Khoảng Trống (The Casual Vacancy) - Chương 57
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Khoảng Trống (The Casual Vacancy)


Chương 57


Shirley Mollison vẫn cho rằng chồng con bà cứ nói quá về nguy cơ khi cứ để nguyên những bài đăng của Hồn ma trên mạng. Bà coi mấy bài đó chẳng hơn gì mấy chuyện ngồi lê đôi mách, mà mách lẻo thì đâu có bị bắt tội. Bà cũng nghĩ luật pháp chẳng tới nỗi ngớ ngẩn và phi lý tới mức trừng phạt bà vì bài của người khác viết, thế thì bất công quá mức. Dù tự hào về cái bằng luật của cậu con, bà vẫn tin chắc Miles nhầm lẫn đâu đó.

Bà kiểm tra bản tin trên website còn thường xuyên hơn mức Miles và Howard khuyến nghị, nhưng đó chẳng phải là vì bà sợ hậu quả pháp lý. Rõ ràng là hồn ma của Barry Fairbrother vẫn chưa ngừng cuộc công kích riêng lẻ vào từng người trong phe ủng hộ dân khu Fields; bởi thế bà háo hức được là người đầu tiên xem bài đăng tiếp theo của “nó”. Một ngày bà vào căn phòng cũ của Partricia nhiều lần liền để mở web. Đôi lúc đang hút bụi hay gọt dở khoai tây, bà nóng ruột rùng cả mình tới nỗi vứt hết mọi chuyện chạy vào phòng làm việc để rồi lại thất vọng quay ra.

Shirley thấy mình và Hồn Ma có điểm chung gì đó thật đặc biệt và bí ẩn. “Nó” đã chọn website của bà làm diễn đàn để vạch trần thói đạo đức giả của những đối thủ của Howard, điều này làm bà thấy vinh dự như nhà khoa học xây dựng được môi trường nhân tạo cho một loài sinh vật hiếm đến làm tổ. Nhưng hơn thế nữa, bà thích thú cơn thịnh nộ, sự tàn bạo và cả gan của Hồn ma. Bà tự hỏi “nó” là ai, hình dung bóng người đàn ông khỏe mạnh đứng sau lưng ủng hộ bà và Howard, hạ sát những kẻ đối đầu bằng những sự thực xấu xí để dọn đường cho họ.

Xem ra không có người đàn ông nào ở Pagford có vẻ hợp với vai trò Hồn Ma, nếu đó là một trong số những người chống khu Fields mà bà biết, hẳn bà sẽ thất vọng lắm.

– Nếu đó đích thực là đàn ông – Maureen nhận xét.

– Chính thế – Howard tán thưởng.

– Tôi nghĩ đó là một người đàn ông – Shirley lạnh nhạt đáp.

Sáng Chủ nhật, lúc Howard ra tiệm café, Shirley mặc nguyên váy ngủ, tay cầm tách trà, tự động rẽ vào phòng sách và mở website.

Những mộng tưởng quái dị của ngài Phó Hiệu Trưởng đăng bởi Hồn-ma-của-Barry-Fairbrother.

Bà run rẩy bỏ tách trà xuống, click mở bài đăng và đọc ngốn ngấu, mồm há hốc. Rồi bà chạy thẳng ra sảnh chộp lấy điện thoại mà gọi tới tiệm café nhưng máy bận.

Năm phút sau, Parminder Jawanda, vốn dạo này cũng thường theo dõi bảng tin trên website hội đồng nhiều hơn bình thường, bấm mở trang và thấy ngay bài đăng. Giống Shirley, việc đầu tiên bà làm là chộp lấy điện thoại.

Nhà Wall đang ăn sáng, cậu con trai hãy còn ngủ trên lầu. Khi Tessa nhấc máy, Parminder ngắt ngang luôn màn chào hỏi của cô bạn.

– Trên website hội đồng có bài đăng về Colin. Cô làm gì cũng được nhưng đừng để ông ấy đọc thấy.

Tessa kinh hãi liếc mắt nhìn ông chồng, nhưng ông này ngồi cách ống nghe chưa đầy một mét nên đã nghe rõ từng lời Parminder hét lên qua điện thoại.

– Em gọi lại chị sau – Tessa gấp gáp nói. – Colin – cô gọi, lập cập gác ống nghe – Colin, khoan đã.

Nhưng ông đã chạy khỏi phòng, tay cứng ngắc ép cạnh sườn như thường lệ, Tessa phải chạy gằn mới đuổi kịp ông.

– Hay anh đừng xem thì hơn – cô khuyên, bàn tay to lớn với những khớp xương to lồi của ông đang rê chuột – hay là để em đọc rồi…

Những mộng tưởng quái dị của ngài Phó Hiệu Trưởng

Một trong những người mong được vào hội đồng khu để đại diện cộng đồng, là Colin Wall, phó hiệu trưởng của trường Winderdown. Cử tri hẳn sẽ quan tâm khi biết rằng ông Wall, người vốn tuân thủ kỷ luật cực kỳ nghiêm ngặt, có đời sống cực kỳ quái dị bất thường, ông luôn sợ có học sinh tố cáo mình về hành vi tình dục không phù hợp, đến nỗi thường phải xin nghỉ phép cho bình tĩnh lại. Ông Wall có thực đã mó máy em học sinh năm nhất nào không, cả Hồn ma cũng không dám chắc. Nhưng những cơn tưởng tượng tới phát cuồng phát sốt đó chứng tỏ, dù chưa làm đi nữa thì ông cũng có ý muốn như thế.

Là thằng Stuart viết – Tessa lập tức nghĩ thế.

Dưới ánh sáng hắt ra từ màn hình vi tính, khuôn mặt của Colin xanh nhợt như xác chết. Tessa nghĩ ông mà bị đột quỵ chắc cũng có dáng vẻ như thế.

– Colin…

– Chắc là Fiona Shawcross đã đồn ra ngoài.

Tai họa ông luôn lo sợ đã chụp xuống. Thế là hết. Ông luôn tính tới chuyện nuốt thuốc ngủ. Không biết trong nhà còn đủ liều không.

Tessa sau lúc sững sờ vì ông chồng nhắc tới tên cô hiệu trưởng, lên tiếng – Cô Fiona không… dù sao thì cô ấy cũng đâu có biết.

– Cô ta biết anh bị rối loạn nghi thức ám ảnh (OCD).

– Thì đúng, nhưng cô ấy đâu có biết là… là anh sợ…

– Có. – Colin nói. – Lần trước lúc xin phép nghỉ ốm anh có nói.

– Tại sao chứ? – Tess bùng nổ – Anh kể ra làm cái gì?

– Anh muốn giải thích rõ là anh thực sự cần nghỉ – Colin nem nép giải thích – Anh nghĩ phải cho cô ấy hiểu bệnh anh nghiêm trọng cỡ nào.

Tessa ráng kìm mong muốn sôi sục là quát vào mặt ông chồng. Thế là đã rõ vì sao Fiona đối xử và nói về ông ta có phần thương cảm; trước giờ Tessa chưa bao giờ ưa cô này vì nghĩ cô cứng nhắc và không biết cảm thông.

– Dù có như thế – cô nói – Em nghĩ Fiona chẳng việc gì mà…

– Không phải cô ấy trực tiếp làm – Colin run rẩy úp tay lên bờ môi trên đẫm mồ hôi – chắc Mollison đã lọt tai tin đồn đâu đó.

Không phải do nhà Mollison. Chính Stuart đã viết, em biết thế. Tessa quá rành cậu con mình. Thậm chí cô kinh ngạc vì Colin không nhận thấy gì cả, thậm chí không liên tưởng bài đăng hôm nay với trận cãi vã và cú đánh thằng con ngày hôm qua. Nó không thể ngừng chuyện này. Hẳn là chính nó đã viết về tất cả, Simon Price, Parminder. Tessa nghĩ trong sự sững sờ khiếp đảm.

Nhưng Colin không hề ngờ vực Stuart. Ông đang mải khơi lại những tưởng tượng sống động như ký ức thật, cái cảm giác đụng chạm ấy, cả những ý nghĩ bạo lực, đê mạt: một bàn tay thò ra túm chặt, bóp siết khi ông len qua đám đông những tấm thân trẻ trung mơn mởn; tiếng thét đau đớn; gương mặt trẻ thơ quằn quại. Ông tự hỏi mình hết lần này tới lần khác: có phải ông làm không? Ông có thích thú chuyện đó không? Ông không nhớ. Ông chỉ biết mình luôn luôn nghĩ về nó, nhìn thấy nó diễn ra, cảm thấy nó diễn ra. Bắp thịt mềm mại dưới lần áo vải; túm, bóp, đau và sốc; bạo lực. Bao nhiêu lần rồi? Ông không biết. Ông dành hàng giờ liền trăn trở tự hỏi bao nhiêu đứa học sinh biết ông làm chuyện đó, chúng nó có nói với nhau không, rồi bao lâu nữa ông sẽ bị phát hiện.

Không biết mình đã phạm tội bao nhiêu lần và cũng không tin nổi chính mình, ông thường cầm trên tay hàng đống giấy tờ sổ sách để không còn rảnh tay nào mà gây tội khi đi dọc hành lang. Ông quát thét đám đông học sinh tránh đường, chừa trống cho ông đi qua. Không ích gì. Vẫn luôn có những đứa lạc hàng chạy ngang ông, đâm sầm vào ông, rồi khi cả hai tay đều bận, ông lại nghĩ ra cách khác để đụng chạm chúng: giơ khuỷu tay chạm lướt qua ngực; bước sang bên hay vờ vấp chân để háng đứa bé chạm vào da thịt ông.

– Colin -Tessa gọi.

Ông bắt đầu khóc, những cơn nấc làm rung chuyển cả cái đầu và thân hình vụng về, khi cô quàng tay ôm và áp mặt vào má chồng, mặt cô cũng đẫm nước mắt của ông.

Cách đó vài dặm, tại Nhà Trên Đồi, Simon Price ngồi trước cái máy tính gia đình mới toanh. Nhìn thằng con chạy đi làm cuối tuần cho Howard Mollison, lại nhớ chuyện mình phải trả đúng giá thị trường cho cái máy, gã thấy bực bội và bất công. Trước cái đêm đem máy tính ăn cắp đi vứt, gã chưa khi nào mở website hội đồng, nhưng giờ ngồi nghĩ loanh quanh một lát, gã tự nhiên muốn mở thử website xem bài đăng làm gã mất cả việc có còn đó không, nhỡ như công ty sau này gã nộp đơn lại nhìn thấy.

Bài đó không còn. Simon không hề biết vụ này là nhờ vợ. Ruth sợ phải nói cho gã biết là cô gọi điện cho Shirley, dù chỉ để nhờ xóa bài đó. Gã hơi thoải mái hơn khi không còn thấy nó và tìm thử bài về Parminder nhưng bài này cũng đã bị xóa nốt.

Gã đã định đóng web thì thấy bài đăng mới nhất, có tựa Những mộng tưởng quái dị của ngài Phó Hiệu Trưởng.

Gã đọc kỹ hai lần liền rồi phá ra cười một mình trong phòng khách. Cái cười đắc thắng độc địa. Gã chưa bao giờ ưa cái tay trán dô cao to lộc ngộc đó. Gã khoái trá thấy so với tay này thì mình qua truông quá là nhẹ nhàng.

Ruth vào phòng, e dè mỉm cười. Cô mừng khi nghe gã cười vì từ khi mất việc tâm trạng của gã luôn cực kỳ tệ hại.

– Có gì mà vui thế.

– Biết ông già của thằng Fats không? Wall, tay phó hiệu trưởng đó? Gã hóa ra là tay khoái hàng non.

Nụ cười trên môi Ruth vụt biến. Cô chạy vội lại máy đọc bài đăng.

– Đi tắm đây – Simon phấn khởi nói.

Ruth chờ ông chồng đi khỏi phòng rồi mới nhấc máy cố gọi cho bà bạn Shirley để báo vụ scandal mới, nhưng máy nhà Mollison báo bận.

Cuối cùng Shirley cũng nối máy được với Howard đang ở hiệu thực phẩm. Bà vẫn còn mặc nguyên áo ngủ, còn ông đang đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ phía sau quầy.

-… cố gọi anh nãy giờ…

– Mo dùng điện thoại. Bài đó nói gì? Nói chậm thôi.

Shirley đọc bài đăng về Colin, phát âm rõ ràng như phát thanh viên. Bà vẫn chưa đọc tới cuối thì ông chồng cắt ngang.

– Bà có chép nó xuống chưa?

– Sao cơ? – bà hỏi lại.

– Bà đọc thẳng từ màn hình à? Nó vẫn trên web à? Bà xóa nó chưa?

– Em đang làm đây – Shirley hơi hoảng vội nói dối, – em tưởng là anh…

– Tháo nó xuống ngay lập tức! Trời ơi, Shirley, vụ này ngoài tầm kiểm soát rồi, không thể để mấy thứ như thế trên đó được!

– Em chỉ nghĩ là anh phải…

– Tháo ngay xuống đi, tôi về nhà rồi nói sau – Howard quát.

Shirley tức điên người, hai vợ chồng nhà này chưa khi nào lớn tiếng với nhau thế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN