Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 195-1: Thâu tóm Giang Hạ (1)
Trong đại trướng lặng ngắt như tờ, dị thường yên tĩnh. Phía sau Tưởng Trị là hơn mười tên thuộc hạ của gã. Ở lều lớn bên kia, cũng tụ tập hơn hai mươi tên thuộc hạ.
Nhưng hơn mười người này không vì Tưởng Trị bị giết, Trương Thạc bị bắt mà hỗn loạn. Một mặt vì kẻ làm chủ tướng Tô Phi vẫn còn, mặt khác cũng vì e ngại uy vọng của Lưu Cảnh.
Cuộc chiến ở Sài Tang khiến uy vọng của Lưu Cảnh ở Giang Hạ đạt đến đỉnh điểm, không chỉ khiến dân chúng kính trọng và ngưỡng mộ mà ngay cảđối với binh lính của Hoàng Tổ trước đó cũng vô hình trung tạo nên uy vọng cực lớn.
Lúc này, Lưu Cảnh lại xách đao hướng trướng lớn đi đến. Trong mắt sát khí hừng hực. Đối với kẻ dám ngăn cản hắn thu binh quyền, hắn tuyệt sẽ không buông tha.
Trương Thạc nhìn chằm chằm chiến đao vấy máu của Lưu Cảnh, trong lòng của gã tuyệt vọng. Gã đưa ánh mắt van nài hướng về phía Tô Phi, Trương Thạc đi theo Tô Phi đã nhiều năm, giao tình thâm hậu. Trong đại doanh ở Hạ Khẩu. chonhs là Trương Thạc cứu Tô Phi ra, đối với Tô Phi gã có ân cứu mạng.
Tô Phi không đành lòng, vội vàng tiến lên khom người cầu tình:
– Trương tướng quân tuy rằng mạo phạm Cảnh công tử, nhưng xin Cảnh công tử nể mặt ta, tha cho gã một mạng, được không?
Hoàng Trung cũng không nhịn được nói:
– Cảnh công tử, Cảnh công tử, có thể cho ta chút mặt mũi hay không.
Trương Thạc lúc đầu là thuộc hạ của Hoàng Trung, đối với Hoàng Trung kính trọng càng nặng thêm. Nay mắt thấy Trương Thạc cũng bị giết, Hoàng Trung không đành lòng, cũng cầu xin Lưu Cảnh.
Nếu như nói thể diện của Tô Phi không ngăn được sát cơ của Lưu Cảnh, như vậy lại thêm thể diện của Hoàng Trung, rốt cuộc khiến một đao kia của Lưu Cảnh không thể chém xuống.
Hắn thu đao vào vỏ, lạnh lùng nói:
– Dựa theo quân quy, kẻ không phục quân lệnh, trảm. Nể tình Tô tướng quân và Hoàng lão tướng quân cầu xin cho ngươi, ta tha cho ngươi tội chết, nhưng tội sống không thể tha.
Nói đến đây, Lưu Cảnh thét lớn với quân sĩ:
– Lột áo giáp cách chức, đuổi khỏi quân doanh!
Mấy tên lính cùng nhau động thủ, tháo khôi giáp của Trương Thạc, đưa gã ra khỏi lều lớn, trực tiếp đuổi khỏi quân doanh.
Dẹp được Tưởng Trị và Trương Thạc, Lưu Cảnh nâng cao chiến đao, đối với tướng sĩ trong trướng quát lớn:
– Lưu Cảnh ta tiếp quản quân quyền, còn có ai không phục!
Mấy tên quân hầu nhanh trí lúc này quỳ xuống:
– Nguyện vì Cảnh công tử cống hiến!
Trong đại tướng gần trăm tên quan quân nhất loạt quỳ xuống:
– Nguyện vì Cảnh công tử cống hiến!
Trong lòng Tô Phi thở dài một tiếng, gã rốt cuộc lĩnh giáo thủ đoạn thiết huyết đoạt quyền của Lưu Cảnh. Nếu gã thật sự đầu hàng Hoàng Tổ, như vậy lúc này người bị chặt rơi đầu cũng không phải Tưởng Trị, mà là Tô Phi gã rồi. Gã không thể không cảm thấy may mắn vì mình sáng suốt.
Lưu Cảnh gật đầu:
– Kẻ cống hiến vì Lưu Cảnh ta, ta tất sẽ hậu đãi. Xin các vị tướng quân yên tâm, ta sẽ không tiếp tục thanh trừ, đây là lời hứa ta dành cho các vị.
Lời hứa này là cơn mưa đúng lúc, chư tướng trong lều lớn trong lòng mừng rỡ. Sự việc bọn họ sợ hãi nhất rốt cuộc đã giải quyết xong. Có được lời hứa của Lưu Cảnh, tiền đồ của bọn họ lại lần nữa rạng rỡ hẳn lên.
– Nguyện vì Cảnh công tử cống hiến!
Các tướng sĩ lúc này lại đồng loạt hô lớn, giờ đây trong giọng nói so với lúc nãy đã thêm vài phần thần phục.Trong lòng Lưu Cảnh cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói với mọi người:
– Từ hôm nay trở đi, Tô Tướng quân sẽ không tiếp tục đảm nhiệm quân chức mà sẽ đảm nhiệm Quận thừa Giang Hạ. Về sau quân lương của chúng ta phải dựa vào Tô Quận thừa rồi.
Không khí trong trướng lớn lập tức dễ thở hơn. Tô Phi cười khổ một tiếng, quay sang chúng tướng giải thích:
– Mặc dù là Quận thừa, nhưng sau này vẫn là huynh đệ một nhà. Các vị có gì khó khắn, Tô Phi ta sẽ hết sức tương trợ.
Nói đến đây, gã đột nhiên cảm giác hơi không ổn, vội vàng bổ sung:
– Đương nhiên, có Cảnh công tử ở đây, khó khăn của chư vị cũng có thể dễ dàng được giải quyết, không cần ta phải nhiều chuyện rồi.
Tô Phi hướng Lưu Cảnh thi lễ, tạm thời rời khỏi trướng lớn. Gã đã trải qua phần chính thức trao quyền, không thích hợp đứng trong này nữa.
Trong đại trướng lúc này biến thành Lưu Cảnh giáo huấn thuộc hạ. Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, hắn khoanh tay đi vài vòng, bấy giờ mới trầm giọng nói với chúng tướng:
– Vừa rồi Tô Quận thừa cũng nói, quân Giang Đông dừng lại ở Bành Trạch. Tuy rằng khả năng bọn chúng lại tấn công Giang Hạ không lớn, nhưng chúng ta vẫn phải phòng ngừa vạn nhất, nhất định phải tăng mạnh đội quân chiến lực.
Lưu Cảnh dẫn đầu quân Sài Tang đánh bại quân chủ lực Giang Đông, lời hắn nói tự nhiên có uy thế không thể cãi. Chúng tướng không ai có lời dị nghị.
Lưu Cảnh lại nhìn các tướng lĩnh trương trướng một lần, tiếp tục chậm rãi nói:
– Quân Sài Tang cuối cùng có thể chiến thắng quân Giang Đông, nguyên nhân chủ yếu bởi ngày thường nghiêm túc huấn luyện. Cho nên ta cho phép tiếp tục theo sự huấn luyện đó, đối với việc trú quân ở Vũ Xương khổ luyện bảy ngày, về sau bảy ngày này liền do Hoàng lão Tướng quân toàn quyền phụ trách huấn luyện, Ngụy Tướng quân và Cam Tướng quân hiệp trợ. Trong bảy ngày này, liền vất vả các vị rồi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rất nhiều người không hiểu dụng ý thật sự của Lưu Cảnh, chẳng nhẽ thật sự vì phòng ngừa quân Giang Đông sao?
…….
Huấn luyện cho tới bây giờ đều là một loại thủ đoạn kiểm soát hữu hiệu của nhà binh. Trong khi huấn luyện tướng sĩ giáp mặt trao đổi, tất cả tướng sĩ đều phải đối mặt mới thuộc hạ mới, như vậy mới không thể gia tăng cậy binh.
Dựa theo kinh nghiệm, sau khi nghiêm khắc huấn luyện, quân đội sẽ vững chắc trong tay huấn luyện viên. Đây chính là mục đích của Lưu Cảnh, cũng là kết quả hắn mong đợi đạt được.
Từ quân doanh ra, dựa theo kế hoạch, Lưu Cảnh muốn đi quận nha nắm giữ chính vụ. Nhưng vừa ra khỏi đại doanh, Lưu Cảnh liền dừng bước, hắn nhớ tới một việc quan trọng.
Hắn quay đầu thanh âm lạnh lùng nói với quân sĩ đi theo mình:
– Ngươi mang theo vài huynh đệ tìm Trương Thạc, giết hắn, xách đầu đến gặp ta.
Cho dù nể mặt Tô Phi và Hoàng Trung, Lưu Cảnh không giết gã trong đại trướng, nhưng không có nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho kẻ này.
Trương Thạc là Nha tướng đứng đầu trong mười tám danh tướng của Hoàng Tổ, trong quân Giang Hạ có uy vọng rất lớn. Nếu không hoàn toàn diệt trừ kẻ này, sớm muốn gì gã cũng gây họa cho mình về sau.
Trên thực tế, cuộc chiến ở Sài Tang, quân đội của Lưu Cảnh cũng thương vong thê thảm và nghiêm trọng. Về sau Hoàng Trung dẫn quân trở về Trường Sa, quân sĩ trong tay hắn còn lại không là bao. Hắn nhất định phải dùng quân Giang Hạ bổ sung vào quân sĩ.
Hắn không hy vọng trong quá trình này xuất hiện bất kỳ sự nhiễu loạn bất ngờ nào. Hơn nữa, Trương Thạc bị chính mình đuổi ra khỏi quân doanh, gã tuyệt sẽ không cam lòng, tất nhiên sẽ đi phát hỏng quân Giang Hạ trong tay mình. Cho nên, nhất định diệt cỏ phải diệt tận gốc, không lưu lại hậu hoạn.
Lý Thanh và Vương Thái giống nhau, cũng là một trong quân nô Khăn Vàng lúc trước được Lưu Cảnh phóng thích, đối với Lưu Cảnh trung thành tận tâm. Lần này trong chiến dịch Sài Tang họ biểu hiện càng thêm phần trung thành, được từ đồn trưởng đề thăng làm Quân hầu, thay thế vị trí Vương Thái.
Lý Thanh quỳ xuống đáp:
– Ty chức hiểu, lập tức đi tìm tên Trương Thạc kia.
……..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!