Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
Chương 73
Tác giả: Trang Mun
———————————————–
Diệp Vy thực hiện lời hứa mời hai cô bạn cùng phòng ăn tối, Diệp Vy đang chuẩn bị ra ngoài thì Hàn Phong gọi đến hỏi cô có đến chỗ anh không.
Diệp Vy ra hiệu cho Hà Như và Bảo Nghi đi trước, sau khi hai người rời đi, Diệp Vy mới trả lời anh, “Bây giờ em đang cùng bạn đi ra ngoài, tối nay em sẽ ở lại trường.” Diệp Vy vừa đi vừa nói.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như Diệp Vy có thể cảm nhận thấy anh mất hứng, cô khẽ cười, đôi lúc không thể chiều theo ý anh quá được.
“Là nam hay nữ?” Một lúc sau Hàn Phong lên tiếng.
Diệp Vy ngây người mất mấy giây cô mới hiểu được Hàn Phong đang muốn hỏi cô ra ngoài với nam hay nữ, bỗng nhiên Diệp Vy có ý muốn đùa dai.
“Là bạn học nam, đã giúp em rất nhiều, hôm nay em muốn mời bạn đấy ăn cơm tối.” Diệp Vy vừa nghe vừa nhìn về phía trước, thấy hai người kia cách cô một khoảng khá xa, đang vừa đi vừa cười đùa với nhau.
Hàn Phong sau khi nghe cô nói vậy thì trầm mặc hồi lâu, anh cũng không để ý giọng nói có chút vui đùa của Diệp Vy, nên không phát hiện ra là cô đang lừa anh.
“Vy, anh khó chịu!” Giọng nói Hàn Phong có chút rầu rĩ.
Nghe vậy Diệp Vy có chút hốt hoảng, “Khó chịu ở đâu? Liên quan đến vết thương của anh à?” Diệp Vy có chút lo lắng, cô đang suy nghĩ xem có nên hủy cuộc hẹn tối nay không.
“Ừ anh cảm thấy hơi chóng mặt, em đến đây đi.” Giọng Hàn Phong có chút uể oải, mang theo ý làm nũng khiến tâm Diệp Vy mềm xuống.
Diệp Vy đang định nói là em sẽ đến ngay, nhưng cô dừng lại, như nghĩ ra điều gì đó giọng cô có chút nghiêm túc, “Phong, anh không lừa em chứ?”
Đầu dây bên kia trả lời rất nhanh, “Không có, anh nói thật mà!” Giọng nói của anh rất thành khẩn, khiến người khác tin phục.
Nhưng Diệp Vy đã biết thừa tính cách của anh, cô thở dài, biết thế không nên trêu đùa anh, “Em lừa anh thôi, em ra ngoài với bạn cùng phòng, là bạn học nữ, hai người đấy quan tâm và giúp đỡ em rất nhiều, em muốn mời họ ăn một bữa cơm coi như là cảm ơn.” Diệp Vy giải thích.
Cô thấy anh im lặng không nói thì tiếp tục, “Vậy thì anh có thể cho em biết anh có thật là cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Hàn Phong biết nếu anh còn lừa cô thì cô sẽ tức giận mất, vì thế anh rất thức thời mà thú nhận.
Diệp Vy bậy cười, cô cũng không trách anh, chỉ dặn anh nhớ ăn tối và không được làm việc quá khuya, ngày mai cô sẽ đến thăm anh.
Sau khi nói một hồi làm cho Hàn Phong yên tâm xong, Diệp Vy cúp máy.
“Vy! Đi nhanh lên nào!” Hà Như gọi to.
“Đến đây!” Nói rồi Diệp Vy đuổi theo hai người.
Sau một hồi ba người tranh cãi nhau nên ăn gì thì ba người quyết định đi ra con phố ăn vặt ăn đồ nướng.
“Thơm quá!” Hà Như nhìn chằm chằm người bán hàng lật từng xiên thịt nướng, đôi mắt thèm thuồng.
Bảo Nghi và Diệp Vy lắc đầu nhìn, hai người cũng không có cách nào với cô nàng này.
Đột nhiên trước mặt hai người xuất hiện những xiên thịt được nướng vàng ươm, đang toả ra mùi thơm hấp dẫn.
“Cho hai người này.” Một tay Hà Như vừa đưa thịt nướng cho Bảo Nghi và Diệp Vy, một tay cầm vài xiên chăm chú ăn.
“Không sợ béo sao?” Bảo Nghi vừa nhận xiên thịt nướng từ tay Hà Như vừa hỏi, cô thường xuyên nghe Hà Như phàn nàn dạo này béo lên, nhưng Bảo Nghi cũng không thấy cô bớt ăn đi chút nào.
“Không sợ!” Hà Như lại lấy thêm thịt nướng từ tay người bán hàng.
Ba người càn quét hết khu phố ăn vặt, đến khi cái bụng no căng không thể chứa thêm được gì nữa.
“Thật thoải mái!” Hà Như vươn vai, thở dài một hơi.
Ba người hiện tại đang đi dạo phố, đường về đêm mọi thứ đông đúc hơn, Diệp Vy nhìn những đôi tình nhân tay trong tay nhau, bỗng nhiên cô có chút nhớ anh.
Đang mải suy nghĩ thì cô nghe thấy giọng Hà Như reo lên, “Thật đẹp!”
Diệp Vy quay sang, không thấy Hà Như và Bảo Nghi đâu, cô nhìn xung quanh, thấy hai người không biết từ lúc nào đã đi lên phía trước, hai cô gái đang áp mặt vào cửa kính cửa hàng nhà người ta, chăm chú ngắm gì đó.
Diệp Vy đi đến gần, cô nhìn vào trong, thấy là một cửa hàng quần áo.
“Thật muốn nó!” Khuôn mặt Hà Như như dính vào mặt kính, đôi mắt nhìn chăm chăm vào một chiếc váy màu trắng trong đó, cảm thán.
Bảo Nghi bên cạnh cũng liên tục gật đầu, đôi mắt toả sáng.
“Chúng ta vào xem đi.” Hà Như vừa nói vừa lôi kéo tay hai người.
“Nhưng chắc là đắt lắm.” Bảo Nghi nói khẽ.
Hà Như không quan tâm đến lời của Bảo Nghi, cô nhất quyết kéo hai người vào trong cửa hàng.
Nhân viên thấy có khách vào, môi lập tức hiện lên nụ cười tiêu chuẩn, “Xin chào quý khách.”
Nhân viên thấy ba người mới vào đều là những cô gái rất trẻ, cô quan sát ba người Diệp Vy, thấy đồ trên người bọn họ chỉ là những bộ đồ bình thường, nhưng trên mặt cô nhân viên vẫn không xuất hiện biểu cảm khinh bỉ hay coi thường, vẫn tiếp đón rất nồng nhiệt.
Diệp Vy để ý đến, thấy nhân viên ở đây cũng không tệ.
Diệp Vy nhìn xung quanh, đồ ở đây toàn những nhãn hiệu nổi tiếng, một cái áo cũng phải lên tới bảy con số, Diệp Vy rất ít khi bỏ tiền ra mua những bộ quần áo như vậy, Hàn Phong cũng thường xuyên tặng cô quần áo và túi xách, những đồ anh tặng thường không có nhãn hiệu, nhưng Diệp Vy biết những thứ đó không rẻ chút nào.
Nhận thức được điều đó nên Diệp Vy cũng không hay mặc quần áo mà Hàn Phong đưa cho cô, điều này khiến cho Hàn Phong không vui suốt một tuần liền, Diệp Vy phải giải thích và dỗ anh rất lâu mới khiến Hàn Phong không còn giận nữa.
Đôi mắt Diệp Vy lơ đang liếc nhìn, bỗng cô nhìn thấy quyển sách ở trên ghế được đặt trong một góc, thấy tên quyển sách, cô khẽ mỉm cười.
Không ai biết Diệp Vy còn là một tác giả ẩn danh trên mạng, những câu chuyện cô viết ra rất xúc tích và lôi quấn người đọc, vì thế mà cô cũng có một số fan kha khá trên mạng.
Diệp Vy hơi thở dài, lúc đầu cô cũng không thích công việc này lắm, nhưng vì kiếm tiền nên cô đành phải đi vào con đường viết lách, nhưng càng viết thì cô lại càng thấy được yêu thích công việc này, vì thế cô duy trì đến bây giờ, cũng được 2 năm rồi.
Diệp Vy nhìn về phía Bảo Nghi và Hà Như, thấy hai cô gái vẻ mặt ỉu xìu đang đứng trước cái váy, cô bèn đi đến gần.
“Sao vậy?” Diệp Vy hỏi.
“Nó đắt quá.” Bảo Nghi lên tiếng.
Diệp Vy nghe vậy đôi mắt liếc xuống giá tiền, chậc, thật đắt.
“Tôi có thể giúp gì ạ?” Nữ nhân viên mỉm cười tiến đến hỏi.
Hà Như có chút xấu hổ, cô cười nói, “Không có gì, chúng tôi muốn xem quần áo thôi.”
Nhân viên nhiệt tình giới thiệu, “Đây là mẫu mới nhất của cửa hàng, hiện tại cửa hàng chỉ có một cái này, chị có muốn thử không ạ?”
“Dạ thôi.” Hà Như trả lời, đùa à, thử xong rồi các cô cũng không mua được.
Bảo Nghi nhìn chiếc váy, cô thích thì thích thật nhưng cô cũng sẽ không bỏ một số tiền lớn như vậy để mua chiếc váy này được, Bảo Nghi thở dài, cô càng ngày càng cảm thấy tiền quan trọng như thế nào, có tiền sẽ mua được những thứ mình thích.
Diệp Vy nhìn vẻ mặt của hai người thì bật cười lắc đầu.
“Cái này là tôi chọn trước!” Một giọng nói chua ngoa vang lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!