Ác Linh
Chương 11: Bí ẩn kẻ giết người
Đêm thứ hai! Tôi không còn đủ can đảm để tiếp tục nhắm mắt ngủ ở trên chiếc giường ấy nữa, cái hình ảnh tên biến thái đêm qua tôi mơ thấy vẫn cứ hiện lên trong đầu tôi. Đó là giấc mơ kinh khủng nhất đời tôi từ trước đến giờ… không sao ngủ được, tôi lấy chiếc laptop trong ba lô ra để lướt mạng, tiếp tục tìm đọc những câu chuyện ma của thần tượng tôi.
Hôm nay tôi vào thử youtube để tìm truyện audio để nghe, sau khi lướt được một lúc thì có thoáng thấy một bộ truyện mới có tên là Ác Linh, nghe cũng hấp dẫn nên tôi cũng nhấp vào nghe thử… những câu chuyện ma quái luôn kích thích trí tưởng tượng của tôi trong khi tôi không mấy có thiện cảm với những linh hồn cho lắm. Đang nghe audiođược giữa chừng thì tôi bất giác nhận ra rằng câu chuyện mà audio mà tôi đang nghe sao mà quá giống câu chuyện về tôi quá sức. Tôi vội tắt máy! Kế bên chiếc điện thoại của tôi cũng reo lên đột ngột, báo hiệu đã hơn 12h đêm rồi. Tôi tò mò khi nghe câu chuyện trên youtube ngày hôm đó, nó thôi thúc tôi mở lên và nghe tiếp diễn biến kế tiếp. Không gian yên tĩnh giờ đây được lắng lại ngay lúc tôi bật lại cái audio truyện ma ấy.
Khi nghe đến đoạn nhân vật đang nằm nghe truyện trên mạng giống y như tôi ở thế giới thực tại này thì cũng là lúc đoạn audio đó bắt ngừng đọc, chiếc laptop cứ rè rè trong khi audio vẫn còn thời lượng. Tôi loay hoay với chiếc máy tính của tôi vì nghĩ nó bị hư hay rớt mạng gì đó.
Tôi nhấn f5 để tải lại nhưng đọc đến đoạn đó thì nó vẫn cứ rè rè một cách khó hiểu,… đang tính tắt và chuyển sang audio khác thì đoạn audio truyện ma cũ lại tự dưng phát ra âm thanh lạ hoắc làm bản thân tôi cảm thấy ngờ vực. Một giọng nói lạnh lẽo u ám phát ra từ chiếc mây tính:
“Nếu muốn nghe tiếp câu chuyện này… các bạn cần đặt vận mệnh của mình vào câu chuyện này.
Chiếc máy tính tự động tắt ngóm sau khi đoạn thoại đó vừa dứt. Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng khóc của ai đó, làm tôi giật mình đi từ từ ra ngoài trong vô giác.
Một cô gái đang ngồi khóc ngoài cửa phòng tôi, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng dài. Tôi từ từ đến gần và hỏi cô ta.
– Này cô gì ơi! Khuya rồi sao không về phòng ngủ mà lại ngồi đây?
Cô ta không nói gì, chỉ đưa tôi một tờ giấy rồi đi mất. Tôi lật tấm giấy cô ấy đưa cho tôi ra rồi đọc.
“Hãy chạy ngay đi sau khi đọc nó!…”
Tôi bừng tĩnh, quay đầu nhìn lại vào trong nhà. Tên sát nhân quen thuộc đã đứng ngay sau lưng tôi cùng con dao sắc nhọn của hắn. Không còn chờ đợi gì nữa tôi tức tóc chạy thật nhanh ra khỏi khi phòng trọ đó. Phía sau hắn vẫn cứ đuổi theo tôi, chạy ra ngoài đường lộ lớn tôi mừng rỡ.
Trong giây phút hoảng hồn đó tôi bỗng nhiên thaay nhói một cái, bước chân tôi chậm dần vì cơn đau, tôi dừng lại và nhìn xuống bụng mình…
Con dao đâm xuyên bụng tôi, máu chảy ra rất nhiều, tôi từ từ mất phương hướng và gụt xuống đất, trong mơ màng tôi nắm được chân của tên sát nhân. Hắn đá tôi rồi chạy mất, mọi chuyện về sau tôi không còn nhớ gì nữa.
Sáng hôm sau, tôi tĩnh lại và nằm trong một bệnh viện. Cứ tưởng đêm qua tôi sẽ chết nhưng tôi may mắn được người dân gần đó nhìn thấy nên đã cứu giúp tôi trong khi tên sát nhân kia tính đâm tôi thêm vài nhát nữa.
Đến lúc này tôi mới nhận ra rằng tên cố giết tôi là người chứ không phải ma, và những gì bà chủ trọ nói với tôi đều là giả. Tên hung thủ vẫn chưa chết, nghĩ đến đó tôi mệt quá và tiếp tục ngủ thiếp đi.
Chắc các bạn vẫn còn nhớ là lúc trước tôi có nói tôi có một vong nữ đi theo. ^^
Đúng vậy! Cô ta vẫn cứ đi theo tôi cho đến khi tôi vào căn phòng trọ đó ở.
Nhưng điều đáng nói là khi tôi ở đó lại không còn cảm nhận được sự hiện diện của cô ta trong cuộc sống của tôi nữa.
Nhưng cái đêm định mệnh ấy, người đã đưa tôi mảng giấy đó lại chính là cô gái đó. Dù không nhìn rõ khuôn mặt của cô ta nhưng tôi lại rất tin vào điều đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!