Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 291: Giả nguy bức Ngô hầu
Qua canh năm, là lúc giấc ngủ trầm nhất trong một ngày, Lỗ Túc đang ngủ say, bỗng nhiên bị một tiếng kêu thê lương thảm thiết đánh thức, y bỗng dưng ngồi dậy, loáng thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa trên bờ truyền đến, lập tức có người hô to:
– Có thích khách!
Trong đầu Lỗ Túc “Ông!” một tiếng, y vội vàng đứng dậy mở cửa sổ nhỏ ra, sắc trời đã không rõ, chỉ thấy trên bờ đối diện có hơn mười cưỡi ngựa người áo đen.
Ngay khi Lỗ Túc thấy bọn họ đồng thời, người áo đen cũng nâng nỏ, linh hoạt, sắc bén bắn tên về phía thuyền của Lưu Cảnh, quét qua như như gió bão mưa rào, mười mấy người lập tức quay đầu ngựa lại chạy đi hướng đông.
Đội tàu đại loạn, nhóm thân binh nhao nhao nhảy xuống nước qua sông, chấp đao xông lên bờ bên kia, nhưng người áo đen đã chạy xa, không thấy bóng dáng.
Trong lòng Lỗ Túc vừa lo lắng, vừa kinh nghi, tại sao một buổi tối lại liên tục gặp chuyện không may như vậy? Thích khách này là ai? Chẳng lẽ là muội muội của Ngô hầu đánh tới, không! Không có khả năng, các nàng chỉ là phô trương thanh thế, không có khả năng thật sự xuống tay với Lưu Cảnh, hơn nữa Lưu Cảnh đã đáp ứng nàng rồi.
Lúc đang suy nghĩ lung tung, bên ngoài khoang thuyền truyền đến thanh âm một tên binh lính:
– Lỗ công tỉnh chưa?
Lỗ Túc mở cửa khoang, chỉ thấy bên ngoài khoang thuyền là một gã thân binh của Lưu Cảnh:
– Chuyện gì?
Lỗ Túc hỏi.
– Công tử nhà ta mời Lỗ công đi một chuyến.
Trong lòng Lỗ Túc bỗng dưng buông lỏng, Lưu Cảnh mời y, vậy ít nhất thuyết minh Lưu Cảnh còn sống, y vội vàng mặc quần áo đi theo thân binh đến thuyền Lưu Cảnh.
Xung quanh thuyền Lưu Cảnh đã đầy thân binh đứng, tay cầm đao thương cung nỏ, tình hình giám thị trong nước nghiêm mật, mấy tên lính lái thuyền, dùng cây gậy trúc dài ở trong bụi cỏ hai bên bờ sông tìm kiếm.
Lỗ Túc đi vào khoang thuyền, lập tức sợ ngây người, chỉ thấy trong khoang thuyền vô cùng hỗn độn, các loại công văn bay xuống đầy đất, khắp nơi là dấu vết bổ đao kiếm chém qua, vết máu loang lổ.
Vách đá trên thuyền cắm vài mũi tên, cửa sổ cũng thuyền bị đụng hỏng rồi, hai gã thân binh đảo trong vũng máu, vũng máu tươi đỏ sẫm cực kỳ chói mắt, quân y đang bắt mạch cho bọn họ, lắc lắc đầu, tỏ vẻ đã không có cứu nổi.
Lưu Cảnh tay cầm trường kiếm đứng trong góc, sắc mặt xanh mét, hắn thấy Lỗ Túc tiến vào, liền lạnh lùng hỏi:
– Lỗ Phó Đô Đốc, đây là đạo đãi khách của Giang Đông sao?
Lỗ Túc xoa xoa mồ hôi trên trán, nhỏ giọng giải thích nói:
– Cảnh công tử, đây không phải là muội muội của Ngô hầu gây nên.
– Ta không nói là cô ấy!
Lưu Cảnh ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Lỗ Túc:
– Thích khách lặn lẻn lên thuyền là một gã nam tử, võ nghệ cực kỳ cao cường, mười mấy người tiếp ứng trên bờ cũng đều là nam tử, Lỗ Phó Đô Đốc, ta muốn biết cuối cùng là người nào gây nên?
Lỗ Túc cứng họng, nửa ngày nói không nên một câu, y thở dài:
– Ta cũng muốn biết là ai làm?
– Hừ!
Lưu Cảnh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ nói:
– Ta có thể không truy cứu muội muội của Ngô hầu quấy rầy, nhưng đêm nay ám sát ta cũng cần Giang Đông cho ta một câu trả lời hợp lý, nếu không ta trở về Giang Hạ, tất cả hậu quả đều muốn Giang Đông gánh vác!
Lỗ Túc cúi đầu, quả thật y không thể giải thích, ý kiến bên trong Giang Đông cũng không nhất trí, số người có chủ trương giết Lưu Cảnh cũng không ít, quả thật có thể là một số người lén gây nên, không biết tại sao, người đầu tiên y nghĩ đến là Lăng Thống.
Lưu Cảnh liếc mắt nhìn Lỗ Túc một cái, lại lạnh lùng nói:
– Ta hiện tại rất hoài nghi thành ý Ngô hầu, nếu Giang Đông không muốn kết minh chống đỡ Tào, mà là muốn liên hợp với Giang Lăng và Tương Dương tiêu diệt Giang Hạ, vậy xuất phát từ việc tự bảo vệ mình, ta không thể không hướng Quân Tào cầu viện, mời Lỗ Phó Đô Đốc lập tức chuyển cáo Ngô hầu.
Trong lòng Lỗ Túc thở dài một tiếng, đành phải yên lặng gật gật đầu:
– Nếu công tử sắp xếp cho ta một con thuyền, ta sẽ lập tức về Đông Ngô bẩm báo Ngô hầu, nhất định sẽ cho công tử một câu trả lời hợp lý.
Lưu Cảnh phân phó thân binh cấp cho Lỗ Túc một con thuyền, Lỗ Túc thu thập một chút, lập tức đứng dậy đi tới Đông Ngô, mặc dù trong tiềm thức Lỗ Túc cũng hiểu được lần ám sát này còn có điểm đáng ngờ, lấy võ nghệ cao cường của Lưu Cảnh, thích khách làm sao có thể toàn thân trở ra?
Nhưng Lỗ Túc không kịp suy nghĩ, y quyết không thể để cuối cùng Lưu Cảnh đầu hàng Tào Tháo, như vậy chính là tai hoạ ngập đầu của Giang Đông.
Trên đầu thuyền, Lưu Cảnh khoanh tay nhìn thuyền của Lỗ Túc đi xa, khóe miệng của hắn dần dần lộ ra một tia ý cười khó có thể nắm lấy, thông qua chuyện này, hắn rất muốn nhìn thành ý của Tôn Quyền một chút.
…..
Cung Ngô vương, Chu Du và Trương Chiêu một trước một sau vội vàng chạy tới thư phòng của Tôn Quyền, trong thư phòng, Tôn Quyền khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Một lát, y quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Du và Trương Chiêu, chậm rãi nói với bọn họ:
– Vừa mới nhận được tin tức khẩn cấp Nghiệp Thành, Thiên tử đã hạ chiếu, chính thức sắc phong Lưu Cảnh làm Kinh Châu Mục, cũng gia phong hắn làm Phàn Hương Hầu.
Chu Du và Trương Chiêu cũng không biểu hiện ra khiếp sợ, kết quả này lần trước bọn họ thảo luận qua, trên tay Lưu Cảnh có Tào Hồng và Lý Điển, còn có hơn một vạn tù binh Quân Tào, cuối cùng với Tào Tháo đạt thành trao đổi, cũng là hợp tình hợp lý.
Dường như Tôn Quyền biết bọn họ sẽ không kinh sợ, y cười lạnh một tiếng:
– Còn có một tin tức, nghe nhắc Tào Tháo công khai hứa hẹn phong Lưu Cảnh làm Vương Tương Dương, vả lại là cháu đích tôn của Kinh Châu Mục, điều kiện tiên quyết là Lưu Cảnh đầu hàng Tào Tháo y.
Tin tức này quả thật làm người ta chấn kinh rồi, phong làm Tương Dương Vương, chỉ có con trai trực hệ mới có tư cách, Lưu Cảnh tuy là con cháu tôn thất, nhưng là cách trung tâm hoàng thất khá xa, Tào Tháo vì thu hàng hắn, không ngờ hạ tâm huyết lớn như vậy..
Chu Du và Trương Chiêu nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ giật mình, Chu Du vội vàng hỏi:
– Ngô hầu, tin tức này có thể tin được không?
Tôn Quyền gật gật đầu,
– Hẳn là tin cậy, tuy nhiên nghe nói Lưu Cảnh không có đáp ứng, không biết Tuân Úc đi Giang Hạ, có phải là vì thuyết phục Lưu Cảnh hay không?
Chu Du trầm mặc chốc lát nói:
– Giang Hạ Kinh Châu không chỉ có là trấn quan trọng, đồng thời cũng là mảnh đất trung tâm cả phía nam, một khi Lưu Cảnh đầu hàng Tào Tháo, không chỉ có Kinh Châu dễ dàng bị giết, hơn nữa Quân Tào đem đáp hàng ngàn thuyền chiến, một tiếng trống làm tinh thần hơn mười vạn quân Tào Tháo hăng hái thêm, như ý Giang Đông, đồng thời Tào Tháo từ Giang Bắc xuất binh tạo áp lực, cơ nghiệp tam thế của Giang Đông hủy hoại chỉ trong chốc lát, xin Ngô hầu thận trọng suy xét.
Tôn Quyền làm sao không rõ, nếu như nói phía trước y còn chịu áp lực của Trương Chiêu và đại đa số quan văn, lập trường có chút lung lay, Tào Tháo nhập cục như vậy liền khiến cho y ý thức được hậu quả nghiêm trọng, y không có khả năng để Lưu Cảnh đầu hàng Tào Tháo.
Nghĩ vậy, Tôn Quyền nói với Trương Chiêu:
– Nếu Thiên tử đã hạ chiếu thư, thừa nhận Lưu Cảnh làm Kinh Châu Mục, chúng ta đây lại mặt khác kết hợp hai nhà đánh Giang Hạ, liền trở nên xuất sư vô danh, xin Tử Bố khuyến khích quan lại, bảo bọn họ lấy đại cục làm trọng.
Những lời này kỳ thật chính là tố buộc Trương Chiêu, cự tuyệt phương án của Trương Chiêu.
Trong lòng Trương Chiêu cũng không có tư tâm, chỉ có điều y cho rằng cùng Lưu Cảnh kết minh là nuôi hổ thành họa, Lưu Cảnh lòng muông dạ thú, sớm hay muộn sẽ trở thành họa lớn của Giang Đông, không bằng sớm tới, hơn nữa quân Giang Đông kết hợp với Giang Lăng và Tương Dương tiêu diệt Giang Hạ cũng hoàn toàn khả thi.
Nhưng Trương Chiêu lại không nghĩ rằng Lưu Cảnh sẽ đầu hàng Tào Tháo, y đương nhiên biết hậu quả Giang Hạ đầu hàng Quân Tào vô cùng nghiêm trọng, nếu chủ công quyết định, y liền không kiên trì nữa, yên lặng gật gật đầu:
– Lão thần hiểu được.
Đúng lúc này, có thị vệ ở cửa bẩm báo:
– Khởi bẩm Ngô hầu, Lỗ Phó Đô Đốc đã trở lại, y nói có đại sự khẩn cấp muốn bẩm báo!
Trong phòng, ba người đều cảm thấy khó hiểu, không ngờ Lỗ Túc không đi cùng Lưu Cảnh, đây là xảy ra chuyện gì? Tôn Quyền vội vàng nói:
– Nhanh chóng gọi y tiến kiến!
Chốc lát, Lỗ Túc vội vàng đi vào, vừa vào cửa phòng liền sốt ruột chịu không nổi nói:
– Ngô hầu, đã xảy ra chuyện!
– Tử Kính không nên gấp gáp, từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?
Chu Du ở một bên an ủi y.
Lỗ Túc thoáng bình ổn một chút lo lắng trong lòng, với Tôn Quyền hành lễ nói:
– Rạng sáng hôm trước, Cảnh công tử ở huyện Lật Dương gặp chuyện, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, hơn mười người người áo đen ám sát, không ít thị vệ của Cảnh công tử bị giết, hắn may mắn tránh được một kiếp.
Tôn Quyền lập tức giật mình, tin tức này khiến trong lòng của y cực kỳ khiếp sợ, y vội hỏi:
– Tình hình hiện tại của Lưu Cảnh như thế nào?
Lỗ Túc lắc đầu, thở dài nói:
– Hiện tại hắn cực kỳ căm tức, nói Ngô hầu không có thành ý kết minh, hắn yêu cầu Ngô hầu phải cho hắn một câu trả lời hợp lý, nếu không hắn trở về Kinh Châu, hết thảy hậu quả do Giang Đông gánh vác.
Trương Chiêu bên cạnh cả giận nói:
– Hắn lại dám uy hiếp Ngô hầu như thế!
Tôn Quyền khoát tay áo:
– Ở Giang Đông gặp chuyện, quả thật là trách nhiệm của chúng ta, hắn tức giận là hợp tình hợp lý, chúng ta hẳn là nên phái binh hộ vệ ven đường, là chúng ta chậm trễ khách quý, không thể trách hắn.
Tôn Quyền lập tức nói với Chu Du:
– Lập tức sắp xếp thuyền. Ta tự mình đi nghênh đón Lưu Cảnh, cũng nhận lỗi với hắn!
…..
Một lúc lâu sau, Tôn Quyền suất lĩnh mười mấy tên quan viên văn võ, hai ngàn quân đội hộ vệ, hơn trăm chiến thuyền từ Tư Giang lái vào Thái Hồ, chậm rãi xuất phát về hướng huyện Lật Dương.
Trong khoang thuyền, Tôn Quyền tìm Lỗ Túc đến, tuy rằng tài trí Lỗ Túc hơi thua Chu Du và Trương Chiêu, nhưng Lỗ Túc trung thành và tận tâm, vô cùng có kiến thức, hơn nữa ở phương diện ngoại giao rất có năng lực, được Tôn Quyền coi trọng.
– Tử Kính, ta cảm giác hình như ngươi chưa nói hết, ngươi còn có chuyện gì không nói cho ta biết?
Ngay trước mặt Trương Chiêu, Lỗ Túc quả thật có chút khó nói, hiện tại y và Tôn Quyền một chỗ, y liền đem việc phát sinh đêm hôm đó, đầu đuôi ngọn ngành nói một lần, cuối cùng thở dài nói:
– Thứ cho thần thẳng thắn, ta cảm giác Lưu Cảnh vô cùng thất vọng với Ngô hầu, dù sao quan hệ tốt nhiều năm như vậy, gần đến giờ thời khắc mấu chốt Giang Đông lại xuất hiện kết hợp Giang Lăng, Tương Dương tiêu diệt Giang Hạ, còn có đồn đại muốn giam lỏng hắn ở Đông Ngô, phẫn nộ trong lòng hắn có thể nghĩ được, lần này phát sinh sự kiện ám sát, cho nên hắn liền có chút thất thố.
– Cuối cùng hắn nói gì?
Tôn Quyền giấu diếm thanh sắc tiếp tục hỏi.
Lỗ Túc do dự một chút nói:
– Cuối cùng hắn nói, xuất phát từ việc tự bảo vệ mình, hắn không thể không hướng Quân Tào cầu viện.
Sắc mặt Tôn Quyền trở nên ngưng trọng dị thường, tuy rằng Lỗ Túc nói là Lưu Cảnh thất thố, nhưng Tôn Quyền biết rằng, đó là chỉ là Lỗ Túc sợ mình tức giận che dấu nói như vậy, đây là uy hiếp của Lưu Cảnh.
Tôn Quyền khoanh tay ở trong khoang thuyền đi qua đi lại, cuối cùng y dừng bước lại hỏi:
– Ngươi nói đêm đó Thượng Hương cũng đi uy hiếp qua Lưu Cảnh?
Lỗ Túc hiểu được ý tứ của Tôn Quyền, vội vàng nói:
– Chuyện ám sát không có quan hệ gì với nàng, Lưu Cảnh cũng thừa nhận, thích khách là nam tử, không có một nữ nhân nào, hơn nữa Lưu Cảnh đã đáp ứng điều kiện Nhị nương, nàng không cần phải… đi ám sát.
Tôn Quyền gật gật đầu, đi tới cửa hỏi thị vệ nói:
– Trình Công cũng đi theo sao?
Thị vệ trả lời:
– Ty chức thấy y lên thuyền.
Lỗ Túc cả kinh, trong lòng thầm nghĩ, “Chẳng lẽ là Trình Phổ phái người âm thầm xuống tay?” y thầm nghĩ đến Trương Chiêu có hiềm nghi, lại không biết Trình Phổ cũng có lòng giết Lưu Cảnh.
Tôn Quyền dường như hiểu được tâm tư của Lỗ Túc, thản nhiên cười nói:
– Chuyện này đi Lật Dương nói sau, trước tiên trấn an hắn đã, chuyện này ta sẽ cho hắn một câu trả lời hợp lý.
———-oOo———-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!