Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
Chương 28
– Rồi ăn uống café xong rồi sao anh?
– Em muốn sao?
– Nhậu thì buồn lắm, đi hát đi, vừa hát vừa uống cho vui cho quên đời!
– Cũng được em!
Ăn uống xong, 2 đứa lại tìm chỗ karaoke, chậc chậc hôm nay chắc phải cả ngày với anh này, coi như xả stress sau thi vậy.
2 đứa lấy 1 phòng karaoke tầm 12h trưa, mấy bạn phục vụ nhìn như 2 đứa điên, trời hành hay sao mà đội nắng đội mưa đi gào thét giờ này. Tôi kêu hẳn 1 két bia, khô mực nướng, cánh gà chiên và trái cây để làm mồi.
– Anh hát bài gì em bấm!
– Thôi em hát đi, anh hát ko nổi!
– Ok!
– Mà em uống đc mấy chai kêu cả két vậy?
– Thì uống nhiêu uống thôi, dư thì trả lại.
– Ko biết ở đây có rượu ko?
– Thôi, bia thôi anh!
Tôi thấy anh ta chạy ra ngoài nghe điện thoại, rồi bước vô rồi 1 chút lại chạy ra, tôi thì cứ hát một mình. Bấm pause
– Ủa, ai gọi cho anh hoài vậy?
– Bạn anh, mẹ anh gọi hỏi anh có đi đám cưới ko?
– Anh nói sao?
– Anh nói ko.
– Uhm, cụng ly cái coi!
Tụi tôi bắt đầu cụng ly, rồi hát, lát nữa anh ta có men vô cũng hát, cái kiểu hát cho quên sầu, hát toàn bài nhựa nhựa nhạc sến, rồi hát 1 serie nhạc chia tay của Ưng Hoàng Phúc, đến thảm luôn. Lâu lâu tôi lại chen vào 1 bài nhạc sôi động như Ôi tình yêu chẳng hạn.
Rồi tôi hát bài Một mình của nhạc sĩ Thanh Tùng, tự nhiên thấy ko khí trùng xuống hẳn, tự nhiên có tí bia vô tôi cũng ko kìm chế được cảm xúc, tôi để mic xuống rồi ôm mặt khóc, chẳng hiểu vì sao khóc, bài hát cũng chẳng có gì gọi là liên quan đến tâm sự 2 đứa ….. Phòng karaoke nhạc cứ vang vang, 1 kẻ ngồi gục đầu, 1 đứa ngồi khóc.
Anh ta tắt nhạc.
– Xin lỗi em
– Vì chuyện gì?
– Đã lôi em vô chuyện của anh.
– Ko có gì.
– Em nhớ người yêu cũ à?
– Ko biết nữa.
Nhạc dừng, 2 đứa bắt đầu thấm bia, ngồi tâm sự, kể tùm lum, hỏi tùm lum, về cuộc đời, về gia cảnh, về tính cách. Nhưng tôi vẫn sụt sùi …
– Em còn thương bạn trai em ko?
– Em còn
– Bạn trai em thương em ko?
– Chắc còn
– Vậy sao lại chia tay?
– Là tại em …. Thôi cụng ly cái đi!
– Tại em bắt cá 2 tay à?
– Ko có, nguy hiểm hơn, tàn ác hơn bắt cá 2 tay nữa.
– Có tiện kể ko em?
Người đó chỉ tê tê chứ ko có vẻ xĩn, tôi cũng vậy, tê tê, vẫn còn nhớ vẫn biết mình làm gì, đang nói gì nhưng mà lại cứ thích bộc lộ ra, cứ thích kể tràn giang đại hải ra … Đúng là rượu vào thì lời ra
– Có sao đâu mà ko tiện, anh kể em nghe giờ em kể lại.
– Uhm, anh nghe
– Em có bầu, em phá thai rồi tụi em chia tay!
– Bạn em sợ có con hả?
– Ko phải, là em sợ, lúc đó em mới 18 …. Em đang học dở cấp 3. Em cũng ko muốn cưới, ảnh đòi cưới nhưng em sợ quá, áp lực quá em nói lời chia tay.
– Ủa, rồi ko năn nỉ hàn gắn hả?
– Ko
– Sao 2 đứa lì quá vậy?
– Ê ê, anh của em lớn hơn anh 2 tuổi đó nha!
– Anh ko quan tâm, anh chỉ quan tâm câu chuyện của em thôi.
– Ko ai năn nỉ ai, ko nhắn tin, ko gọi điện tới giờ.
– Chà, mạnh mẽ quá.
– Mạnh cái búa, khóc muốn mù mắt chứ đó mà mạnh.
– Ko biết bạn trai em thế nào.
– Chắc cũng cỡ anh thôi, em ko biết. Em vô tâm quá.
– Chắc tại lúc đó em còn nhỏ quá nên bồng bột.
– Tại em ác quá mà.
– Em có hối hận ko?
– Vì điều gì?
– Vì gặp và dâng hiến cho anh bạn trai, vì có bầu, vì phá thai. Nói chung vì tất cả?
-Chưa hề!
– Thật ko?
– Em ko hối hận về những việc em đã làm đâu anh, em quan niệm làm đúng mình hưởng còn làm sai quả báo thì tự chịu, trên đời này có tiên Phật thần thánh mới ko sai lầm!
– Nói chung anh đánh giá sai về em rồi.
– Anh nghĩ em gì mà sai?
– Anh chưa từng nghĩ em đã trải qua những chuyện như vậy, và em còn thiệt thà hơn anh tưởng, thấy em hơi khùng 1 chút nhưng cũng cá tính mạnh, cũng dễ thương.
– Anh vui lên đi, đừng buồn nữa. Từ hôm nay nên sống khác đi.
– Sống khác sao em?
– Mạnh mẽ lên, quên thì ko quên đc rồi, làm sao mà quên có mất trí nhớ mới quên thôi. Nhưng kiểu như nên cảm ơn chị đó vì nỗi đau gây ra cho anh, sau này anh thương ai anh nên bù đắp cho người ta, thương hơn nữa mới đc.
– Giờ là anh được em chỉ anh cách sống, cảm ơn em.
– Ko phải, em chia sẻ!
– Uhm, cụng ly cái đi, từ nay sẽ sống khác!
2 đứa tiếp tục cụng ly, rồi lại tiếp tục..
– Như em nè, em cũng muốn đc gặp và thương ai lần nữa, nhưng em ko dám, sợ sẽ ko ai chấp nhận em!
– Thì em dấu chuyện đó đi.
– Em ko thích, khi em nói chuyện với mẹ hay với ngoại em, rồi với anh Thái, mấy chuyện tào lao thì em còn nói dóc chút chứ quan trọng thì em ko nói xạo đc. Em thấy khó chịu, ray rứt.
– À, em tìm người chấp nhận và cảm thông chứ gì?
– Uhm, đúng rồi, ko biết con trai bao dung chịu thông cảm và thật lòng yêu 1 đứa như em bị tiệt chủng hết chưa nữa!
– Hahha, nói ơi em giỏi văn ko vậy? Sao em mở miệng ra là thấy mắc cười!
– Mắc cười ko?
– Gật gật
– Vậy mà từ sáng giờ mới thấy anh cười, cười cái thấy hào quang luôn, quên sầu đi, cụng ly đi!
– Từ đó giờ anh chỉ yêu 1 người, chẳng biết như vậy là tốt hay xấu.
– Yêu thì có gì mà xấu?
– Ừ, anh cũng ko quan tâm chuyện trinh tiết gì nữa, nhưng chuyện phá thai thì hơi ớn, nhưng anh nghĩ chắc 99% con gái khi tiếp cận con trai sẽ ko nói mấy chuyện quá khứ ko hay ra đâu, đàn ông cũng vậy, người ta nói tốt khoe xấu che mà.
– Còn 10% kia kìa, em trong 10% đó mà.
Thật sự, tôi ko thể dừng lại việc cứ nói, nói và nói, nhưng mà nhìn thấy ổng khá hơn, biết cười là cũng thấy làm đc việc tốt, kệ phóng lao thì theo lao thôi, chứ có khi 1 mình là thằng chả lại đâm đầu vô xe tải nữa thì báo đời! Ko biết là tỉnh hay là say rồi nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!