Khoảng Trống (The Casual Vacancy)
Chương 55
Andrew mất hàng mấy giờ để chọn bộ cánh mặc vào ngày đầu tiên đi làm ở tiệm Ấm Đồng, vắt sẵn trên lưng ghế trong phòng ngủ. Giờ nốt mụn đỏ nhất trên mặt đã biến thành “đỉnh núi lửa” sáng bóng căng nhức trên má phải, Andrew đã phải thử dùng tới món kem nền trang điểm trộm từ bàn phấn của mẹ.
Tối thứ sáu đó, Andrew đang dọn bàn ăn dưới bếp, đầu mải nghĩ tới Gaia và bảy tiếng đồng hồ liên tục được gần sát bên nàng thì ông bố đi làm về. Andrew chưa khi nào thấy bố mình có vẻ bại trận và hoang mang đến thế.
– Mẹ mày đâu?
Ruth vội vã chạy ra từ phòng để thực phẩm.
– Chào anh Si yêu! Anh… có chuyện gì à?
– Công ty đưa tôi vào diện cắt giảm nhân sự rồi.
Ruth kinh hoảng ụp hai tay vào mặt rồi chạy vội đến ôm ghì lấy cổ ông chồng.
– Sao thế? – cô thì thầm.
– Cái bài đăng đó – Simon nói – trên cái website chết toi đó. Jim với Tommy cũng bị lôi vào vụ này. Hoặc là vào nhóm nhân sự bị cắt giảm, hoặc là chịu sa thải. Thương lượng kiểu chết tiệt.
Andrew đứng im như tượng, người từ từ đông cứng lại vì cảm giác tội lỗi.
– Mẹ nó – Simon nói bên vai Ruth.
– Anh sẽ kiếm được việc khác thôi – cô thì thầm.
– Mấy chỗ quanh đây thì đừng hòng – Simon đáp.
Gã mặc nguyên áo khoác ngồi xuống chiếc ghế trong bếp nhìn trừng trừng vô định, có vẻ choáng váng không mở mồm nổi. Ruth lượn lờ xung quanh ông chồng, hết âu yếm an ủi lại sụt sùi khóc lóc hoảng hốt. Andrew khoái trá nhận ra vẻ khoa trương điệu bộ trong cái dáng ngồi nhìn trừng trừng của ông bố. Cảm giác đó làm nó thấy đỡ áy náy đôi chút. Nó tiếp tục im lặng dọn bàn.
Bữa tối diễn ra êm xuôi. Paul sau khi nghe tin trông sợ khiếp vía, như thể ông bố sẽ đổ tội cho nó về mọi chuyện. Trong suốt lúc ăn món đầu tiên, Simon trông vẻ như kẻ tử vì đạo vinh quang vì phải chịu hành hạ thương đau, nhưng chỉ lát sau – Tôi sẽ thuê người đấm nát cái mặt mập của thằng khốn đó – Gã vụt nói khi xúc bánh hấp táo, cả nhà đều biết gã đang ám chỉ Howard Mollison.
– Anh biết không, trên website hội đồng lại có thêm bài đăng đấy – Ruth vội vã nói, hụt hơi. – Không phải chỉ mình anh bị nói đâu Si. Shir… có người ở chỗ làm kể với em thế. Cùng cái tên đó, Hồn ma của Barry Fairbrother, đăng một bài kinh khủng về bác sĩ Jawanda. Nên Howard và Shirley đã mời người kiểm tra website, người đó phát hiện ra có ai đó dùng thông tin đăng nhập của Barry Fairbrother để đăng bài, cho nên để đảm bảo an toàn, họ xóa… gỡ nó khỏi cơ sở dữ liệu hay sao đó…
– Thế có gì trong mớ chuyện của cô giúp tôi lấy lại việc làm không?
Ruth không nói gì nữa suốt một lúc.
Chuyện bà mẹ nói làm Andrew phát sốt. Nó lo người ta sẽ điều tra Hồn ma của Barry Fairbrother và lần theo manh mối là mình.
Mà còn ai lại nghĩ tới chuyện dùng thông tin đăng nhập của Barry Fairbrother ngoài Fats cơ chứ? Nhưng sao Fats lại nhắm vào bác sĩ Jawanda? Hay là thêm một cách để nó hành hạ Sukhvinder? Andrew không thích thế chút nào…
– Mày làm sao đấy? Simon sủa lên.
– Đâu có gì – Andrew lúng búng trong miệng – đúng là sốc quá, công việc của bố…
– À mày sốc cơ đấy, hả? – Simon quát, Paul đánh rơi cả thìa làm kem vấy lên người (lau sạch đi thằng gà ướt!). Đời thực là thế đấy, Mặt Pizza! Khắp nơi toàn bọn khốn cố dìm đầu mà thôi! Cho nên mày! – gã chỉ tay vào cậu con lớn – mày phải moi được chuyện gì thối tha về nhà Mollison, không thì mai đừng có nghĩ tới chuyện về nhà nữa.
– Kìa anh Si…
Simon xô ghế ra, vứt thìa xuống bàn làm nó rơi xuống sàn đánh cách, rồi hùng hổ bỏ ra khỏi phòng sập cửa. Andrew đợi cái phản ứng thường lệ của bà mẹ. Quả nhiên.
– Bố con sốc quá đấy mà – Ruth run run nói nhỏ với các con – Sau bao nhiêu năm cống hiến cho công ty… Bố con không biết sau này làm thế nào chăm sóc mẹ con mình…
Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, chuông đồng hồ vừa réo lên là Andrew đập tắt ngay rồi nhảy bật khỏi giường. Rồi với tâm trạng háo hức như ngày lễ Giáng Sinh, nó rửa mặt thay đồ thật nhanh rồi dành trọn bốn chục phút chăm chút mặt mũi và mái tóc, khẽ chấm chút xíu phấn nền lên mấy điểm mụn thấy rõ nhất.
Lúc nhón chân đi ngang phòng bố mẹ, Andrew chuẩn bị tinh thần là ông bố sẽ chực sẵn đó, nhưng không có ai. Nó nuốt vội bữa sáng rồi lôi chiếc xe đạp đua của Simon trong garage ra phóng như bay xuống Pagford.
Sáng nay trời mù sương, báo hiệu lát nữa sẽ có nắng. Tiệm thực phẩm vẫn còn buông rèm nhưng cánh cửa kính cong mở ra ngay khi cậu đẩy.
– Không phải lối này – Howard kêu to, lạch bạch chạy ra – Cậu vòng ra sau mà vào! Dựng xe đạp chỗ mấy cái thùng rác ấy, đừng có để trước cửa hiệu!
Một lối đi hẹp dẫn vào sân sau cửa tiệm, đó chỉ là mảnh sân bé tí tối tăm bao quanh bởi mấy bức tường cao, thêm vài thùng kim loại kiểu thùng rác công nghiệp và cánh cửa lật với cầu thang dốc đứng dẫn xuống hầm.
– Cậu cứ khóa nó ở chỗ này, miễn đừng vướng đường là được – Howard mặt mày ướt đẫm, mũi mồm tranh nhau vừa thở khò khè vừa dặn. Lúc Andrew đang còn loay hoay với cái khóa xích, Howard quẳng vào mặt nó tấm tạp dề.
– Rồi, bắt đầu từ tầng hầm – lão chỉ cho Andrew cánh cửa lật khi nó đã khóa xong cái xe. – Xuống xem một vòng đi.
Lúc Andrew leo xuống hầm, lão chỉ cúi người nhìn qua cửa. Nhiều năm nay lão không còn tự leo xuống nổi nữa. Tuần nào Maureen cũng phải xiêu vẹo bò lên bò xuống hầm lấy hàng vài ba bận, nhưng giờ hầm còn chất thêm đầy đồ cho quán café mới nên không thể thiếu được một đôi chân trẻ trung hơn.
– Xem xét cho kỹ đi – lão gào với xuống dù không thấy Andrew nữa – Thấy chỗ để bánh gatô với bánh nướng chưa? Mấy túi hạt café to cạnh hộp đựng trà gói đấy? Trong góc có giấy vệ sinh và túi đựng rác, thấy chưa?
– Có – giọng Andrew vang dội từ dưới sâu.
– Gọi là ông Mollison – lão khò khè gắt.
– Vâng… thưa ông Mollison.
Nghe có vẻ châm biếm sao đó. Andrew vội vàng lễ phép hỏi câu khác để lấp liếm.
– Mấy cái tủ lớn này đựng gì vậy ạ?
– Cứ mở ra mà nhìn – Howard sốt ruột đáp – Cậu xuống đó để xem xét cho rõ mà, để còn biết phải cất chỗ nào lấy ở đâu.
Howard lờ mờ nghe tiếng Andrew mở mấy cánh cửa dày nặng, bụng chỉ mong thằng nhỏ này đừng quá ngốc hay phải cầm tay chỉ việc quá nhiều. Hôm nay cơn suyễn của lão đặc biệt nặng, đang không phải mùa mà sao lượng phấn hoa trong không khí dày thế, lại còn bao nhiêu việc phát sinh và mọi sự phấn khích có phần chộn rộn trong ngày khai trương. Sao mà đổ mồ hôi lắm thế, chắc phải gọi cho Shirley mang cho lão cái áo sơ mi mới để thay trước khi mở cửa.
– Xe tải đến rồi kia – Howard gào lên khi nghe tiếng động cơ rồ rồ rẽ vào tiệm – Lên đây! Cậu mang hàng xuống xếp dưới hầm nghe không? Rồi mang mấy lít sữa sang tiệm café cho tôi. Cậu hiểu không?
– Vâng… thưa ông Mollison – Andrew đáp vọng lên từ dưới hầm.
Howard chậm chạp quay lại phòng cho nhân viên phía sau quầy để lấy ống thuốc xịt trong túi áo khoác. Sau nhiều hơi hít sâu, lão đã thấy dễ chịu hơn. Rồi lão lấy tạp dề chùi mặt, ngồi phịch xuống một cái ghế ọp ẹp mà nghỉ.
Sau lần đi khám viêm da, Howard nhiều lần nghĩ tới câu bác sĩ Jawanda nói: cân nặng là nguồn gốc mọi vấn đề về sức khỏe của lão.
Đúng là vớ vẩn. Cứ nhìn thằng nhóc nhà Hubbard mà xem, gầy như cái que mà vẫn hen lên suyễn xuống đó thôi. Theo lão nhớ, cơ thể lão từ hồi trẻ đã đồ sộ thế này rồi. Trong vài tấm ảnh hiếm hoi chụp chung với bố lão (ông này đã bỏ nhà đi lúc con trai bốn, năm tuổi) thì cậu nhóc Howard khi đó mới ở mức mũm mĩm thôi. Sau khi ông bố bỏ đi, mẹ cậu đặt cậu ngồi ngay đầu bàn giữa bà với bà nội, và cứ hễ cậu không lấy thêm đồ ăn là bà lại buồn. Thế rồi cậu từ từ béo phĩnh ra lấp đầy khoảng trống giữa hai người phụ nữ, đến năm mười hai tuổi thì đã nặng bằng ông bố lúc bỏ đi. Howard dần gắn chuyện ăn uống ngon miệng với bản lĩnh đàn ông. Vẻ ngoài cao to cũng là một nét đặc trưng của lão. Hình thể đó được âu yếm bồi đắp bởi hai người phụ nữ yêu quý lão, chỉ có con mụ Tai-Cụp khoái phá thối người khác mới tính chuyện tước đi cái vẻ đặc trưng đó của người ta.
Nhưng thỉnh thoảng, khi yếu mệt vì khó thở hay không đi lại nổi, Howard cũng thấy sợ. Shirley luôn rất giỏi cư xử như thể lão chưa bao giờ gặp hiểm họa gì về sức khỏe, nhưng lão vẫn nhớ những đêm dài trong bệnh viện sau khi phẫu thuật tim nhân tạo, lúc đó lão mất ngủ vì lo trái tim mệt mỏi quá rồi ngừng đập. Cứ nỗi lần nhìn thấy Vikram Jawanda, lão lại nhớ những ngón tay nâu thon dài đó từng thực sự chạm vào trái tim trần trụi còn đang đập của lão; cái vẻ thân thiện quá mức với ông bác sĩ mỗi lần chạm mặt cũng là một cách che giấu nỗi khiếp sợ nguyên sơ và bản năng đó nơi lão. Hồi còn ở bệnh viện sau ca phẫu thuật, người ta cũng có khuyên lão giảm cân, lão chẳng làm gì cũng đã giảm được gần 13kg khi phải ăn mấy món dở tệ trong bệnh viện, thế rồi Shirley ra sức bồi dưỡng cho lão khi xuất viện…
Howard ngồi thêm một lát, tận hưởng cảm giác hít thở dễ dàng sau khi dùng thuốc xịt. Ngày hôm nay rất có ý nghĩa với lão. Ba mươi lăm năm trước, lão giới thiệu đến người dân Pagford những món ăn làm sẵn tinh tế với khí thế rừng rực như tay thám hiểm thế kỷ mười sáu mang về tinh hoa ẩm thực từ nửa kia thế giới; và dân Pagford, sau những e dè ban đầu, chẳng bao lâu đã tò mò lẫn rụt rè sán lại gần những hộp nhựa đựng đồ ăn của lão. Lão rầu rầu nhớ bà mẹ đã quá cố, khi trước bà luôn tự hào về cậu con trai và việc kinh doanh phát đạt của cậu ta. Giá mà giờ bà còn sống để chứng kiến tiệm café khai trương. Howard ì ạch nhấc người đứng dậy, với lấy cái mũ hai vành trên móc rồi cẩn thận chụp lên đầu như đội mũ miện đăng quang.
Các cô phục vụ mới cùng đến lúc tám rưỡi. Lão đã sẵn món bất ngờ chờ hai cô.
– À các cô đây rồi – lão lôi ra hai bộ đồng phục: đầm liền đen và tạp dề trắng viền đăng đen, đúng như lão hình dung. – Hẳn là vừa thôi. Maureen nói biết cỡ của các cô. Bà ấy cũng đang mặc một bộ giống thế này.
Gaia cố nhịn cười khi Maureen từ tiệm café đi qua cười chào hai đứa. Bà ta đang đi đôi sandal Dr Scholl và vớ đen. Chiếc váy đen cách hai đầu gối nhăn nheo độ ngón tay.
– Các cháu vào phòng nhân viên mà thay đồ – bà chỉ tay vào căn phòng Howard vừa ló ra.
Gaia đứng cạnh cửa toilet và đã kịp cởi xong quần jean mới để ý thấy vẻ mặt của Sukhvinder.
– Sao thế, cô nàng mắc cỡ?
Cái biệt hiệu mới mẻ làm Sukhvinder có can đảm nói ra điều cô vẫn giấu bấy nay.
– Mình không mặc cái này được – cô thì thầm.
– Sao thế?- Gaia hỏi – trông bồ O.K mà.
Chiếc đầm liền đen ngắn tay.
– Không được đâu.
– Nhưng vì… Ôi trời ơi – Gaia thốt lên.
Sukhvinder đã vén cao ống tay chiếc áo lạnh dài tay đang mặc. Má trong cánh tay chằng chịt vết sẹo xấu xí ngang dọc, những vết cắt mới còn đỏ tươi chạy suốt dọc từ cổ tay lên cánh tay.
– Cô nàng mắc cỡ – Gaia khẽ hỏi – Chơi trò gì thế hả bạn mình?
Sukhvinder lắc đầu, mắt ầng ậc nước.
Gaia ngẫm nghĩ một lát rồi nói – mình biết rồi, lại đây.
Cô bé kéo tuột cái áo thun dài tay đang mặc khỏi người.
Cánh cửa bị húc mạnh, cái then cài lỗng lẻo bật tung, Andrew ròng ròng mồ hôi khiêng hai thùng giấy vệ sinh nặng trịch dợm bước vào, tiếng hét tức giận của Gaia làm cậu sững lại rồi vội vàng giật lui, đâm luôn vào Maureen.
– Các cô đang thay đồ trong đó mà – bà ta cau có mắng.
– Ông Mollison bảo cháu mang giấy vệ sinh vào phòng nhân viên…
Chết tử chết tiệt! Cô nàng còn mỗi đồ lót trên người. Cậu kịp thấy gần hết.
– Xin lỗi nhé – cậu nói vọng qua cánh cửa đóng kín. Mặt cậu nóng ran vì ngượng.
– Đồ đầu đất – Gaia lầm bầm. Cô bé đưa cái áo cho Sukhvinder. – Mặc vào dưới đồng phục ấy.
– Thế trông kỳ lắm.
– Kệ không sao đâu. Tuần sau mang áo đen đi, thế giống như bồ mặc đầm liền dài tay thôi. Tụi mình sẽ nghĩ ra cớ gì đó để nói với ổng…
– Bạn cháu bị chàm – Gaia nói lúc hai đứa ra khỏi phòng, áo váy chỉnh tề. – Suốt dọc cánh tay, trông hơi ghê.
– À – Howard liếc mắc nhìn tay áo thun trắng của Sukhvinder rồi quay sang Gaia, cô bé trông hoàn mỹ từng tấc một, đúng như lão mong đợi.
– Tuần sau cháu sẽ mang theo áo đen – Sukhvinder cụp mắt lí nhí.
– Được rồi – lão nói, phát vào eo lưng Gaia một cái lúc đưa hai đứa sang tiệm café – cố lên nhé – lão nói to với mọi người. – Sắp rồi đây… nào, mời chị mở cửa đi Maureen.
Bên ngoài vỉa hè đã có vài khách hàng đợi sẵn. Tấm biển bên ngoài tiệm đề:
Quán Ấm Đồng, khai trương hôm nay – Ly café đầu tiên miễn phí!
Mấy tiếng sau đó, Andrew không có lúc nào gần được Gaia. Howard khiến nó chạy lên chạy xuống cầu thang dốc đứng khuân sữa và nước trái cây, lại còn phải lau sàn căn bếp nhỏ phía sau. Nó nghỉ ăn trưa sớm hơn hai cô phục vụ. Lần thứ hai Andrew được thấy Gaia trong ngày là lúc Howard gọi nó ra chỗ quầy, hai cô cậu đi lướt qua cách nhau chưa đến gang tay rồi cô nàng rẽ vào phòng phía sau.
– Chúng ta bị ngập lụt rồi đây, ngài Price – Howard đùa, lão đang rất phấn chấn. – Cậu thay cái tạp dề sạch đi rồi lau dọn mấy cái bàn kia trong lúc Gaia ăn trưa.
Miles và Samantha Mollison đang ngồi cùng hai cô con gái và Shirley ở cái bàn sát cửa sổ.
– Mọi chuyện có vẻ đang trôi chảy thật đấy nhỉ? – Shirley nhìn quanh – Nhưng con gái nhà Jawanda mặc cái gì dưới đồng phục thế kia?
– Băng tay à? – Miles liếc mắt nhìn, cố đoán.
– Hi, Sukhvinder – Lexie gọi, hai cô học với nhau hồi tiểu học.
– Đừng nói to thế cưng – Shirley nhắc nhở cô cháu gái, Samantha lập tức xù lông lên.
Maureen xuất hiện sau quầy trong bộ đầm đen ngắn tay và tạp dề viền đăng ten, Shirley chúi vào ly café cố nhịn cười.
– Ôi trời ơi – bà ta lẩm bẩm, Maureen đang toe toét cười tiến lại bàn.
Tất nhiên rồi, Samantha nghĩ, Maureen mặc thế trông chẳng ra làm sao, nhất là khi đứng cạnh hai cô bé mười sáu tuổi ăn mặc y hệt, nhưng cô quyết không hưởng ứng cho bà mẹ chồng đắc chí. Cô cố tình quay đi chỗ khác, nhìn cậu nhỏ đang lau bàn gần đó. Trông cậu gầy người nhưng vai khá rộng. Dưới lớp áo thun rộng, cô thấy được cơ bắp trên người cậu chuyển động khi làm việc. Tấm lưng nung núc của Miles mà được thon gọn thế thì còn gì bằng – rồi cậu bé quay ra chỗ sáng làm lộ rõ đám mụn trên mặt.
– Không tệ nhỉ? – Maureen quang quác bảo Miles – Suốt ngày nay sẽ kín bàn đây.
– Được rồi các quý nương – Miles bảo cả nhà – mình gọi món gì để tăng lợi nhuận cho ông ngoại nào?
Samantha gọi bừa tô xúp lúc Howard lạch bạch từ hiệu thực phẩm chạy sang; suốt ngày cứ mười phút là lão lại chạy ra chạy vào tiệm café, hết đón khách lại kiểm tra mớ tiền trong ngăn thu ngân.
– Khách vô ào ào – lão bảo Miles rồi chen vào ngồi chung. – Con thấy chỗ này thế nào Sammy? Con chưa từng thấy mấy thứ này, hả? Tranh tường này, rồi đồ sứ nữa?
– Ừm – Samantha đáp – đẹp lắm ạ.
– Bố đang định tổ chức mừng thọ sáu lăm tuổi ngay trong tiệm này luôn – Howard nói, lơ đãng gãi gãi vết ngứa đã bôi kem Parminder kê cho nhưng chưa kịp lành – không đủ chỗ rồi. Thôi chắc cứ phải mượn sảnh nhà thờ.
– Hôm nào hở ông? – Lexie nói lớn – con có được dự không?
– Ngày hai chín, giờ cháu năm nay bao lớn đấy nhỉ, mười sáu à? Tất nhiên là cháu cũng đến chứ – Howard vui vẻ đáp.
– Ngày hai chín à? – Samantha hỏi lại – ồ, nhưng mà…
Shirley liếc con dâu một nhát sắc như dao cạo.
– Bố con dự tính chuyện này cả mấy tháng rồi. Cũng đã nói với các con từ lâu rồi.
– Nhưng đó là đêm có buổi diễn ca nhạc Libby muốn xem – Samantha nói.
– Buổi diễn ở trường ấy à? – Howard hỏi.
– Không ạ – Libby đáp thay – mẹ mua cho cháu vé xem nhóm nhạc cháu thích. Ở London.
– Con cũng cùng đi với cháu – Samantha nói thêm – không thể để con bé đi một mình được.
– Mẹ của Harriet nói cô ấy…
– Mẹ sẽ đích thân đi cùng con, Libby, nếu con đi London.
– Ngày hai mươi chín à? – Miles trừng mắt nhìn vợ – ngay hôm sau buổi bầu cử?
Samantha bật cười chế nhạo, cô đã nhịn cái cười này từ nãy lúc nhìn thấy Maureen.
– Hội đồng khu thôi mà Miles. Đâu phải anh sắp tổ chức họp báo.
– Ờ, nhưng cả nhà sẽ nhớ con đấy Sammy – Howard bảo, chống tay vào lưng ghế nhấc mình dậy – Tiếp thôi… thôi được rồi đấy Andrew… xuống hầm xem có cần gì không đi.
Andrew phải đứng chờ một lát bên quầy vì hàng người liên tục ra vào nhà vệ sinh chắn lối. Maureen đang trao cho Sukhvinder mấy đĩa bánh mì kẹp.
– Mẹ cháu thế nào? – Bà ta đột nhiên hỏi, như chợt nghĩ tới.
– Khỏe ạ – Sukhvinder đỏ mặt đáp.
– Không quá buồn về vụ bài đăng trên website hội đồng chứ?
– Không ạ – Sukhvinder đáp, mắt đã có nước.
Andrew bỏ ra khoảng sân sau nhớp nháp, mới đầu buổi chiều, trời còn nắng và ấm áp. Ước gì Gaia cũng ra đây hít thở chút không khí trong lành, nhưng chắc cô ấy lại vào phòng nhân viên rồi. Nó thất vọng châm điếu thuốc rồi suýt nuốt luôn ngụm khói khi Gaia đột nhiên ló ra từ tiệm café, đang uống lon nước có ga sau bữa trưa.
– Chào – Andrew lên tiếng, miệng khô khốc.
– Chào – cô đáp, im một thoáng rồi nói tiếp – Này, sao bạn cậu làm trò như cứt với Sukhvinder thế hả? Do thù riêng hay nó là thằng phân biệt chủng tộc?
– Cậu ta không phân biệt chủng tộc – Andrew rút điếu thuốc khỏi môi, cố giữ tay không run, nhưng không nghĩ ra câu gì khác mà nói nữa. Ánh mặt trời phản chiếu trên mấy thùng rác rọi lên tấm lưng đẫm mồ hôi của nó âm ấm. Khủng quá, nó đứng ngay gần nàng lúc nàng mặc váy ôm sát thế này, mà nó lại còn thấy thân hình dưới lớp áo váy đó rồi nữa chứ. Andrew rít thêm hơi nữa, từ trước đến giờ chưa khi nào nó thấy mình vừa sững sờ vừa rạo rực đến thế.
– Thế bạn tôi đã làm gì cậu ta?
Vòng hông uốn lượn lên cái eo nhỏ xíu, cặp mắt to xanh lấp lánh ánh vàng hoàn hảo sau lon Sprite. Andrew chỉ muốn đáp, không gì cả, nó là thằng khốn, cậu để mình sờ một cái là mình sẵn lòng nện nó ngay…
Sukhvinder cũng bước ra sân, chớp chớp mắt vì nắng; trông cô bé có vẻ nóng bức và không thoải mái trong cái áo của Gaia.
– Ông ấy gọi bồ vào kìa – Sukhvinder nói với Gaia.
– Cứ để ông ấy đợi một lát – Gaia lạnh lùng đáp – mình phải chấm dứt cho xong vụ này. Mình mới nghỉ trưa có bốn mươi phút thôi mà.
Andrew và Sukhvinder nhìn sững cô bé bình thản nhấp nước ngọt, hâm mộ vẻ đẹp lẫn sự ngạo mạn của cô nàng.
– Con mụ già kia vừa hỏi gì về mẹ bồ hả? – Gaia hỏi Sukhvinder.
Sukhvinder gật đầu.
– Tôi nghĩ chính là thằng bạn của cậu ta – cô nhìn thẳng vào Andrew, nó nghe cái chữ của cậu ta nhấn mạnh đó sao mà khêu gợi, dù cô bé cố tình tỏ ý khinh bỉ – đăng bài về mẹ của bồ trên website.
– Không thể nào – Andrew nói ngay nhưng giọng không lấy gì làm chắc – Người làm trò đó cũng nhắm tới ông già tớ mà. Vài tuần trước.
– Cái gì?- Gaia hỏi – Cũng cái tay đó đăng bài về bố cậu hả?
Andrew gật đầu, sung sướng vì nàng tỏ ra quan tâm.
– Về vụ ăn cắp gì đó, phải không? – Sukhvinder hỏi với vẻ táo bạo hiếm có.
– Ờ – Andrew đáp. – Hôm qua bố tớ bị sa thải vì vụ đó. Vì thế mẹ bạn ấy – Andrew cố nhìn thẳng lại Gaia – không phải người duy nhất khốn khổ đâu.
– Quỷ tha ma bắt – Gaia uống cạn lon nước rồi quẳng vào thùng rác – mấy người ở đây thần kinh cả lũ rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!