Phù Diêu - Chương 25: Hổ giấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
181


Phù Diêu


Chương 25: Hổ giấy


Tằng Trạch Quang khá thất vọng vì Vương Quốc Hoa không xuất hiện. Nếu không phải có lãnh đạo thị xã ở đây, Tằng Trạch Quang thậm chí sẽ tự mình đến phòng nghiên cứu chính sách tìm gặp hắn, kẻ đã nói chuyện vui vẻ với mình khi mình gặp thời khắc đen tối nhất.

Tằng Trạch Quang không cho rằng lúc ấy Vương Quốc Hoa đang đầu cơ, muốn đầu cơ cũng sẽ không đầu cơ vào một người vừa bị thẩm tra. Quan trường rất vô tình, một khi xảy ra chuyện thường có nghĩa tính mạng chính trị của anh kết thúc. Trong mắt Tằng Trạch Quang thì Vương Quốc Hoa là một sinh viên mới vào xã hội sao biết được những âm mưu trong chốn quan trường. Có thể nói tuổi trẻ của Vương Quốc Hoa đã lừa được Tằng Trạch Quang. Lúc này Vương Quốc Hoa không thể đứng bên chia xẻ vinh quang với mình là điều Tằng Trạch Quang thấy có chút nuối tiếc.

Trong hội nghị Nghiêm Hữu Quang tuyên bố quyết định của thị ủy đối với sự kiện giẫm đạp xảy ra ở huyện Nam Sơn. Phó chủ tịch thường trực huyện – Chu Dũng chịu trách nhiệm chính trong quá trình cải cách nhà máy dệt, tồn tại hành vi nhận hối lộ nên đã bị Ủy ban kỷ luật thị xã bắt. Sau khi tổ chức điều tra xác định Tằng Trạch Quang lúc làm Phó bí thư huyện ủy kiêm chủ tịch là trong sạch. Theo quyết định nghiên cứu của tập thể thị ủy, quyết định Tằng Trạch Quang tiếp nhận chức bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn, phó bí thư Quản Nhất Vĩ làm phó bí thư kiêm chủ tịch huyện.

Lúc Nghiêm Hữu Quang tuyên bố như vậy, mặt Quản Nhất Vĩ hơi giật giật vài cái. Y rất không cam lòng nhìn Tằng Trạch Quang. Hai hôm trước trong một cuộc gặp riêng thị trưởng thị xã Lưỡng Thủy – Lôi Minh còn tỏ vẻ Quản Nhất Vĩ cần phải gánh vác trọng trách ở huyện Nam Sơn. Lúc ấy phần thắng của Quản Nhất Vĩ ít nhất là chín phần, đáng tiếc chín phần mà vẫn không thành công. Đảo mắt gà mái biến thành vịt, bí thư huyện ủy thành phó bí thư.

Quản Nhất Vĩ không biết chuyện xảy ra ở đâu. Nghiêm Hữu Quang đang tuyên bố quyết định của thị ủy về thực tế cũng ủng hộ Quản Nhất Vĩ làm bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn. Nhưng trong hội nghị thường vụ thị ủy thị trưởng thị xã Lôi Minh nghe điện xong vào lại ủng hộ Tằng Trạch Quang, điều này khiến cho một số thường vụ thân Lôi Minh không kịp ứng phó.

Cử động của Lôi Minh là tín hiệu rõ ràng, Tằng Trạch Quang vừa xoay người, đồng thời còn có một ý là có người trên tỉnh làm chỗ dựa cho Tằng Trạch Quang. Tín hiệu này là rất quan trọng đối với các thường vụ thị ủy. Tằng Trạch Quang làm từng bước từ cơ sở lên trước kia mọi người chỉ cho rằng đây là cán bộ có năng lực nghiệp vụ mạnh, sao trong nháy mắt lại có chỗ dựa ở trên tỉnh?

Nghiêm Hữu Quang một lần nữa xem lại lý lịch của Tằng Trạch Quang và chú ý một vấn đề. Tằng Trạch Quang trước vốn là người tỉnh thành, sau khi y tới huyện Nam Sơn nhận chức nhưng vợ không đi theo cùng. Làm cán bộ từ Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy phái xuống, Tằng Trạch Quang đã làm sáu năm ở huyện Nam Sơn, từ một phó chủ tịch xếp cuối đến chủ tịch, thời gian lên chức không quá nhanh, nhìn như thế nào cũng không giống người có lai lịch đặc biệt. Bây giờ xem ra chuyện không phải như mọi người nghĩ.

Hội nghị kết thúc, Nghiêm Hữu Quang không ở lại ăn trưa mà lập tức lên thị xã. Không phải Nghiêm Hữu Quang ra vẻ mà là y nhận được tin vợ ngã gãy chân.

Trước khi đi Nghiêm Hữu Quang bắt chặt tay Tằng Trạch Quang:
– Đồng chí Trạch Quang, rất xin lỗi, hôm khác lên thị xã tôi mời.

Câu này của Nghiêm Hữu Quang làm cán bộ huyện Nam Sơn đứng gần đó giật mình. Trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy không gờ lại khách khí với Tằng Trạch Quang như vậy. Nghiêm Hữu Quang vô tình tặng nhân tình miễn phí cho Tằng Trạch Quang. Tằng Trạch Quang rất lễ phép nói:
– Tôi luôn hoan nghênh trưởng ban đến huyện Nam Sơn chỉ đạo công việc.

Nghiêm Hữu Quang vội vàng lên xe, Tằng Trạch Quang quay đầu lại mà hình tượng đã khác hẳn. Nghiêm Hữu Quang khách khí truyền lại một tín hiệu đó là lãnh đạo thị xã rất coi trọng Tằng Trạch Quang, mọi người xem mà làm. Trước đó Tằng Trạch Quang làm bí thư huyện ủy chưa chắc có bao người phục. Huyện Nam Sơn trước đây là đất của họ Lý, Nghiêm Hữu Quang đến và nói vậy đã làm uy tín của Tằng Trạch Quang trong nháy mắt tăng lên rất cao.

Đúng như chủ tịch Mao đã nói trên đời không có yêu, hận vô duyên vô cớ. Nhân tình của Nghiêm Hữu Quang theo Tằng Trạch Quang thấy không phải là cho không, đây là muốn hoàn lại. Nghiêm Hữu Quang mới 45 tuổi, còn nhiều thời gian để phát triển. Người ta đây là nhìn trúng quan hệ sau lưng Tằng Trạch Quang. Phải biết rằng cuộc đấu giữa thị trưởng Lôi Minh và Bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh khá cân bằng. Lôi Minh có chỗ dựa cực mạnh không ngờ thay đổi thái độ chỉ vì một cuộc điện, qua đó có thể thấy chỗ dựa trên tỉnh của Tằng Trạch Quang chắc đến mức nào.
….
Khách sạn Sơn Thành không ngờ không có dịch vụ gọi cơm bằng điện thoại, việc này làm Vương Quốc Hoa khá khó chịu. Nếu không gọi điện gọi bát mì ăn cũng được, chứ cứ phải chạy xuống phòng ăn dùng bữa mãi cũng không ổn.

Bộ đồ mà Vương Quốc Hoa mặc đúng là khác loại tại khách sạn tốt nhất quận Lưỡng Thủy này. Hắn đi một vòng là gặp đầy ánh mắt kinh ngạc. Mặc dù Vương Quốc Hoa đã quen nhưng vẫn quyết định cần đổi bộ quần áo. Luôn bị người ta nhìn với ánh mắt khác lạ thật sự không phải chuyện thoải mái gì.

Chiếc Tv 18 icnh trong phòng không có quá nhiều kênh, bật hết các kênh nhưng Vương Quốc Hoa cuối cùng phải buông tha suy nghĩ xem Tv cho hết giờ. Biết sao được, một người trước hay lên mạng bây giờ về năm 94 thiếu trò chơi đúng là không quen.

Nằm trên giường nhìn trần nhà một lúc, Vương Quốc Hoa đang mơ màng ngủ lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Biết số này chỉ có Nghiêm Giai Ngọc biết, Vương Quốc Hoa cầm mấy ừ một câu, bên kia truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Nghiêm Giai Ngọc:
– Ở đâu?

Mặc dù không đứng trước mặt nhưng Vương Quốc Hoa cũng có thể đoán được tâm trạng Nghiêm Giai Ngọc lúc này. Báo số phòng, trong đầu Vương Quốc Hoa hiện lên dáng người ma quỷ của Nghiêm Giai Ngọc.

Chiếc điều hòa đáng chết không có hiệu quả mấy, Vương Quốc Hoa dùng nước lạnh tạm thời xua đi cơn nóng trong lòng. Hắn ngồi trên giường không muốn động vì cơn nóng mùa hè.

Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên. Vương Quốc Hoa do dự một chút nhưng vẫn mặc quần bò đi ra mở cửa. Nghiêm Giai Ngọc đứng ngoài cửa thấy Vương Quốc Hoa để trần tay nên hơi rụt ra sau một chút. Vương Quốc Hoa dựa lưng vào cửa mà mặt không chút thay đổi. Nghiêm Giai Ngọc cắn răng một chút, cúi đầu đi vào trong. Khi tiếng cửa đóng vang lên, người cô hơi run một chút.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, Nghiêm Giai Ngọc nhìn quanh một vòng cảm thấy đằng sau có người đi theo nên cô vội vàng đi đến ngồi ở chiecs ghế duy nhất.

– Phòng này bao tiền thế?
Nghiêm Giai Ngọc muốn nói nhưng phát hiện không có gì để nói nên chỉ có thể hỏi câu này.

– Cái này không quan trọng.
Nghiêm Giai Ngọc lười biếng đáp. Hắn liếc nhìn Nghiêm Giai Ngọc khá lâu làm cô vội vàng quay đầu lại nhìn sang chỗ khác. Hai người trên thực tế đã hiểu đôi chút ý của nhau, nhưng chỉ có hai người ở trong phòng như thế này thì lại khác.

Vương Quốc Hoa phải thừa nhận mặt Nghiêm Giai Ngọc đỏ hồng như uống rượu càng quyến rũ hơn. Nhịp thở dồn dập làm ngực cô nhấp nhô rất rõ. Nghiêm Giai Ngọc mặc chiếc váy ngắn lộ đôi chân dài đang khép chặt vào nhau không có một khe hở. Đôi chân trắng kia rất có hiệu quả thị giác, hấp dẫn ánh mắt người ta muốn xem trong váy có gì.

Vương Quốc Hoa đột nhiên muốn hút thuốc. Hắn đứng lên đi tới trước bàn lấy thuốc lại làm Nghiêm Giai Ngọc giật mình đứng bật dậy như con thỏ. Vẻ bối rối trên mặt cô kết hợp với dáng người hấp dẫn đủ để làm người ta phạm tội.

Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút nhưng vẫn khống chế được mình. Hắn xoay người định đi lại nghe thấy tiếng khóc. Hóa ra Nghiêm Giai Ngọc đang dùng tay ôm mặt khóc.

Vương Quốc Hoa không nói gì, hắn đi tới cửa sổ kéo rèm xuống, cả phòng rơi vào bóng tối. Đèn điều hòa giống như lửa ma làm người ta sợ.

Tách, Vương Quốc Hoa đưa tay bật đèn đầu giường. Hắn quay đầu lại thì thấy Nghiêm Giai Ngọc đã đứng trước mặt mình. Cô lớn tiếng nói:
– Cậu hại chết tôi.

Nghiêm Giai Ngọc nói không có lý lẽ nên Vương Quốc Hoa không biết nói lại câu gì.

Vương Quốc Hoa im lặng xoay người hút thuốc. Nghiêm Giai Ngọc đứng đó, hai tay nắm vào nhau.
– Tôi vốn đang tốt, sao cậu không đi xa một chút mà cứ đến trước mặt tôi? Cậu là cứ trêu người ta rồi không nghĩ gì đến. Cậu bảo tôi làm sao bây giờ? Cậu nói đi, cậu nói đi.

Vương Quốc Hoa nghe cô lẩm bẩm như vậy không khỏi tức giận. Hắn quay đầu lại gầm lên:
– Câm.

– Cậu.
Thấy ánh mắt cực nóng của Vương Quốc Hoa, Nghiêm Giai Ngọc ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mắt cũng nhắm lại.

Yên tĩnh, ngoài tiếng điều hòa ra thì không có tiếng gì nữa. Tim Nghiêm Giai Ngọc đập càng mạnh hơn, cô cứ thế chờ. Cuối cùng cô không nhịn được mở mắt ra thì lại thấy Vương Quốc Hoa đi vào Wc, không thể nói là đi mà phải nói là trốn.

– Mẹ nó chứ.
Trong nháy mắt khi đóng cửa, Vương Quốc Hoa gần như gầm lên.

Không biết sao tâm trạng khẩn trương của Nghiêm Giai Ngọc lại hoàn toàn biến mất. Cô không nhịn được cười nói:
– Thì ra tiểu quỷ này là hổ giấy.

Vương Quốc Hoa nghe rất rõ nhưng không dám ra bởi vì Nghiêm Giai Ngọc đang dựa lưng vào cửa cười đầy đắc ý. Nước lạnh đúng là có hiệu quả khá tốt. Vương Quốc Hoa bình tĩnh đi ra, Nghiêm Giai Ngọc nhìn hắn cười cười rồi đi vào trong. Bịch, cửa wc bị đóng lại, Vương Quốc Hoa cũng rõ ràng nghe thấy tiếng cười dễ nghe của Nghiêm Giai Ngọc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN