Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 342: Sứ giả Giang Đông đến bất ngờ
Thấy quân Giang Hạ chặn lại, quân Tào tiên phong đã buộc phải lui về sau mấy dặm, quân Giang Hạ cũng nhanh chóng rút khỏi. Lúc này, Tào Tháo được đại quân bao vây đi tới, một gã Nha tướng đi lên bẩm báo:
– Khởi bẩm Thừa tướng, phía trước bị quân Giang Hạ phục kích, không biết có bao nhiêu quân lính? Lưu Bị và Triệu Vân đều được quân Giang Hạ cứu đi rồi.
Tào Tháo kinh ngạc, không ngờ là lại xuất hiện quân Giang Hạ. Lão nghĩ một chút rồi hiều ngay, đây nhất định là quân đội của huyện Cánh Lăng rồi.
Lúc này Từ Hoảng vội cưỡi ngựa chạy tới, lớn tiếng bẩm báo:
– Thừa tướng, là Lưu Cảnh đích thân dẫn đại quân ngăn cản. Có khoảng vạn người hiện tại đang lui về hướng đông. Xin hỏi Thừa tướng, chúng ta có đuổi theo không ạ?
Tào Tháo quay đầu lại nhìn Trình Dục:
– Ý của Trọng Đức thế nào?
Trình Dục trầm ngâm một chút rồi nói:
– Huyện Cánh Lang dựa vào Hán Thủy. Chắc chắn là Lưu Bị đã được đưa lên thuyền lớn, chúng ta không thông thuộc địa hình vùng này, nếu cứ đuổi theo, một khi lâm vào mai phục thì cái được sẽ không bù đắp nổi cái mất.
Tào Tháo có phần nể sợ Lưu Cảnh, lão cũng không dám liều mà đuổi theo liền gật gật đầu nói:
– Trọng Đức nói không sai, lấy Giang Lăng mới là chiến lược quan trọng.
Lão lập tức ra lệnh cho Từ Hoảng nói:
– Nếu quân Giang Hạ đã rút lui thì thôi, truyền lệnh điều đội tiên phong quay đầu xuôi nam, chiếm lĩnh Giang Lăng.
Gần một khắc đồng hồ sau, mười vạn quân Tào trùng trùng điệp điệp đánh về phía thành Giang Lăng.
………
Quân doanh huyện Cánh Lăng, quân đội Giang Hạ đã rút về, Lưu Cảnh chắp tay sau lưng, bất an đi đi đi lại trong đại trướng. Vết thương của Triệu Vân chảy quá nhiều máu. Lưu Cảnh cũng biết Triệu Vân cường tráng, lại không bị tổn hại đến đến chỗ yếu hại, chắc sẽ không thể dễ dàng mà chết như vậy được.
Nhưng quan tâm sẽ hoảng loạn, không có thông tin chính xác Lưu Cảnh vẫn rất lo lắng.
Lúc này quân y đi ra cười nói với Lưu Cảnh:
– Tính mạng của Trương thái thú đã được bảo toàn. Triệu tướng quân đã ngủ say, khí sắc bắt đầu được phục hồi, thở cũng dễ hơn rồi, chắc là không sao.
Lưu Cảnh thở phào nhẹ nhõm rồi lại hỏi:
– Vậy thương thế của y có ảnh hưởng gì không?
Triệu Vân trúng hai nhát đao, một nhát thương. Đao chém ở trên lưng, một thương thì đâm trên đùi. Lưu Cảnh đang lo vết thương như vậy có ảnh hưởng đến võ công của y không, quân y lắc đầu nói:
– Đều là vết thương nhẹ, không tổn hại đến gân cốt, nhiều nhất là hai tháng có thể khỏi hẳn, xin Châu Mục yên tâm.
Lưu Cảnh vén rèm trướng lên nhìn, chỉ thấy Triệu Vân đang chìm say vào giấc ngủ, dường như còn nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của y. Lưu Cảnh cuồi cũng cũng yên tâm nói với quân y:
– Lúc nào cũng phải theo dõi vết thương của y, có thay đổi gì phải lập tức bẩm báo với ta.
– Châu Mục yên tâm, ty chức sẽ hết sức lưu ý.
Lưu Cảnh đi ra khỏi trướng ngủ của Triệu Vân quay về đại trướng của mình, lúc này, có một tên lính đến bẩm báo:
– Khởi bẩm Châu Mục, Tôn Quyền phái một sứ giả đến đang ở ngoài trướng xin cầu kiến.
Lưu Cảnh ngẩn người ra, không ngờ là Tôn Quyền lại phái sứ giả đến đây. Hắn mang theo mấy thân binh đi ra ngoài doanh trại, chỉ thấy một gã văn sĩ đứng ở bên ngoài, chính là Lục Tích đã gặp năm nào, phía sau y còn có mười mấy tên lính Giang Đông.
Lưu Cảnh cười to:
– Hóa ra là Công Kỷ huynh, chúng ta đã nhiều năm không gặp.
Năm đó Lục Tích bị Thái Mạo bắt phải chịu tra tấn. Tuy là sau đó được thả về Giang Đông nhưng để lại một cái chân tàn tật đi cà nhắc, điều đó đã trở thành mối hận suốt đời của y.
Lục Tích vội vàng tiến lên khom người thi lễ nói:
– Tại hạ phụng lệnh Ngô hầu đến gặp Châu Mục.
– Công Kỷ huynh mời vào doanh trại nói chuyện.
Lưu Cảnh mời Lục Tích vào doanh trại của mình, lệnh cho lính dâng trà, hai người phân làm chủ, khách ngồi xuống. Lúc này Lưu Cảnh mới nói:
– Không biết hiện tại Ngô hầu đang ở đâu?
– Lúc tôi xuống thuyền, thuyền lớn của Ngô hầu đã đến Sài Tang, có lẽ đã đến huyện Kỳ Xuân rồi.
Nói đến đây, Lục Tích lại hạ giọng:
– Nghe đồn Chu đô đốc và Trình Phổ tướng quân bất hòa. Ngô hầu lo lắng sẽ xảy ra mâu thuẫn, ảnh hưởng đến đại kế chống Tào, cho nên đã đến huyện Kỳ Xuân để xử lý việc này.
Lưu Cảnh cũng biết Chu Du và Trình Phổ bất hòa. Nhưng chuyện này chỉ cần một tờ điều lệnh là giải quyết xong, có hà tất phải đi một chuyến không? Có lẽ Tôn Quyền nhân tiện đi ủng hộ sĩ khí, cũng rất có thể.
– Ngô hầu có thư cho ta sao?
Lục Tích cười nói:
– Ngô hầu chỉ bảo tôi truyền lời của ông ấy, mời Châu Mục đến huyện Kỳ Xuân cùng bàn đại kế chống Tào.
Lưu Cảnh cười gật đầu:
– Nếu Ngô hầu đã có lòng mời, đương nhiên là ta sẽ đi.
Lúc này Lục Tích lại cẩn thận nói:
– Trên đường tôi có nghe nói, quân Tào chủ lực đã đánh tới Giang Lăng, không biết hiện tại tình hình của Lưu Hoàng thúc thế nào rồi?
Lúc này Lưu Cảnh bỗng kịp phản ứng. Sở dĩ Lục Tích xuất hiện ở huyện Cánh Lăng không phải là đến tìm mình, thật ra là y đi Giang Lăng nhưng đúng lúc gặp mình ở huyện Cánh Lăng, chẳng trách Tôn Quyền lại không có thư cho mình.
Đây cũng không phải là Tôn Quyền coi thường mình mà là nhiệm vụ của Lục Tích là đi Giang Lăng. Chắc là có người khác đi Vũ Xương đưa thư cho mình.
Lưu Cảnh cười thản nhiên:
– Lưu Hoàng thúc đang ở chỗ ta, nếu Công Kỷ huynh muốn gặp ta có thể đi mời ông ta đến.
Hắn lập tức dặn dò thân binh đứng cửa nói:
– Mời Lưu Hoàng thúc đến đây.
Lục Tích giật mình, hóa ra Lưu Bị đang ở đây. Trong lòng y thầm hối hận, trên người y có thư của Tôn Quyền viết cho Lưu Bị. Sao mà đưa cho Lưu Bị được đây? Lực Tích nhất thời không nghĩ ra kế nào khả thi.Một lát sau Lưu Bị được mời vào đại trướng. Cảm xúc của ông ta vô cùng sa sút. Ông ta vừa nhận được tin do binh lính chạy thoát mang tới mới biết được Bàng Qúy và Vương Kiệt đã đầu hàng quân Tào, vợ con ông ta đều đã rơi vào tay quân Tào.
Điều khiến Lưu Bị bị đả kích nặng nề nhất là hơn 50 tuổi ông ta mới có được một đứa con trai thì hiện giờ lại rơi vào tay giặc.
Lưu Bị vào trướng, Lục Tích vội vàng đứng dậy, Lưu Cảnh giới thiệu với ông ta:
– Vị này chính là sứ giả mà Ngô hầu phái từ Sài Tang đến đây, chuẩn bị đi Giang Lăng thăm Hoàng thúc, không ngờ lại xảy ra biến cố cho nên tạm dừng ở huyện Cánh Lăng.
Lưu Cảnh cũng không làm khó Lục Tích mà nói thẳng với Lưu Bị là Tôn Quyền phái sứ giả đến tìm ông ta chứ không phải là tìm mình.
Lục Tích liền thở phào nhẹ nhõm, không khỏi thầm cảm kích Lưu Cảnh, mặt cũng đỏ lên. Hóa ra Lưu Cảnh đã nhìn thấu, y đành phải giả ngu liền vội vàng đi lên thi lễ:
– Tại hạ Ngô Quận Lục Công Kỷ tham kiến Hoàng thúc.
Lưu Bị cố gắng giữ vững tinh thần cười nói:
– Ta từng gặp lệnh tôn, nhân phẩm và tài văn chương của lệnh tôn đều được người đời kính trọng. Hiền chất tuấn tú, nho nhã, rất có thần thái của lệnh tôn.
Cha của Lục Tích là Lục Khang, vốn là Thái thú Lư Giang, có mối quan hệ rất rộng rãi, từng kết giao với Lưu Bị. Lục Tích khiêm tốn nói:
– Hoàng thúc quá khen, tiểu chất tự thấy mình còn kém xa phụ thân.
Hai người hàn huyên mấy câu rồi ngồi xuống. Lưu Bị hỏi Lưu Cảnh trước:
– Không biết Châu Mục có tin gì của Vân Trường chưa?
Lưu Cảnh lắc đầu:
– Tạm thời chưa có, tôi đã phái thám báo đi dò la, nếu có tin sẽ lập tức nói cho Hoàng thúc.
– Đa tạ hiền chất.
Lưu Bị nghĩ vì mình nhất thời hồ đồ dễ dàng tin Bàng Qúy và Vương Kiệt.Trong lòng ông ta vô cùng ảo não. Bàng Qúy và Vương Kiệt ủng hộ Lưu Kỳ chứ không phải là Lưu Bị mình, mình lại coi họ như tâm phúc, thật đúng là không khôn ngoan chút nào.
Lưu Bị thầm thở dài, lại hỏi Lục Tích:
– Hiền chất từ phía đông đến có gặp quân sư của ta không?
Lục Tích nhìn trộm Lưu Cảnh, chỉ thấy hắn ở bên uống trà, thần sắc rất thản nhiên,dường như chuyện chẳng có liên quan gì dến hắn. Tuy rất khó mở miệng nhưng có mấy câu y không thể không nói.
Y lấy thư của Tôn Quyền ra đưa cho Lưu Bị, lại nói:
– Bây giờ Gia Cát tiên sinh đang ở trên thuyền của Ngô hầu. Ngô hầu lệnh cho tôi đến gặp Hoàng thúc, hy vọng Hoàng thúc có thể đến huyện Kỳ Xuân để bàn về đại kế chống Tào.
Lưu Bị đọc thư một lần, đã hiểu ý của Tôn Quyền. Tôn Quyền y muốn trở thành thủ lĩnh liên minh Tam gia chống Tào, cho nên mới mời Lưu Bị đến huyện Kỳ Xuân.
Lưu Bị am hiểu sâu sắc về đối nhân xử thế làm sao lại không hiểu ý của Tôn Quyền? Đương nhiên là ông ta ủng hộ Tôn Quyền làm thủ lĩnh, chỉ có điều bây giờ ông ta đang ở trong địa bàn của Lưu Cảnh thì phải nể mặt hắn chứ.
Lưu Bị thở dài:
– Cảm tạ mời mời của Ngô Hầu, chỉ có điều Giang Lăng đại biến, thuộc hạ của Bị đang chia năm xẻ bảy. Việc cấp bách lúc này là ta muốn chỉnh đốn lại đội ngũ, chuyện bên Kỳ Xuân tạm thời để Khổng Minh tiên sinh toàn quyền quyết định.
Lưu Bị nói thật lòng. Quan Vũ hiện không rõ tung tích, một vạn năm ngàn quân đội Giang Lăng đã qua sông do Tôn Càn và Mi Phương dẫn đầu. Ông ta rất lo lắng hai người này không thể khống chế nổi quân đội. Cho nên hiện tại ông ta cũng đang nóng lòng sang sông, đó là khoản vốn liếng cuối cùng của ông ta.
Lục Tích hiểu Lưu Bị khó xử. Giang Lăng địa biến, y cũng phải gấp trở về bẩm báo với chủ công, nói thêm mây câu nữa y liền cáo từ ra về.
Lưu Cảnh và Lưu Bị tiễn Lục Tích ra khỏi doanh trại. Lưu Cảnh lại sai người sắp xếp một con thuyền từ Hán Thủy đưa Lục Tích về thẳng huyện Kỳ Xuân.
Nhưng lúc Lục Tích vừa đi khỏi thì cũng có tin của Quan Vũ đến.
Quan Vũ cứu viện Giang Lăng bị thất bại, liền rút quân đến quận Nghi Đô hội hợp với Giản Ung. Tin này khiến Lưu Bị mừng rỡ, ông ta không chậm trễ liền mang theo Trương Phi và Quan Bình đi thâu đêm đến quận Nghi Đô hội hợp với Quan Vũ. Bọn họ có thể vượt sông từ Nghi Đô vòng đến quận Võ Lăng.
Trong màn đêm, Lưu Cảnh đến lều của Triệu Vân. Y đã tỉnh lại ngồi một mình trơ ra như đá trong lều, ngơ ngác nhìn lên không trung phương bắc.
Lưu Cảnh không dám quấy rầy y mà đứng ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn bóng lưng cô độc của Triệu Vân. Triệu Vân đã ba mươi tám tuổi, không vợ không con, lẻ loi một mình, ngẫm mà làm lòng người chua xót.
– Ông ta đi rồi sao?
Triệu Vân không quay đầu lại, thấp giọng hỏi han.
Lưu Cảnh lặng yên gật đàu:
– Bọn họ đi từ nửa canh giờ trước.
– Không để lại lời gì cho ta sao?
Triệu Vân lại hỏi.
Lưu Cảnh không đành lòng liền chậm rãi đi lên phía trước nói:
– Hoàng thúc bảo đệ chuyển lời đến huynh, huynh cứ yên tâm dưỡng thương, không cần lo lắng cho ông ấy.
– Vậy sao?
Triệu Vân lắc lắc đầu:
– Đệ không cần an ủi ta. Trong lòng ta hiểu, thậm chí là Dực Đức và Quan công tử cũng không hề liếc nhìn ta một cái thì sao ông ta lại bảo đệ chuyển lời cho ta được.
Lưu Cảnh lặng im không nói gì. Tuy Lưu Bị đồng ý thả Triệu Vân nhưng ít ra vẻ bề ngoài cũng phải tỏ ra cảm kích, để Trương Phi và Quan Bình vào đại lao cũng được, dù sao thì Triệu Vân cũng cứu ông ta ra từ trong thiên quân vạn mã.
Nhưng Lưu bị lại lờ đi, vì thế cũng có thể thấy được trong lòng Lưu Bị hận Triệu Vân. Đây không phải là lời giải thích biểu đạt thành ý hiệp nghị với mình.
Triệu Vân cười thảm nói:
– Ta không tiếc tính mạng để cứu ông ta, thập tử nhất sinh, nhưng ông ta lại lạnh lùng như thế khiến người ta thất vọng, đau khổ vô cùng, còn không bằng cả chết trên sa trường.
Lưu Cảnh vỗ nhẹ vào vai của Triệu Vân, ôn hòa nói:
– Đại trượng phu chỉ cần không thẹn với lương tâm, huynh đã hết lòng giúp đỡ ông ta thì không cần phải để ý đến những thứ khác nữa, cứ yên tâm mà dưỡng thương.
– Đệ nói đúng!
Triệu Vân gượng cười:
– Đại trướng phu không chỉ cần không thẹn với lương tâm. Ta đối với ông ta không thẹn với lương tâm thì hà tất phải để ý ông ta đối với ta thế nào chứ?
Tuy là nói như vậy nhưng trong mắt Triệu Vân lại đỏ lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!