Ôsin Cùng Lớp
Ôsin Cùng Lớp - Chương 18
-mắc gì mấy ông, liệu hồn ngậm miệng vào kẻo ăn đấm trừ cơm trưa để dành tiền cho gia đình đó nha-Ánh giơ nắm đấm lên và ngay lập tức 3 cái mồm kia ngậm lại không dám hó hé bất kì điều gì
-ui pà có uy ghê *giơ ngón tay cái tán thưởng* pữa nào chỉ tui bí quyết với nha
-ok ok. Chuyện này thì được. với lại 3 tên này thì có gì mà sợ-Ánh nói xong 3 anh định phản kháng thì Ánh giơ nắm đấm them lần nữa, lập tức 3 anh câm như hến
-nè, mấy em kia, còn nói chuyện trong giờ của tôi nữa thì đề nghị xuống văn phòng ngay nhé-pà cô cảnh báo
Tụi nó liền im lặng ngoan ngoãn học, mấy tiết sau tụi nó cũng chẳng nói chuyện nhiều vì nó thì ngủ, 2 nhỏ pạn thì đứa truyện tranh, đứa game nên lớp học cũng rất yên tĩnh. Mãi đến giờ ăn trưa tụi nó mới có sức sống lại *có ăn mà*. Và nó cũng được tụi pạn kể cho nghe những kĩ năng siêu đáng gờm của pà cô dạy Anh –cô Luyến. à lúc nãy vội chưa kịp giải thích ọi người biết sơ về cô nhỉ. Vậy cùng nhau điểm qua 1 vài thành tích của cô Luyến nha.
Tên: Lê Mỹ Luyến
Tuổi: 35
Giới tính:nữ *chời, đã gọi là “cô” rồi mà còn…*
Trình độ học vấn: cao siêu
Trình độ dạy học:thâm thuý
Khả năng đặc biệt: mắt tinh =>phát hiện ran gay đứa học trò nào ngủ gật hay ăn bánh =>thường được giao trách nhiệm coi thi
Sở thích: tác giả sẽ bật mí sau vài giây nghỉ ngơi ^-^
Có ai thắc mắc là tại sao nó lại hét lên khi thấy pà cô hông? Có thì cũng nghe nguyên nhân nào. Thật ra lúc cô kêu nó dậy nó đã giật mình rồi nhưng nỗi sợ hãi chỉ dâng đến đỉnh điểm khi trông thấy…pà cô. Tại sao ư?
– Vì đó là cô nên nó sợ?
– không phải. vậy mắc gì nó hỏi ngược lại “hả? người à?” đúng không?
-vậy vì pà mặt pà cô đáng sợ?
-no no, không phải
Thôi mình nói luôn nhé. Thử hỏi thời đại này có ai mặc quần ống loe *phần dưới chân loe rộng* bảy sắc cầu vồng kết hợp với áo cánh dơi màu đỏ chói, kèm theo là các phụ kiện bắt mắt như vài chục sợi dây chuyền rực rỡ màu sắc nổi bật, khuyên tai cũng được chon lữa khá kĩ càng : khuyên tai hình tròn, to và đầy kim tuyến, môi tô màu đỏ cam sặc sỡ (và mang đôi giày cao gót có nguyên 1 viên đá quý “dzởm” to –cái này khi lên bảng kiểm tra bài nó mới thấy). ôi thôi trông cô chả khác tắc kè hoa là mấy.nó được mấy nhỏ pạn cho hay về sở thích của cô là phối hợp các loại quàn áo, trang sức với nhau và yêu thích những màu sắc nổi bật.*mình là mình phục pà cô này ghê gớm*. tụi pạn nó còn nói them là pà cô này cực nhớ lâu, trả thù độc ác hơn cả Tiến tắc kè nhìu, nhất là những đứa nào dám chọc pã nổi giận đều được cho vào danh sách đen chờ ngày đem xử, nói đến đây nó đã biết mình đắc tội nặng nhưng kệ nó cũng chẳng sợ là mấy.nó và mấy nhỏ pạn tiếp tục nói chuyện thì nhỏ Huyền tới chỗ tụi nó, thấy nhỏ đến mọi người đổ xô lại xem. Nó cũng không quan tâm cứ chúi mũi vào phần cơm của mình mà chén, còn hắn thì quan sát nhỏ để xem nhỏ dám làm gì
– ình xin lỗi vì những lần trước đã đánh bạn, mình thật sự hối hận, mình…bạn tha lỗi ình nhé -nhỏ đó quỳ xuống chỗ nó nói và khóc
Nó thì ngơ ngơ ra, chả hiểu mô tê gì. Vì nó nghĩ nhỏ chỉ đi ngang qua thôi chớ không ngờ là nhỏ lại đứng trước mặt mọi người mà quỳ xuống xin lỗi nó như thế này.
-pạn không tha lỗi ình sao? –nhỏ đó tiếp
-ơ, à thật ra không sao. Pạn đứng lên đi-nó lên tiếng
-pạn tha loiix ình chứ?- nhỏ đó lại hỏi
-được rồi, pạn đứng lên đi đã
Nhỏ đó giờ mới đứng lên, cảm ơn nó rốt rít rồi đi. Hắn thì không nói gì chỉ quan sát xem nhỏ đó có ý gì thôi, còn 2 anh kia thì ngu ngơ như bò đeo nơ. Mọi người cũng tản ra dần, thi nhau bàn tán
-ê, pà ngồi xuống đây cho tui hỏi? –Ánh nghiêm túc
-ơ hỏi gì?
-hồi nãy nhỏ đó xin lỗi vì đánh pà là sao? Mau kể ra đi! –My
-chuyện này… -nó
-ok, pà không kể cũng được. vậy tình pạn chúng mình đến đây chấm dứt, coi như mình chưa là pạn của nhau. –Ánh nói xong đứng dậy , My cũng đứng theo. Khuôn mặt lạnh lung, không cảm xúc
-được rồi tui kể mà –nó vội vã nắm tay 2 nhỏ lại vì nó biết 2 nhỏ không đùa, 2 nhỏ sẽ chẳng coi nó là pạn nữa, xa lạ!
Sau đó nó kể lại mọi chuyện ấy nhỏ nghe và 3 anh kia cũng là những vị khách nghe lỏm chuyện của nó.
-tụi nó dám? Đi xử lũ đó ngay đi-My tức giận đứng phắt dậy
Ánh không nói gì đứng dậy, đạp ngã cả ghế, tay nắm chặt, mặt nổi lên mấy đường gân đi thẳng về phía lớp nhỏ kia. Thấy vậy nó và 3 anh vội ngăn 2 nhỏ. A chớ 2 nhỏ này thì dám đập bầm mặt nhỏ Huyền đó chớ chẳng chơi. Khó lắm nó mới cố giải thích với 2 nhỏ là nó không sao và hắn đã hăm doạ tụi kia rồi nên 2 nhỏ mới bỏ cái ý định xử lý nhỏ kia mà quay sang hỏi tội nó, hỏi nó tại sao không kể cho 2 nhỏ biết mà kể cho hắn,…rồi hờn nó làm nó chạy theo xin lỗi với cả dụ ngọt chầu chè với kem mới tha cho nó. 2 nhỏ còn đòi bắt nó đi bệnh viện khám làm nó sợ cong đuôi *nó vốn sợ tiêm*
ở 1 góc nào đó của sân thượng
-sao mày phải quỳ xuống xin lỗi nó chứ? Con nhỏ đó có gì ghê gớm đâu?
-con nhỏ đáng chết đó không phải vì pa tao nói không đuổi học được, Duy lại bảo vệ nó. Nếu không tao đã tống khứ nó lâu rồi. khi nãy còn làm trò cười cho bao đứa, thù này tao sẽ bắt con nhỏ đó phải trả gấp mấy lần.
Đoạn hội thoại nồng mùi nguy hiểm kia chắc ai cũng biết do người nào nói rồi nhỉ? Chính xác đó là nhỏ Huyền.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!