Phù Diêu
Chương 817
Hai người ngồi nói chuyện một lúc, nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào sau ra ngay. Lãnh Vũ lấy một chai rượu màu đỏ sậm với mùi hương không quá nồng. Y rót ra hai chén, tự mình cầm lên nói.
– Tôi mời cậu.
Vương Quốc Hoa lặng lẽ cầm chén chạm rồi uống cạn. Có thái độ này của Lãnh Vũ là đủ để Vương Quốc Hoa thoải mái. Hai người cũng không có ý nói chuyện, cứ vậy ngồi uống rượu với nhau. Một chai rất nhanh hết, Lãnh Vũ khom người lấy chai nữa mới nói.
– Lúc đầu khi vào nhà nước cậu có suy nghĩ gì không?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
– Rất đơn giản, chính là thăng quan cầm quyền, sống có tôn nghiêm một chút.
Lãnh Vũ có chút ngạc nhiên nói:
– Sao? Cậu cảm thấy người bình thường sống không có tôn nghiêm ư?
Vương Quốc Hoa không có ý giải thích, hắn cầm chén lên uống. Lãnh Vũ thấy vậy cười cười giơ chén định uống. Vương Quốc Hoa chặn lại.
– Chắc đủ rồi, ngài nên uống ít một chút.
Lãnh Vũ vẫn đòi uống, Vương Quốc Hoa giữ chặt tay.
– Xảy ra chuyện gì ư?
Lãnh Vũ hừ một tiếng bỏ chén. Y thở ra mới nói.
– Vụ án tập đoàn Tuyết Hoa, Hiệp hội giám sát chứng khoán đã có đột phá. Hai cán bộ cấp giám đốc sở bị bắt và khai ra một đám người. Chuyện liên quan đến con gái của Giản Trường Thanh, Ủy ban kỷ luật trung ương đã điều tra qua, người Giản gia cùng khai Giản Trường Thanh không biết việc này, hai vợ con tự gánh. Giản Trường Thanh không biết, hắc hắc, cậu có tin được không?
Lãnh Vũ hỏi xong nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa rất nghiêm túc gật đầu nói.
– Tôi tin.
Lãnh Vũ một lần nữa ngạc nhiên. Y nở nụ cười sau đó lại lắc đầu cười khổ một tiếng.
– Cũng đúng, có tin hay không thì đây đều là kết quả điều tra cuối cùng.
Vương Quốc Hoa nói:
– Chuyện này tôi thật ra không lo lắng. Tôi lo Giản Trường Thanh còn có vấn đề khác bị điều tra ra.
Trong đầu Lãnh Vũ hiện lên một suy nghĩ, y lập tức lộ ra vẻ mặt không dám tin.
– Ý của cậu là có người định tính sổ?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói.
– Giản Trường Thanh ngồi trên vị trí này nhiều năm như vậy, Hồ Vân đột nhiên lao tới tranh vị trí đó, ngài nói có người có thể cam tâm sao? Còn nữa, bây giờ Giản Trường Thanh đã lui về tuyến hai, đây đúng là thời cơ tốt nhất để tính sổ. Giản Trường Thanh không giữ được đã thành tất nhiên.
Vương Quốc Hoa chưa hết câu Lãnh Vũ đã hoàn toàn rõ ý này. Y nặng nề gật đầu nói.
– Tai kiếp khó thoát.
– Không nói chuyện này nữa. Long Diễm có lẽ khó thể ở lại văn phòng ủy ban. Y tìm tôi giúp tranh thủ chức giám đốc Sở công an.
Vương Quốc Hoa nói sang việc khác. Lãnh Vũ ừ một tiếng nhìn Vương Quốc Hoa thật sâu. Y đây là vừa nhìn vừa suy nghĩ.
– Có thể, bây giờ do lão Hám kiêm nhiệm quả thật không thích hợp. Việc này tôi sẽ nói chuyện với lão Hám.
Vương Quốc Hoa cũng không nói tiếng ảm ơn, có chuyện không thể làm không. Mặc dù là đối mặt với Lãnh Vũ, hắn cũng không thể để đối phương cảm thấy mình nợ y.
Hai người ngồi nói chuyện khá lâu, Vương Quốc Hoa coi như xác định được địa vị mới trước mặt Lãnh Vũ. Ngồi đến đêm muộn Vương Quốc Hoa đứng lên cáo từ rời đi. Chai rượu kia uống khá nặng, Vương Quốc Hoa thấy cả người khô nóng chỉ muốn tìm người phát tiết.
Về chỗ ở A Anh cứ qua lại trước mặt càng khiến Vương Quốc Hoa khó chịu được. Hắn đi tắm mà vẫn không dập được cơn lửa. Ngay khi hắn cảm thấy mình sẽ phạm sai lầm thì điện thoại di động vang lên. Hắn cầm đọc thấy là tin nhắn, Hồ Lỵ nhắn tin.
– Em chờ ở cửa sau, anh có rảnh để ra không?
Vương Quốc Hoa không có suy nghĩ nhiều, đứng lên đi ra cửa. A Anh đang dọn dẹp không dám hỏi gì.
Ra cửa sau Vương Quốc Hoa thấy xe của Hồ Lỵ đỗ ở một góc tối, hắn lao thẳng lên. Hồ Lỵ cũng không nói chuyện lái xe rời đi. Đến chỗ ở của cô, hai người xuống xe Hồ Lỵ mới nói.
– Em nếu không nhắn tin cho anh, anh có thể chủ động liên lạc với em không?
Vương Quốc Hoa lắc đầu cười khổ.
– Vấn đề này của em có thể không trả lời không?
Hồ Lỵ gật đầu.
– Em hiểu.
Hồ Vân ở phòng bên nghe thấy tiếng động đi ra, ả khoanh tay nhìn hai người lên lầu, đôi mắt cứ thế nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa gật đầu với ả còn chân vẫn đi vào phòng Hồ Lỵ. Hồ Lỵ không biết nói chuyện với chị cái gì bên ngoài, không lâu sau cô ả tiến vào nói:
– Có cần bảo chị ta vào trợ hứng không?
Câu này lại làm Vương Quốc Hoa bình tĩnh hơn. Hắn ngồi trên giường lắc đầu.
– Không cần, một người anh chưa chắc đã đối phó nổi.
– Đúng rồi, chị ta đề nghị hùn vốn mua cửa hàng kia, ít nhất cần năm triệu.
Hồ Lỵ khá lo lắng nói một câu. Vương Quốc Hoa nghiêng mắt nhìn về phía cửa vẫn chưa đóng.
– Còn thiếu bao nhiêu?
Hồ Lỵ nói:
– Không thiếu nhiều. Em có thể bán quán đi, bên ngân hàng cũng có chút quan hệ, có thể vay được. Chỉ là sở Ngoại vụ chưa chắc có thể đã chịu bán mặt bằng, nơi đó về sau nhất định có giá hơn nhiều Còn nữa dù sao đây cũng là tài sản quốc gia.
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
– Chuyện này chắc thôi, dễ bị người nói này nói kia. Nếu muốn kiếm tiền có thể làm việc khác.
Hồ Vân ở ngoài cửa tiến vào, cô ả khoanh tay nói.
– Nếu như sở đầu thầu công khai thì sao?
Vương Quốc Hoa ừ một tiếng liếc nhìn cô ả. Hồ Vân lắc lắc mông đi tới. Cô ả hôm nay mặc váy ngủ màu nước biển, rộng ngực, hai điểm đỏ lộ rõ ra trước mặt người.
– Có tin từ sở là bọn họ quả thật có ý này.
Vương Quốc Hoa nghĩ tới Đao Hùng Vĩ. Hắn thoáng cái phán đoán ra vài khả năng. Vương Quốc Hoa bây giờ vẫn phụ trách quản lý sở Ngoại vụ. Đao Hùng Vĩ có lẽ muốn lấy lòng mình nên mới đưa ra việc chuyển nhượng mặt bằng kia, thậm chí điểm này còn có thể do Hồ Vân đề nghị. Cô ả ra vẻ này kia nói chuyện với Đao Hùng Vĩ, có khi còn lấy mình làm bia ý chứ?
– Nếu là đấu thầu công khai thì hai người có thể tranh thủ một chút. Chẳng qua quá trình đấu thầu phải công bằng. Cứ chuẩn bị tốt tài chính đi, nếu không đủ thì tôi có thể bỏ ra ba triệu.
Vương Quốc Hoa cũng chỉ có thể bỏ ra từng này. Trên thực tế hắn đã từng có lần hối hận nhưng việc đã làm, hơn nữa Hồ Lỵ cũng không phải người quá quắt, hắn cũng chấp nhận thực tế.
Hồ Vân không lên tiếng, cô ả xoay người ra ngoài nhưng đột nhiên dừng lại nói.
– Nhỏ tiếng một chút, cách âm không tốt.
Vương Quốc Hoa đứng lên bước đi thì bị Hồ Lỵ ôm lấy, cô ả nói.
– Xin lỗi, là em không đúng. Thực ra em cũng không muốn gì, chỉ là muốn xem địa vị của mình trong lòng anh mà thôi.
Vương Quốc Hoa đứng im không nhúc nhích. Hắn liếc nhìn Hồ Vân.
– Điều gì cô muốn tôi cũng có thể cho cô, nhưng sẽ không lấy quyền lực trong tay phục vụ cô. Nhớ, không có lần tiếp theo nếu không tôi có trăm biện pháp làm cô muốn chết cũng khó.
Hồ Vân quay trở lại, ả ta không hề khẩn trương gì khi đối mặt với Vương Quốc Hoa.
– Năm đó sao không nhìn ra anh sẽ có ngày hôm nay nhỉ. Thứ tôi muốn mặc kệ anh cho tôi gì thì tôi vẫn có nhu cầu. Anh có nhu cầu có thể đến bất cứ lúc nào, tôi phục vụ hết. Chẳng qua hôm nay không được, tôi tới …
Hồ Vân nói xong định đi, Vương Quốc Hoa bốc lên ngọn lửa trong lòng. Hắn túm tay cô ả lại.
– Sao, muốn có mà lại định đi ư, đi sao được?
Hồ Vân vung tay lên.
– Anh nghĩ tôi sợ anh ư? Đến đây, chỉ cần anh không sợ đen.
Vừa nói cô ả đưa tay kéo váy xuống lộ ra một bên lo đủ.
….. Hồ Vân kêu lên.
– Anh là tên khốn, không phải ở đó …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!