Làm Thằng Đàn Ông Tốt Không Phải Lúc Nào Cũng Hay
Làm Thằng Đàn Ông Tốt Không Phải Lúc Nào Cũng Hay - Chương 20
Hôm qua mới nghe thím nào trù ẻo mình gì đó mà hôm nay đã có hung tin thật rồi! Mình mà lội page kiếm được ra ai thì cho thím đó hết 1 chai dầu ăn luôn. Trước tiên, xin cảm ơn các thím đã động viên mình chóng khỏi, hôm nay thì ổn rồi, mình đã khỏe và lại có thể tiếp tục …nhậu, chỉ có cái vết cạo gió ở trán với lưng nó chẳng mờ đi tí nào cả, nhìn ghê quá các thím ợ. Không biết khi nào mới hết nữa.
Hung tin số 1:
Chiều qua đi làm về đã thấy các cụ bô lão nhà mình đang ngồi nói chuyện, chẳng biết ngày gì mà lại tụ tập thế không biết nữa, hỏi ra mới biết các cụ chuẩn bị đi đám cưới ông anh gì gì đó! Vớ ngay được mình về là gọi vào xả stress luôn, đủ thứ chuyện trên cuộc đời.
Mình vốn là đứa nghịch nhất nhà và cứng đầu nữa nên hay bị “nhắc nhở”. Còn bé thì là học hành, quậy phá, sinh viên thì là chơi bời nhậu nhẹt, đến giờ đi làm thì lại là nhậu nhẹt, tiêu pha hoang phí. Cái này thì đúng, mình làm lương chẳng cao, lại hay đi nhậu nên chẳng dư giả được đồng nào, chẳng phụ giúp gia đình được gì cả, nhiều lúc nghĩ cũng nản cho cái thằng mình lắm!
Trở lại bài lên lớp hôm qua, các cụ soi ngay vào cái vụ “trúng gió” của mình, nhắc nhở nhậu nhẹt ít thôi, rồi chơi bời nữa, cũng đủ bài cả. Rồi đột nhiên lại quay sang cái vụ vợ con, bồ bịch (mỗi lần nghe đến 2 từ lấy vợ là mình dựng hết cả tóc gáy, mình sợ quen gái bây giờ cũng vì thế, mình tính phải 30 mới lấy vợ mà giờ quen dc 1 thời gian gái đã hỏi chuyện tương lai, haizzz, điên đầu lắm). Đại loại là bắt mình kiếm người yêu đi, rồi còn tính tuổi khi nào lấy vợ được, phải lấy đứa như thế nào, sinh năm bao nhiêu, …. Đây là lần đầu tiên mình bị nhà đề cập cái vụ này, ngồi nghe mà tự nhiên lạnh hết cả xương sống, may mà được 1 lúc thì các cụ đi nên thoát. Haizzz, nói nửa đùa nửa thật nhưng mình có cảm giác là nghiêm túc lắm! Ối bố mẹ ơi, chẳng lẽ sắp tiêu đời trai?
Hung tin số 2:
Sáng nay lên văn phòng chẳng có gì làm, đang tính lang thang xuống dưới uống café cóc thì anh Sếp trực tiếp mình gọi ra 1 quán khác. Vào quán thì có mình ông đó đang ngồi, chẳng vòng vo gì, ông ấy vào đề luôn
– Tao xin không cho mày nghỉ rồi
– Ơ (đơ như cây cơ)
– Giờ nghỉ lại lông bông à? Tao nhận lời Bác mày cho mày vào đây làm giờ để mày nghỉ thế thì còn mặt mũi nào?
– Dạ. Mình chỉ biết im thôi chứ cãi éo sao được nữa
– Hôm qua họp, bộ phận mình tách ra, không dính dáng gì đến bên kia nữa, giờ đang không có người, mày ở lại từ từ đã, chờ tao kiếm được người rồi mày kiếm được việc gì khác hay hơn thì đi
Nói thật với mấy thím mình cũng là tay ngang, làm trái nghề nên chẳng phải là giỏi giang gì, được cái là anh em làm hợp với nhau, mình cũng là người tin tưởng được (vì dù gì cũng còn có các đại ca nhà mình bảo lãnh) nên anh ấy mới nhận về bộ phận anh ấy làm. Giờ có mình phụ công việc cho anh ấy, tiền nong chi tiêu cũng quản lí luôn, anh ấy tin mình nên chẳng cần check lại. Ý anh ấy là kiếm được 1 thằng làm việc tốt bằng 10 mình thì không khó, chẳng qua lại mất thời gian để tin mà giao tiền nong nữa thôi, lại không bật lại anh ấy nữa.
– Dạ vâng, lúc em chưa biết đi đâu về đâu (vì phòng cũ của mình bị dẹp) thì anh nhận em về, em về cũng chưa làm nên chuyện gì nghỉ cũng thấy ngại lắm. Có điều làm việc ngột ngạt, soi mói nhau thế này em ức lắm, có ngày rồi ảnh hưởng mọi người nữa
– Mày cứ kệ mẹ bọn nó, giờ cũng được tách riêng ra rồi, đỡ hơn. Giờ cho mày đi làm hiện trường luôn, đỡ phải giáp mặt tụi nó. Có quyết định rồi đấy, liệu mà làm cho xong mấy dự án này trước đã.
Mình miễn cưỡng răm rắp nghe lời, chẳng dám cãi. Haizzz, vậy là lại phải ở lại 1 thời gian nữa. Nghĩ kĩ thì cũng là tốt, không đến nỗi gọi là hung tin nhưng dù gì mình cũng không thích lắm! Thôi thì cố 1 – 2 tháng nữa vậy!
Hung tin số 3:
Cái này thì đúng là sao quả tạ nó chiếu vào đầu mình rồi các thím ợ! Những tháng ngày yên ổn sắp kết thúc, địa ngục trần gian lại chuẩn bị mở ra. Trời không chiều lòng người mà!
Mình đi uống café với anh Sếp lên thì người nhà mình gọi lên lấy xe (ô tô) đi đón ai đó ngoài sân bay. Lên lấy chìa khóa mới tá hỏa ra đó là bố vợ mình (cái này giải thích sau), lâu lắm rồi mới gặp lại ông ấy. Đón được ông ấy rồi địa ngục mới thực sự mở ra sau cuộc trò chuyện trên xe của 2 người đàn ông
– Dạo này con mập ra nhiều nhỉ? Đi làm rồi thoải mái hơn đi học hả?
– Dạ vâng, con mới lên mấy kg! Bác vẫn giữ được phong độ quá, mấy năm rồi chẳng thấy xuống tí nào!
– Xuống để cho cúng mày làm loạn à? Hở?
– Dạo này bọn con cũng lớn hết rồi mà! Ah` mà vợ con sao rồi ạ?
– Chiều mai nó về này, rồi cuối tuần nó cũng vào đây chơi, chẳng biết sang bên đấy học hành thế nào nữa, chỉ thấy gọi về xin tiền cũng đủ mệt
– Con gái rượu của Bố mà, cũng đáng để đầu tư chứ ạ?
– Hi vọng gì vào cái con đấy. Có thằng nào nó rước đi là may lắm rồi!
– Ấy, bác đừng nghĩ vậy rồi gả mất nha! Cứ để đấy mấy năm nữa con rước đi cho. Bác gả cho thằng khác là con bắt đền đấy!
– Các anh các chị dạo này đâu có thèm nghe ai mà muốn gả là gả được? CUối tuần nó vào bác lại phải nhờ mày đưa nó đi chơi rồi xem nó có phá phách lắm không hộ bác cái
– Tất nhiên là thế rồi ah! Bác cứ để đấy con dạy vợ con cho …..
Mình đưa Bố vợ về đến khách sạn, cười mà cái miệng méo xệch! Đúng là sao quả tạ chiếu lên đầu mình mà!
Ông này là bạn của Bác mình, ở ngoài HN làm cái gì gì đấy cũng có vẻ to. Ông ấy hay vào SG, lần nào vào cũng ghé qua nhà mình ăn cơm, mình cũng được tiếp rượu và lần, hình như 2 năm rồi giờ ông ấy mới vào! Mình gọi là bố vợ vì nhà ổng có đứa con gái kém mình 3 tuổi, cũng xinh lắm nhưng con đại gia đất Hà Lội mà, bố lại làm to nữa, điệu với kiêu thì cứ gọi là chỉ muốn cho ăn gạch. Hồi mình học năm 2 cũng khổ sở với nó mất mấy ngày, lần đó nó vào SG chơi, mình thấy xinh nên cứ đùa với ông kia là gả cho mình, gọi nó bằng vợ vậy đến giờ luôn.
Con vợ mình giờ hình như nó đang học bên Anh thì phải, mình chẳng để ý, lâu lâu ông bố vợ vào mới được nói chuyện điện thoại với nó vài câu gọi là xã giao thôi. CUối tuần này nó vào đây, vậy là mình lại phải đưa nó đi chơi rồi. Nghĩ lại cái cảnh 5 năm trước đi với nó mà giờ vẫn còn thấy sợ.
5 năm trước, hồi đó mình vẫn còn lóc cóc đi học bằng xe đạp, đường SG thì biết khá nhiều nhưng tuyệt nhiên chỉ biết đường và các quán lóc cóc leng keng thôi, vào những quán 10k / ly café đá là cũng thấy sang rồi! Hôm nào đi học trong túi có lấy 50k là cũng vênh váo với đời, giàu lắm rồi đấy!
Giờ mình đi làm đã, tối về review cái vụ đi chơi 5 năm trước cho các thím nghe!
Mình nhớ chiều tối hôm đó mình đi đá bóng vừa về đến nhà, đi ngang qua phòng bác gái thì bị gọi vào, xong rồi lại được thả cho lên …tắm cái đã vì bốc mùi quá! Thơm tho, sạch sẽ rồi mình chạy xuống gặp bác
– Mai hai bác đi với bác An (là bố vợ mình) có việc mấy ngày, mày ở nhà ….. đại loại là dặn dò trông nom nhà cửa, …
– Chiều mai có con bé con bác An nó vào đây, tao tính cho đi với mọi người luôn nhưng hình như nó không chịu, lát lên dọn phòng trên lầu đi (phòng trống), chắc nó ở nhà mình vài ngày. Chiều mai đi đón nó rồi có gì ở nhà đưa nó đi chơi với
– Dạ vâng! (lúc này tâm trạng rối bời, vừa vui vì được đi chơi với gái, vừa hồi hộp vì có biết SG nó như thế nào đâu mà đưa đi chơi)
– Kon bé đấy chắc cũng chẳng vừa đâu, tiểu thư nhà mặt phố bố làm to mà! Nghe bác An nói nó cũng ăn chơi zữ lắm, đi với nó để ý 1 tí kẻo mất mặt, nó thích đi đâu cứ đưa nó đi, ….
Bác mình dặn nhiều thứ lắm, tại bác cũng biết mình mới vào, gặp phải con nhỏ đại gia đấy nữa thì mình chiều không nổi, dặn dò cũng là để giữ thể diện gia đình nữa! Sau đấy bác đưa “đồ nghề” chiến đấu cho mình bao gồm: 1 chìa khóa xe Dylan (xe của bác), 1 cái P1i (điện thoại của bác trai sau vụ này cho mình xài luôn), 1 cái thẻ ACB trong đó có gần 30M, 1 mớ name card nhà hàng với quán café ở SG.
Mình bước lên phòng mà cảm tưởng thấy áp lực to lớn lắm. Tuy mình mới vào SG chưa lâu và còn nhỏ nhưng cũng được đi với Bác nhiều nơi, khách khứa đủ kiểu, chưa lần nào thấy dặn dò kĩ như thế này, lại trang bị cho mình thế nữa chứ! Con bé đấy là nhân vật ghê gớm vậy sao? Xe của bác thì mình cũng được đi rồi, điện thoại của bác thì vẫn được nghịch (hồi đó mình chưa xài điện thoại), tiền thì cũng không phải là lần đầu cầm nhiều đến thế, nhưng sao lần đó thấy hồi hộp khó tả lắm! cả đêm cứ trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau bác An (hồi đó chưa làm bố vợ) có gọi cho con gái để thông báo về việc mình đón rồi …. Ổng cũng cho mình số của nó, mình vẫn nhớ đuôi là 3890 (ngày sinh), quên mẹ mất không hỏi tên nó là gì! Đến chiều mình ngủ hơi quá giấc, vội vội vàng vàng khoác cái áo đi ra sân bay đón nó, vẫn mặc nguyên cái quần jean cắt đi làm quần ngố, rách tả tơi!
Mẹ, đến giờ nó xuống rồi mà sao gọi cứ ò í e? Kiểm tra chuyến bay thì hạ cánh cả 15’ rồi! hay mình lưu sai số nhỉ? Hỏi ông An thì ổng gọi cho nó cũng không được. Mình ngồi ở bãi xe chơi điện tử một hồi nữa thì thấy nó gọi rồi chỉ mình chỗ nó đang đứng. Mình nghe theo nó chỉ thì nhìn thấy 1 đứa con gái trắng ơi là trắng, tóc dài, mặc cái quần sọc ngắn màu trắng, cái áo (mà như váy) rộng thùng thình, khá cao, thân hình hơi gầy và hình như chưa phát triển hết. Nó nhìn thấy mình rồi đi lại
– Làm gì mà lâu thế? Mình bụp ngay sau mấy câu chào hỏi, mẹ bắt cậu chờ điên hết cả ruột
– Em bị lạc hành lý! Nó trả lời cụt lủn
Mẹ lạc hành lí chứ có phải là lạc điện thoại đâu mà không mở máy lên! Nghĩ thế thôi chứ không dám nói. Mình xách đồ cho nó ra xe mà thấy cũng khá nhiều ánh mắt nhìn theo, đúng là nó sành điệu thật các thím ợ, nó đi sau mình cứ dí mắt vào cái điện thoại nhắn tin, bước thì chậm báo hại cậu xách đồ mà cứ phải đứng chờ!
– Em tên gì? Mình hỏi khi nó bò lên xe
– Phương Anh ạ! Nó trả lời thế rồi lại nhắn tin, chả thèm hỏi mình tên gì
– Giờ anh đưa em về nhà nghỉ ngơi lúc rồi tối muốn đi chơi đâu thì đi. Chắc bác cũng dặn em rồi?
– Dạ vâng! Nó lại dí mặt vào cái điện thoại
Cũng một phần vì hồi đó mình nhát gái lắm chứ không như bây giờ nên đi đường chẳng nói gì cả, chạy 1 lèo về đến nhà! Một phần vì mình thấy nó xinh với thơm thật đấy nhưng cái ấn tượng ban đầu không có, mình chẳng thấy lễ phép gì cả! Đưa nó về đến nhà, chào hỏi mấy người nhà rồi mình chỉ phòng, chỉ công tắc, … đầy đủ cho nó rồi chạy lên phòng mình! Đến giờ Tống Kim (hồi đó đang chơi võ lâm chung acc với thằng em, mình khoái nghịch chứ không khoái cày nên chỉ vào chạy lòng vòng chút rồi trả acc nó)
– Anh gì ơi!
Nó đập vai làm mình hết cả hồn, tại mình đang đeo tai nghe, nhạc rock nữa, mắt thì đí vào game nên không thấy nó lên. Mình ngước lên thấy nó đang cười, tháo tai nghe ra
– Anh mở nhạc to thế? Em gọi mãi không trả lời
– Thói quen mà, gì không?
– Anh tên gì?
– D em! Mẹ giờ mới hỏi cậu tên gì
– Anh D cho em đi chơi nhá!
– Sắp giờ cơm rồi, ăn cơm xong rồi đi! (mẹ, chưa gì đã đòi đi chơi rồi, không phải là cậu bị bắt buộc thì đá cho mày 1 cái nãy giờ rồi)
– Thôi đi luôn đi, ăn cơm toàn người lạ em … ngại lắm
– Giờ đường vẫn còn đông, chờ lát nữa anh chở đi
– Vậy em xuống thay đồ trước nhá!
Nó nói rồi chạy xuống phòng, mình lại trở lại làm ít nhiệm vụ, lại rock
– Đi thôi anh! Nó quay trở lại, lần này là nó tự tháo tai nghe của mình ra rồi nói vào tai mình
Mình quay lại mà xém té thật, nhìn nó xinh lắm, xinh cái kiểu gì ấy (chắc là sang trọng kiểu Hồ Ngọc Hà), vẫn mặc cái quần sọc ngắn cũn nhưng đã thay bằng cái áo thun, chẳng biết nó xài cái gì mà thơm nữa chứ! Nhưng như thế vẫn không đủ hớp hồn mình vì vẫn còn đang cay cái game mà phải bỏ dở.
– mang áo khoác đi, tí về lạnh! Mình dặn
– Mùa hè mà cũng phải áo khoác á? Nó ngạc nhiên
– SG nó vậy, ban ngày thì nắng, tối thì mát, có thể hơi lạnh, cứ mang đi cho chắc ăn, gặp mưa nữa là lạnh đấy!
– Nhưng mà … em không mang … Nó phụng phịu nhõng nhẽo thấy mà sợ
– Có cái áo dài nào cũng được
– ….. Nó lắc đầu….
Thế là mình đành phải mở tủ! Hứa danh dự với các thím, mình phải đưa cho nó cái áo khoác của mình mua ở Blue Exchange – 680k. Đấy là quà của anh mình tặng mình (không nhớ ông ấy trúng quả gì đó) – cái áo đắt giá nhất mà mình từng có (có lẽ tính đến thời điểm này luôn). Quan trọng hơn cả là mới mua được khoảng hơn tuần, mình giặt sạch sẽ, xả comfort thơm phức, CHƯA DÁM MẶC mà vẫn đeo trong tủ. Đưa cho nó cái áo mà đứt hết cả ruột, nước mắt đầm đìa
Mình xuống cầu thang sau nó, xuống đến đất mới để ý thấy nó khá cao, chắc phải 1m6 các thím ợ, mình cao có 1m72 nên chẳng hơn nó được mấy. Nó mang theo cái đôi giầy chẳng phải giầy, dép chẳng phải dép, nhìn thì là giày nhưng nó lại là 1 mớ dây rợ lằng nhằng cao lên tới bắp chân. Mình thấy chả giống con gì!
Nó đòi đi ăn hải sản! Đệt, sang vl, cậu chỉ toàn đi ăn ốc bằng móng tay thôi mà mày đòi đi ăn hải sản thì chết cậu à? Mà cũng làm gì biết ăn ở đâu? Lại lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bác hỏi, có tin trả lời liền! Chở nó đến quán mà chẳng biết gọi cái gì, nhìn số đã hoa cả mắt, với lại mình không biết ăn hải sản, không thích cái kiểu ăn uống nhà hàng nữa
– Em thích ăn gì cứ gọi đi, hôm nay em là khách mà!
Mình cố gắng mới nghĩ ra được câu đó khi đã xem qua menu mà chẳng biết gọi gì ngoài sò huyết nướng. Thế là em nó cũng nhiệt tình luôn, cái gì cũng kêu 2 phần, mình từ chối thì sợ nó nghĩ mình tiếc tiền, nhưng kêu ra mình cũng có ăn đâu. Vậy nên cứ phần của mình thì mình lại share cho em nó 1 nửa. Nhìn em nó ăn cũng thấy lộ ra cái vẻ nhà giàu nhỏ nhẹ, chứ không như quê mình đánh nhanh rút gọn!
Ăn xong mình cho em nó ra gần nhà thờ Đức Bà uống café ngắm cảnh, để xe ở đó đi dạo vòng vòng, mẹ vác theo cái máy ảnh đi tác nghiệp cho em nó mà muốn bở hơi tai. Chụp hình chán chê rồi lại đi lòng vòng dạo phố. Đi quan MTV em nó lại đòi vào! Sax, mình chưa vào bao giờ nhưng cũng nghe nói chỗ đó ăn chơi, con bé này ghê gớm vậy? Nhưng được lệnh rồi biết thế nào nữa, đành vòng lại vào.
Mình vào đấy mà đúng là bò lạc giữa phố, chẳng hiểu gì cả, phim thì cũng xem nhiều mà vẫn thấy tự ti quá! Chẳng biết gọi gì đành để cho em nó gọi, nó cũng gọi ra cái mà mình chẳng biết nó là cái gì luôn, mình cứ ngồi cầm cái ly rồi nhìn 1 hướng (cũng biết giữ ý, nhìn linh tinh nó bảo mình ngơ thì sao), chẳng thèm nói chuyện với nó. Mình thấy cái bọn con trai ở trong đó nhìn mình với em nó dữ lắm, ai cũng bảnh bao chải chuốt, có mình là xe ôm nên hơi lếch thếch so với tụi nó. Hình như P.Anh cũng lọt vào được mắt tụi nó hay sao ấy, thấy nhiều hành động khó hiểu, mình kệ!
Mình bật điện thoại chỉ chỉ, ý là 11h rồi, bảo em nó về! Em nó cũng cuống lên
– Chết đi chơi quên thời gian anh ạ! Em nó ngồi sau xe nói
– Thì mới vào đi chơi cho đã cũng có sao! (Khách sáo thế chứ chẳng lẽ chửi vào mặt nó)
– Nhưng về trễ rồi bố em biết có mà la chết! (cái giọng “Hà Lội” nhỏ nhẹ thấy sợ)
– Có gì cứ bảo là anh đưa đi chơi
– Vâng, à nhưng mà anh không được nói là đi mấy chỗ vừa rồi nhé! Mà biết nói đi đâu được?
– Thì đi lòng vòng, đi chợ đêm, đi ăn đêm, …. Mình kể cho em nó những chỗ mình hay lang thang
– Hình như đi với em anh ngại ngại kiểu gì ấy. Anh không hay đi mấy chỗ như hôm nay à?
– Quê anh không có mấy chỗ đó! (Nó nói đúng tim đen của mình, lộ tẩy rồi, chơi bài ngửa chứ sao giờ)
– Anh hiền thế? Em mà được lớn với tự do như anh thì tốt biết mấy
– Mấy năm nữa rồi cũng tự do chứ có gì đâu!
Mình với em nó cứ nói lung tung vậy, em nó hỏi mình mới nói. Giờ ngồi review lại thây đúng là ngày đó mình ngốc thật. Nhưng ngốc thế cũng tốt, không bị sa vào cái cuộc sống xa hoa thành thị này, rồi về quê nhìn kệch cỡm như biết bao đứa sinh viên lên thành phố học rồi “lột xác” nửa mùa, toàn đồ chợ đêm cũng bày đặt sành điệu!
Về đến nhà, mình lên phòng thì em nó nhắn tin cảm ơn với lại chúc ngủ ngon. Mình chẳng nhắn lại, đi xuống gõ cửa phòng em nó
– Ngủ đi, không phải cảm ơn, em là khách anh là chủ nhà tất nhiên là phải đưa đi rồi. Ngủ đi mai có sức đi tiếp.
Mình nói xong lên thẳng phòng, lại game và rock. Em nó có lên nói chuyện vài câu, đại loại là thấy đèn vẫn sáng rồi lên cũng nói mình đi ngủ. Thế là hết màn dạo đầu, mình ôm cái bụng đói đi ngủ, trong đầu thấy hơi khó chịu vì cái con bé này nó nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng không lễ phép cho lắm, nó nói chuyện với mấy người phục vụ lại có phần kiêu căng nữa, đúng là bọn lớn lên chỉ biết sướng mà!
Tiếp cái vụ đưa tiểu thư đi chơi mấy ngày sau đó! Nói nhanh là cũng chẳng có gì đặc biệt lắm cả ngoài cái việc mình phải làm osin rồi thấy cái độ của bọn nhà giàu mà phán chán, phát mệt, ức chế mà không nói được thôi!
Ngày 1: đi shopping cả ngày rồi tối đi ăn với tụi bạn của nó.
Lúc đi shopping thì các thím biết cảm giác của anh em mình phải ngồi chờ đợi bọn con gái nó lựa đồ rồi đấy! mẹ, nó có mua mấy đồ như mình mặc đâu, bắt đưa vào mấy trung tâm thương mại mà cả đời mình chắc chẳng bao giờ bước vào! Vào đến nơi mình gà rõ rệt, kệ bà nó, con bé cứ tha hồ chọn với lựa, mình ngồi chơi game, nó thử đồ đi ra gọi thì ngước lên gật với lắc vậy thôi. Tưởng nó chán sẽ mua nhanh nhanh, ai dè làm nguyên cả buổi luôn. Lúc ra về nó thì tung tăng chạy trước, mình xách đồ theo sau nghĩ vừa tủi thân vừa ức chế đéo chịu được.
Đến tối tưởng nó đi với bạn nó, mình thoát nạn, ai dè chở nó đến nơi nó bắt mình đi với nó luôn. Mẹ, đi với cái bọn nhà giàu vô ý kệch cỡm đéo chịu được. Hết đi ăn rồi đến coi ca nhạc, tiền thì cứ chi mà máu hận trào dâng đến tận cổ, miệng cứ phải cười, Giả tạo quá các thím ợ!
Ngày 2: đi Đầm Sen với nó và 2 con bạn
Lại 1 lần nữa làm cu li, đồ dạc lỉnh kỉnh xách cho tụi nó, bị sai đi mua vé cho tụi nó chơi. Đường đường 1 dấng nam nhi đầu đội mũ chân đi dép mà bị tụi nó sai như osin, vẫn không dám nói gì. Đã thế mấy cái trò mạo hiểm bọn nó không dám chơi, bắt mình chơi cho …tụi nó xem nữa chứ! Được mỗi cái lúc đi vào cái hang ma quỷ gì đó, dắt 3 đứa con gái vào đấy, nó ôm mình cũng sướng phết! Chẳng muốn đi ra nữa
Ngày 3, 4, 5 đi Nha Trang với gia đình và bố con nó
Lần này thì không phải làm cu li cho có mình nó nữa, phục vụ cả nhà luôn! Đồ đạc – tất mình, ăn uống – tất mình, chơi bời – tất mình! Cái vụ bố vợ cũng từ đây mà ra. Hôm đó lúc ăn tối, mình rót rược cho các cụ, chẳng cần nhờ tụi nhân viên (mình chuyên phục vụ ở nhà mà). Mọi người giỡn giỡn 1 chút rồi ông An bảo gả con gái cho mình luôn, mình cũng đồng ý lại rồi bố bố con con như thật ấy. Lúc tối đi xe đạp đôi với em nó quanh đường Trần Phú, chẳng biết có phải có tí rượu vào hay không mà mình cũng mạnh dạn nói chuyện được với nó khá nhiều, bình thường thì toàn nó hỏi mình mới nói. Xong từ lần đấy đi thi thoảng được nói chuyện, mình với nó vẫn đùa gọi là vợ chồng thế.
Ngày 6, 7: trở lại SG
Lúc này mình với nó cũng có quen hơn, nó cũng tự nhiên chạy lên phòng mình hơn. Vẫn cái điệp khúc đi chơi, đi dạo, café ăn uống thế, mình phát mệt.
Nói tóm lại là hơn 1 tuần nó ở trong này mình chẳng còn được là mình nữa, lúc nào cũng bận rộn, đi theo nó như cái đuôi vậy, bị sai đủ thứ, mất hình tượng lắm các thím ợ! Kể ra hồi đó nó mà là con nhà giàu, ngoan ngoãn thì chắc là mình cũng say cmnr, nó xinh lắm mà! Nhưng vì mình ghét cái tính tiểu thư của nó, ghét cái kiểu ăn nói thì nhỏ nhẹ nhưng không thật lòng, giả tạo, cái thái độ khinh khỉnh với những người không giàu được bằng nó ở xung quanh. Vậy nên là mình GHÉT nó luôn, vì mọi người nên mình cũng phải giả tạo lại theo chứ không đã cho nó vài sút rồi!
5 năm sau giờ không biết nó có khác trước không. Chắc đi nước ngoài về thì nó cũng đỡ hơn các thím nhỉ? Nhưng cái bọn du học sinh bên Anh mình nghe nói là nó ăn chơi trác tang dữ lắm, mình cũng có đứa bạn học bên đó, về lần nào nó với tụi bạn (sáng đó cùng) cũng tổ chức trác táng đủ trò!
Giờ mình không còn ngại cái kiểu của con PAnh nữa rồi, ko biết giữ ý là mình phang thẳng tay luôn chứ ko hiền như trước nữa! Giờ mình cũng khác trước rồi mà, nó thích chơi là mình chơi được chứ có gì đâu! Làm trai tốt mới khó chứ trai đểu thì 30s là xong cmnr Đáng lo nhất là lần trước nó vào, dốt của bác mình mất hơn 10M. Bây giờ thì chắc mình phải tự lo cái khoản đưa nó đi chơi, mệt đây, đi toi mấy tháng lương thì có mà bỏ mợ! Bèo nhèo quá thì cũng ko được, haizzzzz…..
Bonus thêm cho mấy thím
Chiều hôm 19, mình đang lang thang dưới công trường thì em V gọi
– Anh đang đâu đấy?
– Đang đi hiện trường em
– Biết rồi nhưng mà anh ở chỗ nào
– Ah`, đang dưới bãi. Có gì không?
– Ko có gì, em hỏi vậy thôi. Hihi
Em nó cười rồi tắt máy đầy bí hiểm. 1 lúc nữa thì mình thấy em nó đi từ đầu bên kia lại, cái mặt nhăn nhó vì nắng. Em nó xuống đây làm gì nhỉ? Chẳng lẽ tìm mình? Công việc của em nó đâu có dính dáng gì đến chỗ này đâu?
– Đi đâu đây? Mình hỏi
– Kiếm anh chứ đi đâu nữa?
– Lại trốn làm à? Anh đã bảo là em đừng vì anh mà bỏ bê mọi việc mà!
– Anh cứ ở đó mà mơ đi, em đi với Sếp, sếp đang họp trong kia kìa! Mà chúc mừng anh nhá!
– Mừng vụ gì?
– Còn giấu nữa! Em nó hích mình 1 cái
– Giấu gì! Anh làm gì có chuyện gì giấu diếm em đâu! Anh thề (cười nham nhở)
– Thì cái vụ anh được giữ lại ấy, em biết tỏng rồi
– Èo, tưởng gì, cái đó thì có gì mà mừng?
– Mừng chứ! Khao đê
– Ọc, anh chả thấy mừng gì cả. Nhưng anh hỏi thật là anh ở lại em có mừng không?
– Tất nhiên là mừng rồi!
– Vậy em phải khao anh mới đúng, có anh ở lại em vui hơn mà?
– Anh đúng là cái đồ cơ hội! Em không nói lại anh, khao thì khao em sợ gì!
– Thế ra kia uống nước mía đi! Mình chỉ ra cái quán cóc
– Ờ được, chầu này em tình nguyện khao (cười rất tươi) mỗi người 1 ly
Mình cũng cười lại nhưng đưa 2 ngón tay ra giống bọn teen lúc chụp hình hay làm ấy
– Anh bị ấm đầu à? Nay còn bày đặt học trẻ con nữa, già rồi ông
– Học gì? Mình ngơ
– Thì cái này này! Em nó lặp lại hành động của mình
– Ah` ko phải, ý anh là anh phả uống 2 ly ấy
– Ọc, tính giết người àh?
– ko chịu thì thôi, khỏi phải khao
– Em sợ anh à? Cho anh 20 ly uống cho chết luôn
Mình với em nó ra ngồi uống nước mía, cũng nói chuyện linh tinh thôi nhưng mình thấy ngồi với mình em nó vui vẻ hơn thật. lại nghĩ đến “con vợ” của mình, nó mà ngoan được như em V thì tốt biết mấy. Lúc ở quán đi ra, mình đi trước còn em nó đi sau, rồi đột nhiên em nó bá cổ mình, bắt mình cõng trả lại 1 ly nước mía. Thế là mình phải cõng em nó đi trong công trường trước ánh mắt và tiếng trêu chọc của bao nhiêu người làm ở đó! Cũng chẳng thấy ngại, giờ mình lì rồi mà!
Bonus 2:
Tối qua con vợ có gọi cho mình, mình có lưu số của nó rồi. Hên quá cuối tuần này nó vào đi chơi với bạn luôn. Vậy là mình không phải đi đón nó rồi! Nay đang phải chuẩn bị plan, dọn dẹp nhà cửa đón vợ mấy thím ợ! Mẹ, rõ khổ cái thân mình. Có gì hay ho mình lại review tiếp nhé! Quyết định là lần này nó mà vẫn giữ cái tính như trước thì phải cho nó biết tay kenthd mới được!
Quyết thắng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!