Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 344: Cám dỗ và đắn đo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 344: Cám dỗ và đắn đo


– Khổng Minh, lời này của ngươi là ý gì?

Lỗ Túc không hiểu hỏi tới.

– Rất đơn giản, điều ta đoán được, bên kia Giang Hạ cũng có thể đoán được, nếu Giang đông muốn rút quân, thế thì ắt hẳn Lưu Cảnh sẽ đầu hàng Tào Tháo, gã trái lại sẽ công diệt Giang Đông, Tào Tháo có thể dừng công Giang Đông ba năm, nhưng ta tin chắc rằng, trong thư đấy Tào Tháo không hề tính đến Lưu Cảnh.

Lời nói của Gia Cát Lượng khiến Lỗ Túc sắc mặt đỏ ửng, rồi trắng bệch, Lỗ Túc thở dài một hơi nói:

– Bản thân ta thì kiên quyết ủng hộ kháng Tào, nhưng tình thế hiện tại vô cùng căng thẳng, cho nên ta mới đến tìm ngươi thương lượng, chuyện này phải xử lý thế nào đây?

Gia Cát Lượng trầm ngâm một lúc nói:

– Ta đang nghĩ, tại sao Ngô Hầu lại đem nội dung bức thư nói cho ngươi biết, thậm chí ngay cả Trương Chiêu và Chu Du cũng chẳng nói, Tử Kính, chẳng lẽ ngươi thật sự không rõ ý tứ của Ngô Hầu sao?

Lỗ Túc cúi đầu ngẫm nghĩ chốc lát, chậm rãi lắc đầu nói:

– Ta thật sự không hiểu dụng ý của Ngô Hầu.

Gia Cát Lượng chăm chú nhìn vào ánh mắt của Lỗ Túc nói:

– Ta cảm thấy Ngô Hầu đang muốn thông qua ngươi, đem chuyện này tiết lộ cho Lưu Cảnh biết, ngài muốn thăm dò thử xem phản ứng của Lưu Cảnh.

– Thế thì ngài có thể trực tiếp nói cho Lưu Cảnh biết.

– Không! Hoàn toàn khác nhau, nếu là do Ngô Hầu nói cho Lưu Cảnh biết, về mặt đạo nghĩa ngài sẽ không đứng vững, còn nếu do ngươi tiết lộ ra, ngài ấy sẽ có đường quay lại, Ngô Hầu là người thông minh không?

– Ngô Hầu đương nhiên là người thông minh, đáng tiếc gặp phải tên ngốc như ta, thật chẳng hiểu ra dụng ý của người.

Lỗ Túc tự cười giễu nói.

Gia Cát Lượng khẽ mỉm cười nói:

– Bởi vì Ngô Hầu biết ngươi sẽ đến tìm ta, ngươi đến đây chắc hẳn đã có người trông thấy rồi.

Lỗ Túc kinh ngạc trợn tròn mắt, đích thật có người bắt gặp được, gã bỗng chốc hiểu ra ngụ ý của Gia Cát Lượng, trong lòng tức thì thấy khó chịu, sao Ngô Hầu lại tính kế trên người mình như vậy chứ?

Mình tìm Gia Cát Lượng thương lượng cũng chỉ vì Giang Đông mà thôi, chẳng lẽ bản thân ta có thể bán đứng Giang Đông hay sao?

Lỗ Túc kiềm lại sự khó chịu trong lòng, hỏi:

– Theo ý của ngươi, ta nên đem chuyện này nói cho Lưu Cảnh biết ư?

Gia Cát Lượng gật đầu,

– Bất luận Ngô Hầu có phải muốn dò thám Lưu Cảnh hay không, nhưng ta vẫn cho rằng, muốn giải quyết mối nguy của việc liên minh lần này chỉ có thể dựa vào Lưu Cảnh mà thôi, chỉ có gã mới có thể thật sự thuyết phục được Ngô hầu.

Lỗ Túc không chút do dự ra quyết định:

– Được! Ta sẽ phái người đến Vũ Xương ngay.

….

Hành dinh tạm thời của Tôn Quyền đóng trong huyện Kỳ Xuân, là một tòa nhà lớn chiếm khoản hai mươi mẫu đất, vốn dĩ nó là nhà của một đại thương nhân, do Tôn Quyền đến, thương nhân tạm dọn đi, nhường lại ngôi nhà cho Tôn Quyền.

Một tòa tiểu lâu trong hoa viên đèn đuốc sáng trưng, đây là phòng của Tôn Quyền, y ngồi thuyền mười mấy ngày ròng rã, thật tình chẳng muốn ngồi thuyền nữa, lúc này Tôn Quyền đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, nhắm mắt nghe tên đội trưởng tuần tra bẩm báo.

– Nửa canh giờ trước, Ty chức quả thật bắt gặp Lỗ Phó Đô Đốc ở gần thuyền của Gia Cát Lượng, ngài ấy dẫn theo vài tùy tùng, vô cùng vội vã, dường như có hẹn trước với Gia Cát Lượng.

Đây là tên đội trưởng mà trước đó Lỗ Túc đã gặp phải, nhiệm vụ của tên này là giám sát Gia Cát Lượng, vừa rồi bị Tôn Quyền gọi đến hỏi tình hình của Lỗ Túc.

– Ta biết rồi, ngươi lui ra đi! Tiếp tục giám sát Gia Cát Lượng, không được buông thả!

– Ty chức không dám!

Tên đội trưởng thi lễ một cái, lui xuống, mắt của Tôn Quyền lúc này mới từ từ hé mở, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, Lỗ Túc quả nhiên đã tìm đến Gia Cát Lượng, không ngoài dự liệu của y.

Không biết Gia Cát Lượng có kiến nghị Lỗ Túc đem chuyện này nói cho Lưu Cảnh biết hay không? Phải có, hơn nữa là chắc chắn có.

Tôn Quyền hiểu rất rõ cục diện hiện tại, Lưu Bị đã bị Tào Tháo đánh bại, Gia Cát Lượng sẽ không tìm Lưu Bị nữa, Lưu Bị không còn giải quyết được vấn đề, chỉ có thể đem chuyện này nói cho Lưu Cảnh biết, mới có thể giải quyết mối nguy trước mắt.

Tôn Quyền chính là muốn lợi dụng Lỗ Túc để tiết lộ chuyện này cho Lưu Cảnh biết, đương nhiên, y có thể trực tiếp nói cho Lỗ Túc biết cách nghĩ của mình, tuy nhiên làm kẻ bề trên, đều thích thăm dò tâm tư của thuộc hạ, Tôn Quyền cũng không ngoại lệ, đây không phải là Tôn Quyền không tin tưởng Lỗ Túc, chỉ là thi thoảng dò thám tâm tư thuộc hạ một tí, cũng là sở thích của kẻ quyền mưu.

Tôn Quyền đứng dậy, khoanh tay đi đi lại lại trong phòng, hứa hẹn của Tào Tháo khiến Tôn Quyền có chút động lòng rồi, ba đến năm năm không tấn công Giang Đông, rõ ràng là muốn tập trung tinh lực để đánh Mã Đằng, sau đó quay đầu tiêu diệt Trương Lỗ, cuối cùng là từ Hạn Trung xuống Ba Thục.

Theo thứ tự tiêu diệt hết ba thế lực lớn mạnh này, chẳng phải cũng mất ba đến năm năm sao?

Tôn Quyền nắm rõ dụng ý của Tào Tháo, chỉ có điều y đang nghĩ đến một kế hoạch vĩ đại hơn, y dám khẳng định Tào tháo sẽ tiêu diệt Mã Đằng trước, dù sao Trương Lỗ và Lưu Chương đều là chó bảo vệ, bản thân hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội lúc Tào Tháo tiêu diệt Mã Đằng, nuốt chửng Kinh Châu và Ba Thục, sau đó dùng sức mạnh phương nam chống lại Tào Tháo, hình thành cục diện Nam Bắc phân trị.

Đây kỳ thật là mơ ước ba đời Giang Đông, trong tay Tôn Quyền đã cực kỳ gần kề thành công, đáng tiếc bại trong gang tấc, y ở Sài Tang đã bại trong tay của Lưu Cảnh, thậm chí khiến Tôn Quyền cảm thấy một nỗi lo sợ kì lạ, lúc đó Sơn Việt hỗn loạn, nếu Lưu Cảnh được Lưu Biểu toàn lực giúp đỡ, soái lĩnh đại quân Kinh Châu tiếp tục Đông chinh, rất có khả năng ngay cả Giang Đông cũng sẽ bị tiêu diệt.

Cũng may Lưu Biểu vốn không tín nhiệm Lưu Cảnh, mà lúc ấy Lưu Cảnh cũng binh lực cạn kiệt, Giang Đông mới thoát một kiếp nạn, chính vì nỗi lo ngại xuất phát từ Lưu Cảnh, Tôn Quyền mới cố gắng hòa giải với Lưu Cảnh sau chiến trận, ấy thế mà trong triều khá nhiều tên chẳng hiểu chuyện.

Nay Lưu Cảnh ngày càng lớn mạnh, trong tay có sáu bảy mươi nghìn quân đội, lại có vũ khí chiến tranh lợi hại như dầu hỏa, đã hoàn toàn có khả năng chống chống lại Giang Đông, điều này khiến Tôn Quyền càng thêm kiêng kị Lưu Cảnh, ý nghĩ thống nhất phương nam cũng theo đó tiêu tan.

Nhưng nếu Lưu Cảnh bị Tào Tháo tiêu diệt, chỉ phái một tên đại tướng trấn thủ Kinh Châu, Tào Nhân hoặc là Tào Hồng, một khi chiến sự bùng phát với Mã Đằng Tây Lương, đương nhiên trọng điểm của Tào Tháo sẽ là bảo vệ Trung Nguyên và Hà Bắc, Kinh châu vốn không phải lợi ích chủ đạo của lão ta, Tào Tháo sẽ không đầu tư quân ngũ bảo hộ nó, nếu thế thì cơ hội của ta chẳng phải đã đến rồi sao?

Đoạt lấy Kinh Châu, tiêu diệt Ba Thục, thống nhất miền Nam, tâm nguyện của ba đời người rất có thể sẽ được hoàn thành trong tay ta.

Chính là cám dỗ cực kỳ to lớn này, khiến cho lòng liên minh của Tôn Quyền bị lay động, y thật sự đã có ý nghĩa rút quân khỏi Giang Đông, nhưng tôn Quyền cũng có điều lo ngại khá lớn, thứ nhất là danh tiếng của y sẽ bị tổn hại to lớn, phản bội minh ước, lâm trận bỏ chạy, không chỉ dân Kinh Châu căm hận y, e rằng dân Giang Đông cũng sẽ vì thế mà khinh bỉ y.

Tiếp đến là Lưu Cảnh, nếu Lưu Cảnh buộc phải đầu hàng Tào Tháo, thế thì Tào Tháo có lợi dụng Lưu Cảnh đến đối phó, nối đuôi theo lại dẫn đến điều lo ngại thứ ba, đó chính là Tào Tháo có giữ lời hứa hay không, dù sao đây cũng là bí mật thỏa hiệp, cho dù có thư tín, nhưng đó cũng chỉ là thư riêng của Tào Tháo, không phải lời hứa quan phương có đóng đại ấn làm tin.

Nếu Tào Tháo không thừa nhận hiệp ước này, sau khi tiêu diệt Kinh Châu liền dốc sức công phá Giang Đông, lúc đó Tôn Quyền y hối hận thì đã muộn….

Chính vì cám dỗ to lớn đi cùng với băn khoăn lớn lao khiến cho Tôn Quyền hết sức khó xử, y ngẫm nghĩ ba hôm, cuối cùng quyết định thăm dò cách nghĩ của Lưu Cảnh, Tôn Quyền chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, nhìn về phía Vũ Xương, Lưu Cảnh cách y chỉ có trăm dặm, y rất hy vọng đêm nay Lỗ Túc sẽ đưa tin đến cho Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh từ Cánh Lăng về tới Vũ Xương, hắn nhận được tình báo từ Giang Lăng, Tào Tháo sẽ huấn luyện thủy quân tại Giang Lăng, tạm thời ấn định hai tháng sau đông chinh, Lưu Cảnh biết đây không phải tung hỏa mù, chí ít phải có hai tháng để thích ứng, binh lính phương Bắc của Tào Tháo mới có thể đi thuyền đường trường được.Cũng vì vậy Lưu Cảnh có cơ hội nghỉ xả hơi, hắn có thể tiếp tục thong dong chuẩn bị chiến đấu, chuẩn bị và điều chỉnh sĩ khí lên đến trạng thái tốt nhất.

Hơn nữa thời gian hai tháng trời, cũng có thể để quân Giang Hạ và quân Giang Đông diễn tập phối hợp tác chiến, điều này rất quan trọng, chỉ khi hai quân phối hợp tốt với nhau, đó chính là cơ sở để giành thắng lợi cuối cùng.

Ban đêm, Lưu Cảnh ngồi trong phòng sách trả lời thư tín cho Tôn Quyền, hắn mong muốn gặp gỡ Tôn Quyền tại Hạ Khẩu, hắn vẫn suy xét giống như trong lịch sử vậy, đem chiến trường đặt tại Xích Bích, không thể đặt ở Hạ Khẩu, cần phải để một con đường lui, vả lại Hạ Khẩu cũng có thể làm trọng địa hậu cần của quân liên minh.

Lúc này, thư phòng có tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đào Trạm:

– Phu quân có trong phòng không ạ?

Lưu Cảnh vội vã đặt bút xuống, tiến lên trước mở cửa, ngoài cửa, một nàng tỳ nữ đang dìu Đào Trạm, Đào Trạm đã mang thai hơn chín tháng rồi, cơ thể nặng nề, đi lại cũng có chút khó khăn.

Lưu Cảnh bước tới đỡ lấy thê tử, nhỏ giọng trách móc nói:

– Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, cứ đi lại khắp nơi?

Đào Trạm mỉm cười nói:

– Bà mụ nói với thiếp, nhất định phải đi lại nhiều hơn, sinh nở mới thuận lợi, cho nên thiếp đã dạo quanh hoa viên một vòng, đi ngang qua chỗ của chàng, muốn chàng đi dạo một vòng cùng thiếp.

Lưu Cảnh cười gật gật đầu:

– Mệnh lệnh phu nhân, nào dám không tuân theo?

Hắn nói với thị nữ:

– Ngươi lui đi! Phu nhân để ta chăm sóc.

Đào Trạm cười cười phẫy tay,

– Để chàng chăm sóc, thiếp mới không yên tâm đấy, A Dao, ngươi theo sau đi xa một chút.

– Vâng! Phu nhân.

Thị nữ ngoan ngoãn đáp lời một tiếng, bèn len lén liếc nhìn Lưu Cảnh một cái, cũng phải công tử đồng ý mới được.

Lưu Cảnh chỉ đành đồng ý sắp xếp của thê tử, nói với thị nữ:

– Thế ngươi xa xa theo sau đi!

Lưu Cảnh dìu Đào Trạm đi từ hành lang ra ngoài, đi thẳng đến hoa viên, hắn cẩn thận đỡ Đào Trạm chậm rãi bước đi, trái lại Đào Trạm lườm hắn một cái nói:

– Đây là cách dìu của thị nữ và bà mụ, chẳng lẽ chàng không có chút giác ngộ của phu quân sao?

Lưu Cảnh sững sờ, hắn quả thật không có thứ giác ngộ này, hắn lắc đầu cười nói:

– Ta không rõ lắm!

Đào Trạm kéo tay hắn, đỡ lấy bên dưới nách của mình, hiện lên tư thế ôm nửa người, gắt giọng nói:

– Trước kia chàng đi dạo cùng thiếp, không cho phép chàng ôm như thế, chàng cứ phải ôm, giờ thiếp cho chàng ôm, chàng lại chẳng hiểu ý, chẳng lẽ chàng chê thiếp bộ dạng khó coi hay sao?

– Ta nào dám chê bai nàng cơ chứ!

Lưu Cảnh cười khổ một tiếng, đành phải ôm nửa người nàng từ từ sải bước đi, Đào Trạm liếc mắt nhìn hắn, bỗng chốc bật cười:

– Có phải chàng cảm thấy thiếp trở nên có chút ngang ngược rồi không?

– Đâu phải, là do thời gian ta ở bên cạnh nàng quá ít rồi.

Lưu Cảnh áy náy nói.

Đào Trạm kinh ngạc nhìn trượng phu, ánh mắt toát nên sự dịu dàng như mặt nước, nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai vững chắc của phu quân, dịu dàng nói:

– Mấy bà mụ có kinh nghiệm đều nói thiếp mang thai con trai, thiếp biết chàng bận rộn chiến sự, nhưng thiếp vẫn mong khi thiếp sinh, chàng có thể chích chút thời gian đến bên cạnh thiếp, để thiếp có thêm dũng khí, phu quân à thiếp….thiếp thật sự có chút lo sợ.

– Ta nhất định sẽ ở bên nàng, chỉ là….nàng sợ điều gì?

Đào Trạm cúi đầu nhỏ giọng nói:

– Tháng trước thiếp đã lén đi xem Phù Dung sinh con…

Phù Dung chính là thê tử của Lưu Hổ tên là Thi Phù Dung, Lưu Cảnh ngẩn người:

– Thê tử của Lưu Hổ sinh rồi ư?

– Chàng không biết sao, sinh một nữ nhi.

Lưu Cảnh thở dài:

– Ta thật sự chẳng hay biết gì cả.

– Chàng đó, những chuyện thế này chàng nên quan tâm một chút, dù sao cũng là thuộc hạ của chàng, chỉ có điều thiếp đã lệnh cho người mang quà mừng lễ dưới danh nghĩa của chàng, lần sau gặp Hổ huynh chàng chớ để lộ nhé.

Trong lòng Lưu Cảnh cảm kích, cúi đầu hôn lên má thê tử, cười nói:

– Nhà có hiền thê chính là báu vật.

Đào Trạm cười đẩy hắn ra:

– Đừng để thị nữ trông thấy đấy.

Bất chợt, Đào Trạm chau mày:

– Ai da!

Nàng ôm bụng thấp giọng rên rỉ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN