chút tốt hơn.”

Thôi Diễn gật đầu, quay đầu lại dặn dò phó tướng cận thận sắp xếp
quân canh gác, Đợi khi đại quân tiền vào trong mương Đả Thảo, quả nhiên
không thấy có gì bất thường, chỗ ruộng bậc thang trên cao người miền cúi đang canh tác còn đứng nguyên tại chỗ nhìn trong chốc lát, đến khi thấy rõ cờ Bắc Mạc, lúc này mới luống cuống buông nông cụ trong tay chạy
trốn tán loạn. Thôi Diễn xa xa trông thấy cười to: “Đại ca, ngươi nhìn
bọn mọi rợ phương Nam này, quả thật không giống con người.” (đoạn này ghét Thôi Diễn >”

Lời này vừa nói không đầy một lát, cây cỏ trên ruộng bậc thang đột
nhiên lật lên từng mảng lớn, từng hàng sĩ binh quân Giang Bắc tay cầm
cung nỏ bật dậy quỳ lên, quân đội Bắc Mạc bên dưới còn chưa kịp phản
ứng, từng đợt mũi tên sắc nhọn liền bắn xuống.

Thôi Diễn cùng Thường Ngọc Thanh đã cùng quân kỵ binh đi tới cuối mương, thấy vậy vội hét lên: “Lá chắn!”

Một bên quân Bắc Mạc đang ở trên sườn núi rất nhanh chóng đưa tấm
chắn lên ngăn cản mưa tên, cung tiễn thủ trong quân được tấm chắn yểm hộ vội rút cung hướng bắn lên trên sườn núi. Quân kỵ binh đã đi qua phía
trước kia rất nhanh tụ tập đầy đủ quay người lại, chuẩn bị quay ngược
lại trên sườn núi phát động tấn công, lại bị Thường Ngọc Thanh quát ở
lại, lệnh cho kỵ binh tiếp tục đi trước, đại đội ở phía sau dọn sạch
đường, đồng thời kêu Thôi Diễn dẫn đại quân nhanh chóng đi qua mương,
đừng cùng dây dưa với quân Giang Bắc.

Thôi Diễn cực kỳ tin phục đối với Thường Ngọc Thanh, vội dựa theo lời dặn dò của hắn truyền lệnh xuống, đại đội Bắc Mạc một bên bắn tên đánh
trả trên sườn núi, một bên nhanh chóng hành quân. Đợi đại quân đều cũng
đến cuối mương đội ngũ kỵ binh phía trước lại đột nhiên bị mai phục, bởi vì mọi người vừa rời khỏi nơi nguy hiểm, tinh thần khó tránh có chút
nơi lỏng, lúc này đột nhiên phát sinh biến cố khó tránh khỏi có chút trở tay không kịp, quân Bắc Mạc lại rối loạn một hồi. May mà bên người Thôi Diễn có Thường Ngọc Thanh chỉ cách áp chế, một cái quân lệnh hiệu quả
đơn giản rõ ràng dễ hiểu được truyền ra ngoài, vị trí quân Bắc mạc liền
ổn định.

Trong lúc chiến đấu, Thường Ngọc Thanh thoát ra nhìn về phía Bắc, quả nhiên thấy giữa sườn núi có soái kỳ quân Giang Bắc phấp phới trước gió, dưới cờ chủ soái, mấy viên tướng lãnh vây quanh một người lập tức nhìn
về nơi xa, thỉnh thoảng còn hướng về phía chân núi chỉ chỏ một chút.
Người ở giữa kia xác thực là A Mạch đi, Thường Ngọc Thanh khẽ kéo kéo
khóe miệng, trường thương trong tay khẽ nhảy lên, đem một gã chiến sĩ
quân Giang Bắc xông đến đánh lật người trên mặt đất.

Quân Giang Bắc dường như không muốn tử chiến cùng quân Bắc Mạc, rất
nhanh liền dẫn đám người rút lui vào trong rừng, Thôi Diễn muốn đuổi
theo, lại bị Thường Ngọc Thanh bắt ngừng lại. Ý nghĩ Thôi Diễn có chút
bình tĩnh lại liền lập tức hiểu rõ, vài lần phục kích trước không thấy
soái kỳ của A Mạch, vì sao lần này lại cố tình dựng soái kỳ ngay giữa
sườn núi, đây rõ ràng không phải muốn kích động mình sao! Dưới cờ chủ
soái kia có phải chính là A Mạch hay không còn khó mà nói! Nghĩ thông
suốt điều này, Thôi Diễn chỉ lệnh cho đại quân nhanh chóng đi trước, sau đó chọn nơi rộng rãi hạ trại chỉnh đốn lại, cũng không bị quân Giang
Bắc dụ đuổi theo vào trong rừng.

Sau khi chiến đấu chỉnh đốn lại một chút nhân mã, hao tổn cũng không
tính là nhiều, nhưng mà sĩ khí mấy ngày liền dâng cao cũng bị đả kích
lớn.

Thường Ngọc Thanh im lặng ngồi trong chốc lát, sửa lại hành trang
liền muốn rời đi, trước khi đi dặn Thôi Diễn: “Nếu Mạch Tuệ cứ dẫn ngươi về hướng bắc, không bằng trước hết ngươi chiếm địa thể hiểm yếu cố thủ, sau đó chờ hai đạo nhân mã khác của Chu Tướng quân bao vây lại đây, như vậy phần thắng khi đánh gọng kìm trước sau càng nhiều hơn một chút.”

Thôi Diễn gật đầu một cái đồng ý, thấy Thường Ngọc Thanh khăng khăng
muốn đi, liền nghĩ phải phái thân binh hộ tống, lại ị Thường Ngọc Thanh
cười từ chối: “Trên đời này người có thể ngăn cản được ta sợ là còn chưa sinh ra, ngươi để người khác đi theo ta, ngược lại rất vướng víu.” Thôi Diễn ngẫm lại thật tình đúng là như thế, liền cũng không tiếp tục nói
nhiều, chỉ gọi người lấy tiền bạc lương khô, sau đó tự mình tiễn Thường
Ngọc Thanh ra khỏi doanh trại.

Lại nói quân Giang Bắc bên này, đứng dưới cờ chủ soái trên sườn núi
chính xác là A Mạch. Lúc ấy nàng ở trên cao nhìn thấy rõ ràng, tên nam
tử mặc đồ thân binh bên người Thôi Diễn kia dũng mãnh thiện chiến, một
cây trường thương đánh ngã không biết bao nhiêu chiến sĩ quân Giang Bắc, trong lúc chiến đấu lại vẫn có thể rút ra ngoài nhìn qua về hướng mình. Biết rõ hắn không nhìn thấy rõ chính mình, nhưng mà trong lòng A Mạch
vẫn thấy lạnh, một loại cảm giác quen thuộc không hiểu tự nhiên sinh ra, trong đầu lập tức hiện ra tên một người —— Thường Ngọc Thanh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN