Trâu Già Nghiện Cỏ Non
Chương 3
Hai tháng hè chẳng mấy chốc mà trôi qua, cô cũng đã sẵn sàng thích ứng được với cuộc sống của một sinh viên đại học, thích ứng với một cuộc sống không có anh.
“Bé con, chuẩn bị xong chưa?” Lục Trình ở ngoài phòng khách nói vọng vào trong, mắt liếc nhìn đồng hồ.
“Xong rồi, xong rồi đây!” An Mộc Hiên trả lời lại, vội vàng đóng nốt cúc áo, túm lấy chiếc balo, xồng xộc chạy ra ngoài, mặt mũi bơ phờ.
Lục Trình có chút buồn cười nhìn bộ dáng hiện tại của cô. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên giúp cô chỉnh lại đầu tóc, vuốt vuốt cho chúng vào nếp, sau đó bàn tay rời xuống hàng cúc áo.
“Chú, không được loạn, hôm nay cháu còn phải nhập học!” Cô kêu lên, hai tay túm chặt lấy áo, nét mặt thoáng ửng đỏ, không biết là vì xấu hổ hay tức giận mà hung hăng nhìn hắn.
“A…”
Sao tự dưng lại cốc đầu cô chứ? Đau chết đi được…
“Cô nương, nghĩ nhiều rồi, cô đóng sai cúc áo kìa!”
An Mộc Hiên như vừa ngộ ra điều gì đó, một tay đẩy Lục Trình ra ngoài, tay kia vẫn túm nơi áo đóng sai cúc.
“Chú mau ra xe trước đi, lát cháu sẽ ra sau”.
Lục Trình kéo vali đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở cô thắt dây giày.
—–
“Aiya~” An Mộc Hiên đập đập đầu vào cửa kính xe, không ngừng thở dài, vẫn còn ý định tẩy não Lục Trình.
“Chú, hay là chú xin vào làm bảo vệ trường cháu đi, nếu không sau này cháu phải làm sao chứ?” Hiên Hiên lúc này giống y hệt một con chó con bị ốm, suốt cả quãng đường rên ư ử không ngừng.
Lục Trình im lặng, không thèm để ý đến cô gái nhỏ bên cạnh, tập trung lái xe.
Trường đại học của An Mộc Hiên cách nhà khá xa, đi đường cũng phải mất gần một giờ đồng hồ. Nhưng Lục Trình lái xe khá nhanh, khoảng nửa tiếng đã đến nơi.
“Xuống xe!” Lục Trình dừng xe trước cổng trường đại học, giọng nói như đang ra lệnh với cô.
An Mộc Hiên mang vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn anh, vô cùng không đành lòng quay sang mở cửa xe.
Một giây sau, cánh tay cô đã bị kéo giật lại, tiếp theo đó là một nụ hôn sâu ập đến. An Mộc Hiên vô cùng phối hợp vòng tay qua cổ anh, tùy tiện để đầu lưỡi anh xâm nhập vào trong khoang miệng.
Một lúc sau, Lục Trình chủ động buông cô ra, cánh tay rắn chắc siết chặt lấy vai cô, hơi thở gấp gáp khẽ khàng phả ra.
“Bé con, chú sẽ nhớ cháu…”
—–
An Mộc Hiên trở về kí túc xá, tâm trạng rối bời. Trong đầu cô lúc này chỉ quanh quẩn câu nói cuối cùng của anh trước khi rời đi.
Không may, cô đụng trúng một bạn học khác. Bạn nữ này thoạt nhìn tựa hồ rất xinh đẹp, nhưng vóc dáng bất quá có chút to lớn.
Hứa Tư Vĩ lén chỉnh lại mái tóc giả của mình, cúi xuống nhặt đồ rồi lại nhìn An Mộc Hiên.
“Xin lỗi, không sao chứ?”
An Mộc Hiên lắc lắc đầu.
Giọng nói của bạn học này tựa hồ còn kì quái hơn. Dường như rất giống mấy bạn nam, nhưng nhìn gương mặt thập phần xinh đẹp thế kia, chắc chắn là một nữ thần.
Hứa Tư Vĩ cũng không quá ân cần, xác nhận đối phương không sao liền nhanh chóng rời đi.
An Mộc Hiên cũng không suy nghĩ quá nhiều, nhanh chóng đi tìm phòng.
Phòng kí túc của cô nằm trên tầng ba, là phòng 247.
Lúc cô lên đến nơi, các bạn cùng phòng đã tập trung đầy đủ, đang thu dọn đồ đạc.
“Chào các cậu!” An Mộc Hiên lấy lại tinh thần, vui vẻ cất tiếng chào hỏi.
“Hi~ Mình là Bối Đình Vy”
“Hello~ Mình là Hứa Tư An”
“Chào cậu, tôi gọi Lâm Nhạn”.
Ba người còn lại gật đầu, bắt đầu giới thiệu.
“Mình tên An Mộc Hiên, sau này gọi Hiên Hiên được rồi”.
“Hiên Hiên, cậu học khoa nào thế?” Hứa Tư An là người thu dọn xong đầu tiên, ngồi vắt vẻo trên giường hỏi cô.
“Mình…”
An Mộc Hiên còn chưa trả lời, một tràng gõ cửa dài đã vang lên.
“Để mình ra mở cửa cho!” Đình Vy lăng xăng giành phần chạy ra mở cửa.
“Bạn học, tìm ai thế?”
“Hứa Tư An!”
An Mộc Hiên hơi giật mình quay lại, giọng nói này nghe quen quá.
Quả nhiên là bạn học cô vừa gặp ở ngoài kia.
“Anh hai~ Mau vào mau vào a~” An An vui vẻ chạy đến kéo Tư Vĩ vào trong phòng, không quên đóng cửa lại.
Ba người còn lại đều ngẩn người, nhìn bạn học xinh đẹp vừa được gọi là anh hai.
Anh hai???
Hứa Tư An tinh ranh cười hì hì, kéo mái tóc giả xuống, bất quá vẫn chưa xóa lớp trang điểm nhẹ kia.
“Anh… anh là Hứa Tư Vĩ… Nam thần khoa diễn xuất?” Vy Vy như vừa phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa gì đấy, hai tay đưa lên bụm miệng, hốt hoảng nhìn hắn.
Hứa Tư Vĩ bật cười, trả lời.
“Anh đúng là Hứa Tư Vĩ, nhưng cái danh hiệu đằng sau ở đâu ra thế?”
Nói thật, bảo hắn là Nam thần khoa diễn xuất cũng chẳng quá đáng gì, bởi Hứa Tư Vĩ sở hữu một ngoại hình quá mức xuất sắc, đến ngay cả tính cách lạnh nhạt như Lâm Nhạn mà cũng bị ngẩn ngơ ra một hồi, thì quả thật không còn gì để nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!