Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 343: Đêm viếng Gia Cát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 343: Đêm viếng Gia Cát


Ngoài thành Giang Lăng, hơn mười ngàn binh lính Giang Lăng từ bỏ vũ khí, cởi bỏ áo giáp, thân mặc áo vải xếp thành hàng, ai nấy đều ủ rũ cúi đầu, băn khoăn chờ đợi quân Tào thu nạp và tổ chức biên chế.

Sau lưng họ là nhiều đội kỵ binh hổ báo, sát khí đằng đằng đang nhìn về phía đám hàng binh, phía trước đội ngũ, Bàng Quý và Vương Kiệt mang theo hơn mười vị tướng lĩnh chờ đợi đã lâu.

Đối diện đám hàng binh, một trăm nghìn quân Tào đã bày phương trận lớn, tinh kỳ phấp phới, che phủ trời đất, lúc mấy nghìn kỵ binh vây quanh Tào Tháo xuất hiện trước quân đoàn, trăm nghìn quân Tào hô vang như sấm:

– Thừa tướng thiên tuế.

Âm thanh như long trời lở đất, vang dội khắp chốn.

Tào Tháo thân mặc nón vàng giáp vàng, đặc biệt bắt mắt trong đám quân ngũ, lão khẽ vẫy tay, đội quân tức thì im lặng như tờ, Bàng Quý và Vương Kiệt cùng mấy chục tướng lĩnh nhanh chóng sải bước tiến lên trên, quỳ xuống trước mặt Tào Tháo

– Nam Quận Biệt Giá Bàng Quý, Tham quân Vương Kiệt bái kiến Thừa tướng.

Tào Tháo xoay người xuống ngựa, cười ha hả đỡ hai người dậy:

– Hai vị Sứ quân tâm hướng triều đình, vì triều đình phân ưu giải nạn, không hổ là thần tử đắc lực, hai vị Sứ quân không phụ ta, ta cũng tuyệt đối không phụ hai vị.

Bàng Quý và Vương Kiệt cúi đầu thi lễ:

– Tạ ơn Thừa tướng!

Tào Tháo lại cười nói với mấy mấy mươi danh tướng:

– Các vị tướng quân là trụ cột vững chắc của Đại Hán ta, tất cả đều không hiệu trung nghịch tặc, ta nhất định sẽ tấu trình lên thiên tử, thăng quan tiến chức cho các vị.

Các tướng quân mừng rỡ, rối rít đáp lời:

– Nguyện hết lòng vì Thừa tướng!

Tào Tháo thấy bọn họ đều là kẻ hiểu chuyện, không khỏi khẽ mỉm cười, ánh mắt rớt xuống người phụ nữ đứng sau lưng bọn họ, nói chính xác hơn, là một người phụ nữ đang bồng một đứa trẻ nhỏ, đứa bé này chỉ mới nửa tuổi đầu, đó chính là con trai của Lưu Bị tên là Lưu Thiện.

Bàng Quý biết ý Tào Tháo, vội vàng lên trước bế lấy đứa trẻ trên tay thiếu phụ, đưa qua cho Tào Tháo:

– Chính là đứa bé này.

Y thấp giọng nói.

Tào Tháo thấy Lưu Thiện mập mạp trắng trẻo rất đáng yêu, đang ngủ say sưa, không khỏi đắc ý cười nói:

– Cha ngươi phụ ân ta, ngươi không được học theo hắn đấy.

Người phụ nữ kia là vú nuôi của Lưu Thiện, bà ta đột nhiên bước tới quỳ xuống van xin:

– Lão gia nhà tôi chỉ còn lại huyết mạch này, khẩn cầu Thừa tướng tha cho nó con đường sống.

Tào Tháo trao Lưu Thiện lại cho bà ta, cười nói:

– Ta và cha nó là huynh đệ chi giao, con trai Hoàng Thúc chính là con trai của ta, sao ta lại giết nó chứ, sau này nó sẽ do ta nuôi dạy.

Vú nuôi ôm chặt lấy Lưu Thiện vào lòng, cuống cuồng dập đầu tạ ơn

– Đa tạ đại ân đại đức của Thừa tướng!

Tào Tháo lại hỏi:

– Hai vị phu nhân của Hoàng thúc ở đâu?

Bàng Quý vội đáp:

– Đều ở trong thành, bọn họ đều bình yên vô sự.

Tào Tháo gật đầu, dặn dò tùy tùng nói:

– Đưa ba mẹ con bọn họ về Nghiệp Đô, lấy bổng lộc của Hoàng thúc cấp dưỡng, kẻ nào cả gan tới lui quấy nhiễu, lập trảm không tha!

Tuy rằng đã bắt được thê tử và con trai của Lưu Bị, nhưng gia quyến của đám thủ hạ như Quan Vũ, Gia Cát Lượng đều đã sang sông, đây phải nói rằng đó là một điều đáng tiếc, tiếp đó Tào Tháo lại ra lệnh đại quân vào thành, một trăm nghìn đại quân trùng trùng điệp điệp tiến vào trong thành Giang Lăng.

Nhưng điều Tào Tháo để tâm nhất vẫn là chiến thuyền, lão không vào thành, mà trực tiếp đi thẳng đến bến tàu, trên mặt sông neo lại vô số chiến thuyền, Hạ Hầu Uyên đứng bên cạnh bẩm báo với Tào Tháo nói:

– Khải bẩm Thừa tướng, ty chức đã kiểm kê qua, tổng cộng có hơn nghìn chiếc chiến thuyền, trong đó có hơn bảy trăm thuyền đều là thuyền ngàn thạch.

Trình Dục đứng bên cạnh cười nói:

– Liên tiếp mưa to mấy hôm liền, khiến cho chiến thuyền không tài nào sang sông về phía Nam, đây là ý trời, là trời cao muốn Thừa tướng thành công!

– Đúng là ý trời mà!

Tào Tháo vuốt râu cảm thán nói:

– Nam Quận mấy năm liền không có mưa to, ấy thế mà lại mưa vào lúc quân ta Nam hạ, đây là trời cao đã an bài.

Lão lại hỏi Hạ Hầu Uyên:

– Tình hình của thuyền phu và thủy quân như thế nào?

– Hàng binh Giang Lăng tất cả đều là thủy quân, ngoài ra còn có hơn năm nghìn thuyền phu, không đủ lực lượng không tài nào chỉ huy chiến thuyền.

Tào Tháo lập tức quay đầu nói với Tào Hồng:

– Phái người đi khắp nơi triệu tập thuyền phu, bất luận già trẻ đều phải lên thuyền, trong vòng mười ngày phải tập hợp đủ ba mươi nghìn thuyền phu cho ta.

– Ty chức tuân mệnh!

Tào Hồng vội vàng bước đi.

Lúc này Tào Tháo chăm chú nhìn sang bờ bên kia, lại hỏi Hạ Hầu Uyên:

– Tình hình bờ bên kia thế nào?

– Hồi bẩm Thừa tướng, quân đội bá tánh bên ấy đều hoảng sợ tháo chạy về quận Võ Lăng, nhưng còn hơn hai trăm chiến thuyền thì không cách nào mang theo, tất cả đều bị quân ta tịch thu.

Dừng lại một chút, Hạ Hầu Uyên lại xin chỉ thị nói:

– Nhưng bọn họ dẫn theo cả người già, hẳn tốc độ rút quân khá chậm, có cần ty chức dẫn kỵ binh truy đuổi không ạ?

Tào Tháo lắc đầu nói:

– Lưu Bị không còn đáng lo nữa, Lưu Cảnh mới chính là mấu chốt thành bại của chúng ta, lệnh cho chúng binh sĩ nghỉ ngơi chỉnh đốn mười hôm, mười ngày sau chiến thuyền phạt Đông.

– Thừa tướng, vi thần lại có ý này.

Trình Dục dè dặt nói.

– Ý gì?

– Vi thần nhận thấy chi bằng ta ở lại Giang Lăng luyện binh hai tháng, nơi này mặt sông rộng lớn, vô cùng thích hợp cho việc luyện binh, để các binh sĩ thích nghi với sông nước, sau đó ta hãy đông chinh cũng chưa muộn, vả lại vi thần được biết Giang Lăng này trữ lương thực khá ít, chúng ta cũng cần chuyển lương thực từ Phàn Thành đến đây.
Dù sao Trình Dục cũng đã trấn thủ ở Phàn Thành nửa năm ròng, so với Tào Tháo thì gã hiểu biết thủy chiến phương Nam nhiều hơn, từ Giang Lăng đi thuyền qua Giang Hạ, đừng nói là thủy chiến, chỉ sợ chúng binh lính đi thuyền đường dài đã không chịu nổi rồi.

Quan trọng hơn là, Lưu Bị đã chuyển đi phần lớn lương thực của Giang Lăng, số lương thực còn sót lại căn bản không đủ để chống chọi với trăm nghìn đại quân, điểm này Tào Tháo quả thật chưa hề nghĩ đến.

Suy cho cùng thì Tào Tháo đã chinh chiến nhiều năm, dù Trình Dục trình bày một cách ngắn gọn hàm súc, nhưng lão vẫn hiểu ra vấn đề, sự nóng vội của lão suýt chút nữa đã làm hỏng đại sự, lão vội vàng gật gật đầu

– Nếu không nhờ Trọng Đức nhắc nhở, ta suýt nữa đã đưa ra quyết sách sai lệch, cứ theo kiến nghị của ngươi, ở lại Giang Lăng luyện binh hai tháng đi.

….

Tại huyện Kỳ Xuân, hạm đội của Tôn Quyền đã đến nơi ba hôm rồi, nhưng Tôn Quyền không đề cập đến việc đem quân đội dời đến Chu Khẩu, cũng chẳng nhắc việc đưa Trình Phổ đi, ngoài việc đồng ý đạt tới mậu dịch hỏa dầu thành công với Kinh Châu ra, cách bố trí quân đội dường như không có bất kỳ sự thay đổi nào, một không khí bất an bao trùm lấy quân Giang Đông.

Đêm đến, Lỗ Túc dẫn vài tên tùy tùng cưỡi ngựa ra khỏi huyện thành, chạy về phía bến tàu neo các chiến thuyền, dần dần tiếp cận bến tàu, ngay lập tức bị lính tuần tra phát hiện, bọn họ lần lượt nâng cung tên, nhắm thẳng người đang phi ngựa tiến đến, có tên sĩ binh lớn tiếng ra lệnh:

– Đứng lại, nếu không phóng tên!

Kỵ binh dừng ngựa lại, trong bóng tối Lỗ Túc đáp lời:

– Là ta, Lỗ Phó Đô Đốc đây.

Thì ra là người nhà, binh sĩ thu hồi cung tên, một tên đội trưởng đội tuần tra tiến lên trước thi lễ:

– Không biết Lỗ Phó Đô Đốc đến đây, ty chức đắc tội.

Lỗ Túc gật gật đầu,

– Đây là nhiệm vụ của ngươi, không nên tự trách.

– Đa tạ Lỗ Phó Đô Đốc, ty chức cáo từ!

Đội tuần tra rời đi, Lỗ Túc nhanh chóng chạy ra bờ sông, ở đây có neo sẵn một chiếc thuyền nhỏ, vừa hay trông thấy một đồng tử đang múc nước bên sông, Lỗ Túc cười hỏi:

– Khổng Minh tiên sinh có ở đây không?

Vừa dứt lời, một nam tử thân hình cao to từ trong thuyền bước ra, chắp tay cười nói:

– Hôm nay ta vừa có được một bình rượu ngon, chẳng lẽ Tử Kính ngươi đánh hơi được tìm đến đây sao?

Người này chính là Gia Cát Lượng, sở dĩ y đến đây gặp Tôn Quyền, là vì tại Giang Lăng có rất nhiều quan viên và võ tướng, đều không đồng ý tham dự công cuộc kháng Tào, thậm chí bao gồm cả Lưu Bị, ông ta cũng có ý nghĩ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Nhưng Gia Cát Lượng thừa biết, nếu bọn họ không tham dự công cuộc liên quân kháng Tào lần này, thế thì việc phân chia lợi ích sau cuộc chiến, bọn họ chẳng thể có tiếng nói nào.

Do đó y cực lực chủ trương tham gia liên minh, đồng thời thuyết phục Lưu Bị đến đây gặp Tôn Quyền, cùng Tôn Quyền bàn bạc chi tiết cụ thể về việc quân đội Lưu Bị tham dự kháng Tào ra sao.

Gia Cát Lượng mời Lỗ Túc vào khoang thuyền, khoang thuyền không lớn, lưng cũng chẳng đứng thẳng được, nhưng dọn dẹp khá sạch sẽ, đèn dịu và sáng, phủ lên ghế đệm, góc khoang thuyền còn đặt cả mấy mươi quyển sách trúc.

Hai người ngồi đối diện nhau, tiểu đồng mang ra một bầu rượu và hai cái chén, lại bưng ra hai dĩa mồi nhấm rượu, rót cho mỗi người một chén rượu, lúc này Lỗ Túc thân thiết hỏi han nói:

– Khổng Minh còn đang phiền muộn về chuyện Giang Lăng ư?

Gia Cát Lượng đã biết chuyện xảy ra ở Giang Lăng, khiến tâm trạng y buồn bã, hai ngày liền y đều không muốn gặp ai, đương nhiên, ngoại trừ bằng hữu tư giao ra.

Lỗ Túc là một trong những bằng hữu tốt của y, lúc y hai mươi tuổi đã từng du học tại Giang Đông, quen biết được các tuấn kiệt Giang Đông như Lỗ Túc, Chu Du…

Gia Cát Lượng thở dài một hơi:

– Việc này là do Lưu Cảnh nhường bước trước, tiếp đó là Tào Tháo bố trí đặt bẫy, thứ ba là đám người Bàng Quý phản bội, đáng tiếc ta không ở Giang Lăng, nếu không kế sách Tào Tháo khó mà thực hiện.

– Chỉ có điều dù Giang Lăng đã mất, nhưng Hoàng Thúc và các tướng lĩnh chủ chốt vẫn còn, hơn nữa cũng bảo toàn phần nào thực lực, cũng xem như may mắn trong bất hạnh rồi.

Gia Cát Lượng uống cạn rượu trong chén, lắc đầu nói:

– Chúng ta đừng bàn việc này nữa, chỉ thêm phiền não, nói chuyện các người đi! Sao mấy hôm nay lại yên tĩnh thế, không khó có vẻ kỳ quái.

– Ta đến tìm ngươi cũng vì việc này.

Lỗ Túc hạ thấp giọng nói:

– Tào Tháo bí mật phái sứ giả gửi cho Ngô Hầu một bức thư, ta cũng là hôm nay mới biết được nội dung trong bức thư đó.

– Nội dung thư như thế nào?

Gia Cát Lượng cũng có chút hiếu kỳ hỏi tới.

– Trong thư Tào Tháo cam đoan sẽ không tiến đánh Giang Đông trong ba đến năm năm tới, đồng thời phong cho Ngô Hầu làm Ngô Công, điều kiện chính là phải rút quân khỏi Giang Đông, lui về Đông Ngô.

Điều này khiến cho Gia Cát Lượng cũng phải giật mình, sở dĩ Giang Đông ra sức kháng Tào, cũng chính là vì lo sợ môi hở răng lạnh, một khi quân Tào công phá Kinh Châu, tất sẽ thuận theo đường sông mà xuống, tiến đánh Giang Đông, nay Tào Tháo lại hứa hẹn ba đến năm năm không tiến công Giang Đông, đây chẳng phải là rút củi dưới đáy nồi, làm cho Giang Đông mất đi cảm giác nguy hiểm bị tấn công, cứ thế này, Giang Đông làm sao còn tâm trí chống Tào được nữa?

– Việc này Trương Chiêu có biết không?

– Việc gửi thư đến thì gã đương nhiên biết chuyện, nhưng nội dung bức thư thì gã khẳng định không biết, nếu không bọn quan văn này đã sớm ồn ào…

Nói đến đây, Lỗ Túc đột nhiên nhớ ra huynh trưởng của Gia Cát Lượng là Gia Cát Cẩn, trên mặt không khỏi lộ vẻ ngượng ngùng

– Hiện nay nội dung bức thư chỉ riêng ta biết được, trưa nay Ngô Hầu tìm ta, chính là để bàn về chuyện này.

– Vậy thái độ của Ngô Hầu ra sao?

– Ngô Hầu còn đang do dự, ta có thể thấy được, Ngô Hầu đang có chút dao động.

Trong mắt Lỗ Túc lộ vẻ sầu lo, nay Ngô hầu có chút lung lay dao động, nếu Trương Chiêu soái lĩnh tập thể quan văn phản đối, việc liên minh phản Tào mười phần hết chín phần là thất bại, chỉ với sức lực của riêng Giang Hạ, sao có thể chống lại ba trăm ngàn đại quân của Tào Tháo?

Điều khiến Lỗ Túc lo lắng nữa là, một khi quân Tào thâu tóm Kinh Châu, thực lực thủy quân hiển nhiên tăng vọt, lúc đó quân Tào từ hai phía Đông và Bắc kéo đến tấn công Giang Đông, Giang Đông tất vong.

Nghĩ đến đây Lỗ Túc vừa nóng vừa giận nói:

– Làm sao Ngô hầu có thể thiển cận như vậy được? Tào Tháo đồng ý hoãn binh ba năm, rõ ràng lão muốn lợi dụng thời gian ba năm này để bình định Trương Lỗ, Mã Đằng và Lưu Chương, không có đồng minh, lão sẽ quay đầu đại tấn công Giang đông.

– Lời này Tử Kính đã thưa với Ngô hầu chưa?

– Đã thưa rồi, nhưng y không có phản ứng gì cả.

Lỗ Túc thở dài một hơi.

Lúc này Gia Cát Lượng lạnh lùng cười rộ lên:

– E rằng Ngô hầu đang nghĩ, nhân lúc Tào Tháo công đánh Mã Đằng hoặc Trương Lỗ, trái lại nuốt trọn Kinh Châu, tâm nguyện y chưa hoàn thành được trên người Lưu Cảnh, đổi lại sẽ hoàn thành trên người Tào Tháo.

Lỗ Túc đại biến sắc, Ngô hầu đúng là có ý này, chỉ có điều y chưa nói với Gia Cát Lượng, vậy mà đã bị nói trúng ngay đích.

Gia Cát Lượng tùy mặt gửi lời, y thấy Lỗ Túc sắc mặt biến đổi, liền biết được bản thân đã đoán được chân tướng, Tôn Quyền quả nhiên có ý nghĩ này.

Gia Cát Lượng lại lạnh lùng cười nói:

– Nếu Ngô hầu thật sự nghĩ như vậy, chỉ e y quá xem thường Lưu Cảnh rồi!

– – – – – – – – – – oOo- – – – – – – – – –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN