Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 246-1: Ba phương đấu sức (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 246-1: Ba phương đấu sức (1)


Chiến dịch chống Tào xâm lấn lần này, ba mặt lực lượng của Kinh Châu không thể tránh được việc phải hợp tác với nhau. Vì thế Bàn Thống đã đưa ra hai phương án. Phương án thứ nhất là Lưu Bị phải cố gắng lợi dụng được thân phận Hoàng thúc ta và uy danh trong thiên hạ của ông để trở thành thủ lĩnh của liên mình chống Tào, từ đó cuối cùng sẽ thâu tóm cơ sở Kinh Châu.

Nếu như phương án thứ nhất mà không thành công thì có thể thực thi phương án thứ hai. Cũng chính là đẩy Lưu Kỳ ra, kêu gọi các thế lực ở Kinh Châu chống Tào. Lợi dụng thân phận và ảnh hưởng của Lưu Kỳ để giành lấy lợi ích lớn nhất.

Hai phương án này của Bàng Thống rất được Lưu Bị tán thành. Hôm nay Lưu Bị đến tìm Lưu Cảnh cũng chính là muốn nói về phương án thứ nhất.

Lưu Bị trầm ngâm một lát rồi nói:

– Lần này quân Tào xuôi Nam rõ ràng là có hai ý đồ. Một là lấy công làm thủ, ngăn chặn chúng ta thừa dịp quân Tào đông chinh mà lên phía bắc Trung Nguyên, cho nên quân Tào trực tiếp chiếm lấy Phàn Thành, uy hiếp Tương Dương, chấn nhiếp Kinh Châu. Nếu chúng ta không tổ chức phòng thủ hiệu quả, như vậy rất có thể quân Tào sẽ vượt qua Hán Thủy tấn công Tương Dương. Một khi đã chiếm được Tương Dương thì Kinh Châu sẽ vô cùng nguy hiểm.

Lưu Cảnh gật đầu:

– Chúng tôi cũng cho rằng như vậy. Tào tặc lòng dang dạ sói, sẽ không dừng chân ở Phàn Thành, chúng ta nhất định phải nhanh chóng phản kích quân Tào.

Lúc này Bàng Tống lại cười tiếp lời:

– Lực lượng ở Kinh Châu cũng không phải là yếu. Nam Quận có ba vạn tinh binh, hơn nữa có bảy ngàn quân Tân Dã. Còn Giang Hạ bên này cũng có gần ba vạn người, sức mạnh cũng không phải là yếu. Quan trọng là Tương Dương, Tương Dương có gần sáu vạn quân đội lại phân thành ba phái. Cứ như vậy, thế lực Kinh Châu rối ren phức tạp, có đủ loại lợi ích, tựa như năm bảy bè mảng. Lấy thái độ như vậy mà tác chiến với quân Tào thì tất nhiên sẽ bị chúng tiêu diệt từng bộ phận, cho nên chống Tào quan trọng là ở chỗ đồng tâm, hiệp lực, liên hợp kháng Tào.

Bàng Thống vừa nói xong thì Từ Thứ cũng tiếp lời:

– Sĩ Nguyên huynh nói không sai chút nào. Quân Tào tuy không đông nhưng đều là những lão binh có kinh nghiệm chiến đấu, thực lực rất mạnh, hơn nữa lại do danh tướng Tào Nhân cầm binh, quân sư Giả Hủ túc trí đa mưu. Chỉ dựa vào Kinh Châu thì chống Tào khó khăn về mọi mặt, liên hiệp chống Tào là con đường tất yếu của chúng ta.

Từ Thứ chuyển ngữ khí nói:

– Thực ra liên hiệp cũng không phải chuyện khó. Châu Mục vẫn còn đó, tuy ông ta bệnh nặng nhưng ông ta sẽ chỉ định một người thống lĩnh đại quân Kinh Châu chống Tào. Không biết Hoàng thúc nghĩ Châu Mục sẽ chỉ định ai?

Từ Thứ đang nhắc nhở Lưu Bị, việc liên minh này còn chưa tới phen Lưu Bị, Châu Mục vẫn còn khỏe, đương nhiên là ông ta sẽ chỉ định minh chủ tam quân rồi.

Mà người minh chủ này Từ Thứ không cần phải nói ra tất cả mọi người ở đây đều biết. Người minh chủ này ngoài Thái Mạo ra thì không còn ai khác, ông ta là quân sư Kinh Châu, Lưu Biểu bệnh nặng, việc quân đều cho ông ta đảm nhận đấy.

Lưu Bị biến sắc rồi cười lạnh, nói một câu với Lưu Cảnh:

– Lẽ nào hiền chất chuẩn bị nhận sự chỉ huy Thái quân sư?

Lưu Cảnh lắc đầu:

– Cháu đã có thỏa thuận với Tương Dương, quyền chỉ huy quân đội Giang Hạ không giao cho châu nha. Thái Mạo không chỉ huy được quân Giang Hạ thì đương nhiên cũng sẽ không chỉ huy được quân Tân Dã. Đối đầu với kẻ địch mạnh, nếu ông ta không tiếp nhận chức Chỉ huy Thái quân sư thì về tình về lý đều là không đúng. Chỉ e sẽ có người phê phán, còn có ảnh hướng rất lớn đến Kỳ công tử. Cháu khuyên Hoàng thúc đầu tiên vẫn phải giải quyết vấn đề này cho tốt mới được.

Ý của Lưu Cảnh đã rất rõ, cái nguy nan của Lưu Bị ông còn chưa giải quyết được thì cũng đừng nói gì đến chuyện liên minh, lại càng không nên mơ đến giấc mơi làm minh chủ.

Nói đến bước này hai bên đều không cần phải nói nữa. Lưu Bị cũng ý thức được việc cấp bách của ông cũng không phải là tranh thủ lấy chức làm minh chủ liên minh, mà là phải nhanh chóng cướp lấy quân đội Nam Quận. Trong lòng ông lo âu liền cáo từ trước.

Lưu Cảnh tiễn Lưu Bị đến bờ sông, nhìn thấy Lưu Bị lên thuyền lúc này hắn mới hỏi Từ Thứ:- Vừa rồi Nguyên Trực vẫn chưa thỏa mãn, vẫn còn câu gì muốn nói sao?

Từ Thứ khẽ mỉm cười:

– Giang Hạ có đội thủy quân mạnh nhất Kinh Châu, còn quân Tào không có thủy quân, lẽ nào công tử không tự nghĩ mình sẽ đi Phàn Thành diễu võ dương oai một phen sao?

Lưu Cảnh cười đến nỗi mắt híp lại:

– Nguyên Trực biết lòng ta đấy!

…….

Trên thuyền lớn, Lưu Bị có vẻ lo lắng. Buổi nói chuyện với Lưu Cảnh khiến ông ý thức được nguy cơ lần này quân Tào xâm lấn Nam Quận mang đến.

Ba năm qua đi, có phát sinh chiến tranh không. Kinh Châu cũng không có lý do gì để điều binh Nam Quận, còn quân Tào lần này xuôi nam vừa lúc có một cái cớ tuyệt hảo để Tương Dương điều quân đội Nam Quận.

Dù là người hay là thần thì vẫn là đại nghĩa. Lưu Kỳ không thể từ chối lệnh điều động của Tương Dương được. Chuyện này phải thế nào mới tốt? Trong lúc nhất thời lòng Lưu Bị nóng như lửa đốt.

Lúc này, Bàng Thống ở bên cạnh cười nói:

– Hoàng thúc không cần lo. Tuy Giang Hạ không có lòng muốn liên minh nhưng Lưu Cảnh vẫn muốn hợp tác với Hoàng thúc để chống Tào. Từ việc hắn nguyện nhận dân Tân Dã là có thể nhìn ra được, hắn vẫn có thành ý muốn hợp tác. Thực ra điều này cũng là đúng thôi. Kết quả cuối cùng mà hai bên đạt được là thanh danh, thực ra cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến kế hoạch của chúng ta.

Lưu Bị lặng yên gật đầu, một lúc lâu sau mới thở dài nói:

– Bây giờ ta không còn quan tâm đến việc chống Tào nữa mà trước tiên phải cướp được quân quyền Nam Quận về tay mình, đó mới là chuyện cấp bách.

– Có thể để Kỳ công tử cáo ốm, quyền tướng quân ủy thác cho Hoàng thúc. Nếu Kinh Châu điều binh, Hoàng thúc lĩnh binh lên phía bắc như vậy có thể chặn được miệng lưỡi người đời, đồng thời cũng cướp được quân quyền Nam Quận trong tay. Đó chẳng phải là một công đôi việc sao không có gì là khó cả.

Lưu Bị gật đầu, thực sự ông là người trong cuộc nên mê muội rồi, phương án xử lý đơn giản như vậy mà ông không nghĩ ra, nhưng mặt ông lại nhăn lại:

– Ta sợ không kịp thời gian bắc tiến.

Bàng Thống trầm ngâm một lát rồi nói:

– Thực ra như thế cũng tốt, không phải Hoàng thúc có một con Xích Huyết bảo mã sao? Có thể mang con ngựa này ủy thác cho một người tin cậy chạy gấp đến Giang Lăng đưa tin. Một ngày một đêm là tới Giang Lăng, để Kỳ công tử cáo ôm mấy ngày, sau đó Hoàng thúc đi thuyền chạy thẳng đến Giang Lăng. Quân đội có thể tạm giao cho Trương tướng quân, đến Giang Lăng muộn một chút như vậy chắc là kịp.

Lưu Bị rất đồng tình liền nói ngay:

– Tiên sinh nói không sai, cứ quyết định như vậy đi.

……..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN