Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 348: An Lục dạ chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 348: An Lục dạ chiến


Ở trong cánh đồng phía tây Vân Thủy, ba nghìn binh lính Quân Tào đẩy xe lộc đi về phía Vân Thủy, xe lộc chính là xe cút kít, dựa vào nhân lực thi hành, một chiếc xe lộc có thể vận chuyển nhiều nhất ba thạch lương thực.

Nhưng lúc này, trên xe lộc vận chuyển cũng không phải lương thực, mà là dầu hỏa, Quân Tào vận chuyển hơn vạn thùng dầu hỏa đến quận An Lục, là vì đối phó chiến thuyền quân Giang Hạ Bắc thượng.

– Tăng tốc độ!

Tang Bá ngồi trên lưng ngựa, không ngừng thúc giục binh lính chạy tới bờ sông Vân Thủy, trong lòng y cũng có một chút lo lắng, thật sự nếu không nắm vững thời gian, chỉ sợ không kịp đổ dầu hỏa vào sông trước khi quân Giang Hạ đến.

Như vậy năm nghìn thùng dầu hỏa trở thành chiến lợi phẩm của quân Giang Hạ, hiện tại y đang cùng chiến thuyền quân Giang Hạ tranh đoạt thời gian, xem ai chiếm thế trước, hiện tại bọn họ chỉ cách bờ sông hai dặm, nhiều nhất một khắc đồng hồ, bọn họ sẽ tới bờ sông.

Tang Bá yên lặng cầu nguyện trời xanh bảo hộ, nhưng rất nhiều chuyện không được trời xanh bảo hộ, đúng lúc này, một tên binh lính chỉ vào phía nam hô to:

– Tướng quân mau nhìn! Là hỏa tiễn.

Tang Bá nhìn chằm chằm phía nam, không chỉ có y, tất cả binh lính đều nhìn thấy, một mũi hỏa tiễn sáng ngời xẹt qua bầu trời đêm, chiếu sáng phía chân trời.

Việc này khiến trong lòng mỗi người thấy lạnh cả người, bọn lính đều dừng xe lộc lại, một loại bất an khiến cho bọn họ không biết làm sao.

Tang Bá cũng cảm thấy không biết làm sao, y biết mũi hỏa tiễn này dâng lên tất có thâm ý, như vậy nó rốt cuộc có ý gì?

Cánh đồng bát ngát hoàn toàn yên tĩnh, bóng đêm bốn phía mênh mông, nhiều nhất chỉ có thể nhìn đến ngoài mười bước, mỗi người đều lắng nghe động tĩnh phương xa.

Bỗng nhiên, rất nhiều người nghe được tiếng sấm vang, ngay sau đó bắt đầu chấn động, chấn động càng mãnh liệt, không ít thùng dầu hỏa từ trên xe lộc đổ xuống dưới.

– Là kỵ binh!

Hơn mười người gần như đồng thời quát to lên, trong thanh âm tràn đầy sợ hãi, rất nhiều người vẫn còn nhớ đội kỵ binh Giang Hạ hung ác tàn nhẫn.

– Không được hỗn loạn!

Tang Bá phát hiện có binh lính muốn chạy trốn, y gấp đến độ hét lớn một tiếng, vươn kiếm đâm về phía một tên lính lâm trận bỏ chạy, người bỏ chạy kêu thảm một tiếng, bị đâm qua thang, ngã xuống đất mà chết.

Tiếng kêu thảm thiết trấn trụ tất cả binh lính, Tang Bá vung kiếm hô:

– Đem xe lộc tụ họp lại!

Đây là một biện pháp tốt, hơn hai ngàn chiếc xe lộc tập kết, có thể ngăn cản kỵ binh tấn công, dù sao binh lính Quân Tào cũng được huấn luyện có tố chất, nhanh chóng đem xe lộc tụ họp lại, hình thành một hàng dài xe lộc.

Lúc này, hai ngàn kỵ binh Giang Hạ đã xông lên ngoài hai trăm bước, bụi đất che khuất bầu trời, thế như sấm đánh, năm đó Cao Thuận huấn luyện kỵ binh là dũng mãnh thiện chiến, nhưng ưu thế lớn nhất của bọn họ đó là “Dạ chiến” (đánh đêm), mới khiến ‘Hãm Trận Doanh’ danh trấn thiên hạ.

Kỵ binh Giang Hạ cũng đồng dạng dùng số năm thời gian khổ luyện đánh đêm, rốt cục có thành tựu, mặc dù là trong đêm tối không có ánh trăng, kỵ binh như trước tự động chạy, không có một tia hỗn loạn.

Liêu Hóa xông lên trước, y nhìn thấy xe lộc phía trước đến cản đường, lập tức giơ kèn ngửa mặt lên trời thổi mạnh, mười mấy tên kỵ binh đi theo y cùng nhau thổi kèn.

‘Ô —— ‘

Trong tiếng kèn trầm thấp, kỵ binh Giang Hạ chia làm hai đường, từ hai bên xông lên ngăn chặn xe lộc, hai bên tiến công, xông vào đám người Quân Tào.

Binh lính Quân Tào lập tức đại loạn, bọn họ chỉ có ba nghìn người, làm sao có thể cùng kỵ binh Giang Hạ chọi một trận tác chiến.

Chỉ trong chốc lát, Quân Tào liền bị kỵ binh Giang Hạ chia ra bao vây, đầu trận tuyến xông đến tán loạn, lộn xộn, vô số binh lính xoay người chạy trốn, rất nhanh, khí thế chống cự của Quân Tào liền tiêu vong hầu như không còn, hoàn toàn biến mất.

Quân Tào chạy trốn bốn phía cánh đồng rộng, người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ vô số kể, Tang Bá thấy tình thế không ổn, trong bóng đêm yểm hộ chạy trốn về phía đại doanh…

Kỳ thật cho dù không có kỵ binh bất ngờ đánh Quân Tào, Quân Tào cũng không có cơ hội ở giữa sông đảo dầu hỏa đốt thuyền, cùng lúc kỵ binh Giang Hạ đánh bất ngờ Quân Tào, đội tàu quân Giang Hạ đã đến bến tàu huyện An Lục.

Hơn mười chiếc thuyền lớn dẫn đầu cập bờ, nhiều đội quân Giang Hạ lên bờ, nhanh chóng tập kết ở bờ biển, không đến nửa canh giờ, một trăm ngàn đại quân cùng với các loại đồ quân nhu đều đã xuất hiện trên bờ tây Vân Thủy.

Quân Giang Hạ sớm bố trí chu đáo chặt chẽ, dựa theo kế hoạch của Giả Hủ, dùng kỵ binh đánh tan Quân Tào gần chỉ là bước đầu tiên, thậm chí chỉ là một lời dẫn, chỉ là dùng để ảnh hưởng đến quyết sách chủ soái quân địch.

Mục tiêu chân chính của Giả Hủ là cướp lấy huyện An Lục, đây mới là màn mở đầu chiến tranh đêm nay, Giả Hủ quay đầu lại thấp giọng nói với Lưu Cảnh vài câu, Lưu Cảnh gật gật đầu, ánh mắt nhìn huyện An Lục.

Mặc dù bóng đêm đen kịt, nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ thấy hình dáng huyện An Lục, đến hiện tại, không có tin tức gì của Lưu Chính truyền đến, vậy chứng tỏ bọn họ đã thành công lẻn vào huyện An Lục, đang chờ đợi mũi hỏa tiễn thứ hai bay lên không.

– Ngụy Diên tướng quân ở đâu?

Thanh âm Lưu Cảnh lạnh lùng nghiêm nghị quát.

Ngụy Diên một bước tiến lên, ôm quyền thi lễ,

– Có mạt tướng!

– Lưu Chính đã vào thành, ta cho ngươi mười ngàn quân đội, trong vòng nửa canh giờ giành lấy huyện An Lục, ta nhớ công lớn của ngươi, nếu không xách đầu tới gặp!

Trong lòng Ngụy Diên rùng mình, chỉ cho mình nửa canh giờ, trong lòng của y bắt đầu khẩn trương lên, vội vàng đáp:

– Ty chức tuân mệnh!

Y xoay người đi triệu tập quân đội, không bao lâu, Ngụy Diên suất lĩnh mười ngàn quân đội cấp tốc chạy về phía huyện thành.

Lưu Cảnh nhìn y đi xa, lập tức phân phó,

– Mệnh lệnh bắn mũi hỏa tiễn thứ hai!

Một gã thân binh chạy như bay, chốc lát, ở ngoài thị trấn một mũi hỏa tiễn bay lên trời, càng thêm sáng, ngoài mười dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tới gần một tòa nhà dân ở cửa nam trong thị trấn, Lưu Chính đứng trong sân ngưng mắt nhìn mũi hỏa tiễn, quả đấm của y chậm rãi xiết chặt, đây là tín hiệu hành động của y.

– Mọi người chuẩn bị xuất kích!

Lưu Chính quay đầu lại lệnh nói.

Ở phía sau y, một trăm binh lính đã chuẩn bị sắp xếp, mỗi người đều khoác áo giáp đặc biệt, dùng sắt thượng đẳng tạo thành vảy, mặc bám vào trên bì giáp, ngoài ba mươi bước, cung nỏ không bắn được loại vảy giáp này.

Mỗi người tay cầm trường mâu bằng thép, cung tiễn phía sau lưng, thắt lưng khoá lưỡi dao sắc bén, bất kể phòng hộ hay là trang bị binh khí, đều là binh lính bình thường kém xa.

Hơn nữa mỗi người võ nghệ cao cường, thân cao lực lớn, lấy một chọi mười, bởi vậy mặc dù đội binh này chỉ có một trăm người, lại đủ để chiến thắng ngàn người quân địch tinh nhuệ.

Trong bóng đêm, trăm tên lính xếp thành hàng đi ra sân, một đường chạy về phía nam thành, giống như một đội tuần tra Quân Tào, lúc này, chiến đấu ngoài thành và mũi hỏa tiễn bay lên không trung đã kinh động đến quân đội thủ thành, nhiều đội binh lính Quân Tào chạy đến các nơi cửa thành.

Chốc lát, quân Giang Hạ quân xuất hiện ở cửa nam, bóng đêm đen kịt, che khôi giáp dị thường của bọn họ, chỗ cửa thành đã tụ tập mấy trăm Quân Tào, bọn họ như lâm đại địch, ở trên đầu thành giương cung lắp tên, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào ngoài thành, nhưng không ai chú ý binh lính tập kích Giang Hạ phía sau.

Quân Giang Hạ thành cửa nam, lập tức một phân thành hai, một bộ phận dọc từ hành lang thành, cướp đoạt cơ quan cầu treo, một bộ phận khác thì phóng đến cửa thành.

– Các ngươi là ai?

Rốt cục có quan quân phát hiện sự dị thường của bọn họ, lớn tiếng hỏi.

– Động thủ!

Lưu Chính hét lớn một tiếng, trăm tên binh lính Giang Hạ ở chỗ cửa thành cùng nhau động thủ, bọn họ hung hãn như báo săn, múa may trường mâu thép xông vào bên trong Quân Tào, chỉ nháy mắt, mười mấy tên Quân Tào bị giết chết ở cửa thành, bên trong cánh cửa nam thành vang lên một mảnh tiếng kêu thảm thiết.

….

Trong một rừng cây cách nam thành mấy trăm bước, Ngụy Diên đang suất lĩnh mười ngàn binh lính lo lắng chờ đợi động tĩnh cửa thành, lúc này khoảng cách kỳ hạn Lưu Cảnh cho y đã không đến một khắc đồng hồ, nhưng cửa thành nội còn không có bất cứ động tĩnh gì, khiến Ngụy Diên lòng nóng như lửa đốt.

Bỗng nhiên, có binh lính thấp giọng nói:

– Tướng quân có nghe thấy không, có tiếng kêu!

Kỳ thật Ngụy Diên đã nghe thấy được, tiếng kêu ở trong màn đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng, vẻ mặt y nghiêm túc, chăm chú nhìn cửa thành phía nam, mặc dù thời gian của y đã không còn nhiều lắm, nhưng y vẫn hết sức cẩn thận, e sợ bị trúng kế.

Lúc này, cầu treo bắt đầu chậm rãi buông, thành lâu cũng bắt lửa, thế lửa rất mạnh, ánh lửa cháy chiếu sáng bầu trời đêm, Ngụy Diên không tiếp tục hoài nghi, quay đầu lại hét lớn một tiếng:

– Theo ta xông lên!

Y xông lên trước, vung đao chạy nhanh về phía thị trấn, ở phía sau y binh lính đông nghìn nghịt từ trong rừng cây lao ra, đi sát theo.

– Giết!

Tiếng hò hét vang tận mây xanh, mười ngàn quân Giang Hạ che trời phủ đất, như dời non lấp biển hướng huyện An Lục xung phong liều chết xông đến.

….

Trong đại doanh Quân Tào, Triệu Nghiễm đang nghe Tang Bá tỉ mỉ kể lại quá trình binh bại, trong lòng của gã thầm giật mình, không ngờ kỵ binh đánh sâu vào đội ngũ vận chuyển dầu hỏa.

Đây chính là ban đêm, mấy ngàn kỵ binh có thể ở ban đêm lao nhanh đánh bất ngờ, đội ngũ không có hỗn loạn va chạm, cái này cũng phải huấn luyện trường kỳ nghiêm khắc, trước mắt chỉ có Hổ Báo kỵ và Tây Lương đột hãm kỵ bọn họ mới có thể làm được.

Không ngờ phía nam Giang Hạ cũng có kỵ binh mạnh mẽ như vậy, lúc này Triệu Nghiễm giỏi về luyện binh lại cảm thấy không thể tin nổi.

Đồng thời, Triệu Nghiễm cũng cảm thấy vô cùng uể oải, gã phái binh chậm một bước, khiến hỏa thiêu chiến thuyền kế hoạch không thể thành công, một khi quân chủ lực Giang Hạ lên bờ, khiến gã vô cùng bị động.

– Triệu hộ quân!

Tư Mã Ý lòng nóng như lửa đốt xông vào lều lớn, gấp giọng nói:

– Trong huyện thành có biến phát sinh, chỉ sợ là quân Giang Hạ muốn tấn công thị trấn, xin hộ quân lập tức phái binh trợ giúp thị trấn.

Triệu Nghiễm không có phản ứng, một lúc lâu gã mới lạnh lùng nói:

– Tư Mã chủ bộ, ngươi đề nghị ta dùng dầu hỏa đốt thuyền, ta dựa theo đề nghị của ngươi làm, kết quả bị kỵ binh Giang Hạ đánh bất ngờ, sáu ngàn thùng dầu hỏa mất đi, ba nghìn quân đội chỉ trốn về mấy trăm người, việc này tính như thế nào?

Tư Mã Ý cả kinh lùi lại sau một bước,

– Lời của Triệu hộ quân khiến người kinh ngạc, ta đề nghị ngươi xuất binh không sai, nhưng chính ngươi lại làm trễ nải nửa canh giờ, làm hỏng thời cơ chiến đấu, không ngờ hiện tại đem trách nhiệm đổ lên trên đầu ta, Triệu hộ quân, ta đã từng nhắc nhở ngươi.

– Hừ! Bị kỵ binh Giang Hạ phục kích và xuất binh sớm hay muộn thì không có vấn đề gì, bọn họ đã chuẩn bị tốt từ trước, căn bản cũng không nên đi đốt thuyền, hiện tại bại binh, Tư Mã chủ bộ lại bỏ ngay trách nhiệm, là mục đích gì?

Tư Mã Ý giận quá thành cười,

– Hay cho câu bỏ ngay trách nhiệm, có chủ soái như ngươi, ai có thể bỏ qua trách nhiệm trở nên rõ ràng? Triệu hộ quân, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, hiện tại quân Giang Hạ đang tấn công thị trấn, một khi thị trấn bị đánh hạ, ngươi hối hận thì đã muộn!

Nói xong, Tư Mã Ý phẩy tay áo bỏ đi, Triệu Nghiễm lạnh lùng nhìn chăm chú vào bóng dáng Tư Mã Ý, một chủ bộ nho nhỏ thôi, không ngờ lại tự coi mình là quân sư, không biết trời cao đất rộng.

Đúng lúc này, một tên binh lính chạy như bay đến,

– Khởi bẩm chủ soái, quân Giang Hạ đã xông vào huyện thành, huyện thành thất thủ rồi!

….

———-oOo———-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN