Hồng Bào Quái Nhân
Chương 67: Hồng bào quái nhân bại lộ hành tung
Thiên Cơ hòa thượng hai mắt đỏ lên, trầm giọng hỏi:
– Lại hy sinh chín tên đệ tử ư? Thế lửa không cứu được thì nên rút lui sao lại tuẫn táng bọn chúng một cách oan uổng?
Tâm Di hòa thượng ấp úng đáp:
– Lúc đó cục diện rối loạn dị thường. Đệ tử lại bị địch nhân quấn quít không kịp kêu gọi…
Thiên Cơ hòa thượng thở dài nói:
– Lỗi ở lão tăng… lỗi ở lão tăng…
Tâm Di hòa thượng hỏi:
– Hiện giờ lửa vẫn chưa tắt. Chưởng môn có muốn coi tình hình chăng?
Thiên Cơ hòa thượng gật đầu toan cất bước thì Du Hữu Lượng lên tiếng:
– Tiền bối hãy khoan! Tiểu tử có lời muốn nói…
Thiên Cơ hòa thượng quay lại. Du Hữu Lượng nói tiếp:
– Đằng nào bảo tháp cũng bị hủy rồi. Tiền bối còn đi coi thì chẳng cũng không ích gì mà còn trúng kế địch nhận nữa.
Tâm Di hòa thượng xen vào:
– Thí chủ bảo sao?
Du Hữu Lượng đáp:
– Tiểu tử nói:
Nếu chưởng giáo quí phái dời khỏi nội điện là trúng kế địch nhân thanh đông kích tây.
Tâm Di hòa thượng đột nhiên biến sắc nhưng chỉ chớp mắt trở lại bình thường.
Thái Bình đạo trưởng đứng bên xen vào:
– Du thí chủ nói rất có lý. Bần đạo cũng lo như vậy.
Tâm Di hòa thượng hỏi:
– Sao lại biết thế?
Du Hữu Lượng đáp:
– Vì toàn bộ âm mưu của địch nhân ở ngoài cỗ kiệu tại góc điện này.
Chàng nói câu này ra chẳng những Tâm Di biến sắc mà cả bốn thiếu nữ cũng rúng động, và bao nhiêu người trong điện đều chấn động tâm thần.
Thái Bình đạo trưởng nói:
– Bần đạo cũng nghĩ thế.
Tâm Di hòa thượng nói:
– Cỗ kiệu khiêng vào bảo tháp đã phun khói lửa. Ta phải trông vết xe trước mà phòng bị cát đá cùng nước suối để chữa lửa. Nếu không thì đến lúc đó trở tay chẳng kịp…
Du Hữu Lượng ngắt lời:
– Hòa thượng nói vậy nghe có lý nhưng thực sự không phải thế.
Tâm Di hòa thượng bật cười hỏi:
– Không hiểu ai là người chủ trương cục điện đêm nay?
Thiên Cơ hòa thượng xua tay gạt đi:
– Hãy nghe Du thí chủ nói hết đã.
Du Hữu Lượng nói:
– Tiểu tử nhận thấy cỗ kiệu phun lửa đốt bảo tháp chỉ cốt để làm rối tay mắt mọi người. Còn cỗ kiệu trong điện này re rằng không phải chỉ giản dị như vậy…
Tâm Di hòa thượng cười lạt ngắt lời:
– Dường như Du thí chủ chẳng điều gì mà không biết…
Một trong bốn thiếu nữ áo hồng xen vào:
– Đúng là không phải giản dị. Bọn tiểu nữ hộ tống từ Ngân Xuyên tới đây đường xa ngàn dặm mà là chuyện giản dị thì còn phí công làm chi?
Thị nói rồi tha thiết tiến về mấy bước, giơ bàn tay ngọc nhỏ nhắn từ từ vén rèm kiệu lên.
Mọi người đang hồi hộp liền vận hết mục lực nhìn vào cỗ kiệu. Dưới ánh đèn ảm đảm, thấp thoáng hiện ra một bộ mặt nghiêm nghị đầu tóc bạc phơ.
Tâm Di hòa thượng đột nhiên lớn tiếng hô:
– Phù Vân chưởng giáo! Phù Vân chưởng giáo còn sống trên thế gian.
Bộ mặt trong kiệu Du Hữu Lượng đã thấy qua khi còn ở Ngân Xuyên, chính là chân tướng Phù Vân đại sư.
Tâm Di hòa thượng lớn tiếng hô hoán, hai mắt trợn lên nhìn ra cửa điện. Mọi người bất giác nhìn theo thị tuyến của lão. Ai cũng kinh hãi đến ngẩn người.
Trước cửa điện một vị lão tăng đầu tóc bạc phơ, mình mặc tăng bào chân đi giầy vài không biết đã đến đứng đó từ lúc nào. Vị lão tăng này tướng mạo giống hệt Phù Vân đại sư ở trong cỗ kiệu.
Ai nấy trống ngực đánh thình thịch, tưởng chừng trái tim muốn nhảy ra ngoài.
Tâm Di hòa thượng lại lớn tiếng hô:
– Phù Vân chưởng giáo!… Phù Vân chưởng giáo đã trở về.
Du Hữu Lượng thấy Tâm Di hòa thượng lộ vẻ cao hứng quá chừng, chàng động tâm muốn lên tiếng nhưng lại nín nhịn không nói nữa.
Thiên Cơ hòa thượng còn đang do dự, nhưng nghe Tâm Di hô hoán, chẳng thể không tin được, miệng lẩm bẩm:
– Sư phu!… Sư phụ…
Tâm Di hòa thượng lạnh lùng móc họng:
– Tâm Di tưởng Thiên Cơ sư huynh vì ham địa vị chưởng giáo không dám nhận sư phụ nữa.
Giọng nói sắc bén của hắn lại tráo trở kêu Thiên Cơ bằng sư huynh tỏ ra đã nhận định vị lão tăng đứng trước cửa điện đúng là Phù Vân chưởng giáo.
Thiên Cơ hòa thượng thần trí rối loạn đến cùng cực, nên Tâm Di hòa thượng nói gì lão cũng không để lọt vào tai nữa, hết nhìn ra cửa điện, lại ngó vào trong kiệu, vẻ mặt rất ngơ ngác.
Cuối cùng Phù Vân đại sư đứng ngoài cửa điện cất tiếng gọi:
– Thiên Cơ!
Thiên Cơ hòa thượng run lên bần bật. Miệng ấp úng:
– Sư phụ!… sư phụ đấy ư?
Lúc này ngọn đèn pha lê hình tam giác gắn vào bên kiệu bỗng sáng lên. Mọi người thấy Phù Vân đại sư ở trong kiệu cũng mặc áo tăng bào ngồi rất nghiêm trang.
Thiên Cơ hòa thượng kinh hãi hỏi:
– Vụ này… vụ này là thế nào?
Thái Bình đạo trưởng rảo bước đến bên Thiên Cơ hòa thượng khẽ nói:
– Đạo trưởng đừng quên quẻ bói trong nội thất.
Thiên Cơ hòa thượng dường như được thức tỉnh, ngập ngừng:
– Chẳng lẽ người trong kiệu là cái…
Hai chữ “tử thi” chưa ra khỏi cửa miệng thì ngoài cửa có tiếng niệm:
– A di đà phật!
Phù Vân đại sư ở ngoài cửa điện thủng thẳng đi tới trước cỗ kiệu trỏ vào trong nói:
– Vị lão tăng này là pho thạch tượng của lão tăng.
Du Hữu Lượng đếm hai chữ “thạch tượng” bất giác chấn động tâm thần, la thầm trong bụng:
– Không sai rồi! Đúng là câu chuyện đó…
Chàng cất bước tiến lại nhìn Phù Vân đại sư nghiêng mình hỏi:
– Tiền bối còn nhớ được tiểu tử không?
Phù Vân đại sư liếc mắt nhìn Du Hữu Lượng một cái, vẻ mặt thoáng qua một tia dị dạng rồi đáp:
– Dĩ nhiên nhớ rồi! Dĩ nhiên nhớ rồi!
Du Hữu Lượng hỏi:
– Ngày ấy chia tay ở chốn hoang sơn, tiểu tử tưởng đã là vĩnh quyết, không ngờ đêm nay lại được thừa nhân tiền bối.
Phù Vân đại sư hắng dặng đáp:
– Người đời ai cũng cho là lão tăng chết rồi. Chính lão tăng cũng cơ hồ không tin mình đã trải qua một cơn đại kiếp mà còn sống sót…
Thái Bình đạo trưởng vén áo đạo bào, nhìn Phù Vân đại sư thi lễ nói:
– Đại sư bình yên trở về. Thật là một điều đại hạnh cho phái Côn Luân.
Không hiểu gia sư… gia sư…
Phù Vân đại sư ngắt lời:
– Lệnh sư là Vô Vi đạo trưởng qua đời thật rồi.
Thái Bình đạo trưởng mặt buồn rười rượi không nói nên lời.
Phù Vân đại sư kể tiếp:
– Nói ra khôn xiết đau lòng. Ngày trước năm vị chưởng giáo các phái lớn, trong đó có cả lão tăng đã trúng phải chất độc Thiên Cơ của người mặc áo Hồng bào mà không biết tên. Độc vật đó khủng khiếp vô cùng. Bọn lão tăng năm người công lực đến thế mà không giải cứu được. Thiết thị huynh đệ ở phái Thiên Sơn chết giấc trước tiên, thứ nhì đến Thiên Thủ Kiếm Thẩm Băng Toàn. Tiếp theo lão tăng cũng bất tỉnh nhân sự…
Nhà sư thở dài nói tiếp:
– Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, lão tăng dần dần hồi tỉnh thấy dưới bụng mé tả máu tươi không ngớt ứa ra. Chắc là đã bị Hồng Bào Quái Nhân dùng lưỡi kiếm đâm vào. Lão tăng quay lại nhìn năm người kia thì máu ở vết thương dưới bụng đã ngưng kết lại và tắt thở chết cả rồi. Lão tăng nghĩ lui nghĩ tới không sao hiểu được và không ngớt tự hỏi:
Cả sáu người đều bị trúng độc cùng bị kiếm đâm mà sao một mình lão tăng thoát chết?
Nhan Bách Ba vẫn im tiếng từ hồi nào, đột nhiên hỏi xen vào.
– Sao đại sư có tìm ra được đáp án không?
Phù Vân đại sư đáp:
– Lão tăng suy nghĩ rất lâu mới tìm ra được chút manh mối. Nguyên trước lão tăng từ thuở nhỏ được gia sư truyền dạy một thứ thần công độc môn.
Thiên Cơ hòa thượng đột nhiên la thất thanh:
– Đó là Vô tương thần công của phái Côn Luân!… Sư phụ đã luyện thành môn đó mà sao đệ tử không nghe nhắc tới lần nào?
Phù Vân đại sư không trả lời nói tiếp:
– Vô tướng thần công là một môn bí truyền của bản phái. Lúc đó lão tăng gặp cảnh nguy nan, bất giác vận động Vô Tướng thần công, nhưng sau đó ngất đi. Có điều chất độc đang lan ra khắp mình đều bị chặn lại. Sau cùng lại thở được mà sống sót.
Phù Vân đại sư nói tiếp:
– Lão tăng tự nghĩ:
Độc vật tuy bị ngăn chặn, nhưng cần tìm nơi an toàn để điều dưỡng và vận công thúc đẩy chất độc ra ngoài. Lão tăng liền ráng chịu nhịn đau rời khỏi căn nhà gianh bỗng gặp một người tiều phu cho vào nhà tạm trú…
Thiên Cơ hòa thượng ấp úng hỏi:
– Pho thạch tượng ở trong cỗ kiệu kia…
Phù Vân đại sư ngắt lời:
– Lão tăng ở nhà tiều phu điều dưỡng mấy bữa, người tiều phu đột nhiên ngó thấy lão tăng vận công lại nghe nói ở núi Côn Luân thánh Sơn hắn rất kinh ngạc cho là người thần. Lão tăng trăm miệng không hề giải thích. Tiều phu thường qua lại Ngân Xuyên mua bán củi gỗ, đem vụ này tiết lộ ra ngoài. Thế rồi hàng trăm hàng ngàn thiện nam tín nữ khắc một pho thạch tượng đặng đưa về Côn Luân.
Lão nói một hồi tới đây, ai nấy lắng tai nghe. Đột có thanh âm lạnh lẽo cất lên:
– Thật là một thiên cổ tích hay tuyệt. Diệu tuyệt!
Mọi người giật mình kinh hãi nhìn về phái phát ra thanh âm thì người nói câu này chính là thanh niên Du Hữu Lượng.
Phù Vân đại sư xoay mình như cơn gió lốc trầm giọng hỏi:
– Phải chăng Du thí chủ định nói lão tăng?
Du Hữu Lượng thản nhiên đáp:
– Đúng rồi!
Chàng thốt ra câu nói kinh người ai nấy đều trợn mắt há miệng.
Thiên Cơ hòa thượng lên tiếng:
– Du thí chủ! Thí chủ…
Phù Vân đại sư ngắt lời:
– Lão tăng muốn nghe tiếng chuông của Du thí chủ.
Du Hữu Lượng đáp:
– Còn ai là không nghe rõ nữa? Nhất thiết đều là chuyện giả trá.
Phù Vân đại sư sửng sốt. Nhưng chỉ trong nháy mắt lão cười nói:
– Du thí chủ! Thí chủ nói giỡn rồi. Nhưng trong trường hợp này mà nói giỡn là không hợp cách.
Du Hữu Lượng cười lạt đáp:
– Du mỗ đến Côn Luân may mắn gặp được tay năng thủ đặt ra thiên cổ sự thật kín đáo, chẳng có chỗ sơ hở nào để đả kích…
Phù Vân đại sư vẫn bình thản không lộ vẻ gì, ngắt lời:
– Du thí chủ đừng nói chuyện hồ đồ nữa. Lão tăng…
Lão vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang bên không hiểu vô tình hay hữu ý ra hiệu cho Tâm Di hòa thượng.
Tâm Di hòa thượng đột nhiên lớn tiếng quát:
– Du thí chủ buông lời sỉ nhục chưởng giáo bản phái, bần tăng là người đầu tiên không thể nhẫn nại được.
Du Hữu Lượng thủng thẳng đáp:
– Dĩ nhiên đại sư không nhẫn nại được, chỉ vì…
Chàng chưa dứt lời, Tâm Di hòa thượng lại quát lên ngắt lời:
– Du thí chủ cố ý náo loạn rồi. Coi Sạn đây!
Hắn đoạt lấy cây Phương tiện sạn ở trong tay một nhà sư đứng bên bổ xuống đầu Du Hữu Lượng đánh vèo một cái. Chiêu Sạn này vừa nhanh vừa mạnh, nếu bổ trúng tất phải bể đầu chảy máu.
Du Hữu Lượng lún thấp người xuống để tiến về phía trước, đồng thời xoay tay phóng chưởng phản kích.
Tâm Di hòa thượng lập tức biến đổi phương vị quắt ngang cây sạn không một tiếng động. Lúc nó đánh vào vòng chưởng mới rít lên lên ào ào.
Vạt áo Du Hữu Lượng tung bay không ngớt. Bốp một tiếng. Chàng vung lẹ tay trái ra nhanh như điện chớp chụp lấy cây phương tiện sạn của đối phương, giật mạnh một cái.
Đây là một chiêu “Ban Nã Nắm Nã” trong Thái Thanh Tam Thập Cửu Thức của phái Côn Luân. Ngày trước Du Hữu Lượng đã được Phù Vân đại sư đại sư truyền dạy, nên chàng sử dụng chiêu thuần thục khác thường.
Tâm Di hòa thượng thấy đối phương vươn tay đoạn sạn, liền vận kình đẩy sang một bên. Đầu sạn thiên di, rồi nhà sư giựt về được.
Tâm Di hòa thượng nhíu cặp lông mày, thái độ uy mãnh phi thường. Cây phương tiện sạn trong tay thu về rồi lại phóng ra. Trong chớp mắt đã chia đường đánh vào năm chỗ huyệt đạo.
Du Hữu Lượng thấy Tâm Di phóng sạn mau lẹ, khí thế không phải tầm thường, miệng lẩm bẩm:
– Sạn pháp này thật lợi hại!
Chàng lùi lại năm, sáu bước.
Tâm Di cầm sạn truy kích. Tiếp theo vung ngang cây sạn để đối phương bị ngăn chặn không lùi lại được.
Chỉ trong chớp mắt Tâm Di hòa thượng đã tấn công mười mấy chiêu mà toàn sử dụng Thái Thanh Tam Thập cửu thức.
Du Hữu Lượng động tâm. Bất giác Thiên Cơ hòa thượng đứng bên quát:
– Tâm Di hãy dừng tay.
Tâm Di hòa thượng lờ đi như không nghe tiếng, xoay cả phương tiện sạn vung lên bổ vào đầu đối phương.
Du Hữu Lượng vận kình lực vào chân lộn người đi tiến lại.
Binh một tiếng vang lên! Cây sạn của Tâm Di lướt qua bên mình chàng bổ xuống đất trúng vào một phiến đá bể ra một mảnh lớn.
Du Hữu Lượng thừa cơ xoay mình, vung tay đánh liền ba chưởng.
Tâm Di hòa thượng ứng biến rất mau lẹ. Người hắn xoay đi đồng thời quét ngang cây phương trượng sạn, gạt hết ba phát chưởng của đối phương.
Tiếp theo hắn múa tít cây sạn trong tay, bóng sạn rợp trời rí lên vù vù.
Du Hữu Lượng khẽ la lên một tiếng hất hai tay ra ngoài. Người chàng mượn thế lăng trên mặt đất, nằm ngửa mặt ra. Cây Phương Tiện sạn quét qua trên bụng chàng đánh vèo một cái.
Du Hữu Lượng lại thi triển thân pháp Thiết Bản Kiều rồi nhảy vọt lên trầm giọng quát:
– Tinh lưu tuệ tảo! Tinh lưu tuệ tảo! Du Hữu Lượng này đã hiểu rồi…
Tâm Di hòa thượng ngạc nhiên hỏi:
– Hiểu cái gì?
Du Hữu Lượng đáp:
– Du mỗ chỉ chờ đại sư ra chiêu Tinh lưu tuệ tảo vừa rồi kia…
Tâm Di hòa thượng đột nhiên biến sắc, chận lời:
– Du thí chủ còn thủ đoạn gì cứ việc trổ hết ra đi.
Phù Vân đại sư cũng hắng dặng một tiếng cắt đứt cuộc đối thoại hai người.
Lão nhìn Thiên Cơ hòa thượng hỏi:
– Thiên Cơ! Hiện giờ có bao nhiêu đệ tử bản môn ở trong điện?
Thiên Cơ hòa thượng đáp:
– Hàng chữ Trần tám chục tên, hàng chữ Tốn một trăm hai mươi, hàng chữ Tuệ một trăm tên.
Phù Vân đại sư gật đầu hỏi:
– Thế là ba trăm tên. Còn bốn trăm tên nữa đâu?
Thiên Cơ hòa thượng đáp:
– Bọn chúng… chia nhau đi tuần trên gác và trong ngoài điện.
Phù Vân đại sư nói:
– Ngươi truyền lệnh hỏa tốc cho bọn chúng về điện tập hợp ta có chuyện muốn nói với toàn thể đệ tử của bản môn.
Thiên Cơ hòa thượng ngần ngại đáp:
– Cái đó… cái đó…
Phù Vân đại sư tức giận hỏi:
– Sao? Ngươi dám chống lệnh của sư phụ chăng?
Thiên Cơ hòa thượng đáp:
– Đệ tử không dám.
Dứt lời lão xoay mình toan đi ra. Du Hữu Lượng vội lớn tiếng:
– Tiền bối bất tất phải đi đâu. Nếu điều động toàn thể môn nhân quý phái vào điện là mắc bẫy địch nhân…
Thiên Cơ hòa thượng dừng bước.
Phù Vân đại sư lạnh lùng hỏi:
– Du thí chủ can thiệp vào việc của bổn phái như vậy còn chưa đủ ư?
Du Hữu Lượng nhún vai đáp:
– Bổn phái ư? Các hạ thuộc phái nào? Xin tha thứ cho Du mỗ là người hủ lậu ít hiểu biết.
Phù Vân đại sư tức giận đến cực điểm, liền cười hỏi:
– Phải chăng Du thí chủ có ý muốn gây sự với lão tăng?
Vừa rồi thí chủ bảo mắc bẫy địch nhân là có ý gì?
Du Hữu Lượng đáp:
– Các hạ là người hiểu rõ hơn ai hết. Nếu Thiên Cơ chưởng giáo điều động hết đệ tự phái Côn Luân vào điện thì chẳng những cách phòng vệ sơ khoáng mà còn tiện cho các hạ quăng một mẻ lưới vét hết…
Phù Vân đại sư dường như giật mình kinh hãi rồi sừng sộ hỏi:
– Du thí chủ nói chuyện mơ hồ gì đó? Lão tăng không sao hiểu được.
Du Hữu Lượng hắng dặng một tiếng rồi đáp:
– Các hạ bất tất phải phí lời, vì… vì Du mỗ đã biết các hạ là ai rồi.
Phù Vân đại sư nói:
– Lão tăng là Phù Vân, mới cách mặt mấy tháng không ngờ trí nhớ của Du thí chủ đã lầm lạc đến thế.
Du Hữu Lượng lạnh lùng hỏi:
– Họ Du kia! Lão còn muốn giả vờ ư?
Ba chữ “Họ Du kia” khác nào sét nổ giữa trời xanh, Phù Vân đại sư lùi lại ba bước, trợn mắt nhìn lên xẵng giọng:
– Du thí chủ…Lão tăng…Hay lắm…đã bị ngươi nhận ra rồi. Du Hữu Lượng!
Nhãn quang của ngươi quả là lợi hại.
Hắn đưa tay lên sờ mặt vuốt một cái, để lộ tướng mạo trơ như gỗ. Lại kéo áo tăng bào ra để hở tấm trường bào màu đỏ coi gớm khiếp.
Bao nhiêu người có mặt tại trường đều bở vía.
Thiên Cơ hòa thượng mặt tái mét, như người trong mộng choàng tỉnh giấc, miệng lắp bắp:
– Té rạ. té ra… là lão.
Mọi người bị diễn biến đột ngột làm cho luống cuống.
Hồng Bào Quái Nhân đột nhiên cười rộ, nhìn Du Hữu Lượng nói:
– Lão phu hẵng lo việc gì cũng bị ngươi phá hoại. Tiểu tử ngươi đúng là âm hồn không tiêu tan.
Du Hữu Lượng nói:
– Thuật dịch dung của các hạ đáng vào bậc nhất của thiện hạ. Phù Vân tiền bối hoàn toàn sống bên mình các hạ. Nhưng lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt.
Pho tượng đá trong cỗ kiệu kiạ. Hồng Bào Quái Nhân ngắt lời:
– Ngươi biết bí mật về pho tượng đá mà lại đối nghịch lão phu. Quả nhiên do pho tượng đá mà ngươi liên tưởng đến bản tướng của lão phu. Hừ! Lão phu hối hận không phóng chưởng đánh chết ngươi ngay ở trong tòa nhà trúc.
Du Hữu Lượng nói:
– Đêm nay các hạ lại có dịp đó. Đáng tiếc là món độc châm tinh Lưu Tuệ Tảo dùng để ám toán Thiên Cơ chưởng giáo lại phát động sớm quá. Đó là tại kế hoạch của các hạ sơ hở rất nhiều Vi Tâm Vi Kia…
Chàng chưa dứt lời, trong ngoài đại điện đột nhiên nổi lên những tiếng chuông “boong boong” mọi người đều chấn động.
Thái Bình đạo trưởng buột miệng hô:
– Có hiệu cảnh cáo rồi…
Tiếng chuông mỗi lúc một gấp rồi tiếng bước chân nhộn nhịp.
Một nhà sư toàn thân máu chảy đầm đìa lảo đảo chạy đến la thất thanh:
– Địch nhân… đã sấn vào…tầng thứ ba…
Y ngã lăn xuống cửa điện, không nói được nữa.
Hồng Bào Quái Nhân đột nhiên gầm lên:
– Động thủ… động thủ mau đi.
Tâm Di hòa thượng nghe Hồng Bào Quái Nhân hô, người hắn cong đi, vung song chưởng đánh vào Thiên Cơ hòa thượng cách đấy năm thước.
Thân pháp và chiêu thức của hắn mau lẹ đến nỗi không ai nhìn rõ được.
Thiên Cơ hòa thượng đứng quay về phía Tâm Di. Lão chẳng khi nào ngờ tới.
Tâm Di lại đánh lén mình một cách đột ngột. Lão chưa kịp xoay người, chưởng phong của Tâm Di đã phất tới sau lưng.
Bất thình một tiếng quát vang. Du Hữu Lượng cách ngoài một trượng, lập tức nhảy vọt tới. Người chàng còn lơ lửng trên không thì Thiên Cơ hòa thượng đã vận khí ra sau lưng để chịu phát chưởng của Tâm Di.
Thiên Cơ hòa thượng bị hất lùi ba bước, khí huyết đang nhộn nhạo, đột nhiên sau lưng lại thêm một luồng chưởng lực khủng khiếp đè ép. Hồng Bào Quái Nhân đã kế tiếp đánh lén sau lưng lão. Động tác của hắn mau lẹ quá chừng, thành ra phóng chưởng sau lưng mà cũng tới sát nút.
Trong chớp mắt này, Du Hữu Lượng đã lướt tới gần. Chàng nhảy xổ về phía trước, giơ song chưởng lên và đã vận mười hai thành nội lực. Luồng chưởng phong vọt ra rất gấp.
Hồng Bào Quái Nhân cảm thấy cổ tay tê chồn, vội thu chưởng về, lùi lại luôn ba, bốn bước.
Tâm Di hòa thượng và người kế tiếp đánh lén khiến mọi người đều kinh ngạc.
Thiên Cơ hòa thượng gắng gượng đè luồng khí huyết nhộn nhạo xuống, quay lại quát mắng:
– Tâm Di! Ngươi thật là lòng lang dạ thú.
Thái Bình đạo trưởng vọt về phía trước lớn tiếng:
– Phản bạn sư môn là mọt điều nhơ nhuốc trong võ lâm. Tâm đạo hữu! Đạo hữu đã phạm vào lỗi lớn rồi.
Tâm Di hòa thượng đánh lén không thành lại mang tiếng xấu liền đáp:
– Bất tất phải nói nhiều nữa. Trong thiên hạ còn ai là người cam tâm làm kẻ phản nghịch? Tâm Di…
Thị tuyết hắn đụng luồng nhãn quang khủng khiếp của Hồng Bào Quái Nhân, hắn liền dừng lại không dám nói nữa.
Du Hữu Lượng đã nhìn thấy hết. Chàng nghĩ thầm:
– Nghe khẩu khí của Tâm Di dường như bị bức bách. Chẳng lẽ Hồng Bào Quái Nhân nắm được cái gì để uy hiếp y?…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!